Đọc truyện Quyền Thần Dưỡng Thành – Chương 21
Mộ Tử Duyệt nhìn qua, chính thị kẻ thích đối đầu với nàng–Phương Vu Chính. Hôm nay Phương Vu Chính một thân trường bào màu xanh, cả người như một cây cây trúc thanh cao, giữa một đám quan lại nhìn rất là chói mắt.
“Vu Chính, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đến Nghiễm An vương phủ góp thêm chút dương khí?” Mộ Tử Duyệt vẻ mặt kinh hỉ, “Bổn vương nhất định quét dọn giường chiếu đón chào.”
Phương Vu Chính biến sắc, ngực kịch liệt phập phồng, dường như không thể tin được nàng vậy mà có thể nói những lời vô sỉ như vậy: “Ngươi… ngươi quả thực ngay cả thể diện cũng không cần!”
“Vu Chính muốn đánh ta sao? Chỉ sợ ngươi đánh không lại ta, ta lại không biết để dành mặt mũi cho ngươi như thế nào?” Mộ Tử Duyệt tiếp tục cợt nhả đùa giỡn hắn.
Phương Vu Chính trừng mắt nhìn nàng, tròng mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, Mộ Tử Duyệt đang lúc lửa cháy lại đổ thêm dầu, tính chọc cho hắn tức giận bỏ đi, ai ngờ hắn tùy ý ngồi xuống, tiện tay lấy chung trà trên bàn uống ừng ực một hơi, cố nén cơn giận xuống, thở phì phò nói: “Hôm nay là bệ hạ tổ chức thưởng xuân yến, ta không cùng ngươi so đo, mọi người vui vẻ cùng trải qua một ngày.”
Mộ Tử Duyệt sửng sốt một chút, thấy hắn không có nửa phần ý tứ muốn rời đi, đành phải ngồi xuống bên cạnh: “Là ngươi luôn năm lần bảy lượt đến gây chuyện với ta, ngươi là bạn tốt của Tiểu An, cho dù không vì Tiểu An, ta cũng sẽ không đối với ngươi như thế.”
Vẻ mặt Phương Vu Chính phức tạp, bất chợt nở nụ cười: “Khó được ngươi còn nhớ đến Tiểu An, ta còn nghĩ ngươi đã quên nàng.”
“Nên quên hẳn là sẽ quên, không nên quên tự nhiên sẽ không thể nào quên, làm người nên nhìn về phía trước.” Mộ Tử Duyệt có chút ngụ ý.
Phương Vu Chính không biết là còn tức cái gì, cầm ấm trà rót thêm một ly nữa, Mộ Tử Duyệt nhịn nửa ngày, rốt cục vẫn không nhịn được, ôn tồn nói: “Vu Chính, chung trà này ta vừa dùng qua.”
Mặt Phương Vu Chính thoắt xanh thoắt đỏ, trông rất đẹp mắt, chỉ là hắn vẫn không phẩy tay áo bỏ đi, ngược lại còn uống cạn chung trà, nói: “Uống thì cũng uống rồi, cũng đâu phải nữ nhân, có gì mà khẩn trương.”
Xem ra người này không biết lại bị gãi trúng chỗ nào, Mộ Tử Duyệt hơi đồng tình, chợt muốn làm người tốt, khuyên giải vài câu: “Ngươi làm sao vậy? Bị phụ thân mắng hay là đánh? Khi không đi học người ta thanh tu làm gì, thừa dịp hôm nay oanh oanh yến yến, nhanh tay chọn một người mang về nhà đi.”
Phương Vu Chính sắc mặt buồn bã, yên lặng nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn từ nàng nhìn thấy một ai khác: “Ngươi nói xem, có thể nào Tiểu An còn chưa chết không?”
