Đọc truyện Quyền Thần Dưỡng Thành – Chương 11
Tất nhiên Mộ Tử Duyệt sẽ không cùng hắn đi thay quần áo. Nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, cười rạng rỡ nói: “Diệc Hiên huynh nói đùa, đường đường nam nhi, không câu nệ tiểu tiết, quần áo bẩn thì sợ cái gì, vẫn là ngươi đi đi, ta ra đại sảnh chờ ngươi.”
Nàng mang tâm tình sung sướng về tới đại sảnh, chỉ thấy Mộ Thập Bát cùng Hạ Đao hai người ngồi mặt đối mặt, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Vừa thấy nàng trở lại, Mộ Thập Bát thở dài nhẹ nhõm, thầm oán nói: “Vương gia, sao ngài đi lâu vậy?”
“Lâu cũng không bằng Thụy vương, hắn lúc này không phải còn chưa tới đó thôi?” Mộ Tử Duyệt thanh thản ngồi trên ghế, nhận lấy chén trà từ một gia nhân.
Hạ Đao mặt không đổi sắc nói: “Khởi bẩm vương gia, chủ nhân nhà ta nói, vương gia dù sao cũng không có việc gì làm, thay vì ở bên ngoài chủ trì thưởng xuân yến, còn không bằng ở Thụy vương phủ uống trà.”
Mộ Thập Bát giận đến run cả người: “Vương gia, chúng ta đi thôi, đừng ở chỗ này nghe người khác chọc tức.”
“Diệc Hiên quá vô tình, ta vì thưởng xuân yến của hắn hao tổn tâm tư, vậy mà hắn nói ra những lời như vậy.” Mộ Tử Duyệt vẻ mặt thương cảm.
“Có thể làm cho Tử Duyệt hao tồn tâm tư, bổn vương thật sự không biết lấy gì đền đáp, cảm động đến rơi nước mắt.” Khi đang nói chuyện thì Hạ Diệc Hiên xuất hiện ở cửa.
Mộ Tử Duyệt đánh giá hắn vài lần, chỉ thấy hắn thay đổi một thân y phục hàng ngày, bất quá hình như hắn rất thích màu đen. “Vương gia khách khí rồi. Đây là mẫu thiệp mời thưởng xuân yến, hai vị Thẩm, Phương đại nhân đề thơ vẽ tranh, không biết vương gia có hài lòng không?”
Hạ Diệc Hiên nhận lấy, nhìn chăm chú một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Tử Duyệt quả là có mặt mũi, cư nhiên có thể mời hai vị đại nhân này đề thơ vẽ tranh.”
“Chỉ sợ đều là nhờ mặt mũi của Diệc Hiên huynh.” Mộ Tử Duyệt khách khí nói.
Hạ Diệc Hiên bỗng nhiên tiến lại gần, ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt của nàng: “Thẩm Nhược Thần khí chất xuất trần, Phương Vu Chính phong thần tuấn lãng, Tử Duyệt coi trọng người nào?”
Gương mặt lạnh lùng của Hạ Diệc Hiên bỗng nhiên phóng đại trước mặt Mộ Tử Duyệt gấp mấy lần, làm nàng sợ nhảy dựng, một mùi cỏ xanh nhàn nhạt chui vào mũi. Lấy lại bình tĩnh, nàng thảng nhiên cười nói: “Diệc Hiên huynh xem trọng ta rồi, Phương đại nhân đoan chính nghiêm túc, ta chỉ cầu hắn yên tĩnh một chút, đừng tới tìm ta gây phiền toái là tốt rồi, về phần Thẩm đại nhân, phẩm tính cao thượng, người thế tục như ta sao có thể hồ ngôn loạn ngữ?”
Hạ Diệc Hiên im lặng, thật lâu sau khóe miệng mới lộ ra một tia cười cổ quái: “Thì ra Tử Duyệt thích Thẩm đại nhân.”
Mộ Tử Duyệt trong lòng đột nhiên nhảy loạn, liếc xéo hắn: “Diệc Hiên huynh muốn làm con giun trong bụng ta chỉ sợ có chút khó khăn, lần sau không bằng đến Nghiễm An vương phủ một lần, xem tám vị sủng nam của ta có bộ dáng gì.”
Hạ Diệc Hiên cũng không đáp lại, chỉ sải bước đến ghế chủ tọa ngồi xuống, nhận chung trà từ Hạ Đao, gương mặt đã khôi phục bộ dáng nghiêm nghị.
Hắn nhấp một ngụm, mày nhăn lại: “Sao lại mời Nghiễm An vương uống trà đặc thế này? Mau đem trà hoa quả trong phòng ta mời Tử Duyệt.”
Hạ Đao đáp một tiếng rồi vội vàng đi. Mộ Tử Duyệt cảm thấy không được tự nhiên, nