Đọc truyện Quyết Ý Đi Cùng Anh – Chương 14: Khoảng cách là chuyện nghiêm trọng
Lên năm thứ ba, Quyển Nhĩ đã vinh dự được xếp vào hàng
“Thánh nữ”. Ngày đó vẫn còn chưa có khái niệm về gái ế, nhưng tâm trí
của bất kỳ người nào trong phòng cô cũng không dành c bọn con trai, vì
thế, những người theo đuổi cũng đành rút lui trong thất bại. Lâu dần, cô bị người ta đồn là thần thánh không thể xâm phạm, nói ra thì cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì.
Cô và Đinh Mùi, theo như lời của Dương Thu thì là tám trăm năm nay
chưa gặp lại nhau. Sau chuyện đó, Đinh Mùi có đến tìm cô mấy lần, sau
khi ký túc xá lắp điện thoại trong phòng anh cũng gọi điện cho cô vài
lần. Quyển Nhĩ không chọn cách tránh mặt, nhưng gặp nhau mấy lần, hai
người đều không biết nên nói gì, trên điện thoại cũng chỉ biết hỏi thăm
bình thường, lâu dần cũng nhạt đi, tự nhiên không liên hệ nữa.
Nhưng những tin tức về Đinh Mùi, Quyển Nhĩ lúc nào cũng nắm bắt kịp
thời. La Tư Dịch, Tăng Nghị, thậm chí là Dương Thu, bọn họ đều là kênh
tin tức của cô, mà còn là kênh đưa tin nhanh.
“Quyển Nhĩ, Đinh Mùi sắp đi du học rồi.” Giọng La Tư Dịch đượm buồn.
“Trào lưu đi du học à?” Quyển Nhĩ nghĩ muốn đi du học ít nhất cũng
phải đợi tốt nghiệp xong, và bây giờ cô có hai người quen đều đi du học
vào năm thứ ba.
“Nghe nói cô của anh ấy đột nhiên qua đời, em họ vừa mới theo sang
chưa được bao lâu, đang học trung học bên đó, cần có người chăm sóc.”
Những điều La Tư Dịch biết không nhiều, “Lúc nào đi còn chưa biết, chỉ
biết là đang làm thủ tục rồi”.
“Sang Mỹ để chăm sóc em?” Đây không phải là việc mà một người lười
nhác như Đinh Mùi thích làm, nhưng lại phù hợp với tính cách thích bao
bọc của anh, trái đất chắc cũng không ngừng quay vì thiếu anh đâu.
“Nghe nói tình cảm của hai anh em họ rất tốt, ngày trước vẫn thường
được anh ấy dắt đi chơi, đi Mỹ cũng là việc phải làm, để gia đình được
đoàn tụ…” La Tư Dịch không nói tiếp nữa, cầm một cuốn sách lên lặng lẽ đọc.
Phải một lúc lâu sau, Quyển Nhĩ mới hỏi “Anh ấy có định cư luôn bên
ấy không? Không quay về nữa à?”. Lúc cô hỏi câu này, trái tim có phần
hoảng hốt. Đối với Cao Mạc, ít nhiều Quyển Nhĩ cũng có thể hiểu, chú Cao và dì Trí tuyệt đối không bao giờ ra nước ngoài sống, vì thế việc Cao
Mạc đi du học cũng chỉ là tạm thời, cuối cùng vẫn phải quay trở về.
Nhưng Đinh Mùi thì khác, ở bên Mỹ anh có người nhà, sang đó học sẽ có bằng cấp, có cả sự nghiệp, còn có NBA [1] mà anh vô cùng thí tìm không
ra lý do nào khiến anh phải quay về.
[1] NBA (National Basketball Association) tên viết tắt của giải bóng rổ nhà nghề Mỹ
La Tư Dịch đặt quyển sách chưa lật được trang nào xuống, sao cô lại
không nghĩ đến điều đó chứ. “Đúng thế, vì vậy gần đây mọi người đều thu
xếp thời gian tụ tập để tiện cho việc tiễn anh ấy đi”.
“Còn chưa biết lúc nào đi mà đã bố trí để tiễn rồi?”
