Bạn đang đọc Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận: Chương 1
Ranh giới giữa tình yêu và thù hận
_ Cha mẹ! – Tiếng Snow la thất thanh. Snow lại mơ giấc mơ ấy – giấc mơ ám ảnh suốt bao nhiêu năm nay. Giấc mơ là ngày mà cha mẹ nó mất trước mặt nó. Họ muốn nó trốn thoát nên đã hi sinh để giữ bọn áo đen lại. Người giết cha mẹ nó chính là Demon.
Một cô gái xinh đẹp không kém nó lay lay gọi nó:
_ Tỉnh lại đi Snow. Mọi chuyện đã qua rồi mà. Tỉnh lại nhìn tao này, tao là Windy đây.
Nó từ từ mở mắt nhìn cô bạn thân với ánh mắt vô hồn.
Lúc nào ngủ nó lại mơ thấy giấc mơ đó. Nó phải uống thuốc ngủ để ngủ nhưng dần dần thuốc cũng vô tác dụng. Vì vậy nó phải tập làm việc đến khi mệt mới ngủ được hoặc là nó uống rượu. Hôm qua 1h30’ sáng nó mới ngủ được nhưng nó lại mơ thấy giấc mơ đó. Giờ mới là 5h sáng.
Nó đang suy nghĩ thì cửa phòng bật mở, một người đàn ông với nét mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại lo lắng, quan tâm nhìn nó hỏi:
_ Con có sao không?
Người đàn ông này là bạn thân bố mẹ nó, người đã cứu anh em nhà nó trong cái ngày định mệnh ấy và cũng là bố của Windy cũng như bố nuôi nó. Ông là chùm thế giới ngầm. Tuy nghiêm nghị nhưng luôn thương những đứa con.
_ Con không sao! – nó đáp giọng có chút lạnh nhưng vẫn tỏ rõ sự yêu mến.
Nói rồi nó quay mặt ra nhìn cửa sổ. Sống với nó lâu nên ba nuôi nó và Windy biết nó cần yên tĩnh nên ra ngoài. Ba nuôi nó trước khi ra ngoài quay lại nhìn nó bằng ánh mắt buồn bã. Ông đóng cửa rồi đi sau Windy.
Dòng nước lạnh khiến nó tỉnh táo hơn. Nó nhìn một lượt căn phòng được trang trí một cách đơn giản với tông màu chủ đạo là trắng. Đồ vật thì màu đen chỉ có rèm cửa màu trắng. Nó bước đến bên cửa sổ lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài, tay nắm chặt sợi dây chuyền mẹ nó đưa nó rồi tự nhủ:
_ Các ngươi hãy đợi đó Demon. Các ngươi sẽ phải trả giá đắt cho việc các ngươi đã làm. Ba mẹ con nhất định sẽ trả thù cho hai người!
Sợi dây chuyền hình ngôi sao 6 cánh. Các cạnh được đính những viên đá nhỏ lấp lành màu trắng. Ở giữa có một viên pha lê tím hình lục giác được mài dũa cẩn thận.
Nó bước xuống dưới nhà với bộ váy đen dài tới gối khoe đôi chân dài vì nó cao 1m75. Nó vào phòng ăn thấy Windy và ba nuôi nó đang ngồi ăn, nó kéo ghế ngồi xuống. Trầm ngâm một lúc rồi cất giọng lạnh băng cố hữu của mình:
_ Ba con muốn về Việt Nam.
Ba nuôi nó và Windy ngừng ăn ngước mặt lên nhìn nó ngạc nhiên. Ông cất giọng hỏi:
_ Tại sao con muốn về đó? Ở đây không phải rất tốt sao?
_ Đúng rồi đó bà ở đây đi đừng về nơi nguy hiểm đó nữa. – Windy nói thêm vào.
_ Hắn đang ở đó. – nó nói giọng kiên quyết.
_ Nếu hắn ở đó thì con cứ về nhưng phải thật cẩn thật. con sẽ đi cùng Windy ta sẽ phái thêm vài người nữa theo. Có việc gì không ổn thì phải gọi cho ta ngay. – Nghe lý do thì ông đã hiểu dù có không cho thì nó vẫn đi. Nên đồng ý luôn.
_ Dạ con biết rồi. Windy mày lên chuẩn bị đi.
_ Mày biết là không nói thì tao cũng đi với mày mà. Khi nào đi?
_ 2h nữa.
_ Ukm tao lên chuẩn bị đây.
_ Hai con đi nhớ cẩn thận. Có khó khăn gì cứ gọi ba. Ba sẽ cố hết sức giúp các con.
Nó không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
_ Ba xem thường con gái của ba à? – Windy tinh nghịch nói.
Ông thì chỉ cười lắc đầu nhẹ! Vì ông hiểu quá rõ Windy, cô lúc nào cũng thích chọc ông. Có cô ông cảm thấy rất vui. Nghĩ tới đây ông lại buồn vì Windy đi rồi ai chọc ông nữa đây?
