Đọc truyện Quyền Thần Dưỡng Thành – Chương 60
Quân Tây Lăng lần này do Uy Vũ đại tướng quân làm thống soái, dẫn hai mươi vạn đại quân tiếp cận biên giới Đại Hạ, cùng Hạ Vân Trùng một tây một bắc xe tướng hô ứng(*), dự mưu đã lâu, khí thế dâng cao.
(*) xe tướng hô ứng: hợp tác ăn ý
Hạ Diệc Hiên dẫn mười vạn Bình Nam quân một đường gấp gáp hành quân, mười ngày sau đã đến Tây Xuyên. Tây Xuyên bao gồm mười quận và nhiều thị trấn nhỏ. Trong đó, Sư Sơn, Ninh Biên, Lộ Dương, Quảng Thiên là bốn quận trực tiếp giáp với Tây Lăng. Tiên đế khi còn tại vị cùng Tây Lăng giao tranh không ngừng, hai nước đều chịu tổn thương. Cho đến năm năm trước, các hoàng tử Tây Lăng tranh quyền đoạt vị, tiên đế cũng vì đối phó với bè đảng Lý phi nên không thể khai chiến với Tây Lăng, hai nước vì thế tự động ngừng chiến một thời gian.
Hạ Vân Khâm và Hạ Diệc Hiên được nghe chiến báo, kế hoạch ban đầu vốn là bình loạn Tề vương trước, sau mới chinh phạt Tây Lăng. Dù sao đất Tề ở ngay trong lòng Đại Hạ, Hạ Vân Trùng lại là hoàng tử, nếu để hắn lớn mạnh, thật sự là tai họa khôn lường; mà Chinh Tây quân hàng năm đóng ở Tây Xuyên, lại từng nhiều lần cùng Tây Lăng đối chiến, hai quân đối chọi, cho dù không thể đại thắng thì thủ thành hẳn là không có vấn đề. Chờ Hạ Diệc Hiên thu thập Hạ Vân Trùng, diệt trừ mối hoạ trong nước rồi viện trợ Tây Xuyên.
Nhưng bọn họ lại vạn vạn thật không thể ngờ Chinh Tây quân thế mà lại thua tan tác. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã để mất hai quận Lộ Dương và Quảng Thiên. Mắt thấy Tây Xuyên sắp vào tay giặc, Hạ Diệc Hiên đành phải khẩn cấp điều quân, đích thân dẫn Bình Nam quân hướng về Tây Xuyên.
Hạ Diệc Hiên đem đại quân đóng ở quận Quảng Dương, cùng nơi đóng quân ở hai quận Sư Sơn và Ninh Biên hình thành một thế tam giác, chặt chẽ vây quanh quân Tây Lăng.
Tình hình trong quận Quảng Dương rất hỗn tạp. Ngoài Bình Nam quân còn có bốn năm vạn Chinh Tây quân bại trận, còn có dân chạy nạn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã trở nên cực kỳ hỗn loạn. Tây Lăng quân mặc dù đại thắng nhưng lại không thừa thắng truy kích. Theo thám tử báo lại, thống soái quân Tây Lăng thường lui tới hai thành Lộ Dương, Quảng Thiên, hiển nhiên là để điều binh khiển tướng, cứ như thể là cho Hạ Diệc Hiên thời gian.
Đại trướng quân chủ lực dựng ở phía đông thành, tạm thời trưng dụng phủ đệ của một phú hộ Tây Xuyên. Hạ Diệc Hiên đứng trước đại sảnh, nhìn bản đồ địa thế Tây Xuyên, cau mày.
Vừa rồi hắn triệu kiến hai tướng lĩnh Chinh Tây quân phụ trách phòng thủ hai quận Lộ Dương và Quảng Thiên. Hai gã tướng quân Ứng Lạc và Khúc Quân Nghị tuy rằng liên thanh thỉnh tội, nhưng trên mặt vẫn là thái độ không phục. Ứng Lạc chỉ vào hịch văn đang mở, thẳng thừng hỏi: “Vương gia, lời viết trong này rốt cuộc là thật hay giả?”
Hịch văn kia Hạ Diệc Hiên đã sớm xem qua. Hành văn sắc bén, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào chỗ đau trong lòng hắn.
“… Nay Đại Hạ gian nịnh khắp cả. Hạ chủ(*) vô năng tàn ngược, tâm địa sài lang, thêu dệt tội danh, tru sát trung thần lương tướng, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Trước có đế sư Lỗ Tề Thắng, sau có thống soái hai quân Chinh Tây, Định Bắc Nghiễm An vương chịu thảm hoạ diệt môn, cả người và thần đều căm phẫn.
