Rắc Rối Với Ngày Valentine

Chương 7


Đọc truyện Rắc Rối Với Ngày Valentine – Chương 7

-Lúc tôi lớn lên, bố mẹ đã có một bàn bi-a trong nhà rồi. – Cô đáp rồi bước tới chỗ để bia.

Cô đưa vại bia Bud Lite lên miệng, liếc nhìn Dixie Howe tì rạp xuống bàn bên cạnh, để mọi người có cơ hội ngắm thật rõ đường rãnh sâu giữa ngực cô ta. Kate không thấy phiền với đám đàn bà thích phơi bày cái đó. Cô chỉ không phải một trong số họ. Đúng vậy, ngoại trừ lần duy nhất kia. Kate liếc nhìn Rob, giống như bao gã đàn ông khác, cũng đang dán mắt vào bộ ngực gợi cảm của Dixie . Anh ta nói gì đó khiến Dixie bật cười, rồi anh ta đưa chai bia lên miệng tu.

Kate chuyển hướng chú ý sang Peirce khi gã đi lượt của mình và điều một cơ khác. Kate nhớ đến cái đêm đầu tiên cô gặp Rob đủ để gợi lại rằng anh ta đã quyến rũ tới mức nào. Cô đã bị lừa, bị cho vào tròng, nhưng cô tự bào chữa rằng khi đó cô đã say mèm.

-Nếu thắng Peirce, tiếp theo cô sẽ gặp tôi.

Cô ngoảnh lại nhìn một gã khác trong ba anh em.

-Anh là Worsley gì? – Cô hỏi.

-Tuttle. – Gã chỉ tay về bên trái. – Còn đây là Victor. Nếu đánh bại tôi, cô sẽ chơi với Victor. Nhưng tôi không nghĩ cô thắng được tôi đâu.

Gã nói như thể cô không còn một chút cơ hội nào vậy.

-Tôi không nghĩ tôi nán ở đây lâu đâu, Tuttle à.

-Cô sợ tôi thắng hả?

Pierce đánh trượt. Cô đặt vại bia xuống.

-Không.

-Tiến lên nào. Tao cá với cô ta năm đô-la là mày sẽ thắng đấy Tut. – Victor xen vào, rồi làm một hớp bia.

-Ối chà, hẳn năm đô-la đấy.

Câu mỉm mai của cô, hai gã không tiếp thu nổi.

-Nếu như vậy nhiều quá thì ta có thể chơi bi-a lột đồ.

Phải rồi. Cô lại gần cuối bàn, quan sát kỹ vị trí các bi trên bàn. Cô phải đợi Rob đi xong cơ của anh ta trước khi cô có thể lách qua cạnh hai bàn. Anh ta đứng thẳng dậy, nhưng không nhường đường cho cô đi qua.

-Xin lỗi. – Cô vừa nói vừa liếc nhìn lên, nhưng vành mũ vẫn che khuất gần như toàn bộ khuôn mặt anh ta.

Anh ta vẫn không nhúc nhích. Cô buộc phải len quá, gần tới mức có thể nhìn thấy râu ria lởm chởm trên quai hàm anh ta. Ống tay áo vải flanen xắn cao của anh ta cọ vào vai cô. Cô liếc nhìn ánh mắt anh ta khi len qua. Anh ta lừ mắt nhìn. Cô hiểu anh ta chủ ý làm bộ khó chịu kinh khủng với cô. Chắc chắn là vậy vì anh ta đã tức điên lên với tin đồn bị gay.

-Nếu cô hiểu chuyện gì tốt cho cô, cô sẽ dừng lại và về nhà.

Chắc chắn là như vậy. Anh ta đã nổi điên.

-Anh dọa tôi đấy à?

-Tôi không dọa phụ nữ.

Được rồi, nghe giống một lời đe dọa.

-Anh biết đấy, tôi không tung tin đồn đó.

Anh ta nhìn cô trong giây lát rồi nói:

-Phải rồi.

-Ít nhất tôi không có ý đó. – Anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm, cô nhún vai. – Nếu anh muốn biết sự thật nó bắt đầu như thế nào, có lẽ dịp nào đó tôi sẽ nói cho anh nghe.

-Tôi biết nó bắt đầu như thế nào. – Anh ta hạ giọng xuống. – Vì tôi không ngủ với cô trong khách sạn, cô tới thị trấn và bô lô ba la với tất cả mọi người là tôi bị gay.

Cô nhìn quanh xem có ai nghe rõ anh ta nói không. Họ không nghe thấy gì, nhưng cô nghi ngờ anh ta chẳng quan tâm.

-Thấy thế nào khi gặp rắc rối? – Cô hỏi.

Không đợi câu trả lời, cô nhoài người ra bàn chuẩn bị đánh. Cô cản đường cơ, cố gắng lờ Rob đi. Cô nhanh chóng giành phần thắng trước Peirce. Anh em gã thích thú chế nhạo gã vì để thua một cô gái. Mặt Peirce đỏ bừng. Gã hậm hực bước về phía quầy bar. Trước khi cô kịp phản đối, Tuttle đã xếp bi. Kate đành chấp nhận chơi thêm một ván nữa.

