Đọc truyện Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc) – Chương 73: Gặp lại
Tin tức thích khách đột nhiên xông vào Y Lan giáo, Đỗ Vi Lan trọng thương không rõ nguyên do trong một đêm đã truyền khắp giang hồ.
Mà Đỗ Vi Lan vẫn chưa tỉnh lại sau cơn hôn mê, một số kẻ muốn diệt trừ Y Lan giáo đã bắt đầu rục rịch. Cũng có người nói đây là cái bẫy do Đỗ Vi Lan bày ra để dụ bọn họ đến ngọn Tà sơn, một lưới bắt trọn, xưng bá Võ Lâm.
Nội bộ Y Lan giáo dưới tin đồn vẫn bình tĩnh như thường, toàn bộ sự vụ giao cho hai hộ pháp Quyết Vi, Quyền Trần toàn quyền xử lý. Tần Dực Nguyệt mỗi ngày đều canh giữ bên người Đỗ Vi Lan, dốc lòng chăm sóc. Trữ Hoài Tĩnh vẫn đúng hạn đến giúp hắn xử lý vết thương, chỉ là thương thế dù chữa thế nào cũng không tốt hơn.
Tin tức Đỗ Vi Lan bị thương đương nhiên cũng truyền đến tai của Trữ Giác Phi nhưng y vẫn không có hành động gì, an phận chờ ở Hàn Nguyệt khách ***.
Đến nửa tháng sau khi Triệu Ngôn Chi mang theo tin tức quan trọng trở về, Trữ Giác Phi mới rời khỏi cuộc sống thanh nhàn, phân phó: “Thông tri Nguyên Nhược Khê, bảo hắn ba ngày sau dẫn theo mười vạn đại quân bao vây Tà sơn.”
“Vâng.”
“Ta nghĩ đã đến lúc gặp lại Tĩnh Nhi.” Trữ Giác Phi nhàn nhạt nhìn ra cửa sổ mở miệng.
Triệu Ngôn Chi đứng ở bên cạnh không tiếp lời, nét mặt tuy rằng trầm tĩnh nhưng nhãn thần lại bất giác theo Trữ Giác Phi hướng về Tà sơn.
Khi màn đêm buông xuống, Trữ Hoài Tĩnh mang theo Mộc Tĩnh Vũ rời khỏi Y Lan giáo, một thân bạch sắc trường sam đặc biệt bắt mắt trong đêm, mái tóc thật dài buông thả bên hông.
Không khí đã không còn sự náo nhiệt như lúc ban ngày, chỉ có sự yên tĩnh hài hòa.
Cũng trên đường lớn, Trữ Giác Phi một thân thanh sam chắp tay mà đứng, tà áo tung bay, làm cho người ta có một cảm giác tự cao tự đại, ngạo thị quần hùng.
“Giác Phi.” Khẩu khí nhàn nhạt, chất chứa quyến luyến, không gian bao quanh Trữ Giác Phi nháy mắt đọng lại.
“Đây là…” Trữ Giác Phi nhìn hài tử trong lòng Trữ Hoài Tĩnh, đầu mày nhíu chặt, đây là nhi tử của Tĩnh nhi?
Việc hắn có một nhi tử mình đã sớm biết, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn có một loại cảm giác rầu rĩ. Thì ra người trước mắt đã làm phụ thân, thì ra trong lúc mình không để ý thì thiếu niên này đã lớn, việc này có phải chứng tỏ bản thân đã già rồi không?
“Con ta, Mộc Tĩnh Vũ.” Trữ Hoài Tĩnh cười cười nói tiếp, “Tôn tử của ngươi.”
Trữ Giác Phi đột nhiên có loại cảm giác vô lực, bản thân trời sinh tính tình lãnh đạm, chưa từng đặt tình thân vào mắt, nếu như không phải sinh ra cảm giác với Trữ Hoài Tĩnh thì dù hắn sống hay chết với y cũng chẳng liên quan. Quả thật là tạo hóa trêu ngươi!
“Ngươi có tính toán gì không, hay vẫn tiếp tục ở lại nời này?” Trữ Giác Phi đến gần, nhãn thần mờ ảo.
“Ta tạm thời không thể rời khỏi, thế nhưng Giác Phi phải hứa với ta, nếu như vẫn chưa đến bước đường cùng thì không cần giết Đỗ Vi Lan.” Trữ Hoài Tĩnh nhìn lão bà cũng là phụ thân của mình, trong ngực tràn đầy ấm áp. Nếu so với Tần Dực Nguyệt và Đỗ Vi Lan, hay những kẻ cả đời cũng không có được tình yêu chân chính thì chẳng phải hắn đã rất hạnh phúc hay sao?
“Ân, chỉ cần hắn không quá phận thì ta sẽ không.” Trữ Giác Phi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Trữ Hoài Tĩnh, trong mũi tràn ngập hương khí mà mình quen thuộc. Chỉ mới qua một tháng nhưng có cảm giác đã lâu vô cùng, thì ra con người khi yêu thật sự sẽ trở nên mềm yếu.
Trữ Hoài Tĩnh im lặng ôm Trữ Giác Phi, hắn vì việc mình đã từng trốn tránh để rồi lãng phí hai mươi lăm năm mà hối hận không ngớt. Khi nhận ra mình yêu người này, hắn đột nhiên nhớ đến một câu, “Khi ràng buộc đã ăn sâu vào máu và linh hồn thì sẽ không dễ dàng mất đi, chỉ có thể sinh sôi đến chết không rời.”
Sau khi nói xong vài câu tương tư, Trữ Hoài Tĩnh có chút không muốn giao lại hài tử cho Trữ Giác Phi, để bảo chứng cho sự an toàn của Mộc Tĩnh Vũ, hắn không thể giữ bé bên người. Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì không một ai đoán được.
Mà trong lúc này, Nguyên Nhược Khê đã mang theo mười vạn đại quân bao vây Tà Sơn, dù có là một con muỗi thì cũng không thể trốn thoát.
Đại quân theo lệnh của Trữ Giác Phi án binh bất động, lúc Y Lan giáo biết chuyện cũng hề không hoảng hốt mà lại bình tĩnh đến kì lạ. Đôi bên giằng co một tháng cho đến khi Triệu Ngôn Chi quay về cấp báo: “Hào quốc đột nhiên tiếp cận, biên quan báo nguy.”