Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Chương 37: Chuyện xấu


Đọc truyện Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc) – Chương 37: Chuyện xấu

Hai ngày này Trữ Hoài Tĩnh vẫn bận rộn không ngừng, bởi vì hôn kỳ quá mức gấp gáp nên rất nhiều loại đông tây vẫn chưa chuẩn bị, nhất là vấn đề hỉ phục, nhưng người luôn cho là thích xen vào việc người khác như Trữ Hoài Xa đã một mình ôm lấy việc này. Lão bản khách *** sau khi biết Trữ Hoài Tĩnh thành thân thì đã chủ đông nhượng chỗ làm nơi yến khách. Người dân khắp Hoài Dương thành đều thập phần cảm kích Trữ Hoài Tĩnh, họ thu được tin này đều đến đây chúc mừng, thiếu chút nữa đã cấp cảnh cửa của khách *** đạp phá.

Đại điển thành hôn cử hành tại quý phủ của Nhan Ngự Xuyên, chứng hôn ở đây tự nhiên là Trữ Giác Phi, không phải vì hắn lớn tuổi nhất mà là người có quyền thế nhất, Trữ Hoài Tĩnh nghe được tin này thì liền nhíu mày, có chút không giải thích được, hắn không biết Trữ Giác Phi rốt cuột muốn đùa cái gì.

Càng nhiều thời gian, Trữ Hoài Tĩnh chỉ là bồi bên cạnh Lưu Tích Vũ và trong chớp mắt ngày thành thân đã đến.

Bởi vì tập tục nên hôm ấy Trữ Hoài Tĩnh phải trụ lại phủ của Nhan Ngự Xuyên một đêm, ngày thứ hai, hắn mặc hỉ phục đi đến khách *** đón dâu. Nguyên bản cả thành Hoài Dương rơi vào âm trầm do bị ôn dịch, nay thình lình xảy ra việc vui nên nhượng tất cả đều trở nên hoan hỉ.

Hầu như nơi nơi đều giăng hoa kết đèn, trên đường, mỗi nhà đều treo hoa đăng hồng sắc, Trữ Hoài Tĩnh một thân hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội kim mào, cưỡi một thân đại mã, tư thế oai hung, thần thái phi dương.


Hắn tươi cười hòa cùng những người đi đến bắt chuyện, nhưng kỳ thực trong lòng không tránh khỏi khẩn trương, dù so hắn cũng là lần đầu tiên thú lão bà, sống được hai thế rốt cuộc thành gia, loại cảm giác này thực sự nhượng Trữ Hoài Tĩnh không cách nào hình dung, vui sướng hẳn là có, nhưng càng nhiều đó chính là vô thố.

Đến khách ***, nơi đây từ lâu đã treo lên đại đăng, Trữ Hoài Tĩnh lập tức xuống ngựa, một bà mối trang phục hồng sắc từ trong bước ra, vừa thấy Trữ Hoài Tĩnh bà liền tươi cười rạng rỡ, “Công tử chờ, tân nương lập tức ra ngay.”

Trữ Hoài Tĩnh tâm lý có chút bất ổn, tuy trên miệng tươi cười nhưng trong lòng đã bắt đầu hối hận, sao lại đáp ứng Lưu Tích Vũ chỗ này thành thân, hắn hẳn là nên cùng nàng quay về Lâm Xuyên, tối thiểu là không cần bị người khác vây quanh.

Khoảng sau một chén trà nhỏ, Lưu Tích Vũ mới bị bà mối trứ tòng từ trong bước ra, một thân hồng sắc giá y, tay áo được kim tuyến khảm trứ, mặt trên tú trứ phượng hoàng trông rất sống động, trên đầu là khăn voan uyên ương đỏ thẫm.

Kiệu phu xốc lên kiệu liêm, Lưu Tích Vũ nhờ bà mối dìu dắt mà ngồi vào hỉ kiệu, cổ nhạc vang vọng về phía chân trời, tất cả đều nhượng Trữ Hoài Tĩnh một phen hoảng hốt. Một đội ngũ đón dâu thật dài rốt cuộc hồi phủ.