“Bạn học, bạn bè từ nhỏ tới lớn của anh ấy, rồi họ hàng thân thích,
đều đã tới đây, không biết nên sắp xếp thì phải đến bao giờ nữa? Bọn họ
đều nói phải nhanh chóng, trước khi đi có thể tụ tập một lần.”
“…” Việc này chắc là rất đúng ý của Đinh Mùi, anh ấy vẫn là người thích ồn ào, ra nước ngoài chắc sẽ cô đơn lắm.
“Quyển Nhĩ, có oán báo oán, có thù báo thù. Để lỡ cơ hội này sợ là
không có lại được đâu.” La Tư Dịch khẽ thở dài. Nếu nói giữa Quyển Nhĩ
và Đinh Mùi không có chuyện gì xảy ra, chắc chẳng có ai tin. Bọn họ vốn
như hai đường thẳng đang dính lấy nhau, giờ tự nhiên tách ra, trở thành
hai đường thẳng song song, chắc chắn là có nguyên nhân.
Quyển Nhĩ không nói gì, giũ chăn ra và ôm chặt gối. Đinh Mùi trong
mắt cô, e rằng cũng không được tính là một người đáng để cô oán trách,
nói gì đến báo oán, báo thù.
“Lâu rồi mình cũng không liên hệ với anh ấy, nhưng giờ nghe anh ấy sắp đi, cũng thấy hơi buồn.”
“Năm đó?” Quyển Nhĩ do dự một lúc, mới hỏi.
“Năm đó mình nghĩ, chắc mình đã từ bỏ thật rồi, sau mới cảm thấy tình cảm vẫn còn rất sâu nặng. Rồi sau khi chia tay với Sách Lang là vì muốn được sống thoải mái, không làm việc bỉ ổi, lợi dụng tình cảm của người
khác để tự giải thoát cho bản thân mình. Mãi về sau mới nhận ra,
mình chỉ nghĩ đến bản thân, nghĩ riêng cho mình quá nhiều. Tuy nhiên,
giờ có nghĩ cho ai cũng không kịp nữa rồi. Vì thế, lần này mình phải
tiễn Đinh Mùi, nên mình mới khuyên cậu, có gì muốn nói thì vẫn còn kịp.”
Quyển Nhĩ nhận ra ý nghĩ trong câu nói của Tiểu La, vẫn là dùng cách
tiễn Đinh Mùi để bù đắp cho nỗi tiếc nuối với Sách Lang. Sách Lang sau
khi tốt nghiệp đã về Tây Tạng cô vẫn nhớ rõ nhìn thấy vẻ mặt u ám đến
như thế ở một người con trai. “Gọi cô ấy, anh cũng không mang cô ấy theo được.”
Sau đó, anh đã tâm sự với Quyển Nhĩ rất nhiều, câu nào cũng đều liên
quan đến La Tư Dịch. Anh nói, mặc dù La Tư Dịch miệng nói thì không biết nể ai, chua ngoa, cay nghiệt, nhưng thật sự cô ấy rất mềm yếu, rất
nhiệt tình. Đã tốt với ai thì không bao giờ chần chừ do dự, không bao
giờ tính toán.
Anh hy vọng Quyển Nhĩ khi có thời gian hãy ở bên cạnh cô ấy nhiều
hơn, đừng để cô ấy chỉ biết ngồi đọc sách, chỉ biết đến học. Điểm này,
lúc đó Quyển Nhĩ cũng đã hứa. Sau khi không tham gia vào việc ở Hội sinh viên nữa, thời gian của cô đa phần là ở bên La Tư Dịch. Cô không cảm
thấy cuộc sống đơn điệu, ngoài lúc học ra cô và La Tư Dịch còn đi chơi,
đi xem phim, thỉnh thoảng cũng tìm được công việc bán thời gian như phát tờ rơi, kiếm ít tiền tiêu vặt. Chắc chắn là Sách Lang nghĩ, cuộc sống
của La Tư Dịch mà thiếu anh, sẽ rất không ổn.
