Bạn đang đọc Rắn Và Khuyên Lưỡi: Chương 4
“Như thế đã hài lòng chưa?”
Tất nhiên rồi, tôi đáp, và chúng tôi mỉm cười nhìn nhau.
“Anh sẽ xăm cho em thật đẹp.”
Lời nói của Shiba-san chứa đầy sức mạnh, tôi thấy mình may mắn vì đã gặp được con người này.
“Vào tay Shiba-san thì cái gì chả dễ như bỡn.”
“God hand?”
Shiba-san nói, kèm theo một nụ cười giả bộ đau khổ, bàn tay để trên bàn xòe thành hình chữ V.
“Nhỡ lúc đang xăm anh muốn giết em thì sao?”
Shiba-san ngắm bàn tay mình với đôi mắt lại đã lạnh như trước.
“Có sao đâu? Thích giết thì cứ giết.”
Tôi nói rồi nốc hết chỗ bia. Ama đang quay lại.
“Anh chưa bao giờ thèm được giết ai đó như thế này.”
Shiba-san nói vừa dứt lời thì Ama ngồi vào bàn với một nụ cười nham nhở.
“Trong toilet toàn bãi mửa. Mình cũng tí nữa thì nôn.”
Câu nói của Ama khiến không khí rôm rả trở lại.
Một người đàn ông đám đánh người vì tôi và một người luôn muốn giết tôi, liệu có khi nào một trong hai kẻ ấy sẽ sát hại tôi?
Hai hôm sau, Ama đem hết các chất có cồn trong tủ lạnh bỏ vào chạn bếp và khóa lại. “Tao có phải sâu rượu đâu nào,” tôi bảo thế thì Ama thả chìa khóa vào trong túi đáp: “Thì cũng na ná.”
“Chớ có ra cửa hàng mua bia lúc tao vắng nhà đấy nhé.’
Ama bỏ lại câu nói ấy rồi đi làm. Đừng có coi thường người khác thế…. Chuyện gì chứ nhịn rượu một ngày thì đơn giản. Nghĩ vậy rồi tôi huých nhẹ vào cái chạn. Nhưng tối hôm đó, suốt thời gian đợi Ama về, đầu óc tôi chỉ nghĩ đến bia. Chợt nhớ ra rằng, dạo này, hôm nào tôi cũng uống cả trưa lẫn tối. Vì dùng hàng ngày nên tôi không nhận thấy, nhưng đúng là cồn có tính gây nghiện cao. Ama vừa về đến nhà tôi đã cho hắn lãnh đủ những gì tôi phải chịu đựng cả ngày, rồi Ama dỗ dành tôi với bộ mặt kiểu như: biết ngay mà.
“Thì tao đã bảo rồi. Lui còn chưa hiểu hết bản thân mình. Lúc nào cũng chìm trong rượu.”
“Lắm lời quá đấy, đếch phải là tao thèm rượu. Mà vì cái mặt mày làm tao thấy lộn cả tiết.”
“Vâng vâng. Thôi quên rượu đi, ăn cơm rồi ngủ cho sớm. Còn phải dành sức cho trận chiến ngày mai.”
Tôi mà lại phải để Ama dỗ dành à, thật là muối mặt. Vừa nghĩ tôi vừa thay quần áo để ra ngoài. Bữa tối chỉ có một tô cơm bò xào, không cồn. Cái vị ngọt lợ của thịt bò xào hành tây càng làm tôi cáu tiết, tôi rắc đẫm bột ớt gia vị rồi mới ăn. Ama nhìn tôi bằng ánh mắt như kiểu mẹ âu yếm con. Sốt ruột, tôi vả cho Ama mấy phát vào đầu.
Về đến nhà, Ama ra lệnh cho tôi làm hết cái này cái nọ, mới tám giờ mà tôi đã tắm xong. Tôi bị bắt mặt áo giéc xi của Ama, bị ép uống cốc sữa nóng lợm đường do Ama pha và sau đó là bị đẩy lên giường.
“Ai mà ngủ được. Mày nghĩ hôm qua tao ngủ lúc mấy giờ chứ.”
“Cố mà ngủ đi Lui. Để tao đếm cừu cho nhé?”