Cô không bao giờ là loại con gái cố tình giả vờ thua trong cuộc đấu nào- không lừa đảo hay thậm chí để một người đàn ông cảm thấy tốt hơn về bản thân anh ta.

Tuttle hít một hơi rồi đánh vào bi ở đỉnh. Nó lăn về phía băng, chạm bi số hai, rồi rơi vào lỗ mười. Tuttle cười khoái trá, như thể đã tính nước cả. Tiếp theo, gã đánh bi màu cam vào lỗ tít. Không may thay, bi cái cũng theo luôn xuống lỗ.

-Mày định để một đứa con gái đánh bại à? – Victor gọi em trai. – Bọn mày đang làm gia đình xấu hổ đấy.

-Im đi Victor. – Tuttle càu nhàu trong khi Kate đặt bi cái dưới vạch head string.

-Tôi đã ghè Vegas vài lần. Cô em có phải vũ nũ ngực trần không nhỉ? – Tuttle hỏi, xong cười khúc khích cứ như thể mới mười ba tuổi.

Cô liếc nhìn gã rồi đánh tiếp, chạm bi số chín rồi mười lăm. Nếu gã nghĩ nói chuyện đó có thể làm cô mất tập trung thì gã nhầm. Cô đã học chơi bi-a trong một ngôi nhà chật ních những ông anh nói oang oang cùng đám bạn bè của họ.

-E là không.

-Từng àm việc ở Chicken Rach(là một nhà chứa hợp pháp của Las Vegas 100km về phía Tây) chứ hả? – Gã hẳn phải nghĩ mình hài hước lắm, vì tự cười hềnh hệch một mình.

Kate bỏ ngoài tai lời gã nói, tiếp tục chọc bi mười bốn vào lỗ mười, rồi tới bi số mười.

-Muốn về nông trại của bọn anh không?

Cô ăn tiếp bi mười một và mười hai.

-Không, cám ơn.

-Anh sẽ chỉ cho em xem lũ ngựa. Có nhiều cô em đã đến cưỡi ngựa đấy.

Không biết thế nào, Kate nghi ngờ chuyện “nhiều cô em” mon men tới nông trại nhà Worsley. Cô chuyển sang phía bên kia bàn, đợi Rob đánh. Anh ta đánh xong, cô chọc tiếp bi mười lăm rồi bi tám. Cô kê tay lên băng, thực hiện một cú bank shot(là cú đánh mà bi mục tiêu đập một bi mục tiêu khác hoặc chạm nhiều băng trước khi rơi vào lỗ), việc cô đã làm hàng triệu lần trong quá khứ. Hôm nay cô đánh trượt một chút xíu.


Cô đứng dậy, lùi về phía sau một bước, chạm phải thứ gì đó lừng lững. Cô liếc lại nhìn, qua cái áo vải flanen xanh dương, tới cằm và miệng Rob. Cô nhìn vào đôi mắt anh ta dưới vành mũ. Căn phòng thật ngột ngạt, nhưng không phải ngột ngạt kiểu đó. Anh ta đang gây áp lực, chủ ý quấy rối cô lần nữa.

-Anh có thể dịch ra chút được không? – Cô hỏi.

-Có, được chứ.

Nhưng anh ta không làm thế. Thay vào đó, đôi bàn tay to lớn của anh ta túm lấy hai bả vai cô như thể định đẩy cô ra xa. Nhưng anh ta cũng không làm như vậy. Trong tích tắc, một cảm giác ham muốn được áp vào ngực anh ta lóe lên trong đầu cô. Được cảm nhận hơi ấm của anh ta khắp cơ thể cô. Được quay lại và áp mặt vào cổ áo flanen, hít một hơi thật sâu.

Sợ hãi bởi những ý nghĩ đó, cô tự nhủ đã rất lâu rồi. Rất lâu rồi cô không ngủ với đàn ông. Không phải anh ta. Ngoài anh em nhà Worsley, ai cũng được. À, tránh cả lão Dean nữa.

-Anh em nhà Worsley là lũ khốn. – Anh ta áp sát hơn một chút, vành mũ chạm vào tóc cô. Mùi hương từ làn da ấm áp của anh ta lắp đầy lồng ngực cô. – không phải loại người để một cô gái cho chúng xem hình xăm đâu.

Cô quay đầu lại, nhìn vào khoảng tối dưới vành mũ anh ta.

-Vâng, cảm ơn vì lời cảnh báo. Tôi cũng chỉ định cởi quần dài ra thôi.

Anh ta không tỏ vẻ xúc động khi vuốt nhẹ canh tay và vai cô. Những ngón tay dài, ấm áp chạm vào tóc và cái cổ trần của cô.

-Anh làm gì thế?

-Cho bọn khốn quanh đây những kẻ đang muốn đá đít tôi, biết rằng tôi không phải là thằng gay. – Hơi thở anh ta làm ấm vành tai cô. Bất cứ ai nhìn hai người đều có thể nghĩ anh ta đang thì thầm những lời khiếm nhã với cô. – Tôi có thể giữ lập trường chống lại một hoặc hai người cùng lúc, nhưng nếu tất cả như thế thì tôi không thể kiểm soát được.