Mộ Tử Duyệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tức giận nghiêm mặt nói: “Vu Chính, ngươi đừng nói bậy, lúc ấy Tiểu An chết trận, nhiều binh sĩ tận mắt nhìn thấy, một đao đầu rơi xuống đất, ta chỉ tới kịp cướp về một cổ thi thể, an táng ở Mộc Tề Sơn, tiên đế hạ chỉ ngự phong làm Quảng Hoa công chúa, không chấp nhận được ngươi vũ nhục như vậy!”
Phương Vu Chính thất hồn lạc phách nói: “Nói không chừng… Nói không chừng chiến trường rất loạn, các ngươi đã nhìn lầm… Nói không chừng nàng chỉ bị bắt đi…”
Mộ Tử Duyệt cảm thấy huyệt thái dương độp độp nhảy loạn, cố lấy lại bình tĩnh nói: “Không có khả năng, ngươi chặt đứt vọng tưởng này đi, nếu nàng không chết, tại sao lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không có?”
“Nàng… Nàng hướng đến tự do, thích tự do tự tại, nói không chừng là ngại kinh thành nhiều ràng buộc, nên ngao du thiên hạ…” Phương Vu Chính thì thào.
“Chỉ toàn nói bậy, không có khả năng!” Mộ Tử Duyệt quả quyết.
Phương Vu Chính trong lòng hiểu rõ, nếu Mộ Tử An không chết, không có khả năng ngay cả khi lão Nghiễm An vương qua đời cũng không trở về chịu tang, chỉ là hắn vẫn không thể buông xuống tình cảm dành cho nàng, nên dù biết chỉ là tự lừa gạt mình vẫn không muốn bỏ đi ý niệm kia.
Hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng, thấp giọng khẩn cầu: “Tử Duyệt, lúc ấy có thể hay không ngươi đã nhìn lầm? Chỉ cần có một phần vạn khả năng, ta cũng mong chờ nàng trở lại.”
Sắc mặt Mộ Tử Duyệt trắng bệch, sau một lúc lâu mới cắn răng nói: “Sẽ không. Hơn nữa, cho dù Tiểu An không chết, nàng cũng sẽ không thích ngươi một gã thư sinh văn nhược, ngươi không cần si tâm vọng tưởng.”
Sắc mặt Phương Vu Chính trắng bệch, buồn bã cười cười: “Ta chỉ là muốn có thể gặp lại nàng một lần, nàng có thích ta hay không cũng không sao cả.”
Lòng Mộ Tử Duyệt đau xót, thốt ra: “Ngươi muốn gặp mặt nàng, nhìn ta là được rồi, nhìn trăm ngàn lần cũng không thành vấn đề.”
Phương Vu Chính giật mình, dừng ánh mắt trên mặt nàng, sau khi cẩn thận quan sát thật lâu, lắc đầu nói: “Không, ngươi không phải nàng, nàng thiên tính giảo hoạt đáng yêu, sẽ không giống như ngươi, âm hiểm giả dối.”
“Phương Vu Chính,” Mộ Tử Duyệt rốt cục dài thở ra một hơi, cúi đầu nở nụ cười, “Ngươi tỉnh lại đi, ngươi cố chấp như vậy, chẳng qua là vì Tử An không ở đây, nếu Tiểu An quay về, chỉ sợ không qua mấy tháng ngươi đã xem như chiếc giày cũ.”
Phương Vu Chính cả người chấn động, ngồi bất động không lên tiếng, sắc mặt mê võng, Mộ Tử Duyệt cũng không nói nhiều, chỉ bốc quả hạnh trên bàn chậm rãi ăn, thỉnh thoảng cùng Thính Phong và Thính Vũ nói tào lao vài câu.
Chốc lát sau, Phương Vu Chính rốt cục khôi phục sắc mặt ngày thường, trở lại bộ dáng tảng đá ngáng chân, lia mắt qua đồ ăn vặt trên bàn, nói: “Ăn vặt hại bụng, ăn ít thôi.”
“Ta không sợ.” Mộ Tử Duyệt thuận miệng nói.
“Trước kia Tiểu An cũng thích ăn.” Phương Vu Chính hoài niệm, “Ta có mấy đồng đều bị nàng lừa đi mua đồ ăn vặt.”