Sách Lang yêu cầu Quyển Nhĩ không được kể cho La Tư Dịch biết việc
anh tới tìm cô. Vì vậy cô kiềm chế mãi, cuối cùng cũng đành hỏi Tôn Mộc
Nam xem có nên nói ra hay không. Có thể nếu nói ra thì giữa hai người họ sẽ có thêm cơ hội, cho nên nếu không nói, sẽ không bao giờ có cơ hội
thứ hai nữa.
Ý của Tôn Mộc Nam là, nội dung của cuộc gặp có thể không nói, chỉ cần nói với La Tư Dịch về cuộc gặp gỡ là được rồi. Nếu cô ấy muốn biết tất
nhiên sẽ phải hỏi. Kết quả là, La Tư Dịch chẳng hỏi gì hết, đêm hôm đó
liền phát sốt, phải đi cấp cứu và nằm viện. Tới khi Quyển Nhĩ nghĩ đến
việc thông báo với Sách Lang, thì anh đã đi khỏi trường rồi.
“Đều là tại mình, năm đó nếu mình linh hoạt hơn một chút…” Sự nuối tiếc của La Tư Dịch, cũng là sự nuối tiếc của Quyển Nhĩ.
“Cậu nói gì thế, đấy đâu phải là tại cậu! Mình có tiễn Sách Lang hay
không, kết quả cũng chẳng có gì khác biệt. Mình sai ở chỗ đã không biết
nắm lấy một cơ hội tốt như thế với người tốt như Sách Lang. Để mất cơ
hội đó, tất cả đều trở thành không thể nữa rồi.”
Quyển Nhĩ không hiểu. “Anh ấy tốt nghiệp rồi, các cậu không gặp nhau, nên mới nghĩ là không thể”.
La Tư Dịch cười, “Vốn đang nói chuyện của cậu, sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện cũ của mình thế!”.
Nụ cười của cô không gắng gượng được bao lâu, nhanh chóng vụt tắt,
“Đúng thế, thời gian là thứ rất quan trọng, khoảng cách cũng rất quan
trọng”.
Ở bên nhau chưa tới nửa năm, nhưng Sách Lang đã cố gắng hết sức để cô có thể hiểu về quê hương anh, về phong tục tập quán ở đó, về dân tộc
anh, với mong muốn cô hiểu rồi sẽ chuyển sang yêu thích, dùng cách đó để loại bỏ những trở ngại có thể gặp sau này.
La Tư Dịch mặc dù biết bản thân mình khó có thể rời bỏ gia đình, quê
hương, nhưng vẫn hết sức phối hợp. Lễ tết ngày nghỉ, cô cùng anh đi xem
triễn lãm và cũng đã gặp những người bạn cùng quê với anh. Nhưng tình
cảm của họ vẫn chưa tiến triển tới mức có thể giới thiệu cô với gia đình anh, tới mức cô có thể hiểu được anh.
Với hoàn cảnh gia đình cô, trong nhà còn đầy đủ ông bà bố mẹ, mà lại
chỉ có duy nhất mình cô, ông bà nội, ông bà ngoại, bố mẹ sau này đều do
cô chăm sóc, Tây Tạng lại khá biệt lập, không thể đưa ông bà, bố mẹ tới
đó để dưỡng lão được. Vì vậy, cho dù gia đình có đồng ý, bản thân cô
cũng không chắc chắn liệu mình có thể đưa ra nổi một quyết định ích kỷ
như vậy không. Quyển Nhĩ rất ủng hộ suy nghĩ ấy.
Thời gian hai năm, có rất nhiều thứ đã thay đổi. Điện thoại bàn dần
dần bị đào thải, di động bắt đầu phổ biến. Giờ không chỉ có đám con trai lên mạng để chơi game nữa, con gái cũng lên mạng chat chit nhiều. Quyển Nhĩ đã dăng kí được số QQ và địa chỉ email đầu tiên của mình.
Nghe mẹ nói, sau hai năm, hình như Cao Mạc đã có bạn gái rồi, ảnh gửi về thấy bóng dáng của một người con gái. Người lớn trong nhà đều cảm
thấy anh đang ngầm ám chỉ một điều gì đó. Nếu không, với tính cách của Cao Mạc, không bao giờ có chuyện sơ suất.
