Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 24: Điều kiện của tình yêu


Đọc truyện Quyết Ý Đi Cùng Anh – Chương 24: Điều kiện của tình yêu

Thời điểm tốt nghiệp, chỉ ra Tết là đã đến rồi. Thời gian
này đã xảy ra một chuyện lớn đó là Cao Mạc về nước, còn Tiểu La không đi nữa.

Lần này Cao Mạc về nước làm trợ giảng ở Đại học C. Dù sao thì anh
cũng chỉ tốt nghiệp Thạc sỹ, dưới đề nghị của các giáo sư, cũng chỉ có
thể về phòng thí nghiệm để hướng dẫn các bạn sinh viên.

Quyển Nhĩ cảm thấy ba năm trôi qua thật nhanh. Mới đó mà anh đã học xong và về nước rồi.

“Lúc nào em chuyển đi?”.

“Em không muốn chuyển.” Mặc dù Đại học C cách Đại học K không xa,
nhưng khu ký túc xá lại ở một khu vực khác, chính là khu nhà cao tầng
vừa mới xây xong, mỗi lần lên lớp là phải ngồi xe bus. Ở thì rất dễ chịu nhưng không thuận tiện

“Anh giúp em chuyển đồ.” Cao Mạc định sẽ mua xe trong hai ngày này để làm quen với đường xá ở thành phố A. Bây giờ ở Trung Quốc cũng giống
như ở nước ngoài, không có xe đi lại rất bất tiện, có xe rồi mà đi lại
cũng vẫn khó khăn.

“Vâng.” Có người để nhờ cậy đương nhiên là tốt rồi, mặc dù cô đã thử học cách không hy vọng vào bất kỳ ai.

Đồ của Quyển Nhĩ không nhiều, Tôn Mộc Nam, Sở Phi Bình, Tề Vũ đều ở
lại trường học tiếp cao học. Hà Bố thi vào Đại học M, đổi sang học ngành dân tộc học. Vì vậy khi chuyển ra, cả hai người thống nhất, đồ dùng
trong ký túc để lại hết cho ba người bạn.

Tiểu La không chuyển đi, không phải là không thi đỗ cao học. Cô ấy
thi đỗ và cũng đã đến Tây Tạng để phỏng vấn. Nhưng mọi việc lại chuyển
biến theo hướng bọn họ mong muốn. Sách Lang được điều về công tác ở
thành phố A một năm. Ai cũng biết đây là một cơ hội tốt, sau khi về chắc chắn sẽ được thăng chức. Nhưng thứ mà La Tư Dịch muốn không phải là sự
thăng tiến của anh ấy, mà chỉ cần có anh ấy ở thành phố A.

Chuyện này Quyển Nhĩ cũng đã nói với Đinh Mùi. Anh cho rằng Sách Lang sẽ không đi khỏi Tây Tạng, còn với việc liệu La Tư Dịch có nên đến đó
học hay không, anh không muốn Quyển Nhĩ đưa ra ý kiến.

“Tiểu La tìm được công việc, Sách Lang quay về Tây Tạng, thế chẳng
phải họ sẽ chia tay hay sao?” Cô luôn mong Tiểu La được hạnh phúc, tình
yêu được thượng đế tác thành.

“Có công việc rồi, suy nghĩ sẽ thay đổi.” Đinh Mùi không muốn nói
nhiều, anh luôn cho rằng hai người này không thể có tương lai với nhau.
Đem La Tư Dịch đi? Mấy ông bà già nhà La Tư Dịch sẽ xé xác Sách Lang ra
để ăn thịt. Chỉ nói riêng về phần Tiểu La, từ nhỏ tới lớn đã sớm hiểu
chuyện, đến cuối cùng e là vẫn phải nghĩ tới việc chăm sóc cho gia đình
cô ấy thôi.

