Đọc truyện Ràng Buộc – Chương 22
“Huyền, Huyền …….”
Tiếng gọi mình như từ xa vọng tới, lơ lửng không chân thực, mang theo lo âu và đau lòng …… không rõ lắm trong đầu Hàn Huyền Phi, chỉ có cảm giác như vậy.
Tứ chi đã từng chịu hành hạ tàn khốc như đang phản kháng lại, kháng nghị cơn đau thê thảm. Mỗi một phân mỗi một đốt xương đều đang đau nhức, đau đến độ khiến người ta không chịu nổi mà phải kêu thảm lên.
Toàn thân vã mồ hôi, đôi tay không khống chế được mà run rẩy. Ngàn vạn lần trong lòng đều đang gào thét với bản thân: Cố nhịn, nhất định phải nhịn! Nhưng cơn đau vô cùng tận này làm sao có thể nhịn nỗi?
Không nhìn thấy gì cả, trong đôi mắt mở to là một khoảng trống, điều duy nhất có thể cảm nhận được là đau, cơn đau làm cho người ta điên cuồng muốn chết đi! Một khắc cũng không ngừng lại, từng bước áp sát ……
Cơn đau như thuỷ triều, chầm chậm nuốt chửng tất cả ý thức của hắn …..toàn thân trên dưới, chỉ có cơn đau đang cuồng loạn kêu gào!
Hàn Huyền Phi liều mạng vùng vẫy trên giường, giãy dụa, sự đau đớn ngoài sức chịu đựng của con người làm thần trí của hắn đã không còn tỉnh táo. Nếu cứ phải chịu sự đau khổ này, không bằng chết đi ……
Có ai đến giết tôi không? Giết tôi đi!
“Giết tôi đi!” Hắn không nhịn nỗi nữa, phát cuồng lắc lắc đầu, tâm tê phế liệt kêu thảm.
“Trời a! Đem tôi giết đi! Đừng dày vò tôi nữa!”
“Huyền, Huyền! Cậu ráng nhịn thêm một chút, rất nhanh sẽ hết thôi! Huyền, xin lỗi, xin lỗi!”
Giống như có ai đang khóc, giọt nước ấm áp trên mặt, từ từ chảy vào trong lòng hắn, tràn vào trong cơ thể …….từ từ nóng lên, giống như nhóm lên một điểm lửa, từng chút từng chút xua tan cơn đau. Lửa nóng lên, trải rộng toàn thân, nóng hổi rất thoải mái, giống như tứ chi đang bị ngâm trong nước lạnh được hong khô bên lửa hồng ……
Toàn thân hắn đều ấm lên, cơn đau chết người đó dần dần biến mất. Cả người hắn ướt đẫm ngã trên giường, yếu ớt ngay cả sức lực để chớp mắt cũng không có, ánh mắt rời rạc nhìn phía trước ……
Mồ hôi trên đầu Kỳ Dịch từng giọt từng giọt nhỏ xuống, hoà lẫn cùng nước mắt, rơi trên mặt Hàn Huyền Phi ….. Kỳ Dịch vẫn xoa bóp cánh tay cho Hàn Huyền Phi, rượu cao hổ cố rất nóng thiêu đốt tay hắn , nhưng hắn không chút để ý. Chỉ cần làm cho Hàn Huyền Phi được dễ chịu, thì chịu khổ một chút hắn cũng bằng lòng!
“Huyền, xin lỗi …..” Nhìn mặt Hàn Huyền Phi trắng thảm như người chết, Kỳ Dịch lặng lẽ rơi nước mắt. Hắn đặt chai rượu thuốc xuống, ôm cơ thể hư nhược của hàn Huyền Phi vào lòng …….
“Cậu sẽ khoẻ thôi, bác sĩ nói rồi, kiên trì, mỗi ngày đều xoa rượu thuốc, ngâm nước nóng, cậu sẽ dần dần khoẻ lại. Cậu hãy cố nhịn thêm một thời gian ngắn nữa. Thời tiết ở Nhật Bản quá ẩm thấp, đối với vết thương trên người cậu không tốt. Tôi đã nhờ bạn bè làm thủ tục di dân, chúng ta sẽ nhanh chóng tới Canada. Không khí ở đó khô ráo, cậu sẽ không đau đớn như thế này nữa, cậu sẽ khỏi ……..tôi yêu cậu, Huyền …..tôi yêu cậu …..”
