Đọc truyện Quyền Thần Dưỡng Thành – Chương 42
Trên kim điện, quần thần đứng xếp hàng ngay ngắn. Mộ Tử Duyệt quan sát một lượt, thấy có nhiều gương mặt mới, nghĩ lần này trong triều thay máu không ít.
Chuyện đầu tiên Hạ Vân Khâm làm tất nhiên là phong thưởng. Phương Vu Chính thăng quan nhất phẩm, những người đi theo hắn cũng được luận công ban thưởng, chỉ có Mộ Tử Duyệt vốn đã là đại thần quan to nhất phẩm, phong vương bái tướng đều đã có rồi, muốn thăng cũng không thể thăng nữa, Hạ Vân Khâm đành ban cho vinh dự đặc biệt, miễn quỳ lạy, các loại kỳ trân dị bảo như nước ào ào chảy đến Nghiễm An vương phủ, vinh sủng vô hạn.
Quan viên đồng lõa kẻ bị cách chức, kẻ bị giết, chỉ có Tần Trùng và Lỗ Tề Thắng vẫn đang bị giam trong đại lao. Hạ Vân Khâm cùng các đại thần thương lượng tới thương lượng lui, có chút không đành lòng xuống tay chém tận giết tuyệt, nhất là Lỗ Tề Thắng, mọi người đều do dự.
Lỗ Tề Thắng từng là thầy dạy học hoàn đế, lại có quan hệ sư đồ với rất nhiều quan viên xuất thân khoa bảng trong triều, rất có tiếng tăm trong giới văn nhân, nay đột nhiên một xích trói vào đại lao, nhiều văn nhân không rõ tình huống thậm chí viết thư rồi đồng loạt ký tên, dâng thư khẩn cầu ân thứ.
Mộ Tử Duyệt tất nhiên không đồng ý. Lỗ Tề Thắng, nếu còn sống, không khác nào một viên mai hỏa lôi (*), không biết khi nào phát nổ, người này không thể không giết.
(*) mai hỏa lôi: thuốc nổ
Càng khó xử trí hơn là Tề vương Hạ Vân Trùng. Hắn chính là chủ mưu gây loạn ở Bình Lỗ, tội không thể tha. Thế nhưng, hắn là huynh trưởng có quan hệ huyết thống cuối cùng của Hạ Vân Khâm. Khi tiên đế còn sống, bè đảng Lí thị muốn đưa hắn lên ngôi, cuối cùng liều lĩnh mưu phản. Tiên đế lúc đó còn niệm tình máu mủ tình thâm, chỉ lưu đày hắn. Nếu Hạ Vân Khâm đuổi tận giết tuyệt, khó tránh khỏi bị sử quan và dân chúng lên án.
“Đây là tấu chương của Tề vương phủ, trình lên một ngày trước khi ngươi về. Tử Duyệt, ngươi xem xem.” Hạ Vân Khâm nhíu mày.
Mộ Tử Duyệt tiến lên nhận lấy. Lời trong tấu chương tình cảm dào dạt, từng câu từng chữ đầy nước mắt, nói Tề vương gần đây bị ác bệnh quấn thân, cử chỉ điên cuồng, e là bị ác quỷ bám theo. Những khi thanh tỉnh một chút thì thường xuyên lao đầu vào tường, tưởng nhớ bệ hạ. Mấy ngày nay nằm trên giường không dậy nổi, chỉ sợ mệnh không lâu nữa.
“Mệnh không lâu nữa… Thần thấy không phải ác quỷ đòi mạng hắn, mà là hắn hại mạng người khác thì đúng hơn.” Mộ Tử Duyệt khẽ cười, thì thào nói.
Hạ Vân Khâm khó xử nhìn Mộ Tử Duyệt: “Theo Tử Duyệt, trẫm nên xử trí Tề vương như thế nào?”