Vì thế lối thoát duy nhất dành cho hai người chính là Sách Lang phải ở lại thành phố A. Mà ở lại sẽ phải nghỉ việc, từ bỏ một công việc có khả năng phát triển rất tốt, từ bỏ sự nghiệp, bắt đầu làm lại từ con số
không ở thành phố A. Nếu người đàn ông có thể làm tới mức độ này, nhìn
thì thấy thật vĩ đại, nhưng sẽ để lại tai họa lâu dài về sau. Nếu tốt,
có thể sẽ nghĩ liệu cứ như trước kia thì có tốt hơn không; nếu không tốt thì việc buông lời oán trách La Tư Dịch chỉ là việc xảy ra sớm hay muộn mà thôi. Nếu đã phải miễn cưỡng như thế, có nhiều vấn đề như thế thì
theo anh tình cảm đó không cần thiết phải đấu tranh, níu kéo. Sau khi La Tư Dịch đi làm, tâm trí sẽ tập trung vào công việc, tách ra được là tốt nhất. Mỗi người đều bận rộn sống cuộc sống riêng của mình.

Quyển Nhĩ không nói nhiều, là bởi vì cô không nhẫn tâm. Cuộc sống cho dù có tàn nhẫn đến đâu thì đôi lúc cũng nên cho con người được nếm mùi
vị ngọt ngào chứ! Nếu cứ đoán trước kết cục mà dừng bước, mà nhượng bộ
thì đấy không phải là tình yêu. Nếu đã không ngăn ccứ để cô ấy thử xem

sao.

Tháng Mười một, Sách Lang chuyển đến. Sau khi tới nơi, bốn người đã
tụ tập một bữa. Khi La Tư Dịch gọi điện hẹn Quyển Nhĩ, cô đang ở bên
Đinh Mùi.

“Để họ đến đây, anh mời.” Đinh Mùi nói. “Thế thì hơi xa, hay là chúng ta qua đó,

chỗ đấy cách ký túc em ở cũng gần, chắc là cố ý muốn tiện cho em.”
Đinh Mùi chịu cùng cô xuất hiện trước mặt người khác, cô không nên đòi
hỏi gì thêm mới phải. Nhưng thái độ của anh không phải là muốn chính
thức hóa, công khai hóa quan hệ của hai người, mà chỉ là cảm thấy để
Tiểu La biết thì cũng không sao mà thôi. Cô không muốn làm Tiểu La lo
lắng, nên không định nói cho cô ấy biết.

Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ đứng dậy thu dọn, anh cũng không ngăn cô,
ngược lại còn thản nhiên nằm đó nhìn cô mặc đồ. Lúc La Tư Dịch gọi điện
thoại tới, hai người đã xong việc, đang nằm trên giường nói chuyện. Anh
thích sự mãnh liệt trước đó, mà cũng thích sự thảnh thơi lúc này. Quyển

Nhĩ khi ở bên anh, không nói nhiều đến

những chuyện không liên quan tới hai người, mà thường chọn những
chuyện thú vị để nói, giúp anh giảm bớt áp lực. Không cãi vã, không ồn
ào, không níu kéo giằng co, gọi lúc nào thì tới lúc ấy, mặt nào cũng rất hài hòa, Quyển Nhĩ khiến anh rất hài lòng. Chính vì thế anh mới không
muốn để cô đi.

Anh đưa tay ra với lấy điện thoại, “La Tư Dịch phải không? Là anh,
Quyển Nhĩ đang ở chỗ anh, hai người qua đây, anh mời hai người ăn cơm.
Địa chỉ lát anh sẽ nhắn tin, bọn em đang ở đâu? Ừ, ngồi tàu điện ngầm
chắc chỉ khoảng hai mươi phút, được, vậy bọn anh đợi em ở ga tàu điện
ngầm.”

Lúc gặp mặt, Quyển Nhĩ thấy Tiểu La không lo lắng cho cô như vẫn
nghĩ. Ngược lại cô ấy còn làm ra vẻ bắt được gian tình, vui mừng thay
cho cô. Cũng phải thôi, cô ấy và Sách Lang đã đoàn viên, nên cũng sẽ cho rằng tất cả những người yêu nhau đều cùng đi với nhau tới đích cuối
cùng, còn suy nghĩ được gì khác nữa. Cũng may Đinh Mùi rất giữ thể diện
cho cô, không đủ để gọi là quan tâm chu đáo, nhưng gọi món, gọi nước
uống, đều hỏi trước cô một câu, thế cũng là đủ rồi.