Khi Kỳ Dịch đang thì thào nỉ non, cơ thể căng cứng của Hàn Huyền Phi đã thả lỏng ra. Hắn nhắm mắt lại, dần dần chìm vào trạng thái nửa mơ hồ trong sự âu yếm dịu dàng của Kỳ Dịch …..
Cơ thể ướt đẫm vẫn còn hơi khó chịu, nhưng hắn không lo lắng, hắn biết rất nhanh hắn sẽ được thoải mái thôi ……
Trong mơ hồ, Hàn Huyền Phi cảm thấy Kỳ Dịch đang cẩn thận bồng hắn rời khỏi giường, cởi quần áo của hắn, dùng khăn nóng lau đi những chỗ không thoải mái trên cơ thể hắn, sau đó, một chiếc khăn khô rất lớn bao lấy toàn thân hắn, nhẹ nhàng lau từng chút một trên da thịt .
Hàn Huyền Phi toàn thân mềm nhũn một chút sức cũng không có, mặc cho Kỳ Dịch bận bịu. Thay áo ngủ sạch cho hắn, lại đặt lên trên giường ….. giường cũng không còn ẩm ướt nữa, mà rất khô ráo mềm mại ôm lấy hắn, còn có một chút hương vị thơm ngát của đồng quê sau cơn mưa mà hắn thích nhất ……
“Ngủ ngon đi, tôi ở đây với cậu ……bảo bối của tôi …..” Một nụ hôn rơi trên mặt hắn, nhẹ nhàng như cánh hoa anh đào bay ngoài cửa sổ.
Hàn Huyền Phi thoải mái thở nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng, cuối cùng chìm vào trong giấc ngủ sâu ……
Hoa anh đào nở rộ khắp viện, sinh động lung lay trong gió nhẹ. Cánh hoa màu hồng phấn theo gió tung bay như hoa tuyết, hoa rơi lả tả, kiều diễm không gì bằng …….
Hàn Huyền Phi ngồi trên xe lăn, hoa, rơi trên đầu, trên thân hắn. Hắn đưa tay đón lấy cánh hoa mềm mại, màu hồng nhạt đoan trang trong tay, ngẩng đầu ……mưa anh đào khắp trên bầu trời ……
Cuộc đời xán lạng ngắn ngủi! Sinh mạng đẹp nhất là lúc rơi xuống ……..tinh thần võ sĩ! Hắn nhắm mắt, cảm nhận cánh hoa lướt trên mặt ……cười khổ ……
Cho dù nỡ lực thế nào, hắ vẫn không đứng lên được, ngay cả sức lực để rời khỏi chiếc xe lăn cũng không có ……cuộc sống phải mãi mãi dựa vào người khác, không có một chút năng lực tự lo.
Phải bao lâu mới hồi phục? Giấc mộng hùng tâm bừng bừng năm đó của mình đã rời đi rất xa, hư ảo. Nhưng giấc mộng này có khi lại rất rõ ràng khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng, nó đang cười trước mắt mình, nhắc tỉnh mình …..
Tất cả đều đã mất rồi, tất cả lí tưởng, tất cả theo đuổi ……từng bỏ nhiều công sức và mồ hôi, hiện tại nghĩ đến lại thấy tức cười như vậy. Mấy năm làm cảnh sát ngắn ngủi, như phù dung sớm nở!
Việc duy nhất mà cơ thể tàn phế có thể làm chính là, đưa bàn tay phải vẫn còn chút lực ra, đón lấy những cánh hoa rơi xuống ……
Khôi phục? Khi nào mới có thể khôi phục? Khôi phục như trước đã là chuyện không thể nào. Hắn vẫn còn nhớ vị bác sĩ già thương hại nhìn hắn, nói với hắn, kiên trì tiếp, qua mấy năm, thì có thể tự bước đi được …..
Có thể từ từ đi ……chỉ có thể đi ……
Mỗi lần tiết trời thay đổi, hắn đều phải cố nhịn cơn đau nhức ở từng đốt ngón tay. Loại đau đớn đó, khiến hắn gần như lăn lộn: Mỗi ngày. Hắn đều phải để cho người ta ôm vào lòng thay quần áo tắm rửa, mỗi lần, đều phải lộ thân thể trước mắt người khác, mờ rộng hai chân để đi vệ sinh vốn là chuyện chỉ làm một mình……
Hắn ngày qua ngày phải chịu sự dày vò cả thể xác và tâm hồn, chính là vì chờ đế một ngày mình có thể tự đi lại? Không thể chạy, không thể nhảy, không thể lái xe, khí trời hơi thay đổi, lại phải nằm ở trên giường trải qua những ngày lặp lại này!
Cuộc đời của tôi sẽ cứ như vậy đến hết? Làm một phế vật, sống trong tình yêu bố thí của Kỳ Dịch, một cuộc sống khuất nhục? Nếu hắn thấy chán ghét. Tôi lại sẽ phải đi đến đâu? Một mình cô độc, trải qua cuộc sống xa lạ trong khu điều dưỡng đến hết quãng đời còn lại?
Cuộc sống của tôi vì một người mà hành hạ tôi thành như vậy? Dùng cách này để lăng nhục tôi? Tôi mới hai mươi bảy tuổi …….đến khi nào mới là tận cùng?
Tôi không thể sống bình đẳng với hắn, không thể chống lại hắn …..hắn sẽ mãi mãi ở trên cao, suốt đời tôi đều phải dựa vào hắn, ngước nhìn hắn ……tôi không thể chịu nổi! Tôi không muốn những ngày tháng như vậy! Tôi hận cậu! Hận cậu ……
Hàn Huyền Phi trong lòng đau đớn, lệ xông lên, mắt ướt đẫm ……hắn gục đầu xuống, vùi vào trong cánh tay ……
Kỳ Dịch …..
Kỳ Dịch ……
Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy? Cậu có thể dùng cách thức tàn khốc nhất để giết chết tôi, nhưng tại sao phải đối với tôi như vậy chứ?
Nước mắt lẳng lặng chảy xuống, ướt đẫm tay áo …..
Tôi hận cậu đã làm tất cả những việc này với tôi! Tôi không cần tình yêu cậu ban bố ……
Làm một phế vật chỉ có thể dựa vào người khác mới sống được, chi bằng giống như võ sĩ cổ đại của Nhật Bản, sống sảng khoái, chết oanh liệt ……
Nhưng tôi …….
……….Chết cũng không thể! Chết cũng không thể! Tôi vô dụng!
Vô dụng ……..
“Huyền, đừng suy nghĩ quá nhiều. Cậu chỉ cần nhớ tôi yêu cậu! Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu là được rồi, những chuyện khác không cần nghĩ …….chờ sức khoẻ cậu tốt rồi, chúng ta sẽ đi du lịch thế giới, ăn hết những mỹ thực trên thiên hạ! Chơi mệt, chúng tôi sẽ ở trong nhà mình, ngắm hoa, uống trà chiều. Chạng vạng, chúng ta sẽ nắm tay đi tản bộ, ……..chúng ta mãi mãi ở cùng nhau, sẽ không rời xa!” Kỳ Dịch không ép Hàn Huyền Phi ngước mặt lên, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc hắn …….
“Chúng ta kết hôn đi được không? Chúng ta sẽ làm một nghi thức ở Nhật Bản trước, để anh trai tôi làm người chứng hôn. Sau đó chúng ta sẽ đến quốc gia cho phép kết hôn đồng tính, để đăng kí kết hôn!”
Hàn Huyền Phi giật mình, ngây ngốc nhìn Kỳ Dịch đang nhìn mình ở trước mặt ……
“Chúng ta kết hôn đi, Huyền …..”
Kỳ Dương nhìn thấy em trai Kỳ Dịch ở trước mắt, không khỏi lắc đầu nói: “Cái tên ngốc này!” . Vừa mở miệng, trong mắt có một cơn nóng ẩm dâng lên, hắn vội vàng cúi đầu xuống. Dừng một lát, mới đem quà trong tay đưa cho đứa em trai: “Chúc cậu tân hôn vui vẻ!”
Kỳ Dịch mặt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “Cám ơn anh, anh trai!” Hắn cầm lấy gói quà trong tay Kỳ Dương, nhất thời không biết nói sao cho tốt, chỉ áy náy nhìn Kỳ Dương.
Kỳ Dương cười lên: “Đứng ngây ngốc ở đây làm gì, còn không mau đi chào khách! Hôm nay bọn họ chuẩn bị chuốc say chú rể đấy, cậu mau đi năn nỉ họ đi, để họ thủ hạ lưu tình ……”
“Anh!” Kỳ Dịch cắt ngang lời nói làm vui lòng của Kỳ Dương. “Xin lỗi! Tôi, tôi ….”
Kỳ Dương lắc đầu: “Anh em chúng ta nói những việc này làm gì?” Hắn tình cảm phức tạp nhìn Kỳ Dịch, vẫn làm như vậy từ nhỏ đến lớn, yêu thương nghịch nghịch làm rối tóc Kỳ Dịch …….”Cậu hạnh phúc là được rồi!”
“Anh …..” Kỳ Dịch nghẹn lại, hắn ôm Kỳ Dương siết chặt vào lòng. “Anh, anh …..”
“Được rồi, ngày đại hỉ mà, đừng khóc chứ!” Kỳ Dương muốn nói mấy câu đùa để không khí dịu xuống, nhưng vẫn cảm thấy cổ họng cay cay nói không ra lời. Hắn ôm đứa em trai thân yêu, chua xót nói: “Đồng ý với tôi, bất luận như thế nào, cậu cũng phải hạnh phúc!”
“Tôi sẽ mà! Tôi có được hắn, là điều hạnh phúc nhất của tôi! Anh, anh yên tâm đi!”
“Cậu thấy hạnh phúc là tốt rồi!” Kỳ Dương trong lòng thở dài, đẩy Kỳ Dịch ra, cười vỗ vỗ vào mặt Kỳ Dịch. “Được rồi, được rồi, cũng không phải là mẹ tiễn con gái đi lấy chồng, làm người ta cười chết đó. Cậu mau đi chào hỏi khách đi, tôi vào trong trước.”
Hắn nghiêng đầu qua, không muốn để Kỳ Dịch thấy mắt hắn đỏ lên, vội vàng đi vào nhà. Theo sau là tên vệ sĩ sát cánh, gương mặt lạnh lùng, đem một bao lì xì màu đỏ đặt vào tay Kỳ Dịch, nói: “Cung hỉ!” Nhìn cũng không nhìn Kỳ Dịch, vội đuổi theo Kỳ Dương.
Kỳ Dịch cầm lấy bao lì xì, cười khổ một cái —- Cái tên huynh đệ đó của Kỳ Dương nhất định là rất giận mình ……hắn lắc đầu: Không cần để ý nữa, chỉ cần có thể mãi mãi ở cùng với Huyền, thì không cần nghĩ gì nữa!
Hắn đem bao đỏ bỏ vào túi áo, đi đến phòng khách ……
“Dịch ca! Cung hỉ! Dịch ca, tân hôn vui vẻ!” …..
Đối diện với những người trong phòng, Kỳ Dịch sững người, hắn không ngờ lại có nhiều người đến như vậy. Không chỉ là toàn bộ thủ hạ trước đây đều đến, ngay cả thủ hạ của Kỳ Dương cũng đến không ít. Mọi người đều vây quanh cười nói chúc phúc cho hắn, đem hồng bao tặng hắn …..
Kết hôn đồng tính, trong mắt người Trung Quốc có thể coi là một chuyện hoang đường, huống hồ gì người đó, còn là người hại chết huynh đệ bọn họ, ép bọn họ có nước mà không thể về ……nhưng họ đã vì mình, mà vẫn chấp nhận ……
Kỳ Dịch cảm động đến hai mắt đều nóng lên, hắn bình thường cười nói vui vẻ, nói chuyện mạnh vì gạo bạo vì tiền, nay nhất thời không nói tôi được lời nào.
Lưu Minh Trí thấy Kỳ Dịch có chút thất thố, vội cười nói: “Dịch ca lần đầu thấy nhiều hồng bao như vậy, ngốc rồi sao?”
Hắn nhận lấy những hồng bao trong tay Kỳ Dịch: “Để tự chú rể cầm nhiều hồng bao quá cũng không được, tôi là người đã kết hôn, không thể làm phụ rể được, nhưng ở đây vẫn còn nhiều tiểu tử chưa kết hôn mà!”
Hắn nói chưa hết, Tiểu Phương đã chen vào trong đám đông, giơ tay kêu lớn: “Tôi, tôi! Tôi muốn làm phụ rể của Dịch ca!”
Lưu Minh Trí liếc nhìn hắn: “Làm gì kích động vậy“ Có thật sự là muốn làm phụ rể, hay là muốn trốn tránh việc chiêu đãi?”
“Trốn tránh chiêu đãi! Tôi ngay cả túi cũng đã mang đến rồi.” Tiểu Phương lấy ra một cái túi, đem tất cả hồng bao trong tay Lưu Minh Trí bỏ vào túi, làm ra bộ mặt mê tiền: “Tiền! Tiền! Cậu là thứ tôi yêu nhất!”
Cả phòng cười ầm lên, Kỳ Dịch cũng không nhịn được nụ cười ……
Hàn Huyền Phi ngồi xe lăn được đẩy ra, nhìn thấy bốn phía bày biện, năm cái bàn tròn, gần như đầy kín người, một kinh sửng sốt xẹt qua gương mặt luôn lạnh lùng điềm tĩnh của hắn.
Trên tường dán chữ hỉ màu đỏ rất to đến chói mắt, bóng bóng màu hồng phập phồng trên không trung, hoa tươi được xếp thành từng bó từng bó đầy trong nhà —-Hôm nay là hôn lễ của hắn, là lần đầu tiên, chắc cũng là lần duy nhất ……hắn lạnh nhạt nhìn qua tất cả, đặt ánh nhìn dừng lại trên người vai chính của ngày hôm nay ……
Kỳ Dịch mặc bộ lễ phục màu đen, khí khái hiên ngang, tuấn tú khiến hắn nhất thời không thể rời mắt. Hắn cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn Kỳ Dịch, thấy Kỳ Dịch đi qua, giống như một đế vương ……
Kỳ Dịch đi đến trước mặt hắn khom lưng xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi hắn. Sau đó, Hàn Huyền Phi được một đôi tay rất có lực nâng lên, tựa vào lồng ngực rộng ấm áp, từ từ đi đến bàn chủ.
“Hôm nay cậu là cô dâu của tôi! Huyền!” Kỳ Dịch nói khẽ bên tai hắn.
Cái gì ?! Quỷ mới là cô dâu của cậu!
Hàn Huyền Phi vừa nghe, nộ hoả đã xung đến đỉnh đầu, không kịp suy nghĩ, đã hung hãn trừng nhìn Kỳ Dịch một cái. Vừa trừng xong, hắn liền hối hận, trĩu mắt xuống, không thấy trên mặt Kỳ Dịch lập tức lộ ra một nụ cười rất vui.
Kỳ Dịch bị Hàn Huyền Phi trừng một cái, vui đến cười toe toét. Huyền của hắn cuối cùng đã có biểu hiện rồi, một thời gian nữa, hắn nhất định sẽ được nhìn thấy thêm nhiều biểu hiện của Hàn Huyền Phi, cũng nhất định sẽ thấy nụ cười của Hàn Huyền Phi!
Trong lòng tràn ngập vui sướng không đè nén được, hắn cẩn thận đặt Hàn Huyền Phi ngồi xuống, xác định Hàn Huyền Phi ngồi được thoải mái, lại cúi xuống nói nhỏ bên tai: “Nếu không, thì hôm nay tôi là cô dâu của cậu!”
Quá đỗi phấn chấn, làm âm thanh của hắn không khống chế tốt, câu nói này mọi người trên bàn đều nghe thấy. Cả bàn cười rộ lên, lập tức mọi người đều biết, mọi người vừa cười vừa kêu, làm mặt của Kỳ Dịch đỏ ửng lên. Hắn lén nhìn Hàn Huyền Phi, thấy hàn Huyền Phi không có biểu hiện tức giận, mới bắt đầu dám cười đường hoàng, từng câu từng câu đáp trả.