Mộ Tử Duyệt cẩn thận suy nghĩ một lát rồi quyết đoán đưa ra đối sách: Hạ Vân Trùng bị nhốt ở đất Tề, không binh không tướng, chỉ cần không có thế lực bên ngoài hỗ trợ thì hắn không thể gây ra sóng to gió lớn nào nữa. Hiện nay quốc khố Đại Hạ tràn đầy, binh hùng tướng mạnh, không cần e ngại hắn; mà Lỗ Tề Thắng, sức ảnh hưởng quá lớn, lại là văn nhân có tài ăn nói, mây mưa thất thường, là một mối đe dọa, lần này nhất định phải trừ cỏ tận gốc.
Kết quả thảo luận cuối cùng là, Mộ Tử Duyệt dưới sức ép từ đề nghị của nhiều đại thần, đành lui một bước, phái sứ thần cầm thư quở trách Hạ Vân Trùng do chính tay Hạ Vân Khâm viết, đem đến đất Tề, còn về phần Lỗ Tề Thắng, quyết định mười ngày sau xử trảm ở ngọ môn, cả nhà Lỗ thị, nam thì xử trảm, nữ thì làm nô tỳ.
Lần thảo luận này có thể sánh ngang với một tháng bôn ba mệt nhọc trước đó. Đại thần trong triều, bất luận là muốn giết hay muốn tha Lỗ Tề Thắng, mỗi người đều có tính toán riêng sao cho được hưỡng lợi nhất. Mộ Tử Duyệt tuy tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mỗi một câu một chữ đều phải nghiền ngẫm vài lần trước khi nói, đến khi tan triều hồi phủ nàng cảm thấy cả người đều bải hoải.
Xe ngựa còn vài trượng là đến vương phủ, Mộ Tử Duyệt nhìn ra, lập tức sửng sốt. Ngoài cửa một đoàn người đang đứng, vừa thấy xe ngựa liền chen chúc tiến lên. Thính Phong, Thính Vũ, còn có quản gia và mấy vị công tử, đều nhao nhao nói.
“Vương gia bây giờ mới trở về!”
“Vương gia người thật nhẫn tâm, đi thời gian dài như vậy cũng không mang theo nô tỳ.”
“Nhìn thấy Vương gia bình an trở về là tốt rồi, mọi người đều rất lo lắng.”
…
Cảnh tượng này quả thật giống như một ngàn con vịt cùng đồng loạt lên tiếng, làm Mộ Tử Duyệt phát đau đầu.
Vẫn là Lăng Nhiên tinh mắt, thấp giọng nói: “Tốt rồi tốt rồi, Vương gia đi đường mệt nhọc, sắc mặt cũng không tốt, mau dìu Vương gia vào phủ nghỉ ngơi đi.”
Hơn một tháng đi xa, Mộ Tử Duyệt nhìn cái gì trong phủ cũng đều cảm thấy thân thiết. Dây leo bên tường rào dường như lá xanh thêm vài phần; hoa sơn trà đương thì nở rộ, từ xa đã ngửi thấy mùi hương; mấy cây tùng với trúc vẫn là bộ dáng hồi trước, lãnh đạm thờ ơ không tranh hơn thua; hai nha đầu Thính Phong, Thính Vũ có vẻ đã lớn hơn một chút; mấy vị công tử bớt đi vẻ ngây ngô, bớt đi vài phần xinh đẹp ẻo lả, lại thêm vài phần khí khái nam tử…
Mộ Tử Duyệt nhìn sang Lăng Nhiên, phát hiện thiếu niên này lại vẫn như cũ là bộ dáng lạnh nhạt. Nàng nhịn không được muốn đùa giỡn.”Tiểu Nhiên, hơn một tháng không gặp, có nhớ bổn vương chăng?”
Lăng Nhiên cúi đầu đáp: “Nhớ, tiểu nhân thường xuyên mơ thấy Vương gia.”
Mộ Tử Duyệt có chút bất ngờ: “Mơ thấy ta thế nào?”
Lăng Nhiên do dự một chút, nhìn vào mắt nàng đáp: “Mơ thấy vương gia bị người mưu phản ám hại, cả người đều là máu, tiểu nhân che như thế nào cũng che không hết. Hôm nay Vương gia rõ ràng đang đứng ở trước mặt, trái tim lơ lửng của tiểu nhân mới có thể buông xuống.”