Quyển Nhĩ không được xem ảnh, nhưng qua mô tả của ba mẹ thì tám, chín phần mười chính là Diêu Sênh, vì vậy cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Thấy cô như vậy, mẹ bắt đầu hờn dỗi, con gái nhà người ta đều thích
tâm sự với mẹ, con mình đẻ ra từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, chỉ tâm sự
chuyện vui, không nói chuyện buồn, không biết là giống ai nữa.
Làm gì có ai không biết sợ, không biết đi tìm chỗ ẩn nấp chứ! Hồi học lớp ba, Quyển Nhĩ cũng đã từng tham gia vào thành phần cán bộ của đội.
Người đạo lại là một giáo viên nam, khoảng hai mươi tuổi, thường xuyên
nhân lúc không có người ôm chặt lấy Quyển Nhĩ. Quyển Nhĩ cảm thấy anh ta đang làm việc xấu, bởi có vài lần anh ta còn cố ý khóa trái cửa lại. Vì vậy, càng ngày cô càng phản đối việc đến văn phòng đội, chẳng làm cán
bộ gì nữa hết. Cô không kể chuyện này với ai, vì cảm thấy, người lớn
chắc sẽ nghiêng về người giáo viên có năng lực, lại rất biết cư xử kia,
sẽ không tin tưởng những gì cô nói.
Cho nên, cô luôn có những hành động chống cự rất tiêu cực, khi không
có ai đi cùng thì quyết không một mình tới gặp thầy giáo đó.
Sau đó, trường thành lập một đội dân ca, người phụ trách đó đã chọn
Quyển Nhĩ, yêu cầu cô sau khi hết giờ học tới gặp để dạy riêng. Quyển
Nhĩ biết, việc này nếu phụ huynh và chủ nhiệm lớp đồng ý thì cô cũng
không có cách nào từ chối. Hôm đó, trên đường đi học về, vì một việc rất nhỏ mà cô đã nổi giận với Cao Mạc, rồi khóc rất thê thảm. Sau đó, cô đã kể với Cao Mạc như thế nào, cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ anh đã nói,
“Việc này để anh lo, từ nay về sau ai gọi em cũng không được đi”.
Rồi hằng ngày đi học về, Quyển Nhĩ đều theo Cao Mạc đi học thư pháp
rồi thi tốt nghiệp. Việc của đội, cô không đi cũng không thấy ai đến
tìm, thỉnh thoảng gặp giáo viên phụ trách ở hành lang, xem ra anh ta còn sợ hãi hơn cả Quyển Nhĩ, không dám nhìn cô mà bước đi thẳng.
Sau việc đó, Cao Mạc không nhắc lại với Quyển Nhĩ nữa, anh cho rằng
cô còn nhỏ, sẽ quên rất nhanh. Đúng là Quyển Nhĩ đã quên rất nhiều
chuyện, bởi vì cô cũng không có ý định nhớ về những chuyện đó, nhưng sau này cô không hứng thú với bất kỳ hoạt động tập thể đoàn đội nào nữa.
Không ngờ, lên đại học, đã biết cách tự bảo vệ mình, thế mà vẫn để
xảy ra chuyện như vậy với Đinh Mùi. Nhưng không hiểu sao cô không xếp
Đinh Mùi vào cùng loại với giáo viên phụ trách đó, cô tin đấy chỉ là
việc ngoài ý muốn, không hề có bất kỳ toan tính gì.
Nghĩ lung tung một hồi, đột nhiên Quyển Nhĩ lại nghĩ đến một việc,
“Tiểu La, không phải Đinh Mùi vẫn nặng lòng với Diêu Sênh chứ, hình như
Diêu Sênh đã có bạn trai rồi”.
“Ha ha, nếu anh ta vẫn còn nhung nhớ thì đúng là thảm họa của loài
người rồi!” La Tư Dịch không hiểu, sao Đinh Mùi lại có thể lưu lại ấn
tượng về một người si tình với Quyển Nhĩ được. Mặc dù mấy năm nay cô
không thấy anh chính thức hẹn hò với ai, nhưng đám con gái quanh anh thì không ít, chắc chắn anh không trong sáng gì.