“Nàng lừa của ngươi bao nhiêu? Ta còn nghĩ là ngươi tình nguyện cho nàng.” Mộ Tử Duyệt có chút xấu hổ nói.
“Ta nghe Nhược Thần nói, ngươi cũng thích thổi sáo?” Phương Vu Chính cảm thấy kỳ quái, “Ta nhớ rõ trước kia ngươi thích đàn cổ, có lần còn cùng Tiểu An cãi một trận đỏ mặt tía tai, nói thế nào cũng một mực khẳng định là mình thích cái gì đó cao nhã.”
Mộ Tử Duyệt cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Thanh mai trúc mã cái gì, thật là tai hại! Chỉ sợ ngay cả trên mông có bớt hay không cũng đều biết rõ ràng!
“Từ sau khi cãi nhau vớiTiểu An, ta khổ sở trong lòng, liền bỏ đàn thổi sáo.” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Phương Vu Chính thập phần cao hứng, nét u sầu trên mặt nhạt đi không ít: “Đã sớm nên như thế, thân là huynh trưởng, không nên cùng muội muội khắc khẩu.”
Mộ Tử Duyệt xấu hổ: “Ngươi… Ngươi thôi đi, chẳng lẽ nàng trong mắt ngươi là báu vật, còn ta chỉ là một đống phân?”
Phương Vu Chính đánh giá nàng vài lần: “Phân thì chưa đến nỗi, nhưng bùn thì xứng rồi.”
Mộ Tử Duyệt nhịn không được liền cười ra tiếng: “Ta cho dù là bùn, cũng là một bãi bùn anh tuấn quý giá trên đời khó gặp, một bãi bùn trời cao tạo ra để làm sạch bụi trần, không thể đánh đồng với bùn trong lòng ngươi.”
Phương Vu Chính cũng nở nụ cười. Tình ý hắn dành cho Mộ Tử An bấy lâu vẫn chôn sâu dưới đáy lòng, không thể nói cùng ai, hôm nay tại đây có thể nói thông suốt, rốt cục tâm tình cũng tốt lên nhiều. “Nếu ngươi thích thổi sáo thì chăm chỉ theo học Nhược Thần, tài thổi sáo của hắn rất khá, ta lại không được, không có thiên phú, ngũ âm không được đầy đủ, bất quá Tiểu An cũng vậy.”
“Đúng vậy, lại nói ta cùng Nhược Thần thật là có duyên phận,” Mộ Tử Duyệt vui rạo rực nói, “Bốn năm hắn ở núi Mộc Tề Sơn thổi sáo, lần nào ta cũng được nghe.”
Vừa dứt lời, một bóng ảnh màu tím bước vào sa trướng, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Thẩm Nhược Thần ở Mộc Tề Sơn thổi sáo bốn năm?”
Mộ Tử Duyệt nhìn lên, đúng là nhân vật chính của thưởng xuân yến hôm nay – Hạ Diệc Hiên, chỉ là sắc mặt hắn có vẻ không tốt, dường như đang nén giận.
Mộ Tử Duyệt không biết đắc tội hắn chỗ nào, mặt mày rạng rỡ nói: “Đúng vậy, đó chính là duyên phận nha, ta ngưỡng mộ người nọ bốn năm, quả nhiên không làm cho ta thất vọng, người cũng như tiếng sáo, giống như tiên nhân.”
Lời này hoàn hảo làm mặt Hạ Diệc Hiên từ xanh chuyển trắng. Hắn yên lặng nhìn Mộ Tử Duyệt hồi lâu rồi xoay người bỏ đi, đang đi đột nhiên nắm lấy một bên lụa mỏng, làm sa trướng bị giật đến lung lay.
“Ta lại nói sai chỗ nào rồi? Hắn cũng quá vô lễ đi!” Mộ Tử Duyệt có chút giận.
