Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 2: Oan gia ngõ hẹp


Đọc truyện Quyết Ý Đi Cùng Anh – Chương 2: Oan gia ngõ hẹp

Lục Quyển Nhĩ còn chưa nghĩ ra làm thế nào để thực hiện kế hoạch báo
thù to lớn của mình thì đã tới lượt cô làm tạp vụ trong phòng ký túc.
Cuộc hành quân khẩn cấp buổi sáng đã khiến các bạn cùng phòng của Quyển
Nhĩ mệt mỏi tới mức ngã vật ra giường nằm bất động. Việc Lục Quyển Nhĩ
làm rơi tất không nhận được sự thông cảm của bất kỳ ai, vì mọi người
ngưỡng mộ còn không kịp nữa là. Vì thế Lục Quyển Nhĩ tự nhiên trở thành
một người may mắn. May mắn thì đương nhiên phải nhận trách nhiệm nặng nề và khó khăn, đi lấy nước nóng vào buổi trưa.

Phòng nước nóng mặc dù không xa, nhưng cô gầy gò nhỏ bé, một mình
phải xách theo sáu phích nước thì cũng khá vất vả. Khi Hà Bố gần như
cưỡng ép nhét sáu cái phích nước nóng vào tay cô, Quyển Nhĩ cũng thật
thà cầm lấy, nhưng vẫn kêu lên tỏ vẻ bất mãn, “Các cậu sử dụng trẻ em
làm nô dịch, mình phản đối, phản đối!”.

Quyển Nhĩ đi học sớm nên nhỏ hơn các bạn cùng phòng khoảng một, hai
tuổi, vì thế vừa mới gặp nhau họ đã cười cô thấp bé, gọi cô là “bé hạt
tiêu”.

Cô không phục, “Mình vẫn đang dậy thì, còn chưa phát triển hết, đợi
đấy mà xem, người ta nói đổi nơi sống thì có thể lớn thêm nữa. Mình còn
lớn tiếp, các cậu thì không, lúc ấy chẳng phải mình sẽ là người cao nhất hay sao? Rồi mình sẽ đứng trên mà nhìn xuống, lúc đấy các cậu sẽ biết,
thế nào gọi là cười người hôm trước hôm sau người cười!”.

Nói xong hưng phấn tới mức đứng trên giường, như muốn ướm thử chiều
cao mà mình sẽ đạt tới, quả nhiên đúng là đội trời đạp đất. Chỉ nghe
“Ái” một tiếng, Quyển Nhĩ kêu lên thảm thiết ôm lấy đầu và ngã lăn xuống giường. La Tư Dịch đang nằm tầng trên chiếc giường hai tầng chung với
Quyển Nhĩ chờ xem kịch hay cũng bị cái húc đầu của cô làm cho cười bò cả ra.

“Lục Quyển Nhĩ, có phải em lớn nhanh quá, lớn nhanh đến mức chạm tới
trần nhà rồi đấy!” Tôn Mộc Nam cười ha hả chạy tới đỡ Quyển Nhĩ dậy, xoa xoa đầu cô, nhưng vẫn lên tiếng trêu chọc.

Tôn Mộc Nam lớn tuổi nhất phòng, là người thành phố này, tính tình
thoải mái và nhiệt tình vì thế được bầu làm trưởng phòng. Tất cả mọi
việc của căn phòng ký túc nhỏ bé này đều do cô ấy quản lý. Cô ấy xử lý
công việc điềm tĩnh, lại ngăn nắp, những việc nặng nhọc vất vả trong
phòng đều nhận lấy về mình, nhanh chóng chinh phục được những người còn
lại, mọi người ai cũng coi cô như chị cả nên thường gọi là chị Nam. Đừng nghĩ rằng là người lớn tuổi nhất phòng 415 của Lục Quyển Nhĩ thì tuổi
của cô ấy chắc là nhiều lắm, thực ra là vì Tôn Mộc Nam đi học đúng tuổi, chứ không phải trước tuổi mà thôi. Bị mấy người bọn họ gọi là chị cũng
không làm tổn hại tới sức hấp dẫn của Mộc Nam. Lúc đó đang sốt phim Thần Điêu Hiệp Lữ, không biết bao nhiêu nam sinh viên trong trường công khai hoặc ngấm ngầm gọi cô là Tiểu Long Nữ, từ đó có thể thấy cô có khí chất khác người. Tôn Mộc Nam vừa nhập học đã nhận được ngay một lá thư tình
dài dằng dặc. Người ta là đệ nhất mỹ nhân, cho nên nhân duyên cũng tốt
số một.

Trước khi Quyển Nhĩ bị đẩy ra ngoài, còn thảm thiết kêu lên, “Chị
Nam, cứu em với.” Hành quân khẩn cấp hôm nay, Tôn Mộc Nam đã phải dìu La Tư Dịch gần như suốt chặng đường, lúc này có muốn giúp Lục Quyển Nhĩ
cũng không còn sức nữa, đành ngồi đó vẫy tay, “Em vất vả rồi”.

Giường tầng ngay gần cửa là của Tề Vũ và Sở Phi Bình. Tề Vũ là người
Tứ Xuyên, da của cô trắng như nước, đôi mắt rất long lanh. Nếu chỉ nhìn
bề ngoài thì ai cũng nghĩ cô ấy ngoan hiền, thực ra tính cách cô lại khá nóng nảy, thẳng thắn. Sở Phi Bình là một cô gái Thượng Hải, cô ấy hoàn
toàn không nhỏ nhắn xinh xắn như ấn tượng của Lục Quyển Nhĩ về con gái
Thượng Hải. Trong phòng ký túc thì cô ấy và Tôn Mộc Nam là cao nhất, vào khoảng một mét bảy, các đường nét trên mặt cũng rất khác thường, giống
như con lai. Lúc này hai người đó, một người giơ tay, một người vung
chân, nhanh chóng giúp cho Quyển Nhĩ biến mất sau cánh cửa.

Lục Quyển Nhĩ tay cầm sáu cái phích nước lắc lư đi xuống lầu, giờ
nghỉ buổi trưa xem như đã bị cưỡng chế hủy bỏ rồi. Cô định lấy nước
xong, chia làm ba lần mang về. Thể lực có được trong quá trình huấn
luyện, dùng vào những lúc như thế này rất thích hợp.


Cô vừa đi tới cửa phòng nước nóng thì nhìn thấy tên Đinh Mùi kia một
mình cầm mấy bình nước đứng chắn ở đó. Câu “oan gia ngõ hẹp”, áp dụng
vào trường hợp này thật chính xác. Lục Quyển Nhĩ muốn tìm mấy lời để
trêu chọc anh ta một chút, nhưng nhìn tình hình trước mắt, cuộc gặp gỡ
của hai người có thể so sánh với cua và nhện, bất kể là đang ở trong
nước hay lơ lửng trong không trung, chớ ai vội cười bộ dạng giơ nanh múa vuốt của nhau.

Trong cùng một ngày mà tần suất đụng nhau cao như thế, Lục Quyển Nhĩ
cũng không thể làm bộ như không quen, nhìn thấy nụ cười của Đinh Mùi, cô cũng nhếch môi lên, coi như là chào xã giao. Thế là Đinh Mùi liền
nhường đường cho cô, cô cũng đang định đi vòng qua Đinh Mùi, nhanh chóng vào phía trong lấy nước.

Hai người anh trái tôi phải, cùng một hướng. Anh phải tôi trái, vẫn
là một bên. Lục Quyển Nhĩ tức tới mức muốn chửi bậy, cô lùi lại phía sau một bước, “Anh mau đi đi”.

Đinh Mùi ngượng ngùng mỉm cười, nhanh chóng đi ra phía cửa. Anh cũng
than thầm trong đầu, sao mỗi lần đối diện với cô ấy, mình lại trở lên
ngu ngốc đến thế chứ. Nghĩ thế nào anh bèn đặt những bình nước đang cầm
trên tay xuống cạnh cửa phòng, xếp gọn lại với nhau để dễ nhận ra. Ở đây thường xếp rất nhiều bình nước, đều là những sinh viên có việc đi đâu
đó, tiện mang theo bình nước tới phòng đun nước nóng để đấy, quay về mới lấy nước. Nếu như quay về mà lấy nhầm bình thì đúng là không ổn.

Anh quay người đi vào trong phòng lấy nước, lúc đó Quyển Nhĩ đã lấy
xong hai bình, đang chuẩn bị lấy nước vào mấy bình còn lại. Đinh Mùi tự
giác giúp cô lấy nước. Lúc lấy nước, Lục Quyển Nhĩ cũng không giằng co
nhiều. Mặc dù trông cũng khá xinh xắn, nhưng cô lại chưa từng có kinh
nghiệm với việc được bọn con trai dốc lòng theo đuổi. Cô không coi trọng việc trang điểm, lại nhỏ tuổi hơn các bạn học rất nhiều, mà bọn con
trai cấp ba chỉ thích những đứa con gái trông có vẻ già dặn một chút,
bởi vì nếu muốn tiếp cận Quyển Nhĩ sẽ phải gánh thêm áp lực phá hủy mầm
non của tổ quốc. Tất cả những yếu tố đó kết hợp lại, kết quả cô chẳng có ai theo đuổi.

Quyển Nhĩ tự mình cầm hai bình nước đi ra, Đinh Mùi cầm bốn bình còn
lại. Quyển Nhĩ dừng bước, “Tôi tự làm được rồi.” Không phải là cô muốn
phô trương cậy khỏe, nhưng thực sự không muốn liên quan tới tên Đinh Mùi này thêm nữa. Coi như anh ta cũng có phong độ của một người lịch thiệp, cùng lắm thì không tính toán nợ cũ nữa là được chứ gì.

Cách đối nhân xử thế của Lục Quyển Nhĩ là vậy, vì một chút biểu hiện
tốt của người khác mà quên hết những bực dọc trước đó, tính cách này của cô, theo như lời tổng kết của Cao Mạc thì hoàn toàn không phải ưu điểm. Một mặt cô rất có khả năng mắc đi mắc lại một lỗi với cùng một người
trên cùng một vấn đề; mặt khác sự tha thứ dễ dàng đó, lại chứng minh cô
là người khá vô tư. Mà sự vô tư của cô, theo như Cao Mạc đánh giá thì
rất có tính phổ biến, những người và sự việc có thể khiến cô bận tâm,
ghi nhớ trong lòng rất ít ỏi.

Sau khi thi tốt nghiệp trung học, cô đã từng hỏi Cao Mạc, “Ý của anh là, em thường xuyên không để ý tới người khác?”.

“Không phải em cố ý. Thực ra em cũng rất muốn tham gia vào những việc khác, rất thực lòng khi cư xử với người khác, nhưng vì sao em lại làm
như vậy, thì xuất phát điểm của em chính là tác phong đối nhân xử thế,
chứ không phải vì yêu hay ghét của bản thân. Nói một cách khác, em làm
vậy phần lớn là vì lịch sự chứ không phải do em tự nguyện.”

“Chẳng phải mọi người đều như vậy cả sao?” Quyển Nhĩ tỏ vẻ không
hiểu, cô không cảm thấy việc xuất phát từ yêu thích hay từ lịch sự khác
gì nhau, về cơ bản thì cô đều thích cả.

Cao Mạc lắc lắc đầu, nhưng anh cũng không nói thêm nữa. Làm sao có
thể giống nhau? Khi những việc người khác cảm thấy rất khó, rất khổ sở
thì cô lại làm được một cách dễ dàng. Ví dụ như việc học, năm thứ nhất
trung học, học lực của cô chỉ ở mức trung bình, thế mà khi thi tốt
nghiệp, bất ngờ cô trở thành Trạng nguyên văn khoa trong khu vực; lại ví dụ khác, sở trường, sở thích của cô rất rộng: piano, múa, hội họa, thư
pháp mỗi thứ đều biết một chút, nhưng thứ nào cũng có thể làm ra trò, có thể múa rìu qua mắt thợ trước các bạn học chuyên về các môn ấy trong
cùng độ tuổi. Ví dụ người đã học thư pháp rất lâu như Cao Mạc vẫn luôn

cảm thấy chữ của mình viết, mặc dù được mài rũa nhiều năm, vẫn mang
nhiều dấu tích của sự sao chép mô phỏng, có phần khô cứng, không được
linh hoạt bay bổng như của Quyển Nhĩ. Cô muốn làm việc gì, đều có thể
làm rất tốt, muốn kết giao với người nào thì đều kết giao được. Những
thứ đối với cô ấy không có tính cạnh tranh, thử thách, làm sao cô ấy có
thể lưu tâm chứ! Không phải cô ấy không có nguyên tắc của bản thân, chỉ
là có rất nhiều việc và người chưa đủ trình độ khiến cô phải dùng tiêu
chuẩn của mình để cân nhắc. Cao Mạc biết, đối với Quyển Nhĩ, mình có thể được coi là một người bạn tương đối quan trọng, nhưng việc mình ở trong hay ở ngoài phạm vi cân nhắc của cô ấy thì chính anh cũng không dám
khẳng định. Có lẽ vòng tròn phạm vi của cô ấy cũng sẽ biến hóa, thế thì
lại càng khó nắm bắt. Sự không chắc chắn của Quyển Nhĩ, nói cho cùng là
vì cô ấy hay thay đổi. Điều đó không phải do cô ấy cố ý, chỉ là vì sự
hứng thú của cô ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh, cô chẳng đam mê thứ gì.

Thái độ của Quyển Nhĩ đối với Đinh Mùi lúc này, hoàn toàn xuất phát
từ sự khách sáo lịch sự. Đương nhiên hai tay cô đều đang cầm đồ rồi, sự
khách sáo chỉ là trên lời nói mà thôi.

Đinh Mùi không nói gì, ngẩng đầu hất nhẹ cằm về phía trước ra hiệu, ý bảo cô đi nhanh lên, đừng ở đó nhiều lời nữa.

Quyển Nhĩ trề trề môi, anh ta thật ấu trĩ, lại còn ra vẻ lạnh lùng.
Mặc kệ anh ta, người ta muốn học làm Lôi Phong[1], sao không cho người
ta một cơ hội?

Muốn đi tới phòng nước, phải đi qua một khu ký túc xá nam, nam sinh
viên trong khu ký túc này có thói quen, mỗi khi tới giờ lấy nước, họ lại chen nhau kẻ trên người dưới cạnh cửa sổ để ngắm nhìn những nữ sinh đi
qua, bình luận về chiều cao, diện mạo, tư thế đi đứng; hỏi thăm nhau về
tên tuổi, quê quán và khoa mà nữ sinh đó theo học.

Sinh viên nữ ở trường Đại học C vốn ít, sinh viên nữ xinh đẹp lại
càng hiếm như lông phượng sừng lân. Vì thế hễ thấy một sinh viên nữ xinh đẹp nào đi ngang qua thì đám con trai vô công rồi nghề kia lại nhao
nhao lên, đại loại như thi nhau hò hét, rồi huýt sáo, còn các sinh viên
nữ cũng coi đó là một sự tán dương, mỉm cười đi tiếp.

Lục Quyển Nhĩ chưa từng bị đám con trai đó trêu chọc bao giờ, các
sinh viên nữ khi đi tập quân sự đều mặc quân trang, đội mũ, từ trên nhìn xuống, chỉ thấy một màu xanh vỏ đỗ, không phân biệt nổi ai với ai chứ
đừng nói gì đến xinh hay xấu.

Thời gian đầu khi mới nhập học, Quyển Nhĩ đã từng nhìn thấy cả một
bức tường với đầy các nam sinh viên bám trên đấy, cùng đồng thanh hò hét gọi tên một nữ sinh viên. Cô sinh viên đó một mình cầm theo phích nước, mắt nhìn thẳng, tảng lờ như không nghe thấy. Lục Quyển Nhĩ rất phục khả năng trấn tĩnh của cô gái đó, trước một trận thế lớn như thế, cô cảm
thấy ngay cả phích nước trong tay mình cũng sẽ bị chấn động mà rung lên. Đương nhiên cũng có những cô gái tính tình ôn hòa, thoải mái, đi qua đó liền vẫy vẫy tay chào. Những cô gái bạo dạn hơn thì huýt sáo đáp lại,
hoặc cũng cùng hét lên theo. Đám con trai như được cổ vũ, liền đồng tâm
hiệp lực làm nhiều trò hơn, ví dụ như cùng vỗ tay theo nhịp, khiến không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

[1] 雷锋 Lôi Phong (1940-1962) một tấm gương về học tập và lao động của người cộng sản Trung Quốc, được Mao Trạch Đông ca ngợi và tôn vinh bằng khẩu hiệu “Học tập theo đồng chí Lôi Phong” (5/3/1963), đồng thời lấy
ngày 5/3 là ngày Học tập theo tấm gương Lôi Phong.

