Đọc truyện Quyền Thần Dưỡng Thành – Chương 62
Lời editor: có đọc giả hỏi sao lại bỏ chương 62 mà nhảy luôn sang chương 63. Đó là do chương 62 trong bản convert giống y hệt chương 61. Đây là lỗi trong bản convert, mình cũng bó tay!
***
Thành Quảng Dương vì loạn binh đao, rất nhiều binh sĩ đều ăn ngủ ngoài đường. Cũng may thời tiết đúng độ xuân về hoa nở nên không có gì trở ngại. Ứng Lạc cùng thủ hạ tướng lãnh tạm thời ở nhờ một nhà dân. Gian giữa ước chừng bốn năm phòng nhỏ, trước sau là hai tiểu viện.
Hạ Diệc Hiên chắp tay sau lưng, lững thững đi tới đi lui trong sân viện vài vòng, lại đến từng gian phòng quan sát, sợ sẽ bỏ qua một chi tiết nào đó.
Đúng lúc trước bữa cơm tối, mọi người đều có chút lười nhác. Có hai người đang tụ lại nói chuyện phiếm, còn có một người đang múc nước chà lau vết máu trên mình sau trận chiến. Vừa thấy Hạ Diệc Hiên đến, mọi người đều xấu hổ, nhất thời tay chân luống cuống.
Hạ Diệc Hiên lại làm như không thấy, mặt không chút thay đổi, ánh mắt sắc như dao đảo qua gương mặt của từng người, ở mỗi người đều dừng lại quan sát hồi lâu, cứ như là muốn nhìn cho đến khi mặt người ta nở hoa.
Mỗi người đều bị hắn nhìn đến hoảng, cầu cứu nhìn Ứng Lạc. Ứng Lạc cười theo, giới thiệu: “Đây là trung lang tướng Hứa Dư, đây là tả lang tướng Tào Thanh…”
“Chỉ có chừng người này sao? Phó dịch trong nhà đâu? Gọi ra đây gặp mặt một lát.” Giọng nói Hạ Diệc Hiên làm người ta rét lạnh sống lưng.
“Chỗ này… chỗ này cũng không phải như ở nhà mình,” Ứng Lạc khổ sở đáp, “Việc vặt đều phân phó binh lính làm là được. Nào nào, mọi người đều tới gặp Vương gia.”
Vài người sợ hãi rụt rè đi tới, Hạ Diệc Hiên chỉ lướt mắt một cái liền lộ ra thần sắc thất vọng.
Ứng Lạc âm thầm lau mồ hôi lạnh, thấy hắn chưa có ý rời đi, đành phải hỏi: “Vương gia đói bụng không? Có muốn ở lại hàn xá dùng cơm rau dưa? Tuy rằng không phải sơn hào hải vị, nhưng cũng có thể lấp đầy bụng.”
Vài tiểu binh thò đầu ra nhìn, đem vài món ăn bày lên bàn đá trong viện. Hạ Diệc Hiên thấy vài cái bánh bao đã ngả vàng, hai món khác tuy rằng mới nấu nhưng khiến người ta một chút khẩu vị cũng không có, cơm thì bời rời, không biết là do để cách đêm hay là bị khét… Nghiễm An vương thích hưởng thụ, làm sao có thể ăn loại thức ăn này?
Hạ Diệc Hiên thất vọng lắc đầu, vừa định rời đi, đột nhiên tiến về phía trước hai bước, nhìn một gian phòng nhỏ kề sát vách tường, hỏi: “Kia là chỗ nào? Ai ở?”
Ứng Lạc vừa nhìn theo ánh mắt của hắn thì sợ run, cười nói: “Đây vốn là gian nhà kho, hai ngày qua tình hình cấp bách, có người thân thể không được khỏe lắm, ta cho người dọn dẹp một chút, để hắn chuyển vào ở.”
Hạ Diệc Hiên vội tiến lên, đẩy cửa ra. Ván cửa đã cũ, bị đẩy một cú mở toang.