Chờ mọi người yên tịnh, Kỳ Dịch mới cao giọng: “Hôm nay Kỳ Dịch tôi kết hôn, rất cảm tạ các huynh đệ đã đến chung vui! Ở đây không có cô dâu, chỉ có chú rể. Hai người chúng tôi đều là chú rể! Kỳ Dịch tôi xin thề đời này kiếp này sẽ ở cùng Hàn Huyền Phi, mãi không chia lìa! Những huynh đệ ở đây đều là người làm chứng!”
Kỳ Dịch cười rồi xoay người qua, dìu Hàn Huyền Phi ra khỏi ghế, chờ hắn đứng vững xong mới thả lỏng tay. Sau đó, Kỳ Dịch từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhung màu xanh, “Bóc“ một tiếng, chiếc hộp được mở ra, hai chiếc nhẫn màu bạc kiểu dáng giản dị đặt trên nhung tơ, loé lên ánh sáng êm dịu.
Kỳ Dịch cầm lấy bàn tay trái của Hàn Huyền Phi: “Đây là chiếc nhẫn cưới bạch kim tôi đặc biệt đặc chế, ở dưới có khắc tên của chúng ta. Cậu xem ……” Hắn cầm nhẫn cưới lên. Ở dưới ánh đèn, Hàn Huyền Phi nhìn thấy mặt dưới của chiếc nhẫn quả thực có tên của mình và Kỳ Dịch, không biết tại sao, mặt của hắn liền đỏ lên.
Kỳ Dịch nắm lấy tay Hàn Huyền Phi, muốn đeo nhẫn cưới cho hắn. Hàn Huyền Phi nhíu mày, muốn rút tay, nhưng đã bị Kỳ Dịch níu chặt không buông. Chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay thon dài của Hàn Huyền Phi, Kỳ Dịch lại bất động thanh sắc mà ép Hàn Huyền Phi cầm lấy một chiếc nhẫn khác, rồi tự mình đưa ngón tay áp út xỏ vào chiếc nhẫn nhỏ.
Mọi người liền hoan hô lên, Kỳ Dương cầm hai li rượu qua: “Chúc hai cậu bách niên hảo hợp, mãi mãi hạnh phúc!” Kỳ Dịch nhìn sâu vào mắt Kỳ Dương, cười nhận lấy li rượu, một hơi uống vào.
Tay của Hàn Huyền Phi bị Kỳ Dịch giữ chặt, không thể động đậy, chỉ nghiêng đầu né tránh, muốn né li rượu Kỳ Dịch đưa qua. Kỳ Dịch nhìn thẳng vào hắn, mắt không chuyển …….lại đem rượu đổ vào miệng mình, lại đột ngột ôm lấy Hàn Huyền Phi, dùng miệng mớm rượu cho hắn.
Hàn Huyền Phi thất kinh, còn chưa kịp ngậm chặt răng lại, rượu nồng đã trôi xuống cổ, cả người lập tức nóng lên. Hắn vô lực giãy dụa, mặc cho Kỳ Dịch mượn rượu, đưa đầu lưỡi vào, nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi hắn, khiêu khích, lại quyến luyến không nỡ mà lui ra.
Đầu hắn choáng váng, không chỉ vì rượu. Thù hận quá lớn trong lòng khiến mỗi lần Kỳ Dịch muốn hôn hắn, hắn đều xoay đầu cự tuyệt. Nhưng nụ hôn dài lần này, giống như đêm xuân trong lành, có mùi thơm ngát, giống như cơn gió se lạnh tràn vào, khiến người ta có một tia mong mỏi đối với hạnh phúc …..
Kỳ Dịch …….Trong lòng hắn chỉ có cái tên này lượn quanh, Kỳ Dịch ……
Khi Kỳ Dịch buông lỏng, cơ thể Hàn Huyền Phi vốn vô lực không có sức chống đỡ, yếu ớt ngã vào lồng ngực rộng rãi của Kỳ Dịch. Kỳ Dịch thương tiếc ôm lấy hắn, vừa vuốt ve mái tóc của hàn Huyền Phi, xoay mặt qua, có chút áy náy nhìn mọi người xung quanh cười trừ.
Kỳ Dương đối với đứa em trai trước giờ không biết kiêng nể gì liếc một cái, đứng lên, cầm li rượu nói với mọi người: “Hôm nay là ngày đại hỉ của em trai tôi, mọi người không say không về! Mọi người ai đi về , thì không phải là anh em!”
