Đọc truyện Quyền Thần Dưỡng Thành – Chương 39
Mộ Tử Duyệt một cước đá văng bàn bát tiên ngăn mấy mũi tên. Lập tức lao ra khỏi căn phòng đúng là nói dễ hơn làm, mùi lưu huỳnh càng lúc càng nồng, lửa đột nhiên bùng lên, nếu không nhanh thoát thân sẽ bị thiêu chết trong tửu lâu.
Dưới lầu truyền đến hàng loạt tiếng kinh hô, nhiều người vô tội trong tửu lâu không hiểu chuyện gì khi không lại rước lấy tai họa, chỉ sợ đều lành ít dữ nhiều, Hạ Vân Trùng này thật sự quá ác độc.
Không khí càng lúc càng nóng, tiếng đồ gỗ cháy lách tách ở bốn phía, khói đen lửa đỏ làm lòng người lạnh ngắt, cửa sổ bị cơn mưa tên chặn kín. Hạ Diệc Hiên nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói: “Đi, chúng ta xuống dưới lầu, theo cửa hông mở một đường máu cũng còn tốt hơn là chết cháy trong này.”
Mộ Tử Duyệt bị kéo lảo đảo, bỗng nở nụ cười: “Diệc Hiên huynh, ngươi nói sẽ về phủ nướng chim cho ta ăn, không ngờ chim còn chưa nướng chính chúng ta lại bị nướng trước, đúng là báo ứng a báo ứng.”
Hạ Diệc Hiên xé một góc áo, đổ nước trà lên cho ướt rồi đưa cho Mộ Tử Duyệt: “Lúc này mà còn bỡn cợt, nhanh che miệng mũi, cẩn thận khói độc.”
Mộ Tử Duyệt nhận lấy, khom lưng né một đợt mưa tên, một cước đá văng cửa phòng, trêu chọc nói: “Diệc Hiên huynh, ngươi có hối hận không? Bộ dạng ngươi bị nướng chín nhất định rất khó coi, chỉ sợ nhóm mỹ nhân kinh thành mà thấy đều sẽ bị hù chết.”
Hạ Diệc Hiên nhanh chóng bắt kịp nàng, cùng nàng lưng tựa lưng thoái lui ra bên ngoài: “Ta chỉ sợ dọa chết một người, chỉ cần nàng không sợ, ta sẽ không sợ.”
Mộ Tử Duyệt thấy lòng ấm áp, đối với hắn có vài phần áy náy, thấp giọng nói: “Diệc Hiên huynh, đều là ta hại ngươi, nếu lần này có thể bình an ra ngoài, ta nhất định…”
Hạ Diệc Hiên quay phắt đầu qua, trong giọng nói không giấu được kinh hỉ: “Nhất định cái gì?”
Mộ Tử Duyệt vừa định nói tiếp, ngoài hành lang bỗng xuất hiện một người thấp giọng kêu: “Công tử, mau, hướng này!”
Hai người nhìn qua thấy một người mặc áo xanh tướng mạo nho nhã, vẻ mặt lo lắng đang khẩn trương vẫy tay với bọn họ, đúng là người vừa rồi còn uống rượu với Hạ Vân Trùng, Từ đại nhân!
Vừa dứt lời, Từ đại nhân liền vội quay người lại, đi phía trước dẫn đường. Mộ Tử Duyệt cùng Hạ Diệc Hiên nhìn nhau rồi đi theo sát hắn. Thuần thục mở cửa một gian phòng, hắn vén một bức họa treo trên tường rồi khom người đi vào, bên trong có một đường hầm rộng.
Đi được một lát, âm thanh bên ngoài dần không nghe thấy nữa. Từ đại nhân ở phía trước châm một ngọn nến, đi thêm một khoảng thời gian chừng một chén trà thì dừng lại, quay lại mỉm cười với hai người, cẩn thận nói: “Hai vị công tử, lần này hạ quan đối với hai vị xem như cũng có ơn cứu mạng. Khi ra ngoài nếu có gì chưa chu toàn, thỉnh hai vị thứ lỗi.”
Nói xong, không chờ hai người trả lời hắn đã hít sâu một hơi, đẩy cửa ngầm trên mặt hầm, ánh sáng yếu ớt lọt vào đường hầm. Hắn dụng lực toàn thân bò lên, vừa mới đứng vững trên mặt đất, vươn tay về phía Mộ Tử Duyệt, bỗng một tiếng “Phanh” vang lên, hắn ai u một tiếng rồi ngã nhào về phía trước.