…
Đại Hạ là nước láng giềng của Tây Lăng, mối bang giao nghìn vàng khó cầu, Tây Lăng không khi nào dám quên. Hiện tại Đại Hạ có đế tinh giáng thế, Tề vương Hạ Vân Trùng mưu lược hơn người, lòng mang thiên hạ. Tây Lăng nguyện cứu Đại Hạ trong cảnh nước sôi lửa bỏng, phò trợ minh quân. Nhật nguyệt chứng giám, xem thử hôm nay trong Đại Hạ, ai xứng làm chủ thiên hạ!”
(*) Hạ chủ: vua Đại Hạ, ý nói Hạ Vân Khâm
Hạ Diệc Hiên chậm rãi lướt mắt về phía bọn họ, ánh mắt lạnh như băng: “Thế nào, các ngươi tin những lời này? Dám đánh đồng Nghiễm An vương với lão nghịch thần Lỗ Tề Thắng, thật đáng chết!”
Dứt lời, hắn vỗ bàn, thần sắc hiển nhiên là giận dữ.
Ứng Lạc và Khúc Quân Nghị liếc nhau, tất nhiên họ cũng không tin. “Vương gia, ty chức đã thượng tấu thỉnh bệ hạ phái Nghiễm An vương tuần quân nhằm ổn định lòng quân, thế nhưng Nghiễm An vương lại chậm chạp chưa đến. Trên phố đồn đãi huyên náo đã lâu, nhiều lời đồn sinh động như thật, làm nhiều tướng sĩ lạnh lòng…”
Hạ Diệc Hiên trầm giọng: “Đồn đãi cái gì?”
“Ty chức không dám nói.” Hai người tỏ ra rất khó xử.
“Cứ nói đừng ngại, bổn vương thứ tội cho các ngươi.”
Ứng Lạc trầm ngâm một lúc rồi nhìn thẳng vào Hạ Diệc Hiên, thần sắc sầu thảm: “Vương gia, những lời đồn đó, ty chức nghe xong đêm không thể ngủ, cùng Khúc tướng quân đau lòng đến khóc. Nghe nói… nghe nói lão Nghiễm An vương cùng vương phi đều bị tiên đế hạ độc, Mộ vương gia cũng bị bệ hạ… mai phục dụ vào cung, bị trúng kịch độc đến mất mạng, loạn tiễn xuyên tâm, thi thể bị thiêu trong lửa đỏ. Triều đình vì muốn giấu diếm nên dối gạt dân chúng là mất tích…”
Hạ Diệc Hiên mấy lần suýt ngất, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, run giọng nói: “Toàn là nói bậy!”
Ánh mắt Ứng Lạc lập tức sáng lên: “Vậy Mộ vương gia không chết?”
Hạ Diệc Hiên nghẹn lời, đầu từng đợt co rút đau đớn. Day day huyệt thái dương, hắn thở dài nói: “Hắn… Hắn nhất định còn sống, ta cũng tìm không thấy… hắn…”
Ứng Lạc nửa tin nửa ngờ, cũng thở dài một hơi nói: “Vương gia, ngài cũng biết, Chinh Tây quân là do Nghiễm An Vương một tay dựng nên từ khi khai quốc. Chinh Tây quân hiện tại không chỉ từng nhiều năm chinh chiến cùng lão Vương gia, mà còn cùng tiểu vương gia nhiều lần vào sinh ra tử. Tướng lãnh trong quân đều có tình cảm sâu đậm với vương gia…”
“Vì vậy mà ngươi thủ thành thất bại? Đại sự quốc gia, các ngươi coi như chuyện trẻ con? Các ngươi nghĩ như vậy thì Tử Duyệt sẽ khen các ngươi sao!” Hạ Diệc Hiên giận dữ.
Khúc Quân Nghị trầm giọng nói: “Vương gia, những binh sĩ đau lòng Nghiễm An vương, đây là lý do bại trận thứ nhất, thứ hai là vì tướng lĩnh của Tây Lăng quốc lần này quá lợi hại, dụng binh như thần, không chỉ vậy mà còn hiểu rõ quân lực bên ta như lòng bàn tay. Ta cùng Ứng tướng quân quả thật không phải đối thủ của hắn.”
Ứng Lạc gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng: “Ta cùng với người này đấu qua một lần. Thật kỳ quái, hắn đeo một cái mặt nạ bằng bạc, cưỡi ngựa trắng, vũ khí là một cây ngân thương, chiêu thức lợi hại, trong quân không ai có thể so được. Hắn nắm rõ Chinh Tây quân, hơn nữa…”
Ứng Lạc chợt ấp a ấp úng.
Hạ Diệc Hiên sắc bén nhìn hắn: “Hơn nữa cái gì?”