——————————————————–
Tại sân bay quốc tế tại Mỹ, có 2 có hai cô gái một trắng, một đen. Nó mặc áo thung đen lệch vai in chữ DEATH màu trắng, quần bó đen cạp cao, nó đi đôi giày cao 15cm cũng đen nốt. Nó đeo kính râm bản to che nửa khuôn mặt, mái tóc nâu hạt dẻ xõa nhẹ ngang eo. Nhìn nó thật huyền bí. Ai nhìn vào là không thể dứt ra được
Còn Windy cô chọn ình chiếc áo thung trắng in chữ DEATH màu đen, quần đùi màu trắng. Chân đi đôi giày cao gót 20cm màu trắng tôn lên chiều cao 1m70 của cô. Tóc cô màu đen xõa ngang eo giống nó. Windy trang điểm nhẹ trông cô thật đáng yêu. Đôi mắt màu đen tinh nghịchnhìn xung quanh.
Hai người kéo hai chiếc vali bước lên chiếc phi cơ riêng để lại đằng sau bao ánh mắt tiếc nuối, ngưỡng mộ.
~00h tại sân bay Tân Sơn Nhất
Hai đứa nó hiện đang đứng ở sân bay. Đèn sang trưng nhưng sân bay vắng tanh không bóng người. Nó có đôi phần ngạc nhiên, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ. Được vài giây đôi mắt nó tràn ngập lửa hận thù. Nó nói nhỏ với Wnidy:
_ Cẩn thận.
Windy có chút ngạc nhiên nhưng khi nhìn kỹ khung cảnh quanh đây thì cũng nhẹ gật đầu. Đôi mắt cô cẩn thận nhìn xung quanh.
Hai người đi từng bước thật thận trọng.
Cộp… cộp… cộp…
Tiếng giày cao gót bước trên nền gạch lạnh lẽo vang lên khô khốc khiến người ta phải rợn người. Một người đứng trong góc khuất của sân bay nhếch mép cười lạnh lùng. Từ từ giương súng lên nhắm vào nó.
Pằng!
Tiếng súng vang vọng trong sân bay.
Tiếng giày cao gót cũng ngừng hẳn.
Tách… tách… tách…
Máu giọt xuống nền gạch lạnh lẽo.
Nó khụy xuống nền gạch lạnh lẽo. Tuy đã né được viên đạn nhưng viên đạn vẫn sượt qua tay nó. Tay nó chảy máu. Windy lo lắng đỡ nó. Nó lấy tay trái bịt miệng vết thương. Máu đỏ tươi chảy qua kẽ tay nó rớt xuống nền gạch lạnh lẽo. Bắn tung tóe nhìn thật ghê rợn.
Tuy vậy nhưng mặt nó vẫn không có chút biểu cảm nào của sự đau đớn. Đôi mắt nó tuy đã ẩn sau cặp kính nhưng vẫn ánh lên được hàn khí và ngay lúc này có thêm cả sát khí nhưng nó đã ém xuống. Windy lo lắng hỏi:
_ Mày có sao không? Viên đạn có găm vào tay mày không?
Nó vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói với Windy:
_ Không sao. Mày cẩn thận.
Nó lia ánh mắt lạnh lẽo lướt nhìn hết sân bay. Dựa vào hướng viên đạn nó biết tên sát thủ đó đứng ở phía Nam của sân bay. Nó thấy chỉ có mình tên sát thủ đó. Nó nghi ngờ không biết đồng bọn của tên đó có mai phục ở ngoài không. Nó cất giọng băng lãnh ngất hỏi:
_ Ai ra đi.
Tiếng nó vang vọng khắp sân bay. Windy cũng nhìn theo ánh mắt nó.
Trong bóng tối, một con người bước ra. Tiếng bước chân rất nhỏ chứng tỏ người này có võ. Không những thế mà còn rất cao. Hắn ta mặc bộ đồ đen. Đầu đội mũ lưỡi trai đen , chân đi giày bata đen. Chiếc mũ che gần hết gương mặt hắn ta chỉ để lộ vài cọng tóc màu đen.
Vừa nhìn thấy hắn ta, ánh mắt của Windy từ lo lắng cho nó chuyển sang lạnh lẽo và có sát khí tỏa ra nơi đáy mắt. Windy rất ghét và thậm chí có thể giết người giám đụng đến nó. Hắn ta nói:
_ Cô rất giỏi khi né được phát đạn này của ta vì từ xưa tới nay không ai né được phát đạn của ta cả.
Nghe hắn nói xong nó nhếch mép cười. Không ngờ hắn lại giỏi tới vậy. Windy cũng ngạc nhiên nhìn hắn nhưng nhanh chóng định thần lại. Ánh mắt vẫn tỏa ra sát khí và lửa giận nơi đáy mắt. Nó nói khuôn mặt không biểu cảm:
_Vậy sao! Thật vinh hạnh cho ta là người đầu tiên né được phát đạn của ngươi. – nó nói có chút mỉa mai.