“Đứa ngốc, bổn vương bày mưu nghĩ kế, làm sao có thể gặp tai vạ gì được. Về sau bổn vương đi đâu, ngươi chỉ cần để ý sức khỏe, thả lỏng tâm tình mà yên tâm ngủ ngon là tốt rồi.” Mộ Tử Duyệt cười hắc hắc, nhịn không được muốn sờ đầu hắn, phát hiện thiếu niên này đã cao hơn trước nhiều, so với nàng cao hơn nửa cái đầu.
Lăng Nhiên mềm mại cười: “Đúng, là tiểu nhân buồn lo vô cớ. Bởi vì sau nhiều năm vất vả, tiểu nhân cuối cùng mới có được một nơi sống yên phận, khó tránh khỏi lo được lo mất, Vương gia đừng lấy làm phiền lòng.”
Mộ Tử Duyệt thương cảm trong lòng, nghĩ hắn tuổi còn nhỏ đã bị đẩy làm quan nô, lại bị bán vào thứ bậc thấp nhất trong tiểu quan các, lang bạc kỳ hồ, mặc người chà đạp, thật sự đáng thương. “Được rồi, không cần nhớ việc không vui trước kia nữa, chỉ cần ngươi nguyện ý, Nghiễm An vương phủ này vĩnh viễn sẽ là nhà của ngươi.”
Lăng Nhiên ngẩn ra, đôi mắt ẩm nước, hắn hít mũi, cố gắng kiềm chế xúc động: “Vương gia, mấy ngày nay tiểu nhân tập thổi vài khúc sáo, tiểu nhân cứ chờ, chờ vương gia về sẽ thổi cho người nghe.”
Vài công tử khác nhịn không được cười: “Cây sáo của ngươi thổi chít chít ô ô, khó nghe muốn chết.”
“Chim chóc trong rừng đều bị ngươi thổi cho bỏ chạy, chỉ sợ Vương gia không thích nghe.”
…
Thính Phong, Thính Vũ ở một bên che miệng khúc khích cười. Mộ Tử Duyệt sợ Lăng Nhiên da mặt mỏng sẽ giận, nhưng nghĩ kỹ thì những lời này cũng không có ý ghen ghét chê bai.
Lăng Nhiên nhịn không được trừng mắt nhìn bọn họ: “Phi, các ngươi sao không thổi thử xem, suốt ngày chỉ thích đánh đàn, Vương gia đã không thích, các ngươi dù đàn hay cũng vô dụng.”
Mấy vị công tử á khẩu, âm thầm rút lui.
Mộ Tử Duyệt hơi ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới nở nụ cười: “Xem ra bọn họ ở vương phủ như cá gặp nước nha.”
Đã lâu không được hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương từ Thính Phong, Thính Vũ, Mộ Tử Duyệt như thường lệ ngả lưng trên nhuyễn tháp dưới tàng cây ngủ trưa. Nhuyễn tháp của vương phủ cứng mềm vừa phải, nằm lâu cũng không đau lưng; thức ăn vương phủ hương vị ngọt ngào, nàng ăn hai chén lớn; không khí vương phủ mang lại cảm giác thân thiết, làm người ta mê say…
Mộ Tử Duyệt nghỉ dưới tàng cây đến giờ Thân, lúc này mới khoan thai đi đến thư phòng. Cửa thư phòng đóng chặt, Mộ Tử Duyệt đứng ở cửa quan sát một hồi, hỏi: “Ngày thường có ai vào không?”
Thính Vũ lắc đầu nói: “Không có, ngày thường quét tước cũng đều là nô tỳ và Thính Vũ tự tay làm.”
“Lăng Nhiên đâu? Hắn không phải thích xem tạp thư sao?” Mộ Tử Duyệt thuận miệng hỏi.
“Từ khi Vương gia rời phủ, Lăng công tử chưa từng vào thư phòng, cho dù muốn xem sách, cũng chỉ nhờ chúng nô tỳ lấy giúp.” Thính Vũ thản nhiên cười, “Hắn cũng thức thời, không ỷ vào Vương gia sủng ái.”