“Không có gì.” Ứng Lạc do dự một hồi, biểu tình cứng ngắc.
Hạ Diệc Hiên trong lòng tuy hồ nghi, trên mặt lại vẫn tỏ ra tự nhiên gật gật đầu, răn dạy bọn họ vài câu, phân phó bọn họ trở về chỉnh đốn quân kỷ, lập công chuộc tội. Nếu còn để lòng quân bị lung lạc lần nữa, nhất định nghiêm trị không tha.
Lúc này cả Ứng Lạc và Khúc Quân Nghị đồng thời quỳ rạp xuống đất, hai mắt đỏ bừng: “Vương gia, ta để mất thành trì, nếm mùi thất bại, không còn mặt mũi nào gặp bệ hạ, khẩn cầu Vương gia lấy lại ấn soái, là giết hay phạt cũng không oán hận.”
Hạ Diệc Hiên yên lặng nhìn bọn họ, không nói lời nào.
Ứng Lạc là thân tín của Mộ Tử Duyệt. Hắn lớn hơn Mộ Tử Duyệt sáu bảy tuổi, được cho cho là tướng quân trẻ tuổi nhất trong Chinh Tây quân. Nếu không phải sa vào tâm lý chán nản tiêu cực, hắn cũng không đến nỗi khinh địch như vậy, để mất Lộ Dương. Ứng Lạc khổ sở nghiến răng nói: “Vương gia, sau khi ty chức giao ra ấn soái, ngài hãy thu nhận thủ hạ của ta đi,để tránh đến lúc đó lòng quân dao động, làm hỏng đại sự, ta…”
Hắn lập tức liền nói không ra lời.
“Ý của ngươi là, muốn Bình Nam quân của ta chỉnh biên Chinh Tây quân của ngươi, từ nay về sau sau, Đại Hạ này không còn danh hào Chinh Tây quân lừng lẫy một thời nữa?” Hạ Diệc Hiên chậm rãi hỏi, ngữ khí lành lạnh.
Ứng Lạc đờ đẫn gật gật đầu.
Hạ Diệc Hiên đi đến trước mặt hắn, hạ mắt từ trên cao nhìn hắn, khinh miệt nói: “Đây là tướng quân dưới trướng Mộ Tử Duyệt? Đây là binh sĩ dưới trướng Mộ Tử Duyệt?”
Ứng Lạc và Khúc Quân Nghị vừa sợ vừa giận, tức giận nói: “Vương gia, ngươi đừng vũ nhục Nghiễm An vương!”
“Nhân tất tự vũ, nhiên hậu nhân vũ chi(*)! Các ngươi đừng vội làm mất mặt Mộ Tử Duyệt, té ngã ở đâu thì đứng lên từ đó đi!” Hạ Diệc Hiên giận dữ, lời nói tàn khốc, phất tay áo bước ra đại sảnh.
(*) Nhân tất tự vũ, nhiên hậu nhân vũ chi: mình tự khinh mình nên người khác mới khinh mình được. Đây là một phần trong câu nói của Mạnh Tử, nguyên bản: Nhân tất tự vũ, nhiên hậu nhân vũ chi. Gia tất tự hủy, nhiên hậu nhân hủy chi. Quốc tất tự phạt, nhiên hậu nhân phạt chi. Nghĩa là: người tự khinh mình, sau kẻ khác mới khinh mình được. Nhà tự làm hỏng, sau người ngoài mới làm hỏng được. Nước tự loạn trước, sau giặc ngoại xâm mới chinh phạt được.
Lòng hắn tràn đầy tức giận và bi thương không để đâu cho hết, đi tới đi lui trong sân. Nhưng nơi đóng quân thành phần hỗn tạp, Bình Nam quân, Chinh Tây quân và quân đội trực thuộc thành Quảng Dương đều cùng ở trong một tòa thành, lơ là một chút là sinh sự ngay. Quan viên địa phương và binh sĩ cấp dưới ùn ùn kéo đến cầu kiến, hắn không thể không gắng sức tự kiềm chế để xử lý quân vụ. Mãi cho đến giờ Dậu, hắn mới về tới phòng ngủ của mình, vừa mới dùng xong bữa tối, thị vệ liền báo lại Thẩm đại nhân cầu kiến.
Thẩm Nhược Thần phong trần mệt mỏi, vừa mới theo quan tiền tuyến đuổi tới Tây Xuyên. Hạ Vân Trùng đối với lần phản loạn này mưu tính đã lâu. Không chỉ dấy lên lời đồn về Mộ Tử Duyệt, hắn còn đem Lỗ Tề Thắng thổi phồng đến nỗi có thể so với trung thần Tỷ Can(*), vì liều chết can gián hôn quân mà bị hôn quân làm hại.