“Có cơ hội thì cậu nhắc nhở mấy người đó một câu, đừng để anh ấy đi tìm Diêu Sênh thật, nhìn cảnh ấy chắc chắn sẽ rất buồn.”
“Chuyện ấy mình không gánh vác nổi, và cũng không muốn anh ấy nghĩ rằng mình vẫn còn lưu luyến.”
“Vậy…vậy…”
“Cậu nghĩ xem, nếu mình đã không quan tâm nữa, tại sao vẫn còn khuyên cậu? Chẳng phải là vì cậu hay sao?” Hơn một năm trước, La Tư Dịch vẫn
không thể thẳng thắn dứt khoát nói câu này, giờ thì cô đã thật sự có thể mở lòng rồi. Cô khuyên Quyển Nhĩ cũng không phải muốn Quyển Nhĩ đưa ra
quyết định gì, chỉ là muốn cô tới buổi tiệc chia tay thôi.
Quyển Nhĩ gật gật đầu, trước khi Đinh Mùi đi, cũng phải ngầm báo việc này cho anh ấy. Nếu anh ấy sang đó tìm thật thì Cao Mạc và Diêu Sênh sẽ không thấy thoải mái.
Quyển Nhĩ không thích chỗ đông người, nên cuối cùng chọn tham gia một buổi tiệc đưa tiễn của những người bạn cũ, bao gồm cả La Tư Dịch trong
đó. Ngoài La Tư Dịch còn có Tăng Nghi, mấy người còn lại Quyển Nhĩ cũng
đã từng gặp, có điều không phải sinh viên trong trường. Đám con trai
đứng hết dậy, cụng ly rồi gọi một tiếng huynh đệ, sau đó uống cạn, không khí trở nên bi tráng, thương cảm.
La Tư Dịch ngồi bên cạnh cô, ai đến chúc rượu, cô ấy cũng uống một
ít, sau đó ít nhiều cũng bắt đầu cao hứng, cầm ly rượu đi thẳng tới chỗ
Đinh Mùi, “Em có điều này muốn nói, anh đi muốn làm gì cũng được, chỉ
duy nhất một điều, không được yêu gái tây.” Nói xong chỉ vào từng cô gái ngồi trước bàn lúc đó, “Dựa vào cái gì mà làm tan nát trái tim của các
cô gái Trung Quốc, đi ngửi chân thối của bọn con gái nước ngoài chứ”.
La Tư Dịch vừa nói xong, liền có người hưởng ứng, “Tiểu La, cậu nói
trúng tâm sự của mình rồi, cậu thông minh như vậy, chẳng trách học giỏi
hơn mình. Vì câu nói đó, mình xin cạn ly này với cậu”.
Đám con gái khen hay, đám con trai cổ vũ, “Các cậu làm thế chẳng phải hại cậu ấy hay sao? Ở trong địa bàn của họ, mà lại cướp mỹ nữ Trung
Quốc, thế thì khó lắm đấy!”
Đinh Mùi chỉ cười, mặc cho bọn họ tán ra tán vào, ai nói gì, anh cũng không buồn không bực, ai đến chúc rượu cũng , không biết đã uống bao
nhiêu rượu nữa.
Vị trí của Quyển Nhĩ ngồi vuông góc chín mươi độ với vị trí của Đinh
Mùi, không thuận tiện cho việc trò chuyện. Nhưng đến lúc người nào người ấy bắt đầu say, người thì đi toilet, người thì ra sofa nằm, chỉ còn lại hai, ba người ngồi đối diện với nhau uống rượu, lúc đó giữa cô và Đinh
Mùi không còn bất kỳ người nào nữa.
“Em cũng không muốn anh đi?” Quyển Nhĩ đang lo lắng La Tư Dịch đã đi
một lúc lâu rồi chưa thấy quay lại, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói. Lúc đó, cô đột nhiên nhận ra, mình đang đợi câu hỏi này của anh,
dường như đúng là cô không nỡ để anh đi.
Quyển Nhĩ lắc lắc đầu, “Anh có muốn đi không?” Mọi người đều nghĩ
việc anh muốn đi là một việc hết sức thực tế và dần dần chấp nhận nó,
nhưng anh chưa bao giờ nói ra điều đó.