Lời của hắn phá tan bầu không khí có chút lúng túng vì nụ hôn đồng tính này, mọi người lại náo nhiệt lên, phát huy sự sảng khoái của hán tử phương bắc, bắt đầu lần lượt rót rượu cho nhau.
Cảnh tương mơ màng hư ảo trước mắt, tiếng xôn xao không chân thực bên tai, nụ cười của Kỳ Dịch, món ngon đưa đến bên miệng, đều trở nên mông lung …..Trong đầu Hàn Huyền Phi hỗn độn cuồn cuộn, chỉ có một ý niệm:
Tôi ngay cả một nụ hôn cũng không kháng cự nổi ……..
Hắn đem tôi giao cho người khác tuỳ ý đùa bỡn, để tôi trần trụi trước mặt mọi người, để …..trước mặt những người uống rượu cười nói này, có bao nhiêu người từng nhìn thấy tôi bị lăng nhục?
Tôi mặc nhiều quần áo như vậy có ích gì? Tôi ở trong mắt bọ họ mãi mãi chỉ là một tấm thân trần trụi, bị nam nhân đùa bỡn!
Không có gì nhục nhã hơn nữa!
Nhưng người đã lăng nhục tôi như vậy, a ngay cả nụ hôn của hắn cũng không cự tuyệt được ………nếu tay của hắn đưa vào trong áo tôi, âu yếm tôi như trước đây, liếm láp toàn thân tôi như trước đây?
………..
Một luồng khoái cảm mãnh liệt từ hạ thân xông lên, nhanh chóng lan rộng khắp toàn thân của Hàn Huyền Phi. Rất muốn, rất muốn …….Hàn Huyền Phi cắn chặt răng, dùng sức lực toàn thân để nhẫn nhịn cảm giác quá kịch liệt. Cả người hắn như lửa nóng hầm hập, nhưng tim lại lạnh như băng!
Căn bản không các nào cự tuyệt …….cảm giác được hắn ôm vào lòng, được hắn tiến nhập vào, như kiến bò trong xương.
Tôi từ lúc nào đã trở thành kẻ dâm đãng ti tiện như vậy? Hắn đối với tôi như vậy, mà tôi lại …..còn muốn được hắn ôm! Giây phút bị hắn đeo nhẫn cưới vào, tôi sao lại có cảm giác hạnh phúc!
Tôi, tôi ……
Hàn Huyền Phi xấu hổ và giận dữ cùng cực, toàn thân không khỏi run lên, trên mặt trắng bệch.
Kỳ Dịch lúc nào cũng chú ý hắn, không để ý tới Hàn Huyền Phi đang suy yếu, đem hắn ôm vào trong lòng, xoa xoa lưng hắn, để cơ thể căng cứng của hắn dần dần thả lỏng ra. Trong suốt buổi tiệc, Kỳ Dịch không lúc nào buông hắn ra, luôn ôm chặt Hàn Huyền Phi trong lòng, vừa trấn an hắn.
Đêm khuya, Kỳ Dịch ôm Hàn Huyền Phi mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, yên lặng ngồi trước hành lang, nhìn cánh hoa bay lượn khắp bầu trời. Đêm lạnh như nước, ánh trăng làm nổi bật cánh hoa nhỏ màu hồng phấn, mang theo tia sáng mộng ảo, như vô số tinh linh đang nhẹ bay, bồng bềnh giữa trời đất, lại nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ trong vườn ……
Hàn Huyền Phi dựa vào lòng Kỳ Dịch, thần tình ngẩn ngơ nhìn mỹ cảnh như mộng, nhìn hai chiếc nhẫn nhỏ trên hai ngón tay …..
Đây là hạnh phúc sao?
“Huyền, tôi yêu cậu! Cho dù cậu bệnh tật, khoẻ mạnh, bần cùng, hay giàu sang tôi đều ở cùng cậu!” Lời thề nhỏ nhẹ bên tai, tiếng nói như thần, vừa trang nghiêm vừa thần thánh, tràn vào trái tim lạnh cứng, từng chút từng chút làm tan chảy nó ……..
Không …..
Hàn Huyền Phi nhắm lại mắt ……