Kate nhìn quanh phòng, nhưng hình như đám người kia không chú ý tới Rob lắm. Cô chợt nghĩ có thể anh ta đang nói dối, nhưng cô không ở Buckhorn đủ lâu để chắc chắn.

Cô quay lại nhìn bàn bi-a xem Tuttle đánh.

-Anh có thể lợi dụng Dixie . Tôi chắc cô ta muốn bị lợi dụng đấy.

Anh ta vuốt nhẹ dọc cánh tay cô, khẽ đặt tay vào eo cô.

-Cô mang nợ tôi.

Cô không hiểu cô nợ anh ta cái gì, nhưng cô cũng không muốn anh ta khốn khổ vì việc cô không cố ý làm.

-Đừng tưởng tôi sẽ cho anh mơn trớn tôi.

-Có lẽ cô nên định nghĩa thế nào là mơn trớn. Bàn tay anh ta vuốt ve bụng cô, làm ấm bụng cô và khiến cô nín thở trước khi chậm rãi trở lại eo. – Đó có phải là mơn trớn không?

Về mặt kỹ thuật thì không. Nhưng cô cảm nhận đụng chạm của anh ta xuất hiện ở những nơi anh ta không hề chạm tới.

-Không, trừ khi anh đưa tay lên trên.

-Thế nếu tôi đi xuống thì thế nào? – Anh ta cười khùng khục trong cổ. – Cô có muốn tôi đi xuống không nào, Kate?

-Đừng có nghĩ bậy.

Tuttle đánh trượt cơ tiếp theo. Kate bước ra xa. Cô đã chịu đựng đủ. Chịu đủ Rob lẫn anh em nhà Worsley. Cô cúi xuống bàn, đánh bi số tám vào lỗ tít.

-Đến lượt tao với em ấy. – Victor lên tiếng, tiến lại phía cuối bàn.

-Tôi nghĩ đây.

-Tôi không đánh với Victor. – Cô vừa nói vừa tới giá để bi, đặt cây cơ vào trong. Cô thấy căng thẳng và giờ thì chỉ muốn về nhà ngủ. – Tôi về đây.

-Cô phải chơi. – Victor khăng khăng. – Không ai đánh bại được nhà Worsley.

-Nhất là một đứa con gái. – Tuttle thêm vào.

Ôi chà. Đám này say rồi, cô tự nhủ.

-Để lúc khác đi.

-Ai cũng biết đàn bà đánh bại đàn ông là không đúng.

Cô nghĩ nên mặc kệ gã, nhưng đã nhịn cả tối nay. Cô đã mệt mỏi với việc phải tỏ ra thân thiện.

-Victor à, nếu đánh thắng một cô gái làm anh thấy mình khá hơn thì anh thực sự có vấn đề đi quá xa so với cách anh chơi bi-a rồi.

-Nghĩa là sao?

Thực lòng cô chẳng muốn phải giải thích thêm.

-Nghĩa là một người đàn ông đích thực thì không bị đe dọa bởi đàn bà.

-Tôi sẽ cho cô biết thế nào là đàn ông đích thực.

Chúa ơi, nếu gã tóm lấy đũng quần gã, chắc cô sẽ nôn thốc nôn tháo ra mất. Cô lắc đầu.

-Anh bị đánh à?

-Không.

-Ngã dập đầu?

-Không. Bị ngựa đá suốt.

-À, thảo nào như thể. – Cô nói, cố gắng bước qua.

Gã chặn cô lại.

-Cô không được đi nếu ta chưa đấu.


Kate nhìn Victor, đôi mắt xanh dương của gã đỏ ngầu. Tim cô đập thình thịch.

-Này, thằng thiểu năng kia. – Rob đứng sau Victor lên tiếng. – Cô ta đã bảo là không muốn chơi với bọn nhóc nhà chúng mày nữa rồi.

Kate chuyển sang nhìn Rob đứng cách đó vài bước chân. Cảm giác được cứu viện làm tim cô đập đều đều trở lại.

-Không phải việc của mày. – Tuttle gằn giọng.

-Tao cho đó là việc của tao đấy.

-Có lẽ mày xía vào là vì cô ta. Cô ta cư xử như một thằng đàn ông, nhưng đấy chắc là điểm mày thích ở cô ả.

-Mày đang định nói gì vậy Tuttle?

-Mày là một thằng gay.- Gã chĩa ngón cái về phía Kate. – Còn nó là con les của mày.

Kate nghĩ đó là câu trả lời.

-Không hay ho đâu. – Rob thở dài, cởi mũ ra, ném lên bàn. – Mày nợ Kate một lời xin lỗi.

-Không thì sao?

-Không thì tao sẽ khiến mày phải ước là đã xin lỗi.- Anh ta đưa tay lên vuốt tóc. – Cô nên tránh ra, Kate.

Không cần nhắc đến hai lần, cô núp luôn vào giữa những giá để gậy bi-a.

-Tao không sợ mày đâu. – Tuttle tuyên bố.