Đang nói chợt nghe bên ngoài xôn xao, vài công công ở phía trước dẫn đường, Hạ Vân Khâm, Lệ thái phi, Thụy thái phi cùng nhau cười nói đi đến, trong vườn tất cả mọi người đều cúi đầu hành lễ.
“Các vị ái khanh không cần đa lễ, hôm nay là vì yến hội, mọi người đều thoải mái chút.” Hạ Vân Khâm mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đồng loạt lên tiếng, nhìn Hạ Vân Khâm đi đến long trướng xong mới trở lại sa trướng của mình.
Hạ Vân Khâm lia mắt đến sa trướng của Nghiễm An vương phủ cách đó không xa, đợi một lát vẫn không thấy Mộ Tử Duyệt vội vàng tới tạ tội, đành phải nghiêm mặt lệnh cho Lễ bộ bắt đầu thưởng xuân yến.
Một đám nhạc kỹ nối đuôi nhau vào, nào đàn nào sáo, giai điệu dập dìu; nhóm vũ công dáng người xinh đẹp, áo trắng thanh thoát nhẹ nhàng, một khúc “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” làm người ta như say như dại.
Hạ Vân Khâm trong lòng không yên, hắn vốn là muốn có Mộ Tử Duyệt ở bên cùng hắn xem ca múa, nhưng hiện tại dù nói thế nào cũng không thể đánh mất mặt mũi. Đêm qua lúc Tiểu Khánh Tử quay lại bẩm báo, tả tướng Lỗ Tề Thắng ở ngay bên cạnh, cười khuyên giải vài câu, trong cơn thịnh nộ hắn chưa nhìn ra cái gì, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ, chỉ sợ Lỗ Tề Thắng lợi dụng cơ hội ly gián. Hắn có chút phiền chán, giận tái mặt nói với Tiểu Khánh Tử: “Ngươi nói Nghiễm An vương muốn tới tạ tội, người đâu?”
Tiểu Khánh Tử thầm lau mồ hôi lạnh: “Nô tài đi tìm xung quanh.”
Nói xong, hắn một đường chạy tới sa trướng Nghiễm An vương phủ, chỉ một lúc đã một đường chạy về, phía sau là Mộ Tử Duyệt chậm rãi đi đến, khom người trước long trướng nói: “Thần Mộ Tử Duyệt đến thỉnh tội.”
Hạ Vân Khâm giận dỗi không nhìn đến nàng, chỉ dõi mắt về phía trước xem ca múa, sa trướng Lệ thái phi ở bên trái long trướng, thấy thái độ của Hạ Vân Khâm như vậy không khỏi kinh ngạc.
Mộ Tử Duyệt lại cúi đầu nói lại, Hạ Vân Khâm vẫn không có phản ứng, hiểu được cơn giận của hắn còn chưa tiêu nên không nói nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở bên ngoài.
Tình cảnh này bày ra trước mắt mọi người, ai cũng thấy rõ ràng, có kẻ vui sướng mừng rỡ khi người gặp họa, có người lo lắng… Chỉ sợ ngày mai kinh thành huyên náo đồn ra, Nghiễm An vương cùng bệ hạ bất hòa, ở thưởng xuân yến nháo một trận.
Sau một lát, Lễ bộ tuyên bố hôm nay là thưởng xuân yến, mọi người lấy “Xuân” làm chủ đề tự làm thơ vẽ tranh, sau đó cùng nhau nhận xét.
Mộ Tử Duyệt đứng chừng một nén nhang, lòng bàn chân đã bắt đầu đau, trong lòng vui buồn lẫn lộn: vui là vì bệ hạ thế mà cũng thị uy với nàng, nói như vậy hắn sắp trở thành một vị quân vương thánh minh quyết đoán; buồn là nàng nếu cứ đứng như vậy thì không cách nào làm quà “đáp lễ” cho Thụy vương gia! Nàng vì thưởng xuân yến lần này bỏ nhiều tâm sức như vậy, cũng không phải chỉ xem ca múa hay nghe vài bài thơ là đủ!