Đọc truyện Quỳnh Thương – Chương 41: Nguyệt trì chi luyến
Trên mặt Lộng Ngọc thoáng lộ ra một chút xấu hổ: “Khẩn cầu công tử nói rõ ràng một chút, tại hạ không hiểu lắm.” Thiếu niên nọ buông quyển sách trên tay, đứng dậy, chân thành đi đến bên cạnh y, ngả ngớn nhìn y, biểu cảm trên mặt hoàn toàn bất đồng với vừa nãy: “Điều này mà ngươi cũng không hiểu? Ngươi muốn ta nói trực tiếp như thế nào, hửm?” Nói xong câu này, y còn dùng ngón trỏ khẽ cào cào cằm Lộng Ngọc. Lộng Ngọc đẩy tay y ra, thái độ nghiêm chỉnh khác thường nói: “Có phải công tử muốn chơi tại hạ như nữ tử?”
Thiếu niên cười càng thêm xán lạn, hai tay còn nhẹ nhàng vòng qua hông Lộng Ngọc: “Giáo chủ thật sự dễ nghĩ lung tung, ta là muốn ngươi không sai, có điều không phải ta thượng ngươi, là ngươi thượng ta.” Tay y chậm rãi di động bên hông Lộng Ngọc: “Kỳ thật người ban đầu ta nhìn trúng là Hoàn Nhã Văn, nhưng hiện tại thay đổi chủ ý rồi.” Ta thấy thiếu niên kia nói thoải mái như thế, giống như là đang nói một việc nhỏ cực bình thường. Thầm nghĩ người này thật là rất không biết xấu hổ, lời như vậy cũng nói ra miệng được. Lộng Ngọc không nói gì, chỉ là cứ thế đăm đăm nhìn y. Thiếu niên lại chuyển dời tầm mắt lên người ta: “Ngươi bớt dùng ánh mắt xem thường kiểu đó mà nhìn ta đi, trong lòng ngươi nghĩ gì, ta còn không biết sao.”
Ta nói nhàn nhạt: “Công tử quá nhạy cảm rồi, ta chẳng nghĩ gì hết.” Thiếu niên tựa đầu vào ngực Lộng Ngọc, cười xinh đẹp: “Phải không? Ta chỉ biết có một người vốn đã chẳng ra làm sao bị hủy dung rồi, nam nhân yêu y dẫn y chạy hết đại giang nam bắc, chẳng dễ dàng gì mới tìm được một người duy nhất có thể cứu y, nhưng người nguyện ý cứu y kia lại muốn người trong lòng y, ngươi nói trong lòng y liệu có dễ chịu không?” Y vừa nói xong câu này, ta không khỏi ngẩng đầu nhìn Lộng Ngọc, đây là lần đầu tiên y lảng tránh tầm mắt của ta, cũng là lần đầu tiên ta thấy y quẫn bách như thế.
Ta tận lực kìm nén trống ngực, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngươi nhầm rồi, đầu tiên, y không phải dẫn ta đến chữa bệnh. Thứ hai, trong lòng ta không hề không dễ chịu. Thứ ba, chúng ta không hề yêu nhau.” Nào biết sau khi ta nói lời này, thiếu niên cười đến mức toàn thân run nhè nhẹ: “Ngươi thật là đáng yêu quá, ngươi nói chuyện luôn khẩu thị tâm phi như vậy sao? Ngươi tự mình cân nhắc một chút, ba điểm này có phải đều nói ngược… Được rồi, không nói lời thừa với ngươi nữa.” Y quay đầu nói với Lộng Ngọc: “Cân nhắc rõ ràng rồi chứ, giáo chủ đại nhân chí cao vô thượng của ta?”
“Ngươi thật sự là dẫn ta đến chữa bệnh? Nếu ngươi muốn giúp ta, thế ta nói cho ngươi biết, không cần như thế, ta không muốn biến trở lại!” Ta cũng không biết sao mình lại kích động như thế, lời như vậy tùy tiện nói ra. Lộng Ngọc không hề trả lời ta, chỉ nhìn thiếu niên kia với thần sắc ngẩn ngơ: “Được. Ta đáp ứng ngươi.”
