Ra Vẻ Đạo Mạo

Chương 5


Bạn đang đọc Ra Vẻ Đạo Mạo – Chương 5


Cái lần gặp lại này lại kéo dài mãi tới khi vào thu.

Vương Khả ngồi xe về lại thành phố A thì nhận được cuộc gọi từ anh Chu.

Anh Chu mở miệng lải nhải bảo Vương Khả nghỉ về quê quá lâu, Mạnh tiên sinh bên này đã liên hệ hai lần nhưng Vương Khả đều không có mặt, thằng nhóc mới tới cũng không dỗ được Mạnh Phàm mà còn bị trả về, cho nên bây giờ thực sự rất khó khăn.

Vương Khả nghĩ thầm tên gian thương này là thấy mình sắp được tự do, sợ mất khách hàng lớn là Mạnh Phàm nên mới cố ý cho anh nghỉ nửa tháng, sắp xếp người mới cho Mạnh Phàm thì có, ai ngờ cuối cùng lại chữa lợn lành thành lợn què.

Vương Khả vâng dạ với anh Chu, nói sáng mai đã về tới thành phố A rồi.

Vương Khả cúp điện thoại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong màn đêm đen kịt thỉnh thoảng lóe lên mấy đốm đèn.

Lần này về trả hết số tiền đã nợ, còn xây nhà mới cho mấy ông bà già trong nhà, tuy rằng đã xài hết số tiền tiết kiệm ít ỏi suốt mấy năm qua, nhưng Vương Khả chỉ cảm thấy từ đầu đến chân không có chỗ nào là không thoải mái vui sướng.

Anh năm nay mới hai mươi sáu, vẫn còn trẻ, vẫn còn có thời gian, tương lai còn có rất nhiều rất nhiều cơ hội để tự do sung sướng trải qua cuộc sống mới, Vương Khả không nhịn được che miệng bật cười.

Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nhìn anh hỏi: “Chú em chuẩn bị đi gặp bạn gái à? Trông vui vẻ thế nhờ.”
Vương Khả cười rộ lên, hai má đỏ hây hây, thuận theo đối phương mà gật đầu không giải thích: “Đúng vậy.

Vui lắm ạ.”
Có người vui cũng có người sầu.


Mạnh Phàm hai ngày nay tâm tình khá là khó chịu, cảm xúc buồn bực lan tỏa khiến mọi người xung quanh hắn đều cảm nhận được.

“Cậu đây là bị làm sao thế? Hạng mục bên thành phố C không thuận lợi à?” Sau tăng hai của một bữa tiệc nào đó, Hữu Nhân trái ôm phải ấp nhưng vẫn không quên quan tâm Mạnh Phàm một chút.

Mạnh Phàm tỏ vẻ không vui, nói nửa tháng này hắn đi thị sát hạng mục ở thành phố C, rồi cằn nhằn người phụ trách ở đó vô dụng cứ như thiểu năng trí tuệ.

“Tôi thấy cậu là làm việc quá lâu không có giải tỏa đây mà, khiến mình căng thẳng áp lực như thế thì người dưới trướng cậu cũng không tiện làm việc.” Hữu Nhân lại đổi đề tài, “Anh bạn nhỏ lần trước tôi giới thiệu cho cậu thế nào?”
Sắc mặt Mạnh Phàm càng xấu đi: “Về quê rồi.”
Bạn bè kinh ngạc: “Ồ? Không làm sao? Lúc đó tôi nghe cậu ta bảo còn nợ không ít tiền nên mới giới thiệu cho cậu đó.”
Mạnh Phàm mặt không cảm xúc nói: “Chứ không phải vì cậu ta biết vâng lời?”
“Cả hai đều có.

Cái loại cõng nợ trên lưng này thì càng ngoan ngoãn nghe lời hơn mà.” Người bạn lại cười.

Mạnh Phàm không quan tâm tới chuyện đó nữa, lại hỏi gã đến nơi nào thì nghỉ phép thoải mái.