_Mạng ngươi lớn lắm nhưng sẽ không có lần sau đâu.
Nói rồi hắn quay người bỏ đi. Nó lại cất giọng hỏi hắn:
_ Demon thuê ngươi đúng không?
Câu hỏi này khiến hắn ngạc nhiên nhưng nó không thấy được vì hắn đang quay lưng lại với nó.
Hắn dừng bước nhưng không quay lưng lại nói:
_ Xin lỗi nhưng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng.
_ Vậy ngươi là ai?
_ Ta làBlood-thirst. Sát thủ chuyên nghiệp. Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Nói rồi hắn bỏ đi. Một lúc sau, một chiếc xe hơi BMW màu đen dừng trước cổng sân bay. Một người đàn ông trung niên bước ra. Nhìn thấy nó bị thương và Windy thì đang ngồi bên cạnh nó vẻ mặt lo lắng. Ông ta hốt hoảng chạy lại hỏi:
_ Các tiểu thư có sao không ạ? Tôi xin lỗi đã đến trễ. Lão gia nói tôi tới đón các tiểu thư nhưng tôi lại tới trễ vì bận chút việc. Tôi là Quản gia Kim
Đây là bác quản gia ở biệt thự của tụi nó được ba Windy mua cho ở Việt Nam. Bác quản gia tên là Kim. Nó có đôi chút nghi ngờ nhưng lại không thể hiện gì chỉ im lặng quan sát cử chỉ của người tự xưng là quản gia này. Windy biết nó ít nói nên cất tiếng nói:
_ Chúng tôi không sao. Chuyện này ông đừng báo về với cha tôi không thì ông tự hiểu.
Quả không hổ danh là con gái của chùm thế giới đêm làm việc rất dứt khoát không rườm rà. Đó là suy nghĩ của người quản gia. Nó im lặng, nó nhìn Windy như muốn nói là muốn về nơi mà tụi nó bây giờ gọi là nhà. Windy hiểu nên dìu nó ra xe ông quản gia đi sau xách vali cho tụi nó.
Ông quản gia lái xe đưa tụi nó về biệt thự. Nói là biệt thự nhưng nó giống một lâu đài hơn. Xung quanh được bao bọc bởi một hang rào bằng cây cao 2m. Trong bức tường cây đó có hệ thống cảm biến khi có người đột nhập sẽ báo đến điện thoại của quản gia, nó và Windy. Không những thế bên trong còn có hệ thống bẫy sẽ được kích hoạt ngay khi bộ phận cảm biến hoạt động. Để tắt được nó chỉ có nó biết mà thôi. Cánh cổng cao 3m làm bằng sắt. Phải xác nhận vân tay, giọng nói, mật mã hoặc phải có người trong nhà mới mở được. Ngôi nhà chỉ gồm hai tầng và sân thượng. Tầng trệt gồm phòng ăn, phòng khách, phòng bếp, một phòng ngủ và một nhà tắm và vệ sinh. Còn trên lầu là 4 phòng ngủ có đầy đủ phòng tắm và vệ sinh. Mỗi phòng đều có ban công. Còn khuôn viên bên ngoài căn biệt thự thì trồng các loại cây cổ thụ, hoa và cả cây kiểng nữa. Còn có cả đài phun nước. Bên ngoài căn nhà sơn màu xám tro. Từ cổng vào nhà phải ngồi xe 2 phút. Windy dìu nó vào nhà lên phòng cuối ở hành lang. Quản gia Kim đi theo sau tụi nó. Máu đã ngừng chảy nhưng còn dính trên cánh tay trắng của nó nhìn rất ghê. Windy nói:
_ Ông mau đi lấy hộp cứu thương ra đây giúp tôi.
Ông quản gia vội đi lấy hộp cứu thương. Windy lo lắng nhìn vết thương của nó mà đau lòng. Còn nó thì cứ im lặng từ khi gặp ông quản gia tới bây giờ. Nó đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó. Ông quản gia mang hộp cứu thương lên. Windy lau hết vết máu trên tay nó rồi cẩn thận băng lại. Nó nói với ông quản gia đăng ký cho nó và Windy học trường Royal. Đợi ông quản gia đi khỏi Windy mới ngạc nhiên hỏi nó:
_ Sao lại đi học ?
Windy biết nó sẽ không trả lời nên không nói gì nữa chỉ im lặng đi về phòng và ngủ. Nhưng cô rất mừng vì đi học đồng nghĩa với việc cô có thể chơi và trốn việc. Nó sau đó cũng đi ngủ. Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi với nó và cả Windy. Tối đó nó không mơ thấy ác mộng như mọi khi vì có lẽ nó rất mệt. Cả Windy cũng vậy.