“Tặc nhân, lén lén lút lút giấu ta làm chuyện gì tốt rồi?! Có phải đi thanh lâu uống rượu hoa hay không! Tên đáng chém ngàn đao này!” Một thanh âm vừa khóc vừa mắng vang lên.
Mộ Tử Duyệt bị dọa đến giật thót, mảnh sứ vỡ cầm sẵn trong tay để phòng thân suýt chút nữa bị bắn ra, may là ở thời điểm cuối cùng kịp thu tay về: giọng nói này hiển nhiên là của nữ, hơn nữa, hình như còn là giọng nữ bắt gian!
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, hiển nhiên có người đang khuyên can. Từ đại nhân luôn miệng phân bua: “Ta chỉ đi đón khách quý, phu nhân dừng tay, đừng để người ta chê cười!”
Mộ Tử Duyệt hứng thú dạt dào từ trong đường hầm chui ra, chỉ thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi đang cầm gậy gỗ nhằm vào đầu Từ đại nhân mà đánh, gậy giơ lên rất cao, nhưng khi đập xuống thì lại rất nhẹ.
Từ phu nhân vừa thấy Mộ Tử Duyệt và Hạ Diệc Hiên đi ra thì ngây ngẩn cả người, gậy gỗ lập tức bị Từ đại nhân chộp lấy. Từ phu nhân phủi phủi quần áo, thoáng cái đã trở nên trầm tĩnh, thầm oán liếc Từ đại nhân một cái: “Sao chàng không nói sớm! Cũng may ta vì muốn bắt chàng nên không cho người ngoài vào đây.”
Từ đại nhân cười mỉa, sờ sờ mũi: “Ta có thời gian nói sao?”
“Hai người đúng là phu thê tình thâm, tình thú dạt dào nha, bổn vương thật sự rất ngưỡng mộ.” Mộ Tử Duyệt cười hì hì nói.
Từ phu nhân nhìn nàng chăm chú một hồi lâu, bỗng kinh hô một tiếng, che miệng: “Ngài… Ngài chẳng phải là Nghiễm An Vương gia đứng đầu tứ đại tài tử kinh thành sao?”
Nụ cười tươi rói trên mặt Mộ Tử Duyệt lập tức hóa đá: nàng ghét nhất là bị gọi bằng danh hiệu này, khiến nàng nhớ tới thưởng xuân yến lần trước, hoa hồng hoa đỏ chất đầy bàn của nàng!
Hạ Diệc Hiên đứng một bên ngược lại rất vui vẻ: “Đúng đúng, hắn đúng là Nghiễm An Vương gia Mộ Tử Duyệt kia, Nghiễm An Vương gia tại thưởng xuân yến trấn áp quần anh!”
Ngay lập tức Từ phu nhân nhấc váy đi tới, nhìn Mộ Tử Duyệt từ trên xuống dưới, vẻ mặt kinh hỉ: “Người ở kinh thành đều truyền khắp, nói ngài phong tư lỗi lạc, văn võ song toàn, nhất là khi cười rộ lên thì phong lưu vô song, dù là nam hay nữ đều phải mê mẩn. Ta ngưỡng mộ ngài đã lâu, hôm nay được thấy đúng là an ủi…”
Mặt Từ đại nhân tái mét, dùng sức kéo tay áo nàng, trừng mắt liếc nàng một cái, vén ào quỳ xuống: “Hạ quan phủ doãn Huệ Châu Từ Phúc Tài tham kiến Vương gia. Vương gia, hạ quan chờ ngài đến đúng là trông mòn con mắt!”
Từ Phúc Tài mời Mộ Tử Duyệt và Hạ Diệc Hiên vào thư phòng, đàm luận rất lâu, mãi cho đến canh ba mới xong. Động Châu, Dương Trạch đều là do môn sinh tâm phúc của Lỗ Tề Thắng quản lý. Từ sau khi bị chèn ép ở kỳ thi mùa xuân, lòng lão trùng trùng oán hận; Tề vương nhân cơ hội này mượn thế lực của lão, trước kia Lỗ Tề Thắng từng là lão sư của chư vị hoàng tử, cùng Tề vương coi như có chút tình thầy trò. Hai người cấu kết, thừa dịp lần này Bình Lỗ chịu thiên tai nặng nề, âm thầm gây sóng gió, đợi khi xảy ra dân biến sẽ vấy lên lời đồn yêu nghiệt gây tai họa.
Huệ Châu ở giữa Động Châu và Dương Trạch, khắp nơi đều bị kìm kẹp. Từ Phúc Tài đành phải lá mặt lá trái (*) mà lòng nóng như lửa đốt, nhưng nếu muốn lật đổ âm mưu của bọn họ thì nói dễ hơn làm! Đừng nói hắn chỉ là một văn nhân trói gà không chặt, không có chứng cớ trong tay, cho dù có, hắn cũng chỉ có thể báo với Lại bộ, mà Lại bộ chính là sào huyệt của Lỗ Tề Thắng. Chỉ sợ chưa kịp cáo trạng thì chính hắn đã bị tống vào đại lao rồi.
(*) lá mặt lá trái: bề ngoài thì quy thuận nhưng bên trong có tính toán riêng
Môn sinh của Lỗ Tề Thắng trải khắp thiên hạ, Từ Phúc Tài tính ra cũng là môn sinh của hắn, khó tránh thường bị lôi kéo. Vừa rồi trong tửu lâu cũng là Hạ Vân Trùng tự thân xuất mã, tỏ ý muốn trọng dụng y.
“Sao ngươi không nhận lời? Tính ra, Lỗ Tề Thắng cũng coi như ân sư của ngươi, đúng lý ra sẽ chiếu cố ngươi mới phải.” Khóe miệng Mộ Tử Duyệt tuy cười nhưng ánh mắt lại sắc bén dừng trên người hắn.
Từ Phúc Tài mỉm cười, vẻ mặt nhìn kỹ quả thật có vài phần giống Mộ Tử Duyệt: “Mộ vương gia, nếu muốn nói đại nghĩa, hạ quan cũng từng tham gia thi đình, ý lời không thiếu, nói một hai canh giờ cũng sẽ không khô miệng đâu.”
“Vậy thì đừng nói những lời sáo rỗng nữa, nói lời trong lòng đi, nếu không coi chừng nhịn đến nghẹn chết.” Mộ Tử Duyệt thản nhiên nói.
“Hạ quan hơn một năm trước từng đến Lại bộ, bày tỏ ý muốn được điều về kinh thành,” Từ Phúc Tài thản nhiên nhìn vào mắt Mộ Tử Duyệt, “Chuyết kinh (*) thân thể không được khỏe, khí hậu ở Huệ Châu khá khắc nghiệt, hạ quan lại luyến tiếc nàng, không nỡ để nàng một mình trở lại kinh thành nên muốn xin Lỗ tướng sắp xếp một chức quan ở kinh thành.”
(*) chuyết kinh: vợ
“Ta lại thấy gân cốt Từ phu nhân đều rất khoẻ, một gậy kia vung lên rất uy vũ nha.” Mộ Tử Duyệt bật cười nói.
Từ Phúc Tài thẹn thùng cười: “Vương gia chê cười. Hiện tại đã khá hơn nhiều, hơn một năm trước nàng ốm đau liên miên, nằm liệt trên giường, ta sầu đến bạc tóc. Lúc ấy Lỗ tướng nói rất nhiều đạo lý lớn, nói là trời cao ban trọng trách phải gánh vác, không chịu nhận lời, đến mấy tháng trước ta mới nhận ra, ông ấy bỏ ta ở chỗ này là để phục vụ cho mưu đồ riêng. Thấy mầm biết cây, sống chết của nhân vật nhỏ bé như ta ông ấy đâu coi ra gì, ta chỉ là một người bình thường, chỉ mong vợ hiền con hiếu, sống mỹ mãn hạnh phúc.”
Mộ Tử Duyệt lặng nhìn hắn, thật lâu sau mới gật gật đầu: “Nguyện vọng này tuy nhỏ, nhưng nếu mỗi một con dân Đại Hạ đều có thể vợ hiền con hiếu, mỹ mãn hạnh phúc thì lo gì Đại Hạ không cường thịnh?”
Từ Phúc Tài kinh ngạc, thì thào: “Ta xưa nay thường bị người khác châm biếm, nói ta tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết nhặt hạt bỏ quả (*). Một lời này của Vương gia đã giúp ta thông suốt.”
(*) quả dưa to vậy mà chỉ nhặt hạt dưa, ý nói người có ước mơ bình thường nhỏ nhoi, không có tham vọng
“Thành quốc gia tất yếu an tiểu gia (*), có tình thì mới có nghĩa, ngươi nửa điểm cũng không phải tầm nhìn hạn hẹp, so với những kẻ thê thiếp thành đàn, vương hầu quan lớn mà gia đình không yên, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.” Mộ Tử Duyệt có chút cảm khái.
(*): Câu này mình cố gắng dịch thoát ý từ bản convert, ý là muốn quốc gia an ổn thì trước hết gia đình nhỏ phải an ổn, vì quốc gia là tập hợp của nhiều gia đình
“Vương gia nói rất hay! Thành quốc gia tất yếu an tiểu gia! Vì những lời này, hạ quan nhất định phải cùng Vương gia cạn một chén!” Từ Phúc Tài kích động.