Ứng Lạc khẩn trương, vội giải thích: “Tiểu tử này là cái ấm sắc thuốc(*), rất sợ người khác làm hỏng thuốc của hắn, hầu như cả ngày đóng cửa. Vào giờ này có thể là đi tìm đại phu xem bệnh rồi. Vương gia muốn gặp hắn? Có cần ta cho người đi tìm?”
(*) ấm sắc thuốc: ý chỉ người ốm yếu bệnh tật, phải thường xuyên uống thuốc.
Hạ Diệc Hiên khoát tay áo, chậm rãi đi vào. Khắp phòng phảng phất mùi thuốc, rất dễ ngửi. Hắn nhìn quanh, thấy bên trong ngăn nắp sạch sẽ, có một chiếc giường nhỏ, đầu giường kê mấy quyển sách; kế bên cửa sổ là một chiếc ghế dựa cũ kỹ, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn còn một ly trà. Hắn chạm vào ly trà, thấy vẫn còn hơi ấm… Trong phút chốc, trái tim của hắn bùm bùm nhảy loạn lên, như một tiếng vang làm chấn động cõi lòng, muốn thoát ngực mà ra!
“Ứng tướng quân, ngươi đối với bổn vương giấu diếm không báo, không sợ bị phạt theo quân pháp sao?” Hạ Diệc Hiên lãnh liệt nói, giọng nói giống như băng lạnh ngàn năm.
Ứng Lạc hoảng sợ, nói quanh co: “Vương gia sao nói lời ấy? Mạt tướng không hiểu.”
“Ngươi mấy ngày trước hiến kế đánh giặc, còn có hôm nay dẫn binh mai phục, ngươi dám nói đều là do ngươi nghĩ ra? Ngươi nếu dám ngước mặt thề với trời, ta sẽ tin ngươi.” Hạ Diệc Hiên lạnh lùng nói.
“Này… Này…” Ứng Lạc dù sao cũng là quân nhân, còn chưa học được kỹ năng thề thốt như vậy, nghẹn nửa ngày, mặt đỏ bừng.
Hô hấp của Hạ Diệc Hiên càng dồn dập, đôi tay giấu trong trong tay áo siết chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch. Phải dùng hết khí lực toàn thân, hắn mới có thể kiểm soát hành vi của mình cho khỏi thất thố. Nhưng sắc mặt hắn quá khó coi, Ứng Lạc bị dọa, ấp a ấp úng nói: “Vương gia, cho dù không phải do ta nghĩ ra, cũng không phải là chuyện gì lớn. Chỉ cần kế sách đem lại thắng lợi là được.”
Hạ Diệc Hiên trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nặn ra vẻ tươi cười, chỉ là vẻ mặt hắn cứng ngắc, nụ cười ấy so với khóc còn khó coi hơn: “Đó là tất nhiên, chỉ là Ứng tướng quân ngươi cũng không nên giấu, mời được vị quân sư tài giỏi như vậy, sao có thể một mình độc hưởng?”
Ứng Lạc lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vương gia có điều không biết, những vị cao nhân thường tính tình cổ quái, không thích náo nhiệt, càng không thích bị người ta vây quanh hỏi đông hỏi tây, vì vậy không dám quấy rầy hắn.”
“Hắn… Hắn hiện ở nơi nào?” Giọng nói Hạ Diệc Hiên khẽ rung.
Ứng Lạc lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết. Hành tung hắn bất định, mấy ngày không thấy bóng dáng cũng là chuyện thường.”
“Ứng tướng quân,” Hạ Diệc Hiên yên lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút dữ tợn, “Làm ơn nhớ kỹ một điều, quân tình khẩn cấp, chúng ta rất cần người tài như vậy. Ngươi nếu để hắn chạy mất, tất cả những người ở đây, bao gồm cả ngươi, toàn bộ đem đầu tới gặp ta!”
Trong tiếng vâng dạ của Ứng Lạc, Hạ Diệc Hiên nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Hắn sợ nếu hắn còn ở lại sẽ nhịn không được mà cho toàn bộ Bình Nam quân lục soát cả thành. Chỉ là nếu làm vậy, không chỉ dọa người kia biến mất không thấy tăm hơi, mà còn gây hỗn loạn để Tây Lăng quân thừa cơ.