Ta hoài nghi ta thật sự có bệnh rồi! Mắt thấy Lộng Ngọc sẽ theo thiếu niên vào buồng trong, cư nhiên khắp đầu óc đều là bộ dáng thẹn thùng ngồi trên người Lộng Ngọc bị tình dục mê đắm của Tiểu Huân. Ta xông đến kéo tay Lộng Ngọc, run giọng nói: “Không, không! Đừng đi, ngươi làm sao có thể cùng loại người này… không được… cầu ngươi, đừng đi…” Đang nói bản thân ta cũng bắt đầu nghi ngờ động cơ mình ngăn cản họ. Lộng Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve má ta, ôn nhu dị thường mà nhìn ta chăm chú, sau đó vùng khỏi tay ta, chuẩn bị đi vào trong.
Nhưng chính vào lúc này, thiếu niên dựa cửa đột nhiên nói chuyện: “Nếu không phải tự nguyện, ta sẽ không làm khó người khác. Mời hai vị về đi.” Còn chưa chờ Lộng Ngọc đáp, ta đã hung tợn quát: “Về thì về!” Sau đó kéo Lộng Ngọc đi ngay ra ngoài.
Sau khi vừa ra cửa, ta liền buông tay Lộng Ngọc, kế đó một mình cắm đầu xông đến bên hồ sen. Lúc này mới phát hiện bản thân ta căn bản không qua được. Lộng Ngọc đi đến phía sau, không nói hai lời bế ta bay qua. Những người khác của Minh Thần giáo đều đang chờ ở đây, Mẫn Lâu thấy chúng ta đến, câu đầu tiên chính là: “Sao… Không tìm được người à?” Nói xong còn nhìn nhìn mặt ta. Thì ra bọn họ đều biết. Nhưng không ai nói cho ta biết.
Lộng Ngọc không trả lời, chỉ nói: “Các ngươi đến khách điếm trước đi, ta về muộn một chút.” Ta vốn định đi theo họ, nhưng tay bị Lộng Ngọc kéo lại. Sau khi thấy họ đi xa, Lộng Ngọc mới hỏi: “Ngươi vì sao không muốn chữa mặt?” Ta không biết nên trả lời thế nào, bèn tiếp tục bảo trì im thin thít. Ánh trăng nấp sau chạc cây lộn xộn rậm rạp, lộ ra một tia sáng mỏng manh, cho nên không thấy rõ mặt y. Lộng Ngọc lại nói: “Ta không sao ngờ được, ngươi cư nhiên trả lời y như vậy. Ta là dẫn ngươi đến chữa bệnh, hiện tại ngươi biết rồi đấy. Ngươi nói ngươi không khó chịu, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, ngươi nói như vậy ta sẽ khó chịu?”
Tim ta đột nhiên đập thình thịch, hô hấp biến thành hơi dồn dập, ngay cả nói chuyện cũng có chút không đủ sức: “Ngươi có gì mà khó chịu…”
Hoa sen màu đỏ tươi khắp hồ nở rất rực rỡ, ánh trăng xuyên thấu qua tán cây chiếu xuống bên cạnh chúng ta. Mắt Lộng Ngọc sáng ngời như ba quang dưới hồ kia, nhưng không có sự ôn nhu của dòng nước, chỉ có băng hàn thấu xương: “Chúng ta đã không yêu nhau, vậy ngươi nói, chúng ta là quan hệ gì?”
Ta nhất thời đần ra. Ta quay đầu nhìn hoa sen dưới nước, nhìn dòng chảy dưới hoa, đầu óc đã hỗn độn. Lộng Ngọc nắm cằm ta, quay mặt ta qua đối với y: “Ngươi nói xem, chúng ta là quan hệ gì?”
Ta cắn cắn môi, cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì đã lạnh lùng nói ngay: “Ta lại làm sao biết ngươi coi ta là gì, hạ nhân, nô lệ, hoặc là… công cụ phát tiết.” Ánh mắt Lộng Ngọc càng lúc càng lạnh băng, trong thanh âm đã có sự tức giận không dễ phát hiện: “Ngươi đã nghĩ như vậy thì cứ tính như vậy đi. Vậy ngươi nói, ngươi coi ta là gì?”
Trong lòng ta khó chịu cực kỳ. Vừa nghe y hỏi như vậy, phân tình cảm kia của bản thân giống như là hồng thủy vỡ đê giấu cũng không được, tuôn trào mà ra, khiến ta cơ hồ không cách nào hít thở. Mắt đã ươn ướt, yết hầu lại khô cạn: “Ta coi ngươi là gì? Trong lòng ngươi rõ ràng rất hiểu mà! Hoa Hoa thích ngươi, ngươi ném nàng cho người khác hại chết; Lê Tử Hạc thích ngươi, ngươi bởi vì một câu không đúng liền giết y; Tiểu Huân thích ngươi, nếu không phải Độc Hạt kia xảy ra sai lầm, ngươi sẽ tặng y đi làm luyến đồng! Ta tính là gì? Ta lại tính là gì!!”
