Đọc truyện Quyền Thần Dưỡng Thành – Chương 37
Mộ Tử Duyệt dám thề với trời, chỉ còn thiếu bước mổ bụng moi tim chứng minh nàng tuyệt đối không có ý oán thầm Hạ Diệc Hiên, chỉ là lo hắn ở kinh thành quân vụ bận rộn, lại rời kinh mà không xin phép Lễ bộ, vô duyên vô cớ rước lấy phiền toái.
Hạ Diệc Hiên lại trầm mặc không nói, lặng lẽ đi trước dẫn đường. Mưa đã ngừng rơi, thời tiết dần chuyển tốt hơn, thỉnh thoảng còn có vài tia nắng mặt trời yếu ớt xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây rọi xuống mặt đất. Hai người một đường giục ngựa phi nhanh, qua giờ Thân đã thấy tường thành Huệ Châu hiện lên ở xa xa.
Tinh thần người dân thành Huệ Châu so với Dương Trạch thì tốt hơn nhiều. Bên đường tuy rằng không thiếu nạn dân quần áo tả tơi, nhưng thường xuyên có thể thấy sạp phát cháo do phú hộ cùng quan phủ bố trí, cửa hàng mở cửa buôn bán cũng rất nhiều, trong chợ lác đác có vài quán hàng rong, cũng có nhiều nạn dân đứng xếp hàng xin việc với quan phủ, chờ đi tu sửa đường sông bị hỏng để đổi lấy gạo.
Mộ Tử Duyệt lững thững đi một hồi lâu, trong lòng xác định rõ ràng: xem ra Huệ Châu này tạm thời không xảy ra đại loạn.
Hạ Diệc Hiên bỗng dừng bước trước một cửa tiệm. Mộ Tử Duyệt đến gần, thấy trên tay hắn cầm một cây sáo, thân sáo làm bằng dương chi bạch ngọc, nhu nhuận sáng ngời, hiển nhiên không phải vật tầm thường.
“Ta cũng rất tò mò, từ khi nào ngươi có sở thích này? Cây sáo ngọc lần trước ngươi mua cũng chưa thấy thổi qua lần nào. Hay là ngươi mua về rồi chỉ treo lên tường, học đòi văn vẻ?” Mộ Tử Duyệt nhạo báng.
Tay Hạ Diệc Hiên vuốt ve thân sáo: “Có người thích cái này, ta học đã lâu.”
“Ta cũng thích thổi sáo, chỉ là học đã lâu mà vẫn không thổi được.” Mộ Tử Duyệt thở dài, “Nhất định là lão thiên gia không đành lòng cho ta quá mức hoàn mỹ.”
Khóe miệng Hạ Diệc Hiên giật giật: “Không đành lòng cho ngươi quá mức hoàn mỹ?”
“Đúng vậy, phàm là người quá hoàn mỹ, lão thiên gia đều muốn người đó sớm lên bồi lão. Lão thiên gia không đành lòng để ta rời hồng trần quá sớm, cho nên dùng biện pháp này, làm cho ta ngũ âm không được đầy đủ.” Mộ Tử Duyệt đắc chí nói.
“Sao ta lại thấy ngươi và “hoàn mỹ” có vẻ còn chênh lệch quá xa?” Hạ Diệc Hiên liếc xéo nàng.
“Diệc Hiên huynh, ngươi đây là ghen tị, ta hiểu được.” Mộ Tử Duyệt cười hì hì nói xong, đoạt lấy cây sáo bạch ngọc trong tay hắn, thưởng thức một lát, tâm tình ngứa ngáy khó nhịn nói, “Cây sáo này không tệ, ta mua.”
“Ngươi không thổi, mua làm gì?” Hạ Diệc Hiên ngạc nhiên nói.
“Mua để cất, tặng người đều được. Cây sáo này là bạch ngọc chế thành, cây sáo kia của ngươi không thể so.” Trong đầu Mộ Tử Duyệt bỗng hiện ra hình ảnh Thẩm Nhược Thần một thân áo trắng, tay cầm sáo bạch ngọc, tay áo bay bay, cảnh và tình nhất định rất đẹp.
Hạ Diệc Hiên dường như hiểu được điều gì, yên lặng nhìn nàng mồm năm miệng mười ép giá chưởng quầy, cuối cùng chốt giá năm trăm lượng định thu sáo bạch ngọc vào túi. Nàng tìm trong ngực áo một hồi, cuối cùng trưng ra mặt mày nghiêm nghị chạy đến trước mặt Hạ Diệc Hiên: “Diệc Hiên huynh, ngân phiếu của ta bị tên họ Trương xé mất rồi, ngươi có mang ngân phiếu không?”
Hạ Diệc Hiên nắm chặt tay thành nắm đấm trong tay áo, lạnh lùng nói: “Ta đi vội vàng, không mang ngân phiếu.”
