Quyền Thiên Dị

Chương 14


Đọc truyện Quyền Thiên Dị – Chương 14

Bồng lai kì cục(*) nghìn năm tục(**)

                                    Trúc lâm hoa khai trục tiền nhân

Nói đến Bồng Lai tiên sơn, hay còn gọi là Bồng Khưu cách bờ Đông Bắc của Đông Hải năm nghìn lí, bên ngoài có biển ôm lấy núi nhưng nước biển lại một màu đen kịt, bởi thế gọi nơi đây là minh hải tăm tối kể cũng không ngoa. Biển không gió mà sóng cao bách trượng, tuy nhiên dù cao vẫn không chạm được chân núi, chỉ tiên nhân mới có khả năng bay tới đó.

Từ xa nhìn vào, Bồng Lai như chìm trong mây.

Lại gần, thấy tiên sơn nổi trên mặt biển.

Đến nơi nhìn tận mắt, lại thấy phong vân mờ đi, cảnh vật mông lung như ẩn như hiện.

Thực vật thú rừng trong núi gần trăm loài, cung điện xây bằng hoàng kinh bạch ngân. Chư tiên nơi đây có thứ dược trường sinh, vạn năm không già.

Tiên nhân vạn thọ, sống trong núi nhàn nhã, từ tốn hạ quân cờ.

Một ván cờ đã chơi cả nghìn năm.

Thiên Quyền bước trên mây, từ từ vào trong tiên sơn, ập vào mắt là biển hoa như tuyết, rực rỡ trắng thuần.

Đã hai ngàn năm hắn chưa trở lại đây, cảnh trí chẳng hề thay đổi, hắn men theo đường cũ bước qua biển hoa mận, sương rơi đọng thành từng hạt thủy châu trong suốt, rẽ sang rừng lá liễu bồng bềnh trong mây, xa xa bên cạnh núi Lăng Tiêu, một Thanh Vân Thạch nằm giữa đất trời hỗn nhiên cao vút, lơ lửng trên vách núi cao vạn trượng, hung hiểm khôn tả, tựa như chịu không nổi một cánh chim nhẹ đáp xuống.

Trải qua vạn năm, Thanh Vân Thạch vẫn y nguyên như cũ.

Một lão tiên ngồi trên Thanh Vân Thạch, râu trắng tóc bạc, hồ lô đeo bên người, trông qua thập phần tiên phong đạo cốt. Bất quá nếu đến gần sẽ dễ dàng thấy đôi mắt lão đã nhắm nghiền từ bao giờ, miệng cũng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Trước mặt là bàn cờ thế lục bác, quân cờ như những vì sao, cờ cục đang ở thế dương cung bạt kiếm.

Thiên Quyền nhảy lên Thanh Vân Thạch, ngồi đối diện tiên ông, nhìn ván cờ hai ngàn năm chưa động tới, bên cạnh là chén trà đã nguội, nhẹ phẩy tay, hương trà trọng khởi, khói nhẹ lượn lờ khắp không gian.

“Nam cực lão nhân, trà nguội rồi kìa.”

Tiên ông đang ngủ say nghe vậy bỗng run run, khẽ ngẩng đầu, giọng nói mang âm điệu buồn ngủ cất lên: “Nga… ” Xong, cầm chung trà đã nguội lạnh kêu một tiếng, nhíu nhíu mày: “Ân? Vị trà này hình như không đúng lắm… ” Thiên Quyền cười thầm, trà này pha đã hai ngàn năm, cho dù là trà tiên cũng không thể để lâu đến thế.

Lão tiên cũng chẳng buồn so đo, buông chung trà xuống, không nhìn tới bộ dáng Thiên Quyền mà chăm chú nhìn ván cờ trên bàn.

Thiên Quyền cười hỏi: “Nam cực lão nhân, đã nghĩ ra nước tiếp theo nên đi thế nào chưa?”

Trên bàn cờ quân trắng đã lâm vào hiểm cảnh, quân đen “tản” bao vây quân trắng “kiêu”, thắng bại xem ra đã định.

“Gấp gì chứ?” Tiên ông không chịu thua xua xua tay: “Ta còn chưa cẩn thận cân nhắc lại cơ mà!”

Tính nhẫn nại của Thiên Quyền vô cùng tốt nên chỉ cười cười, không giận không phiền, dùng ngón tay gõ gõ đầu gối, mi mắt khẽ hạ nhìn một lát, nói: “Kì thật lão nhân nắm chắc phần thắng, đâu cần nhử Bổn quân?”

Ánh mắt tiên ông sáng ngời, đôi con ngươi mở to nhìn bàn cờ, đáng tiếc nhìn thế nào cũng không hiểu phải làm sao để xoay chuyển tình thế, cuối cùng lão hừ mũi một cái, nói: “Cũng chỉ là cho ngươi thêm thời gian chuyển bại thành thắng thôi!”

“Bổn Quân hiểu.”


Lão tiên ra vẻ rộng lượng, chỉ chỉ bàn cờ: “Ngươi nếu nói như vậy, chắc đã nghĩ ra cách phá thế cờ này. Vậy thử nói ta nghe qua xem nào!” (***)

Thiên Quyền lắc đầu: “Không được, không được, nếu Bổn quân nói ra chẳng phải đã múa rìu qua mắt thợ rồi sao? Không thể, không thể!”

Hắn cứ liên tục “Không được” với “Không thể” làm tiên ông nhất thời nóng nảy, kì thực ván này đã đến lúc thu cờ, sợ mất mặt, lão sống chết không chịu thua. Hiện nghe đối phương nói có cách chuyển bại thành thắng lão liền quyết chí tìm ra, có thể thắng được bác luân cao thủ Văn Khúc Tinh quân một lần, sau này cũng được nở mày nở mặt trước các vị tiên gia khác.

“Chỉ là ván cờ thôi! Ngươi thua rồi chúng ta sẽ chơi tiếp ván khác, cần gì tính toán chi li thế?”

“Đâu nói như vậy được…” Thiên Quyền khoanh tay lại, ung dung nhìn ván cờ: “Tuy rằng thắng bại đã định, nhưng chỉ cần ta muốn, thế cờ vẫn có thể xoay chuyển lại.”

Lão tiên nghe vậy càng nóng nảy, trải qua bao nhiêu năm thua ròng, nay vất vả mới có được cơ hội thắng, vậy mà Thiên Quyền lại nói mình vẫn có thể thua, lão lập tức kêu lên: “Không được! Không được! Văn Khúc Tinh quân, sao lại có kẻ khó chịu như ngươi? Nếu thắng bại đã phân, còn ngại gì mà chưa nói ra?”

Đôi lông mày dài của Thiên Quyền khẽ nhếch, suy nghĩ hồi lâu, đợi cho lão tiên trước mặt gấp đến độ cái trán bóng láng sắp xì khói mới chậm rãi nói: “Thắng thua dù sao cũng có điềm tốt riêng của nó.”

“Rồi! Rồi!” Lão tiên nghe thấy hắn mở miệng, vội vàng gật đầu lia lịa, quên luôn bị thua thì đào đâu ra điểm tốt.

Thiên Quyền đem tầm nhìn dời về phía hồ lô bên người lão tiên, loan mắt nở nụ cười.

****

Nhân gian lúc này…

Việc Triệu Thư bị thương mọi người tạm thời gác qua một bên, trong yến hội ở phủ Tĩnh Vương gia người người vẫn uống rượu nói cười như chưa từng xáy ra chuyện gì.

Hoắc Bộ có rượu liền vui vẻ, Cơ Vô Song thừa cơ châm chọc vài câu, đêm hôm đó ai cũng tận hứng hết mình. Tiệc tàn, Vân Kiêu tạm biệt mọi người, cậu xin miễn ngồi kiệu hồi phủ mà tự mình đi bộ về.

Trong ngực là gói Long Đoàn Thắng Tuyết làm Vân Kiêu âm thầm vui sướng, lòng ngóng trông sư phụ trở về để có thể dâng lên người chén trà xanh đổi lấy một nụ cười tán dương.

Đang đi thì đột nhiên trong màn đêm xuất hiện một con bướm nhẹ nhàng bay đến.

Vân Kiêu vươn tay, bươm bướm từ từ hạ xuống trên đầu ngón tay cậu, khoảnh khắc sau liền biến thành mảnh diệp trúc. Là trúc thoạt nhìn vàng úa, như thể sắp khô kiệt đến nơi.

“Trúc quân?”

Vân Kiêu biết có chuyện không hay, vội vã chạy ra ngoài thành.

Giờ này cửa thành đã sớm đóng, Vân Kiêu nhíu mày, nhìn trái phải không thấy bóng người, miệng niệm pháp quyết, một cỗ gió xoáy ngoi lên từ mặt đất, cậu khá thành thục thuật cưỡi gió. Thân thể cứ thế bay lên không, lướt qua tường thành, cũng không chạm đất ngay mà nhằm hướng Kỷ sơn bay đi.

Dọc đường, Vân Kiêu cảm thấy ở phía Kỷ Sơn yêu khí ngút ngàn, Thái A bên hông rung lắc mãnh liệt.

Đến rừng trúc, đập vào mắt là cảnh tượng làm cả người Vân Kiêu chấn động.

Khu rừng vốn rậm rạp xanh ngắt hiện giờ giống như bị lửa thiêu trụi quá nửa, hết thảy cây trúc gãy thành từng đoạn, rừng trúc rộng lớn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Đang suy nghĩ, phía sau bỗng có trận gió lạnh xẹt ngang qua, yêu khí theo đó xuất hiện.


“Tiểu oa nhi, ngươi tìm ai vậy?”

Thanh âm hung hãn của một nam nhân đột ngột vang lên từ sau lưng, Vân Kiêu căng thẳng, xoay người lui lại ba bước. Chỉ thấy một hắc bào nam tử cao lớn khôi ngô, mái tóc màu đen nhưng đôi mắt thâm thúy kia mang màu xanh đậm, y nhìn thấy Vân Kiêu thì miệng cười tủm tỉm, bất quá Vân Kiêu cảm thấy nụ cười đó làm người ta phải sởn da gà.

“Đừng sợ, đừng sợ, thúc thúc không phải người xấu.”

Ngữ khí ngả ngớn đùa bỡn, giống như đang cầm cỏ đuôi ngựa trêu đùa mèo con, y vừa nói vừa đưa tay muốn bắt lấy Vân Kiêu.

“!!!”

Cuồng phong bạo khởi, Vân Kiêu nhanh chóng lùi lại, cơn gió mạnh mẽ quét qua, mặt đất trước mặt nam nhân cứ thế nứt ra thành khe hở sâu hoắm.

Nam nhân thu tay lại, hứng thú nhìn nhát cắt trên bàn tay đang chảy máu, chẳng lộ ra nửa phần biểu tình đau đớn, thậm chí còn đưa vết thương kề sát miệng liếm liếm, ý cười càng đậm hơn.

“Mấy trăm năm nay chưa có ai làm cho ta đổ máu… Tiểu oa nhi, ta thật sự xem thường ngươi rồi!”

Vân Kiêu lòng kêu không ổn, đang định niệm chú tạo bức tường gió, đột nhiên thân ảnh nam nhân chợt lóe rồi biến mất vô tung, Vân Kiêu tạm thời bình tĩnh nhưng lại căng thẳng ngay lại, một bàn tay như sắt đang kìm hãm cậu từ đằng sau. Dòng máu nóng hổi chầm chậm chảy xuống cổ, Vân Kiêu biết máu này từ thương thế trên tay kẻ kia mà ra, máu cứ vậy thấm vào cả áo, khiến Vân Kiêu toàn thân cứng đờ.

Một tiếng thét dài phát ra trong khu rừng, bỗng có thân ảnh màu xanh như quang lao đến.

“Buông hắn ra!” Trúc quân ném vài mảnh trúc non về phía y.

Nam nhân nào buông tay dễ dàng thế, tay trái vung lên xuất vài đường, trúc đứt thành từng khúc, hơn nữa còn làm Trúc quân từ ngực đến bụng có năm vết thương dài.

Vân Kiêu nhân cơ hội đưa tay xuống bên hông rút Thái A ra khỏi vỏ, đầu không quay, thân không chuyển, nhanh chóng đâm về sau.

“Nga?” Nam nhân khẽ giật mình, lách mình tránh mũi kiếm bén nhọn.

Vân Kiêu vội vã chạy qua đỡ lấy Trúc quân nghiêng ngả sắp ngã, cúi đầu nhìn thương thế vô cùng nghiêm trọng trên ngực và bụng, kì quái ở chỗ thương nặng thế này mà lại chẳng đổ máu dù chỉ một chút.

Trúc quân cười khổ lắc đầu: “Ta vốn là cây trúc, làm sao chảy máu được.”