Gã nhún nhảy, lắc lư như võ sĩ quyền anh hạng ruồi. Rob đứng buông thõng hai tay bên sườn, bình thản quan sát gã làm trò. Cuối cùng Tuttle tung một nắm đấm. Kate chỉ thoáng thấy tay Rob vung lên trước khi nắm đấm của anh ta trúng giữa mặt Tuttle. Tuttle bắn ra đằng sau. Kate vội nhảy ra khỏi chỗ núp trước khi gã ngã nhào tới.

Tuttle bò lồm cồm trên sàn, ánh mắt đờ đẫn.

-Thằng chó! – Victor rống lên, lao vào Rob. Gã lấy hết sức bình sinh đẩy Rob lảo đảo lùi vài bước.

-Tao sẽ đá đít mày vì việc đó. – Victor cảnh cáo, tung tiếp một đấm rất mạnh trúng quai hàm Rob.

Rob ngã người ra sau. Anh đánh trả bằng cú đấm liên hoàn như trời giáng, khiến gã đàn ông thấp hơn choáng váng nhưng không gục hẳn.

Peirce chạy vào phòng tới chỗ Tuttle, đang rên rỉ. Peirce quơ quơ tay trước mặt anh trai rồi chộp lấy một cây gậy bi-a. Trước khi gã kịp di chuyển, Kate đã đứng chặn trước mặt.

-Rob sắp xử xong Victor rồi. Sao anh không chờ tới lượt.

-Mày muốn gì?

-Còn phụ thuộc vào anh.

-Tránh ra, con les.

Con les á? Kate đã không nghe cái từ đó từ hồi còn phổ thông. Anh em nhà Worsley cần phải được dạy dỗ. Cô nhìn chằm chằm vào cây gậy bi-a khi Peirce vung nó lên xông vào cô, ánh mắt hắn vẫn dán vào Rob. Rob đấm Victor một cú cuối cùng khiến hắn ngã vật xuống sàn. Peirce vừa chạy qua, Kate đưa chân ra ngáng giữa hai chân hắn. Hắn đập đầu vào bàn bi-a rồi nằm gục thành một đống trên sàn. Hắn rên rỉ, lăn lộn, gậy vẫn cầm chắc trong tay. Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn ngước lên nhìn, ánh mắt lờ đờ y như Tuttle.

-Mẹ kiếp. – Hắn rên rỉ trước khi nhắm nghiền mắt lại rồi ngất lịm đi.

Rob nhìn khắp người Kate, đôi mắt xanh vẫn linh hoạt và sáng ngời.

-Cô ổn chứ?

Cô nuốt nước miếng khó nhọc, gật đầu. Bên ngoài phòng bi-a nhỏ, ai đó đã rút phích cắm máy hát. Ngoài tiếng tim đập thình thịch trong tai, Kate nghe cả tiếng la hét, chửi rủa. Qua khe cửa, cô có thể thấy bàn ghế gãy và những thân người bay vèo vèo trong không trung.

-Khỉ thật. – Rob đưa tay lên sờ vết đỏ trên quai hàm. Anh ta cười toe toét như thể đang sống những giây phút hạnh phúc nhất trong đời.

-Tôi làm sao à? Bộ tức cười lắm hay sao?

Anh ta vớ lấy cái mũ, cười phá lên. Tiếng cười thỏa mãn hòa cùng tiếng cốc vỡ, tiếng còi inh ỏi của cảnh sát ở đằng xa.

Anh ta bị mất trí. Bị điên. Một gã quá sức ngớ ngẩn.

Phía trước cửa quán Buckhorn được chiếu sáng như ngày mùng bốn tháng bảy (Lễ Độc Lập ở Mỹ). Những luồng ánh sáng đỏ, trắng, xanh dương lướt qua mặt tiền quán và các khách quen đang xếp hàng dài phía trước. Ánh đèn hiệu của ba xe cảnh sát lấp loáng trên các xe đỗ trong bãi và đuổi theo những bóng đen như mực ở khu rừng rậm đằng xa.

Bên trong chiếc xe Blazer của cảnh sát trưởng, Rob nhìn mọi người đứng trước quán Buckhorn, chú ý tới hai nhân viên cảnh sát đang kiểm tra nồng độ cồn trước khi thả ai đó đi. Ghế sau chiếc Blazer không có chỗ để chân rộng rãi. Tay anh bị còng chặt. Anh thấy khó chịu kinh khủng. Anh đã có thể duỗi tay chân ra một chút nếu không vì phần mông đau ê ẩm.

Anh biết Kate Hanilton luôn đem lại rắc rối. Anh chỉ không biết rắc rối tới mức nào. Từ khi đặt chân tới Gospel, cô ta đã tung tin đồn anh bị gay khiến mấy tên khốn trong thị trấn lúc nào cũng nhìn anh nhạo báng. Anh không ngại chuyện đó. Chỉ thấy bực mình.

Rồi tối nay cô ta lại lượn lờ ở Buckhorn, gây chuyện với ba thằng đần nhất trong vùng. Chỉ là vấn đề thời gian, trước khi có chuyện giữa cô ta và nhà Worsley, để rồi phải có ai đó nhảy vào can thiệp. Người đó là anh. Và giờ thì anh đang đứng chờ mỏi gối đằng sau một cái xe cảnh sát. Rốt cuộc, cô ta cũng chẳng tỏ vẻ gì lấy làm biết ơn.