Ban đầu, Quyển Nhĩ cảm thấy không quen lắm, “Bọn con trai này thật đúng là rỗi rãi quá!”.

La Tư Dịch lại tỏ vẻ hiểu biết, “Áp lực học hành lớn, con gái lại ít, sống ở đây như phải tu hành khổ hạnh vậy, thông cảm cho người ta chút
đi”.

Lục Quyển Nhĩ tự nhiên nhớ đến Cao Mạc, anh ấy cũng sống trong khu ký túc xá này. Sau khi nhập học cô đã tới đây tìm anh mấy lần. Không biết
khi anh bị stress vì học hành căng thẳng, có bao giờ đến đây để hét gọi
tên của một cô gái khác. Chính vì suy nghĩ đó nên khi nghe thấy bất kỳ
tiếng hò hét nào từ khu ký túc nam, cô không những không có lòng dạ nào

để thông cảm cho họ, mà trong lòng còn cảm thấy buồn bã hơn. Mỗi lần đi
ngang qua đây, cô đều cúi đầu đi như chạy, tránh nỗi nghi ngờ ngày càng
tăng lên trong lòng.

Buổi trưa hôm nay có vẻ yên tĩnh. Có người đang ngồi cạnh cửa sổ
phòng đọc sách, ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt. không biết đang chiếu vào
người hay chiếu vào sách. Lục Quyển Nhĩ đã quyết định không nghỉ trưa
nữa, nên trên đường quay về đi khá chậm, khi đi ngang qua bóng mát của
một tán cây cổ thụ, cô đứng đếm những đốm sáng tròn tròn do ánh nắng mặt trời chiếu qua kẽ lá. Hồi nhỏ, cô không dám ngẩng lên nhìn mặt trời vì
cảm thấy như thế rất nhức mắt, nhưng lại rất tò mò muốn nhìn. Mẹ liền
đưa cô xuống đứng dưới bóng cây dưới nhà, chỉ cho cô xem những đốm sáng
nhỏ, dỗ cô rằng đó chính là các con của mặt trời. Lúc đó cô mới học đếm, hăng hái chỉ muốn đếm xem rút cuộc mặt trời có bao nhiêu đứa con, sao
có thể cùng một lúc xuống đây chơi nhiều như thế. Đương nhiên chưa bao
giờ cô đếm hết được.

Đinh Mùi đi theo sau cũng kiên nhẫn đi sau cô, bước chân của anh vốn
rộng mà phải đi như thế này cũng đủ để sầu não rồi. Việc này nhanh chóng gây sự chú ý cho người khác, phá vỡ sự yên tĩnh của khu nhà.

Trên lầu xuất hiện thứ âm thanh chan chát như tiếng gõ vào tấm sắt,
“Đinh Mùi, lấy xong nước rồi thì mau về đi, đợi nước của cậu để hấp bánh màn thầu đấy!” Nghe giọng Đinh Mùi nhận ra ngay, đó chính là anh bạn
cùng phòng Hầu Duy Nguyên. Anh này nhìn thì có vẻ là người kỳ quái,
nhưng thực ra lại rất bảo thủ, không phải Đại học C thì không học. Sự
cạnh tranh khi thi tốt nghiệp cấp ba ở tỉnh quê anh có thể dùng hai từ
khốc liệt để diễn tả, mặc dù học lực không tồi, nhưng vẫn phải thi tới
lần thứ ba anh mới đỗ vào trường Đại học C này. Trong tiết mục tự mình
giới thiệu khi mới nhận phòng ký túc, anh yêu cầu mọi người gọi mình là
Hầu Tam, nói là muốn kỷ niệm sự phấn đấu không ngừng của mình. Nhưng mọi người đều tôn trọng gọi anh là “anh Ba”. Anh nhiều tuổi nhất, lại có
nghĩa khí, rất được lòng người.

Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy anh Ba đang ngồi trên bệ cửa sổ,
vừa quay vào trong phòng gọi thêm nhiều người đến, vừa dùng thìa gõ loạn vào ca uống trà trên tay để tạo âm thanh. Anh nhìn Đinh Mùi, cười nhăn
nhở. Ca uống trà anh dùng cũng có lai lịch, bên trên có ngôi sao đỏ,
nghe nói là của ông nội anh khi tham gia vào cuộc vạn lí trường chinh
của Hồng quân công nông Trung Quốc đã từng dùng nó, giờ trở thành vật
gia truyền của nhà anh, vì việc anh đỗ vào Đại học C khiến cả nhà được
mở mày mở mặt nên mới chính thức truyền nó cho anh, tuy nhiên nhìn cách
anh dùng, cũng thấy tiếc cho nó.

Đây là lần đầu tiên Quyển Nhĩ nghe thấy có nam sinh viên bị gọi tên,
vừa lạ vừa thú vị. Xem ra anh bạn Đinh Mùi này cũng là người nổi tiếng,
thu hút rất nhiều người tới xem. Cô tự nghĩ, may mà mình là người nhỏ
bé, chứ không như anh ta là hạc giữa bầy gà, muốn người khác không chú ý cũng khó. Xuất phát từ sự thông cảm đó, cô nói với Đinh Mùi, “Anh về
trước đi, không phải mọi người đang đợi nước của anh để nấu cơm sao?”
Giọng điệu của cô bắt đầu bớt xa cách, nhưng hình như vẫn không ý thức
được nguyên nhân chủ yếu của những ánh mắt mà Đinh Mùi đang phải hứng
chịu chính là do cô.

Đinh Mùi lắc lắc đầu, cảm giác như tai mình bắt đầu nóng bừng lên.
Anh da thô thịt dày, trận địa nào cũng đã từng nếm trải, bị người khác
trêu chọc cũng giống như được gãi ngứa thôi, không để lại vết tích trên
da. Nhưng cô nàng Lục Quyển Nhĩ này sáng nay anh đã lĩnh giáo rồi, mới
đụng chạm một tí đã phản ứng dữ dội như thế, nếu cô phát hiện ra bọn họ
đang trêu chọc hai người, chắc chắn sẽ không qua lại với anh nữa! Cô
nàng này nhìn thì giống một con búp bê, nhưng rất khó nói chuyện.

Anh vội vàng rời đi, đi lên trước được hai bước thì quay lại đón lấy
hai bình nước từ tay Quyển Nhĩ, giục giã “Đi nhanh lên, đưa hết đây anh
cầm”.

Vốn anh khống chế âm lượng nói rất nhỏ, nhưng vì những tạp âm sau
lưng quá ồn ào, thế là vô tình trở thành cao giọng. Mà lúc đó xung quanh tự dưng trở lên im ắng lạ thường, dường như tất cả mọi người đều đang
nín thở chờ xem kịch, vì thế giọng của anh nghe lớn khác thường. Bức
tường như sắp vỡ ra bởi một trận cười phía bên kia, dưới sự chỉ huy từ
tiếng gõ nhịp nhàng vào chiếc ca uống trà của anh Ba, bọn họ đồng thanh
hét lớn, “Đi nhanh lên, đưa hết đây anh cầm!” Sau khi hét xong lại phá
lên cười to hơn.

Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ chần chừ không đi, bèn giật lấy bình nước rồi đi tiếp. Đã tiễn Phật phải tiễn về Tây Phương, không thể dừng lại ở đây được. Lũ quỷ này, món nợ buổi sáng còn chưa tính xong, thế mà giờ còn

dám đùa cợt vui vẻ thế! Càng muốn vui vẻ thì cái giá phải trả càng đắt.

Quyển Nhĩ nghĩ lại câu nói mà đám nam sinh vừa đồng thanh hét lên,
cảm giác trong đó như có mùi của sự đùa cợt. Nhìn dáng vẻ bối rối của
Đinh Mùi, mặc dù không hiểu có chuyện gì mà đáng buồn cười đến thế,
nhưng cũng biết bọn họ không có ý tốt. Lục Quyển Nhĩ đứng đó, hai tay
trống không, suy nghĩ rất nhanh, Đinh Mùi nhẫn nhịn bước tiếp, nhưng cô
đâu dễ bắt nạt như thế.

Cô chỉ vào anh chàng cầm đầu, “Xin hỏi, anh tên là gì?”.

Cô vừa nói xong, những nam sinh kia liền im bặt. Bọn họ cũng chỉ tụ
tập lại trêu đùa cho vui chứ đắc tội với đám con gái hiếm như gấu trúc ở trường này, thật rất không khôn ngoan. Phải biết rằng gấu trúc là loài
động vật sống theo bầy, làm không khéo thì hậu quả phải gánh chịu sẽ
được khuếch đại theo cấp số nhân.