“Em vẫn tốt nhất, còn biết hỏi anh có muốn đi hay không.” Thực ra
Đinh Mùi không muốn ra đi vào lúc này, phải nói là việc này không nằm
trong kế hoặc anh vạch ra cho cuộc đời mình. Nhưng tình trạng của cậu em họ Trần Hạo lúc này rất không ổn, bố cậu bé đã nhanh chóng tái hôn, đẩy cậu vào trong ký túc, chẳng quan tâm tới.
Kết quả học kỳ này của Trần Hạo, chẳng qua được mấy môn, bạn gái thì
thay như thay áo, không hiểu một người chưa vượt qua rào cản ngôn ngữ
như cậu, làm thế nào để khắc phục những trở ngại về mặt này. Vì thế, giờ không phải là lúc anh muốn hay không muốn, mà là anh bắt buộc phải đi.
“Vậy anh có muốn gặp lại bạn học cũ ở Mỹ không?” Quyển Nhĩ chỉ mới
uống hai ly, vẫn rất tỉnh táo, nắm lấy cơ hội khéo léo tiết lộ tin tức
với Đinh Mùi.
Phản ứng của Đinh Mùi bắt đầu chậm chạp, “Bạn học cũ? Ở Mỹ anh chẳng có người bạn nào đặc biệt thân cả”.
Quyển Nhĩ nghe anh trả lời như vậy, nên cũng cảm thấy yên tâm, xem ra anh cũng không có ý định đi tìm Diêu Sênh. “Ừ, đúng đấy, một mình anh,
phải bảo trọng đấy.” Lời nói ra có vẻ rất chân thành, quan tâm, nhưng
thực tế ngữ khí khi nói câu đó của Quyển Nhĩ rất nhẹ, như một tiếng thở
dài nhẹ nhõm.
Đinh Mùi cầm ly rượu lên, “Uống một ly nhé?”
“Được.” Quyển Nhĩ thật thà uống c rượu đó, uống hơi vội nên có vài giọt rớt ra khỏi miệng. Cô ngại ngùng dùng tay lau miệng.
Đột nhiên, bàn tay đang hơi ướt của cô bị nắm chặt, mu bàn tay bị kéo tới áp vào ngực Đinh Mùi lau rồi lại lau. Sau khi lau khô, cảm giác đau vẫn còn lưu lại trên đấy. Cô muốn rút tay lại, nhưng càng bị anh nắm
chặt hơn.
“Quyển Nhĩ, em có trách anh không?” Câu này nên hỏi từ một năm trước, nhưng tới tận bây giờ anh mới dám mở miệng hỏi.
Quyển Nhĩ không muốn anh mang theo chuyện này trong lòng mà đi, vội
vàng nói, “Em không trách anh, đấy là việc ngoài ý muốn, anh đừng để
trong lòng nữa”. Bởi cô biết người này sẽ có khả năng biến mất, vì vậy
mới rộng lượng như thế.
“Có phải dù anh làm gì, em cũng đều tha thứ cho anh không?”
Quyển Nhĩ vội gật đầu, con người anh luôn thích để trong lòng quá
nhiều chuyện. Nếu hôm nay cô không đến, phải chăng anh sẽ luôn bất an vì chuyện đó.
Đinh Mùi dường như chỉ đợi động tác đó của cô, lập tức ôm Quyển Nhĩ
vào lòng, thấy Quyển Nhĩ muốn vùng ra, anh vội nói “Anh chỉ ôm thôi, ôm
một tí thôi”, Quyển Nhĩ suy nghĩ rồi, rồi ngoan ngoãn nghe lời, không giằng co nữa.
Cho đến khi Quyển Nhĩ nhận ra ôm một tí thôi chỉ là thủ thuật lừa đảo điển hình, thì cô đã bị những câu đại loại như ôm một tí, hôn một cái,
nhìn một tí dỗ dành. Là cô không thể phòng bị được? Không phải, chỉ có
điều trước một người nói và giọng cầu xin thành khẩn như thế, cô không
nỡ từ chối.