Chả ai khiến mà hắn cũng bắt đầu đếm, tôi đành phải nhắm mắt lại. Lúc đếm hết một trăm con thì đột nhiên Ama im lặng và ôm chặt lấy tôi.
“Ngày mai tao đi cùng có được không?”
“Nói linh tinh gì thế? Mai Ama phải đi làm thêm cơ mà.”
Ama buồn rầu cúi mặt trước câu trả lời của tôi.
“Không phải tao không tin Shiba-san, nhưng tao vẫn lo. Chỉ có mỗi hai người…”
Tôi thở dài.
“Đã bảo không sao mà lại. Shiba-san là thợ xăm chuyên nghiệp, không làm những chuyện như thế đâu.”
Tôi lớn giọng thuyết phục, thế là Ama lí nhí đáp, ừ được rồi, với vẻ mặt rầu rĩ.
“Nhưng dù sao cũng phải cẩn thận. Tao nói thật. Đôi khi chả hiểu được con người đó nghĩ gì đâu.”
“Người dễ hiểu như mày mới hiếm đấy, Ama ạ.”
Nghe tôi nói thế, hắn gắng gượng cười. Ama cởi quần áo của tôi ra, bắt tôi nằm sấp, hắn vuốt ve lưng tôi rồi hôn hít.
“Kể từ ngày mai, sẽ có một con rồng bay lượn ở đây.”
“Cả kỳ lân nữa chứ.”
“Da Lui trắng thế này mà xăm lên thì hơi tiếc, nhưng chắc sẽ sexy lắm.”
Ama không ngừng mơn mớn lưng tôi rồi cho vào từ đằng sau. Như mọi bận, hắn lại xuất tinh lên cửa mình tôi và tôi lại vừa làu bàu vừa đi vào nhà tắm. Lúc tôi bước ra, Ama lại xin lỗi và xoa bóp khắp mình mẩy cho tôi. Tôi thấy cơ thể mình giãn ra, ý thức nhạt nhòa dần và giấc ngủ đã kéo đến trước mặt. Tôi chỉ còn kịp nghĩ sẽ đổi sang khuyên cỡ 10G trước khi đi, vào ngày mai.
Đến Desire đã thấy tấm biển CLOSED treo trước cửa. Bên ngoài trời oi bức, tấm váy liền thân súng sính trên người tôi ướt đẫm. Cửa để ngỏ, tôi đẩy cửa bước vào và nhác thấy Shiba-san đang uống cà phê sau quầy.
“Vào trong đi.”
Shiba-san hăm hở ra hiệu mời tôi vào. Bức vẽ mẫu đã nằm sẵn trên bàn khi tôi bước vào căn phòng phía sau. Shiba-san đặt chiếc cặp da màu đen lên bàn rồi nhanh nhẹn mở chốt. Trong đó đựng rất nhiều thứ dụng cụ mà tôi không rành lắm. Những cây bút xăm với hàng chùm kim ở mũi, và mực.
“Tối qua ngủ sớm chứ?”
“Tám giờ Ama đã giục em lên giường rồi.”
Shiba-san cười một mình trong lúc trải khăn phủ giường.
“Cởi váy ra. Nằm quay đầu về phía giá để đồ.”
Không nhìn tôi, Shiba-san nói trong lúc lấy mực và bút xăm ra. Tôi cởi váy, gỡ áo ngực và nằm lên giường.
“Trước tiên là xăm đường viền. Ta phải quyết định toàn bộ bố cục trong ngày hôm nay. Bây giờ nếu muốn thay đổi thì vẫn còn kịp. Em có yêu cầu gì không?”
Tôi chống khuỷu tay, xoay đầu lại phía Shiba-san.
“Em chỉ có một yêu cầu thôi. Anh đừng vẽ mắt cho chúng.”
Shiba-san hơi ngớ người ra một lúc, rồi lúng túng hỏi.
“Ý em là không vẽ ngươi mắt?”
“Vâng. Đúng thế.”
“Tại sao?”
“Anh biết chuyện ‘họa long điểm nhãn’ chứ? Nếu vẽ mắt, chúng sẽ bay đi mất.”
Shiba-san từ từ cúi đầu, mắt nhìn ngược lên không trung ra chiều suy nghĩ, rồi lại nhìn xuống tôi.