Mộ Tử Duyệt gật gật đầu, không hiểu sao trong lòng nàng có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy mình quá đa nghi, một người từng là quan nô, chẳng lẽ còn có bản lĩnh gì có thể tổn hại Nghiễm An vương phủ?
Trong thư phòng hết thảy mọi thứ đều như cũ, trên án thư bày mấy bức thư, Mộ Tử Duyệt liếc mắt một cái liền để ý một bức trên đó vẽ một cành trúc, trên cành có vừa vặn bốn lá.
Lòng của nàng nhảy dựng, vội chạy đến cầm lên xem, phong thư vẫn hoàn hảo không có tổn hại gì: “Ai đưa tới?”
“Vài bức là tín sử (*) đưa tới, vài bức là Mộ Nhị đưa tới, thư khẩn cấp đều đã gửi đến vương gia, còn lại đều để ở chỗ này.” Thính Vũ vừa nói vừa mở cửa sổ, nắng chiều nhu hòa chiếu vào thư phòng.
(*) tín sử: người đảm nhận nhiệm vụ chuyển thư
Mộ Tử Duyệt tùy tay hủy đi mấy phong, cuối cùng hít sâu một hơi, mở phong thư vẽ cành trúc, nét chữ trong thư xiên vẹo, cũng không biết là nhờ ai viết.
Nghiễm An Vương gia:
Thấy thư như thấy người.
Thời gian này khí trời tốt lắm, dê bò ta nuôi đều đẻ con, ta làm chút sữa đông, ăn rất ngon, chờ ngươi tới nếm thử.
Mẫu thân của ta thân thể vẫn không khỏe, phụ thân tuy rằng tráng kiện, nhưng người lớn tuổi thường bệnh vặt, không biết đời này còn có thể gặp ngươi không, trong lòng ta thường xuyên tưởng nhớ.
Hai ngày trước ta chuẩn bị lương khô, muốn đến kinh thành thăm ngươi, nhưng thê tử dong dài ngăn cản, còn lén đem ngựa của ta giấu đi, nói là lộ trình xa như vậy rất nguy hiểm.
Ta không đợi được nữa, ngươi chừng nào thì trở về quân Chinh Tây? Ngươi không đến ta vẫn đến, cho dù nguy hiểm cũng phải đến gặp ân nhân đã cứu mạng ta, làm người không thể không có lương tâm.
Trong thư như thường lệ kể một ít chuyện đời thường, nào là đứa con lớn thích cưỡi ngựa, đứa con gái nhỏ thích nói chuyện, phụ nữ thật là thích huyên náo, bất quá hắn lại thích thế….
Lạc khoản vẫn như cũ là La Quảng Bình.
Ngón tay Mộ Tử Duyệt nhẹ nhàng mơn trớn cái tên kia, biểu tình trên mặt trở nên phức tạp, sau lúc lâu mới thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Thính Vũ, chuẩn bị giấy bút.”
Tay cầm bút nặng nề như đeo ngàn cân, rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi hạ bút lại không biết bắt đầu từ đâu. Suy nghĩ một hồi lâu, nàng mới viết mấy câu:
Thời gian vẫn còn nhiều,
Cần gì nhất định gấp gáp về kinh thành,
Công vụ bận rộn, rãnh rỗi mới đến tuần quân,
Tình nghĩa giữa ta và ngươi há có thể giống như người khác,
Cho dù không gặp cũng ghi lòng tạc dạ,
Hình dáng của ngươi chớ nghĩ ta đã quên,
Tính tình vội vàng hay xúc động của ngươi cần kiềm chế lại.
Mấy câu nói đó không giống thơ cũng không giống văn, vừa như khuyên giải, vừa như cười nhạo, nhưng Mộ Tử Duyệt lại có vẻ rất vừa lòng, đọc lại vài lần rồi mới dán phong thư lại, giao cho Thính Vũ: “Đi, giao cho tín sử gửi đi.”
Thính Vũ có chút buồn bực: “Vương gia vì sao không giao cho ám vệ gửi đi, đã nhanh còn an toàn.”
“Thư thông thường thôi, chậm một chút cũng không sao, mười ngày nửa tháng đến cũng được.” Mộ Tử Duyệt cười nói.