Lòng hắn rất chua xót, vừa sợ người kia không phải Mộ Tử Duyệt, lại cũng sợ người kia là Mộ Tử Duyệt. Nếu nàng chính là Mộ Tử Duyệt, vì sao… vì sao lại không muốn thấy hắn? Chẳng lẽ nàng thật sự đối với hắn nửa phần lưu luyến, nửa phần tình cảm cũng không có sao?
Theo Ứng Lạc tiễn ra ngoài, Hạ Diệc Hiên lại chậm rãi đi thêm nửa canh giờ về đại trướng, từng bước một, như muốn đem sầu khổ ngập tràn trong lòng theo từng bước chân tiêu tán đi.
***
Trong phủ dường như đang ầm ĩ. Hạ Diệc Hiên mang một bụng đầy tâm sự bước vào cửa lớn. Vừa định đi dùng bữa, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang hô to gọi nhỏ: “Thụy vương phủ thì đã sao! Vương gia thì giỏi lắm à? Có thể lừa gạt con gái người ta sao? Ngươi tránh ra!”
Hạ Diệc Hiên sửng sốt, ba bước gộp thành hai đi qua một hành lang dài, thấy Mộ Thập Bát đang hùng hổ lục soát một loạt phòng, một cước đá văng cửa, đi vào rồi lại đi ra, hiển nhiên là đang tìm người.
Hạ Đao mặt không chút thay đổi theo phía sau hắn, lạnh lùng thốt: “So với hành vi cường bạo xâm nhập nhà dân của ngươi còn tốt hơn gấp trăm lần.”
Mộ Thập Bát phát hỏa, chỉ vào mũi hắn mắng: “Ngươi có biết ta chính là phiền ngươi nhất điểm này không? Học ai không học lại đi học chủ tử ngươi! Cả ngày bày ra bộ mặt này, nhìn phách lối không chịu được! Cười một chút sẽ chết sao?”
Hạ Đao có vẻ như bị mắng đến choáng váng, không rên một tiếng nhìn hắn.
“Ngươi đó, khi không bày ra bộ mặt này làm gì. Ra khỏi Thụy vương phủ, bộ dạng băng lãnh này của ngươi bày ra cho ai xem? Ngươi xem ta đi, ai cũng đều thích ta. Từ các cô dì cho đến các tiểu thư, thấy ta đều sẽ vây quanh. Ngươi được vậy không?” Mộ Thập Bát hèn mọn nhìn hắn, “Đáng đời ngươi đến giờ vẫn cô độc!”
“Ta cười thì có gì tốt?” Hạ Đao ngây người nửa ngày, đột nhiên vặn lại.
“Đương nhiên là có chỗ tốt rồi. Có câu không ai đánh kẻ tươi cười. Người khác nhìn ngươi sẽ thích ngươi…” Mộ Thập Bát tận tình khuyên nhủ.
Hạ Đao lấy lại bình tĩnh. Hắn từ nhỏ đã được đào tạo trở thành ám vệ, bị nhóm sư phó huấn luyện thành một thân hỉ nộ không biểu hiện. Sau đó theo Hạ Diệc Hiên, mưa dầm thấm đất, lại càng trở nên lì cảm xúc, cơ hồ đã quên thế nào là hỉ nộ ái ố.
Hắn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, nặn ra nụ cười cứng ngắc, vẻ mặt có chút buồn cười. “Là như thế này sao?”
Mộ Thập Bát phút chốc ngây ngẩn cả người. Tuy rằng nụ cười này thập phần khó coi, nhưng hắn phát hiện ra một điều: câu tên mặt gỗ thường hay đánh nhau với hắn hoá ra có một gương mặt rất thanh tú!
Trong khoảnh khắc, hắn hơi hoảng hốt, chân quen đá cửa phòng bất giác đá vào tường, nhất thời “Ai u” một tiếng, ôm chân nhảy dựng lên.