Hữu Nhân nói cuối cùng cậu cũng nghĩ thông muốn hưởng thụ cuộc sống rồi, rồi lập tức đề cử Mạnh Phàm đến cái khu du lịch gã bỏ vốn đầu tư, khung cảnh tĩnh lặng, có biệt thự độc lập view sườn núi, muốn làm việc riêng cũng thoải mái, non xanh nước biếc yên tĩnh rất phù hợp cho tên cuồng công việc như Mạnh Phàm xử lý công tác.

Hôm sau Mạnh Phàm nghe xong báo cáo quý rồi bảo thư ký Vương sắp xếp cho hắn một kỳ nghỉ phép, thuận tiện cũng cho thư ký nghỉ ngơi một tuần luôn.


Lần đầu tiên nghe Mạnh Phàm không muốn làm việc mà muốn nghỉ phép làm thư ký không kịp phản ứng, sau đó lại nghe thấy mình cũng được nghỉ, mừng rỡ đến không thể tin được, thầm hứa với lòng sẽ chuẩn bị một kỳ nghỉ thật chu toàn cho sếp, hận không thể khiến Mạnh Phàm đi rồi không muốn về nữa.

Chờ mọi thứ đã xong xuôi, đến trước khi xuất phát thư ký mới nhớ ra chưa sắp xếp ai đi cùng với sếp, lập tức hỏi Mạnh Phàm có muốn gọi Vương Khả tới hay không.

“Ông chủ Chu có liên hệ với tôi, bảo Vương Khả về quê có việc đã trở lại rồi, bây giờ đang ở thành phố A, hai ngày nay cũng rảnh rỗi.” Thư ký quan sát biểu tình của Mạnh Phàm, “Lần trước đuổi người kia về không phải ngài cũng nói Vương Khả so ra chu đáo hơn nhiều sao ạ.”
Nghỉ phép là để thư giãn chứ không phải đổi địa điểm đánh pháo*, nghĩ đi nghĩ lại lại nhớ đến tối hôm đó Vương Khả xoa bóp cho mình rất thoải mái, do dự một hồi Mạnh Phàm vẫn để thư ký gọi người tới.

(*Đánh pháo: Làm tình)
Nơi này nằm gần một địa điểm tham quan ở tỉnh lân cận, lúc xây dựng địa phương chưa có chính sách bảo hộ gì, vừa xây xong thì chủ trương cũng được đưa ra, toàn bộ xung quanh khu thắng cảnh cũng chỉ còn có một cái khu du lịch trên đảo là nó, sau này cũng trở nên nổi tiếng.

Khu du lịch tọa lạc trên một hòn đảo nhỏ trong hồ nước ngọt với đầy đủ tiện nghi, Vương Khả theo sau Mạnh Phàm tiến vào một căn biệt thự độc lập, quản gia đứng trong biệt thự cười tươi rói chào đón bọn họ.

Chưa cần Mạnh Phàm mở miệng, Vương Khả đã rót sẵn cho hắn một chén trà Mao Phong(1) mà hắn thích nhất, sau đó chủ động mang hành lý theo quản gia đi vào phòng ngủ.

Mạnh Phàm chậm rãi đi lên ban công tầng hai hóng gió.

Sau khi tỉ mỉ hỏi thăm môi trường xung quanh của căn biệt thự, Vương Khả lại hỏi đến thức ăn ở đây, chờ Mạnh Phàm xuống lầu đã nghe Vương Khả nghênh đón mà báo tên món ăn như đổ đậu*, nói tất cả đều dùng nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ không ô nhiễm, tay nghề nấu ăn của bếp trưởng cũng khá tốt, là chỗ đặc sắc của khu du lịch.

Mạnh Phàm cũng không quá hứng thú với đồ ăn, xuống lầu cũng chỉ là để ra sân sau đi dạo, Vương Khả cầm lấy cây dù từ chỗ quản gia rồi lập tức đi theo.


[*Đổ đậu là một câu ngụ ngôn, nguyên câu là “Đổ đậu trong ống tre”, đổ hết ra một lúc, thường được dùng như một hình ảnh ẩn dụ để chỉ người nói thẳng, làm thật, không dè dặt, thẳng thắn không giấu giếm.