Sách Lang đã đi làm mấy năm, nên cũng chín chắn hơn rất nhiều. Lúc
mới gặp nhau vẫn còn có cảm giác xa lạ nhưng sau một lúc nói chuyện bắt
đầu lại trở nên gần gũi.

Đinh Mùi và Sách Lang vốn học cùng một khoa, những gì để nói không phải ít, không khí trên bàn ăn cuối cùng cũng rất náo nhiệt.

Giữa bữa ăn, La Tư Dịch và Quyển Nhĩ cùng vào nhà vệ sinh.

“Đã tu thành chính quả từ bao giờ thế? Sao lại giấu cả mình?”

Quả thì có, nhưng chính hay không thì chỉ có Trời mới biết. “Mình với cậu chẳng phải cũng giống nhau hay sao, lúc tan lúc hợp, chẳng có gì là chắc chắn cả.”

“Là cậu sợ kích động đến mình phải không?”


La Tư Dịch rửa tay xong, vẩy vẩy nước vào mặt Quyển Nhĩ. “Tuổi còn
trẻ thế kia đừng suy nghĩ nhiều như thế. Cũng không cần phải lo lắng cho mình. Nhớ nhé sau này có chuyện gì thì cũng phải nói với mình, nếu
không mình sẽ giận đấy!”

Nụ cười của La Tư Dịch rạng rỡ tới mức khiến Quyển Nhĩ chỉ muốn nhắm
chặt mắt lại để né tránh. Thừa nhận đi, có phải đang ghen tị với cô ấy
không? Mắc dù tương lai của hai người đó rất mù mịt, nhưng hiện tại quả
là đẹp đẽ, đẹp tới mức khiến cô thấy xấu hổ vì thua kém.

Cả khách và chủ đều rất vui, La Tư Dịch và Sách Lang cùng đi. Quyển Nhĩ cũng định đi cùng họ, nhưng bị Đinh Mùi ngăn lại.

Sau khi xe đi khỏi, Đinh Mùi mới nói: “Em đi theo họ làm gì?”.

Bây giờ anh đã chính thức vào đài thực tập, cuối cùng Lưu Vũ Kiều vẫn giúp đỡ anh. Được tôi luyện một thời gian dài như thế, khả năng đối
nhân xử thế của anh rất tốt, đương nhiên sẽ không để Quyển Nhĩ đi làm kỳ đà cản mũi người khác ngay trước mắt mình.

Quyển Nhĩ biết Tiểu La sẽ theo Sách Lang về căn phòng anh ấy đang ở,
bọn họ uống không ít rượu, sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng có
thể đoán ra. Bản thân Quyển Nhĩ cũng không còn là một cô gái trong trắng nữa, đi theo Đinh Mùi, cho dù biết sẽ không thể là mãi mãi, nhưng cô
cũng chưa từng hối hận.

Nhưng mình là mình, nhìn thấy Tiểu La như thế cô muốn nhắc nhở bạn.
Cô không muốn trong hạnh phúc tương lai của Tiểu La có cảm giác hối hận, dù chỉ là chút ít.

“Chút rượu đó đối với Sách Lang có đáng gì. Nếu cậu ta muốn làm gì
Tiểu La thì đã làm từ lâu rồi, em không phải lo lắng cho bọn họ.”

Đúng vậy, Sách Lang đối với Tiểu La rất chân thành, nghiêm túc, anh
ấy làm gì cũng đều sẽ nghĩ tới hậu quả, sẽ suy xét tới trách nhiệm, chắc là do cô nghĩ nhiều rồi.

Giờ mà nói với Tiểu La phải giữ mình thì mới thật là vô vị. Tình cảm
của cô ấy sâu sắc như thế chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện vụn vặt ấy.

“Tối em ở lại đây đi, Trần Hạo đi công tác rồi.”

Em họ của Đinh Mùi cuối cùng cũng không thể ở lại Mỹ cho tới khi tốt
nghiệp đại học. Với ưu thế về ngoại ngữ, về nước làm việc trong một công ty thương mại, công việc cũng ổn.