Mộ Tử Duyệt dò xét nhìn hắn từ trên xuống dưới một lát, ánh mắt dừng ở ngọc bội hắn đeo bên hông. Hạ Diệc Hiên hiểu nàng muốn gì, nhưng vờ như không biết, chỉ hờ hững nhìn người qua lại trên đường.
Mộ Tử Duyệt đành phải hậm hực thu hồi ánh mắt, kiên trì dặn đi dặn lại chưởng quầy: “Bản công tử không đem theo ngân phiếu, ngươi cũng không được bán cho người khác, chậm nhất hai ngày, trong vòng hai ngày ta nhất định quay lại mua.”
Chưởng quầy vâng vâng dạ dạ đáp ứng, Mộ Tử Duyệt đành phải lưu luyến ra khỏi cửa hàng, Hạ Diệc Hiên trào phúng nói: “Chỉ sợ ngươi chân trước vừa đi, sau lưng hắn liền bán cho người khác.”
“Vậy nghĩa là ta và cây sáo này không có duyên phận, ngươi bớt vui sướng khi người gặp họa đi.” Mộ Tử Duyệt tức giận nói.
“Hắn có cái gì tốt?” Hạ Diệc Hiên lầm bầm, “Tay trói gà không chặt, dối trá thanh cao, tiếu lí tàng đao (*)…”
(*) tiếu lí tàng đao: nụ cười chứa dao nhọn, ý nói ngoài mặt tốt đẹp bên trong lại hiểm độc, cũng tương tự câu “khẩu xà tâm phật”
“Ngươi ở đó lẩm bẩm cằn nhằn ai đó?” Mộ Tử Duyệt hoài nghi nhìn hắn.
“Nói Thẩm Nhược Thần đang treo trên đầu quả tim của ngươi đó!” Hạ Diệc Hiên hừ một tiếng.
“Hắn thổi sáo rất hay, nhớ ngày đó ta ở Mộc Tề Sơn nghe được như hạnh ngộ tiên nhân…” Mộ Tử Duyệt liếc mắt thấy vẻ mặt đè nén của Hạ Diệc Hiên, cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
Hạ Diệc Hiên tức muốn xỉu, nặng nề hừ một tiếng: “Được, khi nào hồi kinh chúng ta họp mặt một lần, mọi người ở cùng một chỗ thổi một khúc, xem xem rốt cuộc ai mới là kỹ thuật cao siêu! Cũng không phải bộ dạng thoạt nhìn phiêu nhiên như tiên thì sẽ là tiên!”
Hai người một đường võ mồm, mắt thấy mặt trời chiều đã ngã về tây, liền đi tới một tửu lâu trong thành. Tửu lâu này thoạt nhìn tráng lệ, chỉ là buổi tối khá vắng lặng. Tiểu nhị thấy hai người bọn họ đi vào, vồn vã hỏi han cứ như mẹ ruột: “Hai vị khách quan đến dùng bữa tối đi, mời ngồi, tiểu nhân đi pha bình trà nóng cho hai vị!”
Mộ Tử Duyệt nhìn đại sảnh trống rỗng, cau mày nói: “Ta muốn một gian phòng tốt nhất.”
“Không thành vấn đề, khách quan đi theo ta.” Tiểu nhị nhanh nhẹn dẫn hai người lên lầu, đi qua một khúc quanh gặp một gian chữ thiên, ngoài cửa phòng có hai người áo xám đang đứng, vừa nhìn là biết cao thủ thị vệ. Một tiểu nhị bưng đồ ăn đến bị chặn ở cửa, một người áo xám tự mình đem đồ ăn vào phòng.
Mộ Tử Duyệt nhịn không được ghé mắt nhìn, thông qua khe hở ở cửa chỉ thấy một người mặc áo xanh đang cúi đầu, nàng chỉ nghe loáng thoáng vài từ: “… Sợ hãi… Không dám…”
Bọn họ thuê phòng ở cách vách, Mộ Tử Duyệt thấy không yên lòng, tùy ý gọi vài món, chờ tiểu nhị ra ngoài, thì thào hỏi: “Có giả say được không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Hạ Diệc Hiên hồ nghi nhìn nàng.
“Ta muốn đến phòng bên cạnh nhìn một cái, một địa phương nho nhỏ như Huệ Châu, sao có thể có thị vệ cao thủ như vậy được?” Mộ Tử Duyệt nghi hoặc nói.
“Nhà quyền quý mời cao thủ đến bảo vệ cũng không phải là hiếm.” Hạ Diệc Hiên không cho là đúng.
“Không đúng, hai người kia tiến lùi thoả đáng, thoạt nhìn rất có quy củ, không thể là nhân sĩ trong giang hồ được.” Mộ Tử Duyệt quả quyết phủ nhận.
“Ngươi muốn đi, ta cùng đi với ngươi.” Hạ Diệc Hiên ngưng mắt nhìn nàng, sủng nịnh trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Hai người ăn no rồi nốc rượu. Mộ Tử Duyệt đi trước, loạng choạng ra khỏi phòng, bước loạn như ruồi bọ không đầu, thiếu chút đụng phải tiểu nhị đang bưng đồ ăn đến.
Ở lầu hai dạo một vòng vờ như đi nhà xí, Mộ Tử Duyệt ghé vào lan can ha ha ngốc nghếch cười, chỉ vào người áo xám kia hô to: “Uy, con khỉ ngốc, ngươi cho là ngươi biến thành người thì ta không nhìn ra sao? Cái đuôi của ngươi, thấy không, cái đuôi của ngươi kìa!”
Tiểu nhị kêu khổ không ngừng, chạy lên kéo nàng: “Công tử, ngài uống say rồi, mau trở về, ta pha trà giải rượu cho ngài!”
Mộ Tử Duyệt ôm cột nhà không chịu buông tay: “Quán trọ này của ngươi là hắc điếm, gì mà uống say, rượu của các ngươi như nước lã, ta uống cả trăm vò cũng chưa say! Kêu lão bản các ngươi ra đây! Trả lại tiền! Trả lại tiền!”
Lúc này Hạ Diệc Hiên cũng lảo đảo từ trong phòng đi ra, túm lấy tay nàng xoay một vòng, nói: “Mộ đệ, ngươi thua đi, ha ha ha, tửu lượng thế này còn dám thách đấu với ta, muội tử như hoa như ngọc của ngươi bây giờ là của ta!”
Mộ Tử Duyệt tức đến thiếu chút nữa phun ra ngụm máu tươi, trừng mắt liếc hắn một cái, bỗng nhiên lại ha ha cười: “Đại ca muốn muội tử chỉ cần nói một câu, tiểu đệ thứ khác không có nhưng muội tử thì có rất nhiều, mười, hai mươi đều có cả, đi, chúng ta đi khoái hoạt…”
Hai người đông kéo tây níu, lảo đảo nháo ngoài hành lang rồi ngã đập vào tường, lại nghiêng ngả lảo đảo đi vài bước, vờ như muốn nôn mửa, thoáng chốc đã đến gần căn phòng có thị vệ canh giữ.
Một người áo xám vừa mới vào phòng, người áo xám còn lại chán ghét lách sang bên né tránh hai người họ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hạ Diệc Hiên cố tình “Phanh” một tiếng va vào người thị vệ kia, đẩy hắn lùi về phía sau vài bước, Mộ Tử Duyệt thuận thế đẩy, hai người lập tức va vào cửa, lảo đảo té lăn vào phòng.
Cú ngã này tư thế có chút huyền diệu. Mộ Tử Duyệt bị Hạ Diệc Hiên đè lên, hai tay hắn ôm lấy người nàng, khuỷu tay chống xuống đất, vững vàng bảo hộ nàng trong lồng ngực hắn; Mộ Tử Duyệt theo bản năng co người lại, trông giống như một con tôm lớn.
Hai người lăn vài vòng, Mộ Tử Duyệt giẫy ra, hung tợn nói: “Đại ca, ngươi còn nói ngươi thắng, rõ ràng ngươi so với ta say càng lợi hại hơn, mau trả muội tử lại cho ta!”
Hạ Diệc Hiên cúi đầu, sức nặng cả người hắn đè lên trên nàng, còn làm như vô thức cọ cọ vào vai nàng, thì thào: “Ta muốn ngủ, đừng ầm ỹ!”
Mộ Tử Duyệt tức muốn bể phổi, tay chân đều giãy dụa, rốt cuộc cũng thoát ra khỏi lồng ngực hắn, lảo đảo đứng lên, chăm chú nhìn quanh. Trước bàn rượu kê gần cửa sổ có hai người đang ngồi. Một người ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo xanh, toàn thân toát ra vẻ phong nhã, đang tò mò nhìn nàng. Người còn lại chưa đến ba mươi, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, chỉ là trong mắt đầy lệ khí.
Mộ Tử Duyệt nhịn không được rùng mình, yên lặng nhìn người kia, sau một lúc lâu mới hung hăng đá một cước vào Hạ Diệc Hiên đang giả vờ ngủ: “Đứng lên, đừng vờ vịt nữa.”
Người nọ cũng sửng sốt, chợt khóe miệng khẽ nhếch, hứng thú tươi cười, chỉ có lệ khí trong mắt thì thế nào cũng không che giấu được. Ánh mắt chất chứa hận thù lạnh thấu xương, âm lãnh nhìn Mộ Tử Duyệt như muốn nhai nàng ngấu nghiến rồi nuốt vào bụng.”Thì ra là cố nhân, không gặp nhiều năm, mọi việc hết thảy đều ổn?”
Mộ Tử Duyệt chậm rãi thẳng lưng, không e sợ đón nhìn ánh mắt người nọ, lạnh lùng cười: “Nhờ phúc của Tề vương điện hạ, ta mấy năm nay tự tại tiêu dao, rất khoái hoạt, không biết Tề vương điện hạ có mạnh khỏe?