Liên Hương cốc vẫn yên tĩnh như trước, chỉ có tiếng hô có phần phát cuồng của ta vang vọng từng đợt trong cốc vắng. Lộng Ngọc lại như là sững sờ mà lẳng lặng nhìn ta như vậy, bàn tay túm mặt ta cũng buông lỏng.
Mặt ta đỏ bừng, không khống chế được hét lớn: “Bởi vì ta có lỗi với Hoàn Nhã Văn, bởi vì tình cảm ta bỏ ra không có hồi báo, cho nên ta hủy mặt mình! Điều này ta không hối hận, nhưng cái giá thế này còn chưa đủ sao? Ngươi muốn ta làm như thế nào? Muốn ta moi hết tim ra cho ngươi, sau đó ngươi giống như với Tiểu Huân mà hung ác ném cho ta một câu ‘đừng nhắc đến tình cảm với ta’ rồi phất áo bỏ đi?”
Mắt Lộng Ngọc đột nhiên mở rất to, ngực phập phồng kịch liệt. Y túm lấy tay ta, mấy lần liên tục muốn nói đều không nói ra được.
Ta dùng sức hất tay y, vốn định mắng thêm vài câu, nhưng mũi cay cay, nước mắt lập tức chảy ra: “Ta không hề làm chuyện gì có lỗi với ngươi, cũng không bởi vì ngươi đánh ta mà cảm thấy ủy khuất, nhưng ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi để ta ở bên cạnh ngươi, lại để ta thời thời khắc khắc nhìn thấy ngươi và người khác bên nhau, ta không chịu nổi, ta thật sự không chịu nổi…” Ta nắm chặt vạt áo trước ngực mình, mặc cho nước mắt chảy nhiều hơn, cũng không thể xua tan đau đớn trong lòng.
“Không phải.” Lộng Ngọc thần sắc hoảng loạn lắc đầu, dường như đã không biết hệ thống ngôn ngữ của mình như thế nào, “Ta không coi ngươi và đám Tiểu Huân thành một kiểu, thật sự không có.”
“Ngươi có! Ngươi có!!” Ta cư nhiên tức giận đến mức toàn thân phát run, như chơi xấu mà òa khóc nói, “Ngươi mỗi ngày ở bên Tiểu Huân, một hồi ôm ôm y một hồi hôn hôn y, ngươi đương nhiên không coi ta trở thành y! Bởi vì ngươi thích Tiểu Huân, y muốn chết ngươi cũng không cho y chết, ngươi còn lên giường với y, các ngươi làm loại chuyện đó, ghê tởm! Ta nghĩ đến là cảm thấy ghê tởm!!”
Lộng Ngọc hờ hững nói: “Ta ghê tởm? Ta có ghê tởm như ngươi sao? Lúc cùng Lê Tử Hạc và Tiểu Huân lên giường người ta nghĩ là ngươi, nhưng lúc ngươi lên giường với Hoàn Nhã Văn thì sao? Chỉ sợ khi đó đã thích đến rên hừ hừ rồi.” Ta tùy tiện lau bừa trên mặt một phen, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống: “Không liên quan đến ngươi!” Lộng Ngọc hơi bực nói: “Thế chuyện của ta cũng không liên quan đến ngươi.”
Trong nháy mắt ấy ta chỉ cảm thấy phẫn nộ, xấu hổ, bi thương, đau lòng mấy loại tình cảm đều lao vào đầu óc, không hề nghĩ ngợi một bạt tai tát ngay lên mặt y: “Ta ghét ngươi!” Y không tránh né, yên lặng nhận lấy, sau đó lạnh lùng nhìn ta một cái, cũng vung tay tát ta một cái: “Ta cũng ghét ngươi.” Ta bưng mặt, càng cảm thấy xót xa ủy khuất, miệng méo xệch, run rẩy nói: “Ngươi… ngươi đánh ta…” Dứt khoát ngồi ngay xuống đất, ôm lấy chân mình mà gào khóc ầm lên.
Lộng Ngọc lạnh lùng hỏi: “Ngươi khóc đủ chưa?” Xách tay lôi ta dậy, thanh âm trở nên hư phiêu mà lại biến ảo: “Ta nuôi chín năm, thành ra một phế vật như thế này.” Ta đã không tức giận được nữa, chỉ biết rơi lệ.