Đinh Mùi sau khi tốt nghiệp chuyển hẳn tới căn hộ của cậu em họ, hai
anh em chăm sóc lẫn nhau, lại không bị người nhà quản lý. Công ty của
Trần Hạo cũng làm việc theo kiểu bên Mỹ, thứ Bảy không được nghỉ, tránh
có việc gì đột xuất xảy ra. Vì thế thời gian mà Quyển Nhĩ và Đinh Mùi
gặp nhau, hết sức tự nhiên, được quy định vào thứ Bảy. Như thế, Đinh Mùi được nghỉ, mà Trần Hạo lại không có nhà. Chủ nhật nếu anh có thời gian
thì sẽ về nhà thăm ba mẹ.

Đinh Mùi bảo Quyển Nhĩ tới nhà, không phải lần nào cũng là vì có suy
nghĩ xâu xa. Một tuần hiếm khi anh có mặt ở thành phố A đủ cả bảy ngày,
bởi vì thường xuyên phải


đi công tác, cho dù cóhì cũng bận tối mắt,

phải viết bản thảo, cắt phim. Vì thế, cho tới lúc được nghỉ ngơi,
cũng mệt mỏi quá rồi, không muốn ra khỏi nhà. Muốn gặp Quyển Nhĩ, bảo cô ấy tới nhà là tốt nhất. Anh không hề biết rằng thông qua hành động này
của anh, Quyển Nhĩ đã xác định rõ quan hệ của hai người.

“Sáng mai em còn có giờ của giảng viên nước ngoài, nếu từ đây đi thì
phải dậy rất sớm.” Quyển Nhĩ biết không thể từ chối thẳng thừng nên dùng những lời nhẹ nhàng để chống chế. Mặc dù là cuối tuần, giờ cao điểm lúc sáng sớm cũng không tệ lắm, nhưng cô vẫn không thể chen lên được xe
bus.

“Gọi taxi, anh trả tiền cho em.” Về mặt tiền nong, việc nào cần hào
phóng thì Đinh Mùi vẫn rất hào phóng. Anh làm việc ở đài truyền hình
không được là biên chế chính thức nên lương thấp đến mức đáng thương.
Thu nhập chủ yếu là từ phụ cấp, phụ cấp, phụ cấp phí công tác, phụ cấp
điện thoại, phụ cấp đi lại, những thứ này cũng sẽ được thanh toán, tuy
nhiên phải có hóa đơn mang về. Ngoài ra, anh mua điện thoại cho Quyển
Nhĩ, phí điện thoại được anh thanh toán theo tháng. Những chi phí như
khi hai người cùng ra ngoài đi ăn cơm, đều do anh chi trả. Nhưng Quyển
Nhĩ không bao giờ biết anh kiếm được bao nhiêu tiền, anh không bao giờ
mua quà cho cô, cũng chưa từng đưa cô đi shopping.

Những việc liên quan tới tiền giữa họ, thật ra được tính toán rất
rạch ròi. Đã có một thời gian Quyển Nhĩ rất thích mua quần áo cho anh.
Anh đã đi làm, cũng nên có vài chiếc áo sơ mi nghiêm túc, đứng đắn.
Nhưng lần nào anh cũng nhìn vào giá trên mác áo mà trả lại tiền cho cô,
cũng chưa thấy anh mặc áo cô mua bao giờ, lâu dần, cô không cố gắng làm
việc thừa này nữa. Phân biệt rạch ròi, tính toán rõ ràng, chính là vì sợ quá gắn bó với nhau, sao cô cứ phải tự mình làm mấy chuyện mất hứng đó.

Thời gian đầu, lúc mang hóa đơn về để thanh toán tiền với anh cô cũng cảm thấy ngài ngại. Mặc dù nói tiền này là tiền đi lại nhưng cô đưa tay ra nhận cũng thấy ngượng ngùng, thế là đành cố gắng hết sức để đi tàu
điện ngầm, hoặc xe bus. Để tránh anh phải chờ đợi, thường sáng sớm thứ
Bảy cô đã ra ga tàu, tới gần nhà anh thì đứng đó đợi, khi anh gọi điện
thoại thì đến ngay. Anh bận, cô sẽ về ký túc xá. Không bình thường? Quen rồi thấy cũng chẳng sao, bình thường hay không bình thường, không phải
là đem so sánh với người khác, mà so sánh với chính mình. Giữa hai người chẳng thể bất bình thường hơn được nữa, vì thế tình trạng lúc này là
hết sức bình thường.