Nam nhân vừa thấy Thái A trong tay Vân Kiêu thì tròng mắt phát ra tinh quang bốn phía: “Đúng là bảo kiếm! Tiểu oa nhi, có biết sử dụng không đấy? Cần thúc thúc dạy ngươi không?”

Vân Kiêu giữ kiếm trước ngực bảo vệ Trúc quân.

Ống tay áo bên trái nam nhân theo gió nhẹ thổi bay lên, lộ ra móng vuốt sắc bén, nó chính là thứ vũ khí vừa nãy đã đả thương Trúc quân. Người này tuy vẻ ngoài luôn tươi cười, nhưng trong mắt ẩn ẩn tà khí, rõ ràng cố ý làm Trúc quân bị thương lại vờ vĩnh như tiện tay cản phá mấy đoạn trúc.

Hắc bào nam nhân thấy Vân Kiêu ngoan cố chống lại, liền nở nụ cười: “Đáng tiếc a đáng tiếc, tiểu oa nhi thật thú vị, vốn đang muốn chơi đùa cùng ngươi một lúc … ” Phút chốc lục mâu tỏa ra hung quang: “Bất quá thúc thúc còn có việc phải làm, không thể trì hoãn thêm.”

Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh quỷ mị chỉ còn là sương khói, Vân Kiêu biết người đó lợi hại, không dám khinh địch, cậu thổi ra vách chắn bằng gió, trong vòng năm trượng cuồng phong biến thành lưỡi đao sắc bén phóng ra, ngay cả những cây trúc còn sót lại cũng bị chém tới chẳng còn mảnh vụn.

Vân Kiêu hiểu mỗi một cây trúc trên Kỷ Sơn đều là bản mệnh của Trúc quân, cậu lo lắng quay đầu lại nhìn.


Trúc quân hiểu ý, suy yếu lắc đầu cười: “Đừng lo lắng, chỉ cần còn hệ rễ, nửa tháng nữa đâu vào đấy cả thôi… ”

“Ha hả, tiểu oa nhi, ngươi bây giờ còn thời gian nhàn rỗi lo lắng cho người khác nữa ư?”

Tiếng cười trầm thấp loan đến bên tai, Vân Kiêu vội vàng ngẩng đầu, bắt gặp nam nhân không sợ phong đao, ngang nhiên xuyên qua vách gió, những lưỡi đao vừa đến gần y đều bị yêu khí quanh thân người chặn lại rồi hoàn toàn biến mất.

Dưới tay áo, móng vuốt lóe ra tia sắc bén phi thường gai mắt, thứ vũ khí ấy có thể dễ như trở bàn tay mà xé Vân Kiêu ra thành từng mảnh.

Vân Kiêu tuy thừa biết không địch nổi, nhưng cũng không lui bước, ngược lại cầm kiếm lên muốn đâm tới, nào ngờ Trúc quân ở phía sau kéo cậu lại, nói: “Hắc báo Vương, ngươi không thể đả thương hắn!!”

Nam nhân nghe thế động tác ngưng lại nhưng cũng không để ý nhiều, cười hỏi: “Vì sao?”

Trúc quân quay đầu, nhìn thật sâu vào mắt Vân Kiêu, khẽ thở dài: “Hắn… là con của Vân Nương.”

Nam nhân kinh ngạc: “Nga?”, lúc này mới đánh giá lại Vân Kiêu lần nữa, đương nhiên khi nhìn đến đôi con ngươi lục sắc mê hoặc giống y như đúc mới vuốt cằm gật gật đầu: “Nguyên lai là con của ta.”

Vân Kiêu nghe bọn họ nói chuyện, thập phần sửng sốt, nam nhân tà mị lẫn tàn khốc này lại là người phụ thân cậu chờ bao nhiêu năm đấy sao?

“Không thể tin được ta còn có con trai, ha hả… ”

Nụ cười của nam nhân càng thêm sáng lạn, thu lại bộ vuốt sắc nhọn vào trong tay áo, chậm rãi tiến tới phía trước, tay giơ lên xoa xoa đỉnh đầu Vân Kiêu, sau đó kéo cậu vào trong lồng ngực.

Từ nhỏ mỗi khi được mẫu thân ôm vào lòng cậu luôn tưởng tượng về bộ dáng phụ thân mình, không biết khi bàn tay to lớn vuốt ve đỉnh đầu mang theo sự hiền hậu cùng yêu sủng sẽ khiến cậu vui mừng cỡ nào? Thế nhưng giờ này khắc này, tuy trước mắt cậu là phụ thân đích thực, Vân Kiêu lại chẳng cảm nhận được chút từ ái mà cậu mong đợi.

Ngay cả lúc y cười, ngay cả lúc y ôm, dù không khác gì phụ thân người phàm đối với con trai, nhưng Vân Kiêu nhạy cảm biết trong đôi mắt lạnh như băng kia không hề có độ ấm, sự tồn tại của bản thân phản chiếu từ đôi lục mâu đối diện… chẳng qua chỉ là thứ đồ vật hữu dụng mà thôi.

“Ngươi tên gì?”

Y sủng nịch hỏi làm Vân Kiêu nảy sinh cỗ xúc động.

Nhưng cậu vẫn bình tĩnh trả lời: “Vân Kiêu.”

“Vân Kiêu… Vân Kiêu…” Nam nhân tinh tế cân nhắc, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, thật lâu sau tiếng cười mới dứt, y thở hổn hển nói: “Ha ha… ha ha… Vân Kiêu, Vân Kiêu con trai ta! Ha ha… ”

Khuôn mặt Trúc quân trở nên khó coi, đối với màn phụ tử gặp lại này, Trúc quân không có hứng thú xem.

Nhưng mà nam nhân kia chưa chịu buông tha: “Trúc tinh, ngươi đợi Vân Nương đã nhiều năm, giờ lại tận mắt thấy đứa con của ta và nàng, có phải khổ sở lắm hay không?”

Trúc quân cắn răng, im lặng.

Nam nhân buông lỏng vòng tay, hỏi Vân Kiêu: “Con trai, có phải mẫu thân ngươi đưa cho ngươi một vật, dặn rằng nếu gặp ta thì trao lại nó cho ta?”

Vân Kiêu chưa trả lời, nhưng cũng không lắc đầu.

“Đúng là một tiểu oa nhi quật cường!”

Thân hình Vân Kiêu thon dài, gần cao bằng nam nhân, nam nhân liền vỗ lên bờ vai cậu: “Sau này thân cận với phụ thân nhiều hơn, ngươi sẽ thấy ta cũng rất tốt.” Y nhìn đôi mắt phảng phất sự cự tuyệt của cậu, cười nói: “Đừng sợ, đừng sợ, hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ ngươi là đứa con duy nhất của ta, chờ xong việc, hãy theo ta về yêu vực. Chắc ta còn tọa Vương vị thêm mấy ngàn năm, nhưng nếu để ngươi làm tiểu Vương cai quản lãnh địa nhỏ cũng chẳng tồi, hửm?”

Vân Kiêu rời khỏi vòng tay y: “Ta không đi.”

“Tại sao?”


Không để ý đến nam nhân mặt nhăn mày nhíu, Vân Kiêu cúi người đỡ lấy Trúc quân, lạnh lùng nói: “Ta đã có sư phụ, không thể theo ngươi được.”

“Sư phụ? Ha ha… ” Nam nhân cuồng tiếu, trong mắt lóe ra hung quang mãnh liệt: “Ai dám làm sư phụ con trai ta?? Thực quá mức vọng tưởng!! Kẻ đó đang ở đâu để ta đi nghiền hắn thành thịt băm!!” Rồi bỗng nhiên lộ ra biểu tình hiền lành hiếm thấy, y nhẹ giọng nói: “Vân Kiêu, con trai, có muốn nhìn qua bản lĩnh của phụ thân một chút không?”

Vân Kiêu không trả lời, trong lòng thầm tính toán. Người này tà ác lãnh khốc, yêu lực cao thâm mà xuống tay thì tàn nhẫn, cậu căn bản chưa từng nghĩ phụ thân mình là người như thế này. Nhưng Trúc quân đã chứng thực, còn có đôi con ngươi xanh lục giống cậu như đúc khiến cậu không thể phủ nhận được.

Nam nhân này hung bạo chuyên chế, đối với Thiên Quyền mang địch ý. Cậu không biết sư phụ có thể đối phó y hay không, nhưng cậu biết rõ sư phụ luôn ân cần dịu dàng với mình, nếu như biết con yêu quái này là phụ thân cậu người chắc chắn sẽ không động thủ, nhưng nam nhân này tuyệt sẽ không nhường nhịn đâu…

Không được, không thể để sư phụ gặp tên yêu quái điên cuồng này.