“Hiểu rồi. Sẽ không vẽ ngươi mắt cho rồng và kỳ lân. Nhưng nếu thế, mặt chúng sẽ mất cân đối, nên để bù lại, anh sẽ tạo hiệu quả bằng cách làm mờ đi đường viền mắt. Như thế có được không?”
“Như thế thì Ok. Cảm ơn, Shiba-san.”
“Đúng là cô nàng hay vòi vĩnh…”, nói rồi Shiba-san ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, xoa xoa má tôi. Shiba-san cạo sạch đám lông tơ từ bả vai trái xuống tới hông bằng dao tem, sát trùng bằng gạc, in hình vẽ lên lưng tôi bằng giấy can. Hình vẽ chiếm một khoảng trên phần lưng trái, Shiba-san đưa gương lại cho tôi nhìn rồi hỏi: “Được chưa?” Ok, tôi đáp. Shiba-san lục cặp và lôi ra một thứ dụng cụ trông như chiếc bút bi to có cán. Có lẽ là máy xăm.
“Xem này. Em mới chuyển sang cỡ 10 đấy.”
Tôi quay mặt về phía Shiba-san lè lưỡi, đáp lại, Shiba-san nở một nụ cười tươi nhất trong ngày hôm đó.
“Có vẻ thuận lợi đấy nhỉ. Nhưng không được nóng vội. Niêm mạc mà bị viêm là rắc rối to đấy, chứ không như tai đâu.”
Vâng, tôi mắm miệng nói. Shiba-san quệt ngón tay lên môi tôi, hỏi, đau lắm hả? Thấy tôi gật đầu, Shiba-san đưa tay vuốt tóc tôi.
“Bắt đầu nhé.”
Shiba-san đặt tay lên lưng tôi. Chiếc găng tay cao su lành lạnh. Tôi vừa gật mạnh đầu thì thấy một cảm giác đau nhói. Không đau như tôi tưởng nhưng phải hơi gồng mình mỗi lần kim đâm xuống.
“Khi nào kim đâm xuống thì em thở ra, còn khi nào kim đưa lên thì em hít vào.”
Tôi thấy dễ chịu hơn khi làm theo lời khuyên của Shiba-san.
Shiba-san xăm sồn sột như vẽ tranh, những đường nét của rồng và kỳ lân đã hiện ra sau hơn hai tiếng. Shiba-san giữ im lặng suốt quãng thời gian đó, chỉ trừ những lúc đảo mắt để quan sát, còn thì cần mẫn xăm, để mặc ồ hôi lăn trên trán. Sau khi hoàn tất mũi xăm cuối cùng và lau lưng cho tôi bằng khăn tắm, Shiba-san vặn mình răng rắc.
“Em chịu đau giỏi đấy. Thường thì bọn mới xăm đứa nào cũng kêu oai oái.’
“Hì. Hay là em bị lãnh cảm.”
“Cái mặt phê thế thì lãnh cảm ở chỗ nào.”
Shiba-san châm thuốc, rít một hơi dài rồi nhét vào mồm tôi. Sau đó anh ta lại rút ra một điếu nữa, châm lửa và bắt đầu hút.
“Ga lăng ghê.”
Bị tôi nói kháy, Shiba-sa bật cười đáp, hơi đầu tiên mới ngon cô em ạ.
“Điêu chưa. Hơi thứ hai mới ngon chứ.”
Shiba-san chỉ cười tủm tỉm mà không đáp.
“Đã muốn giết em chưa?”
“Rồi. Nên mới phải tập trung vào công việc.”
Vẫn nằm sấp trên giường, tôi với tay về phía chiếc gạt tàn gẩy khẽ. Tàn thuốc rơi nhẹ bẫng vào bên trong, những bụi nhỏ bay lả tả bên ngoài.
“Nghe này, nếu muốn chết thì chết dưới tay anh nhé.”
Shiba-san đặt tay lên sau gáy tôi. Thấy tôi mỉm cười đồng ý, Shiba-san nhăn nhở nói tiếp:
“Thế anh hiếp xác em có được không?”
“Chết rồi thì sao mà chả được.”