Hầu Duy Nguyên lúc đó bị chỉ mặt điểm danh nên có vẻ cuống, tính tình của anh thật ra rất rụt rè, không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với con gái. Nhưng ngón tay của Lục Quyển Nhĩ rõ ràng là chỉ trúng anh ta, giờ
không thể cứ thế mà rút lui vào trong phòng được, đành giương đầu ra
chịu trận, “Tôi là Hầu Duy Nguyên”.

“Hầu Uỷ Viên[1]” Nghe cái tên ấy mà Quyển Nhĩ giật mình, sao lại đặt
một cái tên như thế cho con mình nhỉ? Mong con trai thành rồng[2] cũng
không nên dùng cách này chứ.

“Nước của phòng các anh, Đinh Mùi đã lấy và để ở cửa phòng nước rồi,
không đợi được thì tự mình đến đó mang về đi.” Quyển Nhĩ thấy anh chàng
“Hầu Ủy Viên” đó gật đầu lia lịa, ra vẻ rất khiêm tốn lắng nghe, nên
cũng lược bớt những từ châm chọc chua chát phía sau. Cô vừa tới Đại học
C, cũng phải giữ chút hình tượng chứ. Huống hồ Cao Mạc cũng ở đây, ra
mặt thay Đinh Mùi thì cũng chỉ ở mức độ nào đó thôi.

Quay lại nhìn Đinh Mùi, một mình cầm sáu phích nước đi như chạy, sắp
không thấy bóng dáng đâu nữa. Quyển Nhĩ lắc lắc đầu, cao to như vậy cũng thật uổng phí, chỉ biết cặm cụi bán sức, bị ức hiếp như thế mà không hề có phản ứng gì. Lạ là Quyển Nhĩ lại không cảm thấy anh ta nhát gan mà
chỉ vì anh ta quá thật thà mới bị người khác bắt nạt, thậm chí điều đó
còn khiến cô nổi nghĩa khí muốn cùng nhau chống lại kẻ thù chung.

Quyển Nhĩ đi nhanh về phía khu ký túc mình ở, Đinh Mùi đang đứng trước bồn hoa có vẻ như đã đợi cô được một lúc rồi.

“Anh vất vả quá.” Quyển Nhĩ coi Đinh Mùi như một cậu bé thật thà nên
thái độ cũng mềm đi nhiều, “Để ở đây là được rồi, tôi sẽ mang dần lên”.

“Không phải vội. Anh đợi em, đừng mang một mình, em lên trên gọi thêm người xuống giúp đi.”

Anh dù sao cũng là con trai, làm thêm một chút cũng không sao, hơn
nữa phòng nước cách chỗ anh ở cũng gần, chỉ như tầng trên với tầng dưới
thôi.

Nhưng những cô bạn kia để Lục Quyển Nhĩ gầy gò nhỏ bé một mình đi xa
như thế để lấy sáu phích nước, việc này xem ra không được hay cho lắm.

“Không sao, anh giúp tôi mang đến tận đây, tôi có thể tự làm được
rồi. Bọn họ giờ này chắc đang ngủ mê mệt cả rồi, đâu có giống khu ký túc bên kia, sung sức như thế mà lại chỉ biết sai bảo mình anh.”

“Em đúng là khéo nói thật đấy.”

Quyển Nhĩ mỉm cười, “Anh cũng thế còn gì, mèo chê mèo dài đuôi”.

“Phải phải, giờ không còn là thời đại cống hiến nữa rồi!” Đinh Mùi
thấy thái độ của Quyển Nhĩ không có gì bất thường, nên cũng thấy thoải
mái.

Quyển Nhĩ lè lưỡi, cô đâu có tinh thần giác ngộ cao như thế, tôn chỉ
trong cuộc sống của cô đơn giản chỉ là “Tiện cho người, cũng tiện cho
mình”, tiêu chuẩn đánh giá cho sự cống hiến trong sáng quá cao, cô sợ
mình không thích hợp.

Cầm theo phích nước chạy lên lầu, nếu cô đi nhanh, sẽ kịp ngả lưng khoảng nửa giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.