“Không cần đâu, em không mang theo giáo trình.”

Học tiếng nước ngoài có giáo trình sao? Cả hai người đều biết đây chỉ là cái cớ méo mó, nhưng nói ra để xem có thể chấp nhận được hay không
thôi.

Đinh Mùi không kiên trì thêm nữa. Lâu rồi Quyển Nhĩ không hề làm mình làm mẩy khiến anh mất hứng. Thỉnh thoảng có xảy ra, anh cũng không miễn cưỡng cô. Từ khi tốt nghiệp tới nay cũng được mấy tháng, đủ để anh hiểu Lục Quyển Nhĩ, người đang đứng trước mặt anh, nếu cứ cố ép th người khó chịu không chỉ là một mình cô. Tốt nhất là duy trì tình trạng hiện tại, mềm nắn rắn buông, để cô ấy giữ lại chút tự tôn cho mình. Anh không hề
biết rằng, từ sau lần này Quyển Nhĩ không bao giờ qua đêm ở căn phòng đó nữa, số lần cô tới cũng giảm dần.

Phòng của Sách Lang cách kí túc xá của Quyển Nhĩ chỉ mất năm phút đi
bộ. vì thế, cuối tuần La Tư Dịch thường tới ký túc xá với Quyển Nhĩ. Hai người ấy thường xuyên mời cô đi ăn tối, cùng ở lại phòng ký túc của
Quyển Nhĩ chơi một lúc, sau đó thì Sách Lang về.

Vì thế, nếu ban ngày đi từ chỗ Đinh Mùi về thì sẽ không giấu được
thần sắc mệt mỏi, cho nên dưới tình huống bất đắc dĩ đó, Quyển Nhĩ đành
giảm thiểu số lần tới chỗ Đinh Mùi. Dù sao cô cũng chẳng cần duy trì gì
với Đinh Mùi cả, hơn nữa cũng còn rất nhiều thời gian. Nhưng Tiểu La và
Sách Lang thì chỉ có một năm.

Đôi lúc, Cao Mạc cũng tới thăm cô, gặp thì ở lại cùng ăn cơm, cùng đánh bài với nhau.

“Cậu sao thế?” Bốn người vẫn là bốn người, một trong những nhân vật
chính lại thay đổi, La Tư Dịch có thể không suy nghĩ sao? Buổi tối, khi
trong phòng ký túc chỉ còn lại hai người, cô hỏi thẳng Lục Quyển Nhĩ.

“Cao Mạc ở khá xa, thường cuối tuần anh ấy mới rảnh, như vậy cũng có thể gặp được anh ấy.”


Quyển Nhĩ không muốn phức tạp hóa sự việc, còn Đinh Mùi thường xuyên
không có thời gian dành cho cô, nhưng anh có ở bên cô hay không, cô cũng chẳng cảm thấy cô đơn. Không giống cô bạn Phạm Tình Mang cùng phòng với cô, yêu, là cả ngày dính lấy nhau, không sót một ngày.

Khi gặp Đinh Mùi, cô giúp anh giặt quần

áo, thu dọn phòng ở, làm việc mà anh thích,

rồi cùng nói chuyện với nhau, một ngày trôi qua rất nhanh. Sau đó một tuần hoặc cũng có thể lâu hơn sẽ dự định lần sau làm gì, cũng có thể
chỉ là nhớ lại những việc đã xảy ra trước đó. Cô rất bận, trái tim cũng
được lấp đầy. Thái độ của Đinh Mùi, sợ là lúc nào cũng rạch ròi rõ ràng
với cô, cô cho bao nhiêu, cần bao nhiêu là tốt, đòi hỏi quá nhiều chỉ
khiến bản thân thất vọng.