Tôi nhún vai. Có câu “người chết thì chẳng có mồm”, thế đấy, vô nghĩa nhất là khi không được nói ra cảm tưởng của mình về mọi chuyện. Chẳng thể hiểu những kẻ chi bộn tiền cho việc xây mộ nghĩ gì. Tôi cóc quan tâm tới cái thây ma đã mất đi phần ý thức của mình. Chó xơi cũng mặc kệ.
“Chỉ tội, anh làm sao có thể cứng lên nếu thiếu bộ mặt nhăn nhó của cô em.”
Shiba-san túm tóc tôi giơ lên cao. Cơ cổ tôi giật giật vì bị giữ ở một tư thế gò bó. Thấy tôi nhăn nhó, Shiba-san nâng cằm tôi lên lên hỏi.
“Mút không?”
Tôi gật đầu trong vô thức. Ở Shiba-san có một thứ uy quyền tuyệt đối và bất khả kháng. Tôi ngồi dậy, cởi thắt lưng của Shiba-san. Còn Shiba-san thì đặt tay lên cổ tôi. Anh ta siết mạnh đến nỗi tôi tưởng mình sắp bị giết. Nhưng Shiba-san chỉ chơi từ đằng sau, người áp lên lưng tôi. Thậm chí xong rồi, anh ta vẫn cứ nhìn lưng tôi mãi.
Tôi định đeo áo ngực nhưng thấy đau nên chỉ mặc váy. Shiba-san vẫn để mình trần và không ngớt nhìn tôi. Đang đi tìm thùng rác để vứt miếng giấy lau tinh dịch, tôi thoáng nghe có tiếng động. Shiba-san hình như cũng nghe thấy, mắt dáo dác nhìn ra ngoài.
“Hình như có khách? Anh không khóa cửa à?”
“Quên mất. Nhưng đã treo biển đóng cửa rồi mà.”
Shiba-san vừa dứt lời thì cửa mở.
“Ơ, Lui? Đã đến rồi à?”
“Ừ, vừa mới xong. Sao chú mày không đi làm?”
Shiba-san trả lời với vẻ mặt trong sạch và vô can. Nếu Ama đến sớm hơn mười phút thì chuyện gì sẽ xảy ra?
“Em viện cớ bị táo bón rồi chuồn về sớm.”
“Ở chỗ mày cứ táo bón là được về sớm à?”
Tôi nhún vai hỏi.
“Chủ quán hơi cáu, nhưng mà không sao.”
Mặc cho câu nói kháy, Ama vẫn tươi cười trả lời tôi. Tôi nhanh tay giấu miếng giấy lau xuống dưới khăn trải giường. Ama nhìn thấy hình xăm của tôi thì trầm trồ khen ngợi rồi cảm ơn Shiba-san.
“Shiba-san, không giở trò với Lui đấy chứ?”
“Chú mày lo gì. Anh chả có hứng với mấy em mình hạc.”
Vẻ mặt Ama trở nên nhẹ nhõm sau câu nói của Shiba-san. “Ối trời…?” Ama thảng thốt kêu lên, lương tâm của một kẻ vừa làm điều ám muội khiến tôi giật nảy mình nhìn hắn. Shiba-san chắc cũng thế nên mới nhíu mày như muốn hỏi: gì cơ?
“Sao cả rồng lẫn kỳ lân đều không có mắt?”
Tôi thở phào như trút đi gánh nặng.
“Là ý của tao đấy.”
Tôi giải thích cho Ama giống như cho Shiba-san, hắn gật đầu bảo, hóa ra là thế.
“Nhưng rồng của tao đủ cả hai mắt mà có bay mất đâu?”
Tôi vỗ vào đầu Ama, lúc ấy đang thộn mặt ra, rồi kéo dây váy lên vai.
“Phải kiêng tắm một thời gian. Có tắm cũng không được dội thẳng vào người. Còn nữa, lúc lau người bằng khăn tắm tuyệt đối không được kì cọ mạnh. Mỗi ngày sát trùng hai lần, sát trùng xong thì bôi kem hoặc cái gì đó tương tự lên. Ngoài ra, không được phơi nắng. Sau khoảng một tuần vết xăm sẽ bị rộp, nhưng nhớ là không được gãi. Bao giờ các chỗ phồng rộp mất hẳn thì mới xăm tiếp. Nói tóm lại, khi nào bong hết vảy thì gọi cho anh.”