Anh liếc sang bên nhìn khuôn mặt u ám của cô ta.

– Cô không phải cảm ơn đâu.

– Vì cái gì? – Ánh đèn từ đội xe khác chiếu sáng khuôn mặt co ta khi cô ta quay sang nhìn anh.

– Vì đã cứu cái mông cô chứ làm sao.

– Tôi nghĩ chúng ta huề. – Cô lắc đầu . – Peirce sẽ đập bể đầu anh với cây gậy bi-a. – Nếu tôi không vào cuộc cứu cái mông anh.

– Nó cứ thử xem. – Rob giễu.

Anh từng bị đánh vào đầu mấy lần bằng gậy và bóng hockey, nhưng vốn anh vẫn đội mũ bảo hiểm. Anh không nghĩ gậy bi-a có thể hạ gục anh, nhưng chắc cũng đau điếng.


– Tôi biết cô có thể làm bất cứ chuyện gì đàn ông có thể làm. Rằng cô có thể tự lo cho bản thân. Nhưng có một lý do tại sao mọi người lại trách bọn nhà Worsley. Mọi người đều biết chúng nó chơi không đẹp với người khác.

Cô ta im lặng một lúc rồi nói:

– Thế đấy, sẽ thật tử tế nếu mọi người nói cho tôi biết

– Tôi đã nói rồi. – Rob ngả người trên ghế, duỗi chân hết mức có thể . – Hai lần.

Áo khoác và ái sơ mi vô tình phanh ra, một cảm giác ớn lạnh khắp phần bụng và ngực áo phông của anh. Giờ thì chẳng có gì làm ngoài việc ngả lưng thư giãn và chờ bị lôi đi cùng với kẻ vô ơn bên cạnh.

– Tôi đã bảo cô nên dừng lại và về nhà đi.

Anh nghĩ đã có thể cảnh báo cô ta về nhà Worsley sớm hơn, nhưng khi đó anh còn đang cố lờ cô ta đi. Kate chính xác không phải mẫu người ưa thích của anh. Và đúng lúc anh để ý thấy cô ta chơi với đám Worsley, cô ta đã ăn được ba bi rồi. Lúc đó, việc tốt nhất anh có thể làm là đứng quanh đó xem cô ta chơi, chờ mọi việc mất kiểm soát.

Rob chuyển sự chú ý ra trước quầy bar. Tuttly đã gọi Kate như gọi đàn ông, thật vớ vẩn. Cô ta hiển nhiên là phụ nữ, với bộ ngực to, eo mảnh và cặp chân dài, những đặc điểm không ai có thể nhầm với đàn ông được. Chắc chắn cô ta cao ráo, và Rob thích phụ nữ cao ráo. Anh thích cặp chân dài kẹp chặt eo, vắt lên vai và siết quanh đầu mình. Anh thích cái cách cô một cô gái cao ráp hợp với anh cả ở trong và ngoài giường.

Ngắm nhìn cô ta nhoài người trên bàn bi-a vừa làm anh khó chịu, vừa kích thích. Sau đó anh chạm vào cô ta vì dường như anh không thể kiềm chế. Anh chạm vào cổ và mái tóc cô ta. Bàn tay anh vừa vặn đặt vào eo và nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô ta. Trong giây lát, anh đón nhận cảm giác ham muốn dâng trào thay vì cưỡng lại nó.

Tiếng thì thầm bên cạnh kéo dài, anh ra khỏi những suy nghĩ miên man.

– Cái gì? – Anh hỏi.

– Tôi đang tự hỏi bao lâu thì được bảo lãnh ra khỏi nhà giam nhỉ. – Cô ta thở dài, tựa đầu vào cửa kính. – Tôi không muốn cảnh sát gọi cho ông biết. Một bên mái tóc của cô rủ xuống, cho một phần khuôn mặt. Ông già rồi, không nên bị cảnh sát dựng dậy lúc

nửa đêm.

– Tôi sẽ đóng tiền bảo lãnh cho hai ta ra. – Vì một vài lý do, anh bắt đầu cảm thấy thương cô ta. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại không thích cô ta nữa.

– Bao nhiêu?

– Tôi không biết. Còn tuy vào tội danh.

– Vậy phải làm sao.? Có máy thu ngân ở đâu đó chứ hả? Hay tôi phải viết séc?

– Anh chỉ được dùng tiền mặt thôi. – Cô ta ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn anh. – Đừng nói với tôi là anh chưa bao giờ bị bắt nhé.

– Chưa bao giờ.

Dẫu xung quanh tối om, anh có thể thấy cô ta không tin tưởng cho lắm.

– Anh đùa à?

Tại sao cô ta lại không tin anh được cơ chứ?

– Không. – Anh bực bội.

Anh vừa mới đề nghị trả tiền bảo lãnh cho cô ta, thế mà cô ta dám xúc phạm anh. Giờ thì anh đã nhớ tại sao mình không mê được cô ta.

– Thế cô bị bắt bao nhiêu lần rồi hả?

– Chưa bao giờ. Tôi là thám tử tư. Ít nhất đã từng. Tôi biết quy trình làm việc như thế nào. – Cô ta trầm ngâm. – Hay chí ít tôi cũng làm ở Nevada .

Anh lại nhìn phía trước quán Buckhorn. Anh chẳng quan tâm đến cô ta làm gì nữa. Có lẽ đám đàn ông trong thị trấn đã đúng. Cô ta đích thực là “ sư tử Hà Đông”.

Anh nghe tiếng cô ta hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Ghế ngồi khẽ rung rinh khi cô ta loay hoay cố tìm tư thế ngồi thoải mái hơn.

– Rob? – Cô ta thì thầm gọi anh.

Anh quay sang nhìn. Cô ta xoay người, kéo cái chân bị gập lên ghế. Ánh đèn bên ngoài chiếu sáng khuôn mặt cô ta .Đầu gối cô ta gần như chạm vào bên đùi anh.

– Hả?

Cô ta liếm môi, nói khe khẽ hơi khan.

– Cảm ơn anh.

Chết tiệt. Khi anh cố ghét cay ghét đắng cô ta thì cô ta lại phá hỏng bằng việc chuyển sang dễ thương nữ tính làm sao. Sự thay đổi tâm tính của cô ta làm anh choáng.

– Có gì đâu.

Cô ta sán lại gần một chút, trong bóng tối, tiếng nói khe khẽ sát má trái anh. – Cằm anh có sao không?

– Đau bỏ bà, nhưng vẫn sống.

– Rất tiếc anh bị đánh. Cho tôi biết nếu anh cần gì nhé.

Anh liếc xuống nhìn miệng cô ta, tự hỏi liệu cô ta có định đề nghị hôn anh vào chỗ đó không nhỉ. Không hẳn hôn Kate là một ý hay.

– Như thế nào cơ?

Dù việc đó chắc chắn khiến cô ta im lặng; nó còn khiến cô ta không còn mở miệng nói được nữa.

– Một túi đá chườm.

Một túi đá chườm có lẽ cũng tốt, có thể khiến anh thôi nghĩ ra đủ trò để cô ta im đi.

– Sao cô không kể tôi nghe cái tin đồn tôi bị gay đó bắt đầu như thế nào nhỉ? – Anh hỏi để xua đi những ý nghĩ về cô ta trong đầu.

Cô ta dựa lưng lại.

– Tôi mới đến thị trấn được vài tuần. Lúc ấy anh chưa về. Một sáng, Ada vào cửa hàng, nói chuyện về chủ cửa hàng thể thap không hứng thú với phụ nữ trong thị trấn. Thế nên tôi nói gì đó đại loại rằng có thể anh không thích phụ nữ. Tôi đang nghĩ tới chứng ghét phụ nữ. Thực sự tôi đâu có biết bà ấy đang nói về anh.

– Đúng vậy.

Cô ta nhún vai.

– Tôi chưa bao giờ nghĩ anh bị gay. Ngay cả sau cái đêm chúng ta gặp nhau cũng không. Thậm chí chưa bao giờ ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi.

– À, ra là vậy, anh thầm nghĩ trong khi ngồi thẳng dậy cho thoải mái hơn.

– Rối lạn cương có phải gay không nhỉ ? – Cô ta lắc đầu . – À, không.

Anh lặng đi.

– Cô nghĩ tôi không cho nó ngóc lên được hả ? Tôi thừa sức cho nó dậy đấy. – Anh không có ý chửi mắng, nhưng lạy Đấng toàn năng, gần đây anh không dùng tới trạng thái hứng tình không có nghĩa là anh không làm được.


– Nếu anh nói vậy.

Chúa ơi, cô ta lại làm thế chỉ trong vài phút. Ngay khi anh bắt đầu nghĩ cô ta không quá tệ thì cô ta lại chọc tức anh. Ngay khi anh tưởng tượng cảnh hôn cô ta thì cô ta lại độp lại vào mặt anh chuyện rối loạn cương. Nếu cả hai không bị còng, anh sẽ tóm tay cô ta rồi dí nó vào chỗ đó của anh để chứng minh cô ta đã sai lè. Cô ta sẽ thấy máy móc của anh vẫn ngon lành.

Cửa xe mở ra, cảnh sát trưởng Dylan Taber đứng ngay bên ngoài.

– Mời anh chị ra ngoài, cả hai người.

Rob không chút do dự chui ra ngay khỏi xe. Anh muốn tránh Kate càng xa càng tốt.

– Rối loạn cương cơ đấy. – Anh chế giễu.

Anh vừa nói gì, Stutter ? – Cảnh sát trưởng hỏi.

– Không . – Anh cau mày.

Kate chui ra khỏi chiếc Blazer, đứng cạnh Rob, trong ánh đèn lấp loáng của xe cảnh sát.

– Peirce thề là cô chưa chạm vào anh ta. – Dylan nói với Kate trong khi tháo còng cho cô ta. – Anh ta khai bị vấp ngã thôi, vì không thể có chuyện một cô gái đánh gục anh ta được.

Cô ta qua đi, xoa xoa cổ tay.