“Yếu đuối, tự ti, dối trá, ra vẻ, trì độn, khẩu thị tâm phi, hở chút là chảy nước mắt như đại cô nương, còn biến mình thành một kẻ sửu bát quái.” Y nhẹ nhàng nâng cằm ta, thanh âm đột nhiên trở nên ôn nhu hẳn, “Nhưng ta vì sao còn ngốc hơn đồ ngốc này, không bỏ y xuống được, còn nghĩ hoài về y, y vừa khóc ta cư nhiên liền đau lòng, quan trọng nhất là, ta đến bây giờ mới dám tin tưởng… đồ ngốc này vẫn luôn thích ta.”
Hoa sen lặng lẽ nở rộ. Lá trên ngọn cây bị gió nhẹ thổi vang xào xạc.
Ánh trăng bởi vì ngượng ngùng mà trốn ra phía sau mây đen. Tiếng hoan ca của chim tước trong rừng dần dần ẩn đi. Con đường nhỏ màu đen kia cũng một lần nữa bị rừng cây che khuất. Nước biếc non xanh, thụy liên tỏa hương.
Ta cứ thế nhìn y mắt cũng không chớp: “Ta… ta…”
Vẻ mặt y cũng trở nên nhu hòa hẳn, bên môi lộ ý cười, ôn nhu nói: “Thái nhi, có muốn biết ta thích ai hay không?” Ta ra sức gật đầu. Ta cư nhiên thật sự biến thành một tên đại ngốc như y nói. Lộng Ngọc nói khẽ: “Thái nhi ngoan, nhắm mắt lại.” Ta một lần nữa thành đồ ngốc, kề tai đến, nhắm mắt lại.
Ta nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lộng Ngọc: “Quay mặt qua đây.” Trước mắt ta tối đen một mảnh. Ta hơi phòng bị nói: “Ngươi muốn làm gì.” Thanh âm của Lộng Ngọc trở nên thuần túy mà lại làm say lòng người: “Thái nhi ngốc, quay mặt qua đây.” Thanh âm ấy nghe giống như là đang dụ tiểu hài tử.
Ta như thể mất hồn, ngoan ngoãn làm theo.
Tim đập đến độ ngay cả bản thân cũng không thể thừa nhận.
Hai cánh môi nóng rực dán lên môi. Ta giống như một thiếu niên lần đầu luyến ái không biết nên ứng phó nụ hôn thình lình xảy đến như thế nào. Lưỡi y nhẹ nhàng nạy mở môi ta.
Lưng ta bắt đầu mềm nhũn, toàn thân tựa như có điện lưu đánh qua. Ta nghe thấy tiếng tim mình đập.
Như là đang thử cái gì đó, ta hơi thẹn thùng đáp lại y.
Y ôm ta chặt hơn nữa, ta toàn thân vô lực xụi lơ trong lòng y, ngực dính sát vào nhau, tựa như xuyên thấu qua vải, hai trái tim đã nối liền nhau.
Cho đến sau đó khi chúng ta đi ra cốc khẩu, ta mới tỉnh táo lại từ trong trạng thái hôn mê. Ta đột nhiên dừng chân, không vui vẻ lắm mà nói: “Ngươi gạt ta.” Lộng Ngọc quay đầu, mỉm cười nhìn ta. Tim ta thoáng cái tựa như ngừng đập, rất lâu sau mới lặp lại một lần: “Ngươi gạt ta.” Lộng Ngọc thoạt tiên hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: “Ta đã nói cho ngươi biết rồi.” Ta hơi oán hận nhìn y: “Ngươi chưa nói gì hết.”
Nhưng y dùng ánh mắt xấu xa nhìn ta, ta bị y nhìn như vậy, không tự chủ được cúi đầu không dám nhìn y. Y lặng lẽ kề đến, cắn cắn vành tai ta, lẩm bẩm bên tai: “Thái nhi, kỳ thật ngươi mới là tệ nhất, trong lòng rõ ràng đã biết rồi, còn muốn ta nói rõ.” Mặt ta thoáng cái đỏ lựng đến cổ, quay đi không dám nhìn y. Y sán đến, từ sau lưng ôm lấy eo ta, cọ cổ ta như có như không: “Nếu ta nói ta muốn ôm ngươi, ngươi liệu có bị dọa sợ không.”