Nói đoạn, shiba- san vỗ vỗ vai tôi. “Vâng,” chẳng hiểu sao Ama cũng đồng thanh trả lời. Ama rủ mọi người đi ăn cơm nhưng Shiba-san bảo, giờ này thì ăn thế quái nào được. Vậy là hai chúng tôi rời Desire. Trên đường về, khi thử nhìn ra sau lưng, tôi thoáng thấy hai con vật hiện ra dưới lần vải váy. Trong lúc đó, Ama quan sát tôi với vẻ mặt khó tả. Sao? Tôi đưa mắt hỏi thì Ama quay đi chỗ khác, mặt buồn thiu. Khó chịu trước thái độ im lặng của hắn, tôi vượt lên trước, hắn đuổi theo nắm tay tôi, vẫn không thôi dằn dỗi.
“Tại sao Lui lại mặc váy liền thân? Lúc xăm, Lui chỉ mặc mỗi quần lót thôi, đúng không?”
Thấy tôi đột nhiên cau có khi nghe những lời ngu ngốc của hắn, Ama cúi đầu ấm ức.
“Vì tao nghĩ rằng mặc một cái gì đó suôn mềm thì đỡ đau hơn là áo phông.”
Ama vẫn im lặng cúi đầu, siết mạnh bàn tay đang nắm tay tôi. Đến chỗ chờ đèn tín hiệu, hắn mới ngẩng mặt lên.
“Tao thảm hại lắm phải không?”
Nhìn bộ mặt đáng thương của Ama khi hỏi vậy, trong tôi dậy lên cảm giác gần như thương hại. Tôi không sao chịu đựng được mỗi lần thấy ai đó như thế.
“Một chút.”
Ama cười bối rối, trông vẫn đáng thương, rồi hắn ôm chầm lấy tôi khi tôi gượng cười đáp lại. Giữa phố đông người. Khách bộ hành ai nấy đều nhìn hai đứa.
“Lui có ghét một thằng con trai thảm hại như tao không?”
“Một chút.”
Ama càng ghì mạnh khiến tôi hơi khó thở.
“Xin lỗi. Nhưng, tao yêu Lui, Lui biết thế mà.”
Lúc buông tôi ra, mắt Ama đỏ quạch như thằng nghiện xì ke. Tôi xoa đầu Ama, hắn ngẩn ra cười, rồi chúng tôi đi tiếp. Ngày hôm đó, tôi uống liên tục cho đến khi quỵ hẳn. Còn Ama thì tỏ ra sung sướng vì được chăm sóc tôi. Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày xảy ra án mạng, Ama vẫn ở bên tôi. Tôi tự nhủ, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Tôi đã bấm khuyên lưỡi. Tôi sẽ cảm thấy gì khi việc xăm người và chẻ lưỡi hoàn tất? Tôi tự ý thay đổi những thứ đáng lẽ không bao giờ thay đổi nếu cứ tiếp tục một cuộc sống bình thường. Đó là cách tôi đang đi ngược lại tạo hóa, hay nói cách khác, tôi đang khẳng định bản ngã của mình. Tôi bất chấp tất cả. Nhưng tôi biết, tương lai của tôi, những hình xăm và cả split-tongue đều vô nghĩa.
Hình xăm đã hoàn tất. Trải qua bốn lần xăm và mất bốn tháng kể từ khi có phác thảo. Mỗi lần Shiba-san đều ngủ với tôi. Lần cuối cùng, thật hiếm hoi, Shiba-san đã tự tay lau tinh dịch trên bụng tôi. Mắt lơ đãng nhìn lên trần, Shiba-san từ tốn mở miệng: “Có khi anh bỏ nghề xăm.” Chẳng có lý do gì để ngăn cản, tôi im lặng châm thuốc.
“Anh định bắt chước Ama, yêu một người con gái nào đó.”
“Việc đó liên quan gì tới ý định bỏ nghề không?”
“Anh muốn làm lại cuộc đời. Anh đã xăm được con kỳ lân ưng ý, chả còn gì lưu luyến nữa.”
Shiba-san tự xoa đầu mình rồi thở dài.