Hạ Diệc Hiên dù đang mang tâm sự nặng nề, trông thấy cảnh đó cũng không khỏi nhếch khóe môi. Hắn vừa định tiến lên đã thấy Mộ Thập Bát thẹn quá hoá giận, giang chân bước đi, một chưởng liền đẩy cửa phòng tiếp theo. Ván cửa bị một đòn nặng, suýt nữa thì văng ra khỏi bản lề.
Hạ Diệc Hiên không kịp ngăn cản, đành phải theo đi vào: “Thập Bát, không được vô lễ, Thẩm đại nhân đang dưỡng bệnh.”
Mộ Thập Bát ôm chân chăm chú nhìn lên, chỉ thấy Thẩm Nhược Thần khoác một chiếc áo, đang đứng trước bàn vẽ tranh. Nghe thấy tiếng động, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Cho dù là bệnh nặng, Thẩm Nhược Thần vẫn giữ nguyên nét tao nhã, làm người ta vừa thấy liền sinh lòng kính ngưỡng. Mộ Thập Bát ngẩn ngơ, ngay sau đó thầm phỉ nhổ mình, lập tức thay đổi sắc mặt, hung tợn nói: “Các ngươi rốt cuộc có gặp muội muội ta không? Có phải đã lén lút đem nàng trói lại? Nói cho các ngươi biết, nếu nàng mất một cọng lông, ta không để yên cho các ngươi đâu!”
Thẩm Nhược Thần hơi hoảng: “Muội muội ngươi mất tích?”
Mộ Thập Bát hiển nhiên không tin, tìm kiếm khắp phòng. Mấy ngày nay gấp rút lên đường không ngơi nghỉ, một đường tìm đến, hắn cũng sắp bệnh rồi.
Tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra dấu vết gì, nhưng hắn liếc mắt liền thấy Thẩm Nhược Thần đang vẽ cái gì. Ba bước gộp thành hai, hắn đến trước bàn, nhìn chằm chằm một hồi rồi hèn mọn nói: “Thẩm đại nhân, ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa. Hình dáng của vương gia nhà ta, chỉ sợ loại người tâm địa như ngươi vẽ không ra đâu, tỉnh lại đi.”
Trên nền giấy tuyên thành màu trắng, một vị công tử khoác áo bào tím viền vàng đứng trên thuyền hoa, thần thái rạng rỡ phong lưu, bên dưới là mặt nước lấp lánh ánh bạc, bên trên là ánh nắng diễm lệ tô lên gương mặt mặt, chính là Mộ Tử Duyệt ngày đó gặp gỡ Thẩm Nhược Thần trên sông Lâm An.
Cả bức họa trông rất sống động, chỉ tiếc một điều là vị công tử áo tím trong bức hoạ thiếu đôi mắt, làm bức hoạ thiếu vài phần linh khí.
Tay Thẩm Nhược Thần cầm bút bỗng run run. Nhắm mắt hít sâu một hơi, gương mặt hắn đau xót làm người ta tan nát cõi lòng: “Đúng, Tử Duyệt lấy chân thành đối đãi, ta xác thực không xứng họa lại hình dáng hắn!”
Nói xong hắn nặng nề đặt bút xuống, hai tay xanh xao tựa lên bàn ho khan, thì thào nói: “Dựa vào đan thanh trọng tỉnh thức, một mảnh thương tâm họa bất thành (mượn Nạp Lan thi (*)).”
(*): các bài thơ của Nạp Lan Dung Nhược không có bài nào có câu này cả. Không biết vì sao tác giả lại ghi là mượn thơ của Nạp Lan.
Mộ Thập Bát hừ một tiếng, vừa định bỏ đi, đột nhiên Thẩm Nhược Thần mở mắt, vội vàng quay sang hỏi hắn: “Chậm đã! Thập Bát, ngươi vì sao vừa thấy ta liền có địch ý sâu như vậy?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngao ngao ngao, vốn kế hoạch là chương này Tử Duyệt xuất hiện, viết thế nào mà nửa ngày cũng chưa cho nàng ấy lên sân khấu!! Chương sau nhất định làm được! Ngoéo tay!