Ta quả thật bị y dọa, vội vàng nói: “Ở đây làm sao có thể…” Lộng Ngọc nhẹ nhàng cắn cổ ta, thanh âm trở nên hơi biếng nhác: “Chúng ta trở về… hửm?” Nói là nói như vậy, tay đã luồn vào quần ta. Bàn tay lạnh lẽo chậm rãi mơn trớn thứ nóng hổi của ta. Ta không nhịn được thở dốc một hơi, thấp giọng nói: “Không được, không được ở đây.” Lộng Ngọc tà tà cười ra tiếng: “Thì ra ngươi sớm đã có phản ứng rồi, Thái nhi hư hỏng.”
Ta thầm nghĩ Lộng Ngọc càng lúc càng giống lưu manh, rất muốn đáp trả vài câu, nhưng thân thể vẫn hưng phấn không cách nào khắc chế, run nhè nhẹ trong tay Lộng Ngọc, qua giây lát liền phóng thích ra. Toàn thân ta vô lực, Lộng Ngọc bế ngang ta lên, bay đến trấn nhỏ ngoài cốc. Ta ở trong lòng y co rúm từng đợt, hơi lạnh.
“Thái nhi, ngươi nên ăn nhiều một chút, nhẹ quá.” Lộng Ngọc ôm ta lao vun vút, không hề thở mạnh, làm cho ta có chút nhụt chí. Ta nói: “Ta ăn đủ nhiều rồi.” Lộng Ngọc cười nói: “Thật không, ngươi cũng mười chín rồi còn chưa cao bằng ta.” Ta nói: “Ngươi không biết nam tử phải đến ngoài hai mươi tuổi mới ngừng sao.”
Lúc này y ngừng lại ngay hành lang lầu hai của một khách điếm, bên trong có mấy gian phòng đèn vẫn sáng, ánh vàng lấp lánh từ bên trong chiếu ra. Lộng Ngọc thả ta xuống, lại vẫn ôm ta thật chặt: “Ừm… Thái nhi hình như đã cao hơn một chút, cũng vượt qua cằm của ta rồi, không tồi.” Vừa nói còn vừa lấy Mặc Mai ngân châm từ bên hông ra ném vào cửa sổ mấy gian, không phát ra tiếng vang. Ta hận nhất chính là “lời ca ngợi” nhìn như khích lệ kỳ thực hạ thấp kiểu này của y, căm phẫn bất bình nói: “Ta không lùn, ta và Thiên Nhai cao xấp xỉ nhau.”
“Giáo chủ.” Lúc nghe thấy hai chữ này, người ta lập tức cứng ngắc. Ta quay người nhìn, mới biết mấy mũi ngân châm vừa rồi Lộng Ngọc ném là muốn kêu thủ hạ ra đây, lời là Thiên Nhai nói, Mẫn Lâu cũng đứng bên cạnh y. Tuy rằng ta chưa nói xấu họ, nhưng để họ nghe thấy vẫn cảm thấy rất không được tự nhiên. Lộng Ngọc lại như là không nghe thấy họ nói, tiếp tục ôm ta trêu đùa: “Ta lại chưa nói ngươi lùn, đấy là ngươi tự mình nói.” Ta liếc hai người kia một cái, chỉ thấy Thiên Nhai vẫn là khuôn mặt bài cửu kia, trong mắt Mẫn Lâu lại đã lộ ra thần sắc kinh ngạc không che giấu chút nào. Ta vội vàng nói khẽ với Lộng Ngọc: “Người ta đang đợi ngươi nói chuyện đấy.”
Lộng Ngọc lúc này mới ngẩng đầu nói với họ: “Phòng chuẩn bị sẵn rồi chứ.” Thiên Nhai nói: “Chuẩn bị sẵn rồi. Gian trì cúc lầu hai và gian lâu lan lầu ba.” Mẫn Lâu thấp giọng nói: “Thiên Nhai đồ ngốc này.” Thiên Nhai nghi ngờ nói: “Ta lại làm chuyện gì rồi.” Mẫn Lâu nói: “Một gian, một gian…” Thiên Nhai vẫn không biết sống chết nói: “Vì sao chỉ cần một gian.” Ta nhìn nhìn Lộng Ngọc, trên mặt y là vẻ tươi cười khó mà phỏng đoán. Ta nói: “Chẳng lẽ bảo ta đi ngủ bên ngoài?” Lộng Ngọc không trả lời ta, chỉ nói với Mẫn Lâu: “Lầu hai nhiều người hay lầu ba?” Mẫn Lâu nói: “Lầu hai.” Nói xong nghĩ nghĩ một chút còn bổ sung một câu: “Lầu ba không ai ở.”
Lộng Ngọc cười nhàn nhạt, nói: “Được, ngươi đi trả gian lầu hai kia.”