(*) Tỷ Can: một nhà chính trị nổi tiếng thời nhà Thương. Vì can ngăn Trụ Vương mà bị buột moi tim.
Hắn không biết từ chỗ nào tìm được một tên văn tài xuất chúng họ Lỗ, dối xưng là con Lỗ Tề Thắng. Không ngờ vậy mà lại có rất nhiều văn nhân tin lời nói dối của hắn.
Bình Lỗ tiếp giáp với đất Tề, lời đồn đãi nhanh chóng lan xa. Mộ Tử Duyệt từng ban ơn cho Bình Lỗ, quân dân đều thập phần kính ngưỡng, lời đồn đãi như vậy làm người ta bàng hoàng.
Thẩm Nhược Thần cùng từng phủ doãn Huệ Châu Từ Phúc Tài, đương nhiệm Hộ bộ thị lang, đi thị sát Bình Lỗ. Mắt thấy Bình Lỗ mà Mộ Tử Duyệt bao phen vất vả mới có thể giúp vượt qua thiên tai nay lại chìm trong cảnh binh đao, dân chúng trôi giạt khắp nơi, hắn ngập tràn phẫn uất không lời nào tả được, múa bút thành văn viết 《Xích Tề tặc hịch thiên hạ văn 》, lên án mạnh mẽ Hạ Vân Trùng, vạch trần âm mưu của hắn, lý lẽ sắc bén thuyết phục, văn phong khí phách hùng hồn, được văn nhân Bình Lỗ tranh nhau truyền tụng.
Tiếng ho khan của Thẩm Nhược Thần từ xa truyền đến, một lúc sau đã đến trước mặt Hạ Diệc Hiên. Sắc mặt hắn bình thường trắng bệch, nay lại hơi ửng hồng, mày nhíu lại, hiển nhiên đang rất xúc động.
“Vương gia, quân tình thế nào?” Hắn chậm rãi hỏi.
Hạ Diệc Hiên mặt không chút thay đổi đáp: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
“Hạ quan buổi trưa đã đến Quảng Dương, ở trong thành đi một vòng, có chuyện không thể không cùng Vương gia thương lượng.” Thẩm Nhược Thần lo lắng nói.
Hạ Diệc Hiên nhận ly trà từ người hầu, lãnh đạm nói: “Thẩm đại nhân đường xa mới đến, sao không nghỉ tạm trước một lát?”
Thẩm Nhược Thần ngẩn ra, cười khổ nói: “Ta còn có tâm tình nào mà nghỉ ngơi? Hôm nay ở tửu lâu, ta nghe một số binh sĩ trong phủ nói chuyện Chinh Tây quân, nói là Ứng Lạc tướng quân khi cùng Tây Lăng quân đối chiến bị thua, chủ soái Tây Lăng quân rõ ràng có thể giết hắn, lại không biết vì sao mà cố ý thả hắn trở về thành.”
“Vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi hắn…” Hạ Diệc Hiên trong lòng rúng động.
“Hạ quan không hiểu đánh giặc, nhưng không thể không nhắc nhở Vương gia, Chinh Tây quân hiện giờ lòng quân đang loạn, đây là tối kỵ của người cầm quân. Phải chăng đây là lúc nên chỉnh biên quân đội, điều chỉnh tướng lãnh? Hiện tại không phải… lúc xử trí theo cảm tính.” Thẩm Nhược Thần thấp giọng nói.
“Thẩm Nhược Thần, Chinh Tây quân là tâm huyết của Tử Duyệt, ngươi bức tử Tử Duyệt, bây giờ còn muốn Chinh Tây quân mà hắn xem trọng nhất sụp đổ!” Những đè nén căng thẳng trong lòng Hạ Diệc Hiên bấy lâu bỗng đứt phựt, thốt ra những lời giấu dưới đáy lòng.
Sắc mặt Thẩm Nhược Thần lập tức trở nên trắng bệch, thân mình lảo đảo, khí huyết dâng lên, rầm một tiếng, ngã ra đất.
Người hầu ở ngoài cửa lập tức vọt vào ôm lấy Thẩm Nhược Thần, lau nước mắt phẫn nộ nói: “Thụy vương điện hạ, chủ tử nhà ta một ngày một đêm từ kinh thành đến Bình Lỗ, lại từ Bình Lỗ đến Tây Xuyên, mấy ngày mấy đêm đã không chợp mắt! Ngươi nhìn đi, người ngài ấy đã nóng như lò than, ngươi vì sao còn muốn đả kích ngài ấy như vậy!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, thuận tay ngược Thẩm đại nhân ~~