Dọc theo đường đi, Trữ Hoài Tĩnh cường đả tinh thần, mỉm cười mà chống đỡ, khách *** cách phủ nha cũng không bao xa, rất nhanh cổ kiệu liền tới phủ nha môn khẩu, bách tính Hoài Dương thành hầu như đều vây quanh nơi đây, khóe miệng Trữ Hoài Tĩnh bất đắc dĩ co rút. Dựa theo tập tục địa phương, tân lang đều phải bế tân nương hạ kiệu, lúc nghe xong thì huyệt thái dương của Trữ Hoài Tĩnh bất giác run lên, hắn yên lặng xốc lên kiệu liêm, ôm Lưu Tích Vũ ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn xung quanh đều hét to.

Bên cạnh cũng có một tiểu hài tử lên tiếng: “Thú tân nương tử! Thú tân nương tử…”

Đối hành vi của họ Trữ Hoài Tĩnh xem như không thấy, hắn ôm Lưu Tích Vũ bước vào trong phủ, trên tường đã dán hỉ tự đỏ thẫm, Trữ Giác Phi lạnh lùng ngồi trên thượng vị, Trữ Hoài Xa ngồi ở bên cạnh cười đến xán lạn, hình như hắn mới là tân lang, Nhan Ngự Xuyên còn lại thì ở một bên cười đến bí hiểm, có một số người thì nhìn đến ao ước.


Trữ Hoài Tĩnh ôm Lưu Tích Vũ vượt qua chậu than, bà mối ngồi cạnh hô to: “Tân lang tân nương khóa qua chậu than, suốt đời hồng náo nhiệt hỏa.” Trữ Hoài Tĩnh cường bả Lưu Tích Vũ phóng tới mặt đất, bà mối tựu hô: “Giờ lành đã đến, tân lang tân nương nhất bái thiên địa!”

Bà mối thanh âm có chút sắc nhọn, xuyên thấu màng tai, Trữ Hoài Tĩnh cùng Lưu Tích Vũ song song quỳ trên mặt đất, hướng thiên địa cúi đầu, tất cả đều chăm chú nhìn vào hai người, không ai chú ý đến Trữ Giác Phi sắc mặt đã trở nên dữ tợn.

“Nhị bái cao đường!”

Hai người chậm rãi xoay về hướng Trữ Giác Phi bái trứ, Trữ Hoài Tĩnh thủy chung không có nhìn vào hắn, đứng bên cạnh Trữ Giác Phi, Triệu Ngôn Chi có thể cảm nhận được không khí tràn ngập một cổ sát khí.

“Phu thê giao bái!”


Hai người không có quỳ xuống, chuyện xấu trong nháy mắt xảy ra, một chiếc phi tiêu hình thoi thẳng tắp bắn về phía Lưu Tích Vũ, Trữ Hoài Tĩnh tựa hồ đã sớm nhận thấy, hắn cấp tốc đẩy Lưu Tích Vũ ra, tránh thoát một kiếp.

Thế nhưng ai ngờ, chiếc phi tiêu chỉ là vật nhử, theo sau đó là một thanh ngân châm hướng về phía Trữ Giác Phi mà bay tới.

Đứng ở bên cạnh, Triệu Ngôn Chi mắt thấy thanh ngân châm, hắn không thể làm gì khác hơn ngoài việc che chắn cho Trữ Giác Phi, ngân châm đâm vào lưng của triệu Ngôn Chi, phiếm trứ đạm sắc hàn quang.

Hỉ yến vốn náo nhiệt trong phút chốc trở nên hỗn loạn, Nhan Ngự Xuyên lúc này đứng dậy thuyết: “Tất cả mọi người không thể rời khỏi phủ, phân phó người bên dưới bao vây phủ nha!”

Lúc này, một thanh âm khác vang lên: “Bắt lấy Nhan Ngự Xuyên! Sở Dật, ngươi có thể đi ra!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.