“Chẳng dễ chút nào. Thôi, em đừng để ý, anh lúc nào chả nghĩ đến chuyện đổi nghề.”
Shiba-san ở trần, con kỳ lân trên cánh tay đang lừ mắt nhìn tôi như tỏ rõ uy phong.
Vết xăm rộp lên lần cuối, và rồi hai con vật đã hoàn toàn là của tôi khi lớp da ấy bong đi hết. Sở hữu là một từ hay. Kẻ tham lam như tôi thường thích sở hữu. Nhưng sở hữu là một điều bất hạnh. Khi ai đó có trong tay một thứ, họ sẽ không còn cảm thấy hưng phấn hay thèm muốn như lúc cố giành lấy nó nữa, bởi giờ đây nó đương nhiên là của họ. Chẳng hạn như một bộ quần áo hay một cái túi xách, tối ngày họ ước ao có được nó, nhưng khi đã mua về rồi thì sớm muộn họ cũng sẽ nhét nó vào trong xó tủ giữa mọi món đồ khác. Những chuyện kiểu đó không hiếm. Cưới nhau, phải chăng cũng chỉ là việc sở hữu một con người? Sự thực, khi yêu nhau quá lâu – dù không kết hôn – người đàn ông sẽ biến chất và trở thành kẻ bạo ngược. Có phải như người ta vẫn nói, không ai ném mồi cho cá đã cắn câu? Nhưng không có mồi, cá sẽ chỉ còn nước chết hoặc bỏ trốn. Sở hữu hóa ra thật rắc rối. Song làm người ai cũng muốn được sở hữu, dù đó là người hay là vật. Có lẽ, bất kỳ ai cũng mang sẵn trong mình cả hai yếu tố M và S.
Rồng và kỳ lân đang bay lượn trên lưng tôi. Chúng sẽ không rời bỏ tôi. Chúng không thể phản bội tôi và tôi cũng không thể phản bội chúng. Tôi soi gương và yên tâm khi thấy chúng không có mắt. Không có mắt, chúng không thể bay đi đâu được.
Cái khuyên lưỡi 10G trước khi xăm bây giờ đã thành cỡ 6G. Mỗi lần đổi cỡ khuyên tôi đều đau đến phát nản, nghĩ rằng mình sẽ không thể nới rộng hơn được nữa. Ngày hôm đó tôi ăn cơm không thấy ngon. Ngày hôm đó tôi trút giận lên đầu Ama. Ngày hôm đó tôi thêm một lần nhận ra rằng mình cực kì ích kỉ. Ngày hôm đó tôi thậm chí còn mong mọi người chết quách đi cho rồi. Mọi lý trí và giá trị quan của tôi hầu như chỉ ngang bằng một con khỉ.
Cảnh vật bên kia ô cửa thật lạnh lẽo. Bước ra ngoài trời, tôi thấy mùi không khí hanh khô. Đã sang tháng Mười hai được một tuần lễ. Kẻ ít đi làm thường không có cảm giác về ngày Chủ nhật. Xăm xong đã hơn một tháng. Suốt từ dạo ấy, người tôi mất hết sinh lực. Tại trời rét chăng? Ngày nào tôi cũng mong cho thời gian qua nhanh. Nhưng sớm đến ngày mai đâu để làm gì. Thực ra chẳng có vấn đề gì cả. Vậy mà tôi vẫn mất hết sinh lực. Mỗi buổi sáng thức dậy, tiễn Ama đi rồi tôi lại ngủ. Thỉnh thoảng tôi kiếm việc làm thêm, ân ái với Ama hay đi chơi cùng chúng bạn, nhưng tất cả đều vô vị. Buổi chiều, chờ Ama về, đi ăn tối, uống rượu với đồ nhắm, sau đó về nhà lại uống tiếp. Phải chăng tôi chỉ là một con nghiện không hơn không kém? Ama lo sốt vó khi thấy tôi ủ dột. Đôi khi hắn cố tạo ra bầu không khí vui vẻ hoặc nói liến thoắng như súng máy, nhưng tôi vẫn buồn, thế là hắn khóc òa, hoặc giận dữ, hoặc xót xa, hoặc bất lực hỏi tôi rằng tại sao? Thấy Ama như thế, thỉnh thoảng ý định chiều lòng hắn cũng nhen nhóm trong tôi, nhưng luôn bị sự chán chường dập tắt. Tóm lại là không có chút ánh sáng nào. Cả đầu óc, cuộc sống lẫn tương lai của tôi đều mù mịt. Tôi biết điều này lâu rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi có thể hình dung rõ ràng đến vậy việc mình sẽ chết ra sao. Và vấn đề là tôi không còn sức lực để cười nhạo ý nghĩ ấy nữa. Trước khi gặp Ama, vì cuộc sống, tôi sẵn sàng bán thân vào nhà thổ. Tôi dám lắm. Còn bây giờ, tôi chỉ có thể làm được hai việc là ăn và ngủ. Bây giờ, tôi thà chết còn hơn là chung đụng với mấy lão già hôi hám. Đằng nào lành mạnh hơn: làm việc trong nhà thổ để kiếm sống hay thà chết chứ không làm trong nhà thổ? Nhìn chung, người ta sẽ cho rằng lựa chọn thứ hai là lành mạnh, nhưng đã chết rồi thì lành mạnh hay không có nghĩa lý gì. Như vậy là lựa chọn thứ nhất lành mạnh hơn? À phải rồi, có ai đó nói, người phụ nữ đáp ứng được đầy đủ những ham muốn tình dục thì da thường nhuận sắc. Nên chẳng lành mạnh cũng có sao đâu.
Tôi vừa đổi khuyên lưỡi sang cỡ 4G. Lưỡi ra nhiều máu nên hôm đó tôi không ăn cơm, chỉ uống bia cho đỡ đói. Ama phàn nàn tôi vội vàng quá, nhưng tôi thấy cần phải gấp. Tôi cảm thấy mình không còn thời gian, giống như bị ung thư giai đoạn cuối. Đôi khi cũng cần sống gấp.
“Lui có khi nào nghĩ mình muốn chết chưa?”
Ama bất đồ hỏi tôi sau khi hai đứa đi ăn tối về và đang uống bia ở nhà như thường lệ. “Thường xuyên,” nghe tôi nói vậy, Ama trân trân nhìn cốc bia rồi thở dài.
“Tao không muốn kẻ khác giết Lui, kể cả đó là Lui. Nếu Lui tự sát, tao muốn tự tay giết Lui. Tao không chịu được khi có kẻ nào đó động đến mạng sống của Lui.”
Tôi nghĩ đến Shiba-san. Tôi sẽ mượn tay ai khi cái chết ám ảnh của mình? Ai sẽ xuống tay đẹp hơn ai? Ngày mai mình sẽ tới Desire, tôi nghĩ bụng. Thế rồi tôi cảm thấy một chút sinh khí trong mình cựa quậy.
Cuối buổi trưa, tôi đang ngồi trang điểm để chuẩn bị đến gặp Shiba-san sau khi tiễn Ama đi làm. Tôi định bụng trang điểm xong sẽ gọi điện cho Shiba-san thì máy cầm tay đổ chuông inh ỏi. Shiba-san gọi. Phải chăng anh ta đọc được ý nghĩ của tôi?
“Vâng?”
“Anh đây. Em ổn chứ?”
“Em ổn. Đang định đến chỗ anh. Có chuyện gì không?”
“À, chuyện liên quan đến Ama.”
“Sao vậy?”
“Hắn có gây ra vụ gì vào hồi tháng Bảy không?”
Câu hỏi của Shiba-san làm tôi tức ngực. Hình ảnh Ama đánh đấm túi bụi thằng con trai hiện lên trong đầu.
“Em không biết… Nhưng có chuyện gì thế?”
“Lúc nãy, cảnh sát đến tìm anh, họ đòi anh cung cấp danh sách các khách hàng xăm rồng. Anh chỉ ghi tên các khách vãng lai, không có tên Ama, nên cho dù Ama gây ra vụ này cũng không sợ lộ.”
“…Không phải Ama đâu. Ama lúc nào chẳng đi với em.”
“Ừ nhỉ. Anh xin lỗi. Tại họ bảo hung thủ nhuộm tóc đỏ. Hồi trước Ama nhuộm tóc đỏ đúng không? Thành ra anh hơi lo.”