– Nhưng tôi sẽ cho cô vài lời khuyên, mà chắc cô sẽ lờ đi thôi. – Cảnh sát trưởng nói tiếp, nhét còng tay vào hộp da móc ở thắt lưng. – Hãy tránh xa bất cứ gã nào có họ Worsley.

Ông nghĩ một lát rồi thêm :

– Tốt hơn cũng nên tránh xa Emmett Barnes và Hayden Dean.

– Tôi sẽ tránh xa tất cả các quán bar quanh đây. – Cô nói, vơ lấy cái ba lô da trên mui chiếc xe Blazer.

– Làm vậy là khôn ngoan đấy. Tối nay cô uống nhiều không ?

– Khoảng nửa chai bia.

– Giờ cô được tự do. Lái xe cẩn thận, cô Hamilton .

– Cảm ơn, tôi sẽ làm vậy. – Cô đáp và quay đi.Trong tích tắc, một ánh đèn lóe lên chiếu vào mái tóc cô ta. Rồi cô ta đi mất.

Dylan bước ra đằng sau Rob, tháo còng tay.

– Có vài người xác nhận Tuttle Worsley đã đấm trước. – Cảnh sát trưởng vừa nói vừa tháo còng cho Rob. – Cậu được tự do.

Rob gặp Dylan lần đầu hồi hè năm ngoái khi ông và con trai ông, Adam, đăng ký học lớp câu mồi giả. Ngay lập tức anh đã thấy quý ông cảnh sát trưởng và thuê Adam giúp việc ở cửa hàng. Cậu bé mười một tuổi làm rất tốt công việc quét don và đổ rác.

– Dạo này Adam làm gì thế ? – Anh xoa hai cổ tay, hỏi.

– Không hay lắm. Nó không thể đợt đến mùa hè để câu cá hồi.

– Nhờ ông nhắn với thằng bé là ghé qua cửa hàng nhé. Tôi sẽ sắp xếp cho nó làm việc tiếp.

– Nó sẽ vui lắm đấy. – Dylan đẩy vành mũ cao bồi của ông .

– Anh có uống nhiều không, Rob ?

– Tôi đang uống chai bia thứ hai.

Bộ đàm đeo trên cai Dylan kêu lẹt xẹt. Ông vặn nhỏ tiếng nó xuống.

– Anh biết gì về cháu gái ông Stanley không ? – Ông hỏi trong khi chiếc Suv của Kate từ bãi đỗ xe lùi ra đường.

Ngoại trừ sự thật là anh không thích cô ta, nhưng vẫn muốn làm tình với cô ta ư? –

Tôi biết cô ta có cách chọc tức người khác.

– Tôi cũng có một người như thế ở nhà. – Dylan tủm tỉm.

– Đôi khi, phụ nữ phiền nhiễu lại là kiểu hay nhất.

– Tôi sẽ nhớ những lời này của ông. – Rob rút chìa khóa xe trong túi áo khoác ra. – Tránh xa rắc rối ra, ông cảnh sát trưởng ạ.

– Ước gì có thể, nhưng giờ mới là tháng Ba, và mùa hè sắp đến rồi. – Dylan lắc đầu và tiến tới kiểm tra đám say rượu vẫn đang xếp hàng trước cửa quán bar.

Rob đi bộ tới chiếc Hummer ; lái xe năm dặm về tới nhà. Anh rẽ vào đường dẫn vào nhà. Thiết bị cảm biến tự động bật đèn khi anh đánh xe vào. Hồi xây nhà, anh đã bố trí hệ thống đèn làm thiết bị an ninh. Nhưng anh mau chóng nhận ra hệ thống đèn và cuộc sống thôn dã của anh không hòa hợp lắm. Nhiều đêm anh phải tắt cả hệ thống đi cho dễ ngủ.

Anh bấm nút mở khóa cửa rồi lái chiếc Hummer vào trong. Cửa tự động đóng lại sau lưng anh. Hè năm ngoái, anh xây một ngôi nhà rộng chừng ba trăm bảy mươi mét vuông. Nhà có bốn phòng ngủ và phòng tắm, dựng bằng đá hồ và những thanh gỗ lớn. Anh yêu cái trần nhà như của thánh đường, những khung cửa kính khổng lồ trong ra hồ. Nhưng anh không biết mình nghĩ gì khi sở hữu một ngôi nhà lớn đến thế. Kể cả khi Amelia đủ tuổi đến Gospel thăm anh thì con bé đâu có cần quá nhiều phòng.

Đèn bếp vẫn bật. Anh tắt đèn, ném chùm chìa khóa lên bàn bếp bằng cẩm thạch. Tấm thảm cầu thang làm tiếng bước chân của anh khi đi lên gác trong bóng tối đỡ nặng nề. Tuần trước anh ở Seattle với con gái. Con bé đã học thêm được ba từ mới và bắt đầu ghép chúng thành câu.

Rob cởi áo khoác, ném nó lên ghế cạnh góc giải trí lát gỗ sồi, chỗ anh đặt cái TV màn ảnh rộng. Ánh trăng qua khung cửa sổ lớn chiếu vào anh khi anh cởi quần áo. Không mặc gì trên người, anh chui vào giường.