Hạ Diệc Hiên ý vị thâm trường nhìn nàng, ghé vào tai nàng nói: “Nếu hắn biết ngươi đang nuôi đến tám vị công tử trong quý phủ…”
Mộ Tử Duyệt ho nhẹ hai tiếng, trừng mắt liếc hắn, đảo mắt quay lại thân thiết nói với Từ Phúc Tài: “Tốt, ngươi có thể nhìn thấu tư chân diện mục (*) của Lỗ Tề Thắng kia, bổn vương tự nhiên cũng muốn cùng ngươi cạn một chén!”
(*) tư chân diện mục: chân tướng, lòng dạ của một người
Ánh mắt Từ Phúc Tài sáng ngời, xúc động nói: “Ai nấy đều nói Vương gia chuyên quyền độc đoán, nhưng theo thiển kiến của hạ quan, Vương gia so với Tề vương kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Mới vừa rồi trong tửu lâu, Vương gia đã sớm nhìn ra hạ quan là ai nhưng lại không nói ra, Tề vương kia lại không thể chờ kéo hạ quan xuống nước, cố ý trước mặt Vương gia nói ra danh tính của ta. Một người lòng dạ quang minh lỗi lạc hay không từ hành động nhỏ đã có thể thấy được!”
“Ngươi hiểu được là tốt rồi. Bổn vương có chút thắc mắc, sao ngươi biết tửu lâu có mật đạo? Mật đạo sao có thể thông đến phủ của ngươi? Hạ Vân Trùng thật quá độc ác, nếu không phải ngươi đúng lúc cứu giúp, hai chúng ta nhất định là dữ nhiều lành ít.” Mộ Tử Duyệt vẫn còn chút ấm ức.
Mặt Từ Phúc Tài thoáng chốc đỏ lên, ngập ngừng một lát mới nói: “Vương gia thứ tội, tửu lâu này… chính là sản nghiệp của hạ quan. Bổng lộc hạ quan có hạn, chuyết kinh lại quanh năm bệnh tật quấn thân, chỉ dựa vào bổng lộc của hạ quan mà lo mọi chi tiêu thì không khác gì trứng chọi đá, cũng không có ai thân thích là chỗ dựa, không thể không đưa ra hạ sách này, tự thân xuất mã kinh doanh buôn bán tăng thu nhập, cũng chỉ là bất đắc dĩ…” (*)
(*) Sở dĩ Từ Phúc Tài ngượng ngùng như vậy khi nói tửu lâu là của hắn, là bởi vì theo luật pháp ngày xưa, quan lại không được phép kinh doanh.
Mộ Tử Duyệt cùng Hạ Diệc Hiên nhìn nhau, cuối cùng ha ha phá lên cười: “Kinh doanh tốt! Không thể ngờ Hạ Vân Trùng kia tính toán kỹ càng, lại vẫn không thể qua được ý trời!”
Ba người đàm luận tận hứng, mãi cho đến khi nến đỏ lập lòe gần tắt, Từ Phúc Tài mới nhận ra đêm đã khuya, mời hai người đi nghỉ. Tay cầm đèn lồng, hắn bước thấp bước cao dẫn hai người đến một gian phòng, đẩy cửa đi vào. Trong phòng đã sắp xếp ổn thỏa, căn phòng rộng rãi, đệm chăn mới thay, tản ra mùi thơm ngát.
“Hàn xá đơn sơ, thỉnh Vương gia và vị đại nhân này đừng chê.” Từ Phúc Tài lướt mắt qua Hạ Diệc Hiên. Tuy Hạ Diệc Hiên vẫn chưa biểu lộ thân phận, nhưng hắn khí vũ hiên ngang, vẻ mặt ngạo nghễ, hiển nhiên không phú cũng quý.
“Hết thảy giản lược, nhanh chóng bình định thế cục hỗn loạn ở Bình Lỗ mới là trọng yếu.” Mộ Tử Duyệt cũng hiểu bây giờ không phải lúc câu nệ, ai biết Hạ Vân Trùng có sắp đặt tai mắt trong phủ hay không, tất nhiên không nên gây chú ý.
Từ Phúc Tài nói thêm vài câu rồi lui ra ngoài, Mộ Tử Duyệt nãy giờ vẫn cảm thấy có vấn đề nào đó bị nàng bỏ sót, cau mày suy nghĩ một lúc mới nhớ ra: gian phòng này chỉ có một chiếc giường, chẳng lẽ đêm nay cùng người kia đồng sàng cộng chẩm (*)!
(*) đồng sàng cộng chẩm: ngủ chung giường