(Theo Baidu)]
Biệt thự dựa vào núi, ở cạnh sông, ban ngày có thể thưởng thức thiên thủy một màu tự nhiên phong quang, buổi tối nghe trong núi thu mưa đánh rừng trúc, thân ở trong đó rất có một phen gối sơn cánh tay giang ý cảnh.

Vương Khả cũng là lần đầu tiên đến đây, khó tránh khỏi tò mò nhìn ngó chung quanh, nhưng anh vẫn còn biết thân biết phận, yên lặng không lên tiếng đi bên cạnh.

Đi tới đài quan sát trên sườn núi, đập vào mắt là mặt hồ bao la, mặt nước dịu dàng tĩnh lặng thi thoảng có mấy chiếc du thuyền lướt qua.

Vương Khả bước lên bung dù che cho Mạnh Phàm, để hắn thuận tiện đứng ở bậc đá ngắm cảnh.

Mạnh Phàm khoát tay ra hiệu không cần.

“Ánh sáng mặt trời rất có hại, mắt Mạnh tiên sinh ngài nhìn màn hình điện tử thường xuyên, tổn thương mắt thì không tốt.”
Mạnh Phàm liếc mắt nhìn anh một cái: “Cậu cũng rất chu đáo.”
“Trong lòng nhớ kỹ thì tự nhiên cũng sẽ tốn tâm tư mà suy nghĩ.” Vương Khả nghiêng đầu cười, “Ngài nói có đúng không.”
“Có vẻ như thư ký Vương đề nghị gọi cậu tới là một quyết định đúng đắn.”
“Có thật không? Vậy lúc về em phải cảm ơn anh Vương đàng hoàng mới được, nếu không thì sao em có cơ hội nhìn thấy cảnh sắc như vầy chứ.”
“Tôi không phải là người nên nhận được lời cảm ơn à?”
Vương Khả cười khẽ, ánh mắt nóng rực không kém mặt trời chói chang trên đỉnh đầu: “Anh Vương là nói cảm ơn ngoài miệng thôi, còn ngài…” Lòng bàn tay anh dán lên cánh tay Mạnh Phàm, độ ấm da thịt xuyên qua lớp vải áo sơ mi, từ từ trượt đến ngực Mạnh Phàm, cách một lớp áo mà vuốt ve.

Mạnh Phàm nhíu mày.

Vương Khả mím môi cười, nắm tay Mạnh Phàm đặt lên cơ ngực no đủ của mình rồi dần dần trượt xuống theo đường cong bắp thịt: “Cả người em đều là của ngài, đương nhiên cũng để ngoài toàn quyền xử lý.”

Mạnh Phàm hừ một tiếng trong mũi, rút tay về.

Vương Khả cười cười không nói nữa, yên tĩnh cùng Mạnh Phàm ngắm cảnh đẹp trên hồ.

______
*Chú thích:
(1) Trà Mao Phong: Trà Hoàng Sơn Mao Phong là một loại danh trà thuộc dòng trà xanh nổi tiếng thế giới, được xếp hạng đệ tứ trong “Thập đại danh trà” của Trung Hoa.

Nó có nguồn gốc từ khu Tân Minh Hương, Hoàng Sơn, tỉnh An Huy.

Trà Hoàng Sơn Mao Phong có bề ngoài nhỏ dẹt, gấp khúc, nhiều lông nhọn như mũi kiếm, màu sắc trơn nhẵn bóng loáng, mùi vị thuần ngọt, hương trà dai dẳng thơm lâu.

Sở dĩ Trà có tên là Hoàng Sơn Mao Phong vì được ghép lại từ tên của dãy núi Hoàng Sơn – nơi nó xuất xứ và từ Mao Phong.

“Mao” có nghĩa là “lông”, ý chỉ là trà có nhiều tơ trắng.

“Phong” trong câu thơ “bạch hào phi thân, nha tiêm tự phong” ý chỉ đặc điểm hình dạng xanh biếc, mũi nhọn, chỉa lên trời như mũi kiếm của lá trà.

(Nguồn: plantrip-cha.com)
Ảnh:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
======Hết chương 6======
#Riz: Hình như chương nào không có tên là chương đó không có H thì phải:”>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.