Ga trải giường mát lạnh chạm vào làn da của anh. Anh kéo cái chăn lông kẻ xanh đỏ và cái chăn len lên đắp. Chuyến đi tới Seattle của anh có khá hơn lần trước. Anh và Louisa hòa hợp hơn so với hồi anh bị bắn. Rob không chắc anh thấy thế nào, nhưng cô ấy có gợi ý chuyện hòa giải.

Anh kê một tay sau đầu, ngắm nhìn ánh trăng hắt trên trần. Anh yêu Amelia. Anh muốn sống cùng con bé. Anh vẫn còn cảm xúc với Louisa. Anh chỉ không biết họ đã thế nào hay liệu họ có đủ sâu đậm hay không. Anh không thể phạm sai lầm nữa. Cả anh và Louisa đều không còn trẻ. Ổn định hơn, hay chí ít anh nghĩ anh như vậy. Có lẽ thời gian này họ không nên làm rối tung lên nữa. Có lẽ họ có thể giải quyết được.

Nhưng khi nhắm mắt lại, không phải những ý nghĩ về Louisa làm anh thao thức thêm vài giờ. Không phải hình ảnh mái tóc dài vàng óng của cô ấy lởn vởn trong đầu anh. Không phải tiếng cô ấy nói ” Cho em biết nếu anh cần gì ” làm anh trằn trọc. Hay suy nghĩ xem có bao nhiêu cách để chứng minh với cô ấy anh là một thằng đàn ông. Một thằng đàn ông thừa khả năng đem lại sung sướng cho phụ nữ. Không phải ý nghĩ về người vợ cũ làm làn da anh nóng rực cùng ga trải giường quá đỗi ấm áp. Không phải đôi tay mơn trớn của Louisa mà anh khao khát.

Đó là Kate. Là hình ảnh cô ta đang chơi bi-a. Là ám ảnh cô ta nằm dài trên bàn bi-a như một bữa ăn thịnh soạn. Là làn da thấp thoáng mờ ảo. Một thân hình bất động ngước nhìn khuôn mặt anh khi anh ôm lấy cô ta, lưng cô ta ấp vào ngực anh.

Một mình trong phòng tối, đó là cô gái đã nghĩ anh bất lực, người đàn bà đóng vai chính trong giấc mộng khiêu dâm bậc nhất của anh.

Bên kia thị trấn, Stanley Caldwell ngồi bên giường, nhìn vào trong chiếc hộp cầm trên tay. Nửa giờ trước, nghe tiếng Katie về, ông nhẹ nhàng khép cửa phòng mình.

Trong hộp, ông để bộ sưu tập các album Tom Jones của Melba. Có vài cái được ký tặng. Hai mươi lăm đĩa cả thảy. Ông biết vì ông vừa đếm.

Không nhất thiết phải như thế này. Ông nên là người ra đi trước. Melba nên sống lâu hơn ông. Như thế này thật khó khăn quá. Quá khắc nghiệt cho một ông già như ông tiếp tục sống trong khi người bạn tốt nhất, người yêu không còn nữa. Họ đã cùng nhau nuôi nấng con cái và cùng già đi. Họ cùng béo lên và cùng khỏe manh. Ông nhớ bà như nhớ nửa tâm hồn. Ông không thể quên được bà.

Ông chạm vào trong hộp, cầm lấy vài album. Rồi ông lại từ từ xếp chúng lại. Grace Suttle vừa đến uống bia tối nay khi Katie ra ngoài chơi bi-a. Họ cười đùa, nói về những thứ cùng sở thích. Như phim của John Wayne và phim cao bồi của Tex Ritter. Nhạc Glenn Miller và The Kingston Trio.

Grace đã về. Giờ ông cảm thấy xấu hổ vì đã chia sẻ những ký ức đó với một người khác không phải vợ ông, Melba. Xấu hổ vì đã xếp những đĩa nhạc của bà vào hộp. Ông nghĩ ông chỉ có thể đóng gói một vài kỷ vật của bà – không món nào lớn – không có thứ gì như đồ mặc ở nhà và dép lê của bà. Chỉ là những món đồ nho nhỏ Katie cằn nhằn với ông. Ông nghĩ ông có thể làm việc đó.

Stanley bỏ xấp đĩa ra ngoài ròi đặt cái hộp xuống sàn. Ông thích Grace. Ngoài Melba ra, ông thích bà ấy hơn bất cứ phụ nữ nào bấy lâu nay. Bà ấy không huênh hoang, không ngồi lê đôi mách. Trò chuyện với bà ấy rất dễ chịu, và nụ cười của bà ấy khiến ông cũng muốn mỉm cười.

Ông lấy chân đẩy cái hộp cào gầm giường. Để ở đó, ông đã không bỏ đống album của Melba đi. Ông chỉ đặt chúng ở một chỗ khác một thời gian. Một nơi khuất tầm mắt, nhưng vẫn ở trong nhà.

Ông tắt đèn rồi chui vào giường nằm. Khi nhắm mắt, ông hình dung khuôn mặt của Melba với mái tóc màu xám. Ông thấy khoan khái. Grace Suttle là một người bạn. Ông thích bà ấy, nhưng không ai có thể thay thế vị trí của vợ ông trong trái tim già cỗi và cô đơn của ông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.