Trong lòng đã quyết, Vân Kiêu lạnh nhạt hỏi: “Mẫu thân đưa ta vật gì ta sẽ hoàn trả ngươi vật đó. Từ nay về sau, ta và ngươi không còn liên quan gì với nhau.”

“Không còn liên quan? Ha ha… ” Nam nhân nhìn Vân Kiêu như nhìn một tiểu oa nhi chưa hiểu chuyện: “Chỉ cần là điều ta muốn, mọi việc ắt hẳn phải theo ta. Con trai, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn theo phụ thân đi.”

Nam nhân lại đưa tay hướng về phía Vân Kiêu.

Trúc quân thấy thế động thủ ngăn cách hai người, không hề quay đầu nói với Vân Kiêu: “Mau đi tìm sư phụ ngươi, nơi này để ta ứng phó.”

Chỉ thấy từ rừng trúc bay ra một con bướm xanh lớn vô cùng, Trúc quân nắm chặt lấy Vân Kiêu ném lên lưng bướm, con bướm vỗ cánh, trong nháy mắt đã bay thật xa.

Nam nhân cũng không ra tay ngăn cản, chỉ nhìn Trúc quân: “Không muốn ta dẫn hắn đi, sao còn gọi hắn đến làm gì?”

Trúc quân khẽ cười, dung mạo thanh nhã rốt cục lộ ra chút chua xót, nói: “Từ khi Vân Nương chết, hắn luôn luôn đợi ngươi ở chỗ này. Ta chỉ muốn để ngươi biết rằng Vân Nương đã cho ngươi một đứa con.”

“Đã là con ta, sao ngươi lại cản trở?”

Trúc quân lắc đầu: “Vân Nương có lẽ chẳng còn lựa chọn nào khác, nhưng Vân Kiêu thì có thể.”

Trên mặt nam nhân đột nhiên hiện sát ý: “Nguyên nhân là vì sư phụ hắn?”

Trúc quân cũng không trả lời, chỉ nhìn điệp ảnh đã không còn bóng dáng trên trời cao.

“Khuyên ngươi đừng nên trêu chọc sư phụ Vân Kiêu… Nếu không, tự ngươi chuốc họa vào thân.”

“Hừ!” Nam nhân chẳng có tính nhẫn nại, móng vuốt sắc dài cắm phập vào cơ thể Trúc Quân. Trúc quân thế nhưng cũng không lộ ra nửa phần đau đớn, chỉ lạnh nhạt nhìn y.

Nam nhân cười tà mị, chậm rãi tiến tới bên tai đối phương, nói nhỏ: “Trúc tinh, ta không ngại nói cho ngươi, kì thực ta đã sớm quên bộ dáng mẫu thân Vân Kiêu rồi, nếu không phải trên người nàng mang theo vật ta muốn, thì đến tên của nàng ta cũng sẽ quên luôn.”

“Ngươi!!” Khuôn mặt đạm bạc rốt cục vặn vẹo tức giận, nam nhân thấy thế lại càng cười to hơn.

“Ngươi đi gặp Vân Nương, nhớ nhắn dùm lời ta, con trai của nàng ta sẽ nhất mực đối đãi. Ha ha ha!!!”

Cả người Trúc quân phát ra ánh sáng xanh chói lòa, gió trong khu rừng thi nhau gầm thét, Kỷ Sơn bị bao trùm bởi vẻ thê lương, từng cánh hoa trúc rời cây theo gió, bay lên đầy trời…

————————————————

* Chú thích:

(*) Kì cục: thế cục bàn cờ

(**)  tục: tiếp tục, tiếp diễn.

(***)  Đoạn đối thoại này mình có chỉnh sửa đôi chút vì chẳng hiểu sao khi edit lại thấy lời thoại và đoạn văn bên dưới không được logic. Thay vì edit mà mọi người không hiểu thì chỉnh sửa một chút cho hợp lý sẽ đỡ hơn, mình sửa lại cũng ít thôi nhưng vẫn hơi áy náy, trình độ có hạn mong các bạn thông cảm, hic! Nếu ai phát hiện mình sai ở đâu thì cứ tự nhiên góp ý nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.