“Hai người rốt cục là thế nào?” “Cao Mạc?”

“Cậu biết là mình nói đến ai mà.”

“Tiểu La, cậu với Sách Lang đã ở cùng nhau lần nào chưa?” Cuối cùng
cô vẫn hỏi, tâm trạng đang hoang mang, có người để nói cùng, tán đồng
hay không tán đồng đề tốt cả.

“Đây là việc sau khi anh ấy đến đây rồi, còn cậu và Đinh Mùi?”

“Ừm, bọn mình chính là chỉ có chuyện ấy, vì thế cậu đừng hỏi nữa, ngoài chuyện ấy ra, chẳng có gì khác.”

La Tư Dịch im lặng một lúc: “Con người anh ấy, càng gần lại càng không nắm bắt được”.

Cô không tin Đinh Mùi không có chút tình cảm nào với Quyển Nhĩ, nhưng quan hệ của hai người bọn họ thành như thế này, hoàn toàn không phải do Quyển Nhĩ nghĩ ngợi lung tung.

“Ấm ức lắm phải không?”

Vì câu hỏi đó mà nước mắt Quyển Nhĩ cứ chảy ra. Không phải cô không
oán trách, mà bởi vì cô không muốn anh phải suy nghĩ. Nghĩ nhiều, cũng
không biết làm thế nào với trái tim của mình, bởi vì dù sao người bị dằn vặt cũng chỉ có mình cô mà thôi.

“Hãy biết bảo vệ mình, nếu đã như thế, cậu phải biết cách tự bảo vệ
mình.” La Tư Dịch nói một câu đầy hàm ý. Thực ra nếu nói tới vô vọng thì cô và Quyển Nhĩ đều vô vọng như nhau, chẳng qua cô và Sách Lang đang
tạm thời được bảo vệ dưới lớp áo ngoài của tình yêu mà thôi. Tất cả đều
không có kết quả, chỉ là quan hệ của cô và Sách Lang nhìn có vẻ vồ vập
thân tình hơn. “Mình biết”. Về mặt này Đinh Mùi vô cùng cẩn thận. Nếu
đúng lúc đó không an toàn thì anh ấy quyết không làm. Quyển Nhĩ muốn tin rằng, anh ấy làm thế không phải là vì sợ phiền phức, mà là muốn chăm
sóc, muốn nghĩ cho cô. Con người anh không phải không biết quan tâm chăm sóc người khác, có điều anh luôn làm điều đó rất lặng thầm, không hề có ý lấy lòng cô. Không có ý nghĩ muốn lấy lòng cô, vì thế mới càng

khiến người khác đau lòng!

“Quyển Nhĩ, cậu nói xem có phải hai đứa mình số khổ không?” La Tư
Dịch hỏi, xong lại cười, “Những lời nói của tụi mình, nghe cứ như kiểu
các oán phụ thời xưa ngồi than vãn với nhau ấy nhỉ?”.

“Có thể gặp được nhau là đủ rồi! Anh ấy làm thế nào là việc của anh ấy, mình làm thế nào thì phải lắng nghe trái tim mình đã.”

Phải rất lâu, rất lâu sau đó, Quyển Nhĩ mới biết, mối tâm tình của cô lúc đó, có thể được gọi là kiểu Thánh mẫu – không để ý tới việc bản
thân bị tổn thương, chỉ nghĩ tốt cho người khác. Nếu cứ như thế, chỉ e
là cũng sẽ cứ vui vẻ theo kiểu ngốc nghếch ấy mãi.

Nhưng, con người rồi cũng phải trưởng thành, rồi cũng sẽ phát hiện
ra, tất cả những thứ mình muốn đạt được, đều có điều kiện của nó. Có
những điều kiện rất phức tạp, không phải đơn giản là trao đổi ngang giá
nhưng lại ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta một cách rất thực tế. Nếu không sao có được thì cũng không nên đòi hỏi nữa. Để phát hiện được
rằng, những thứ mình muốn đều không thể có được thì phải trải qua thời
kỳ mơ mộng, tới gia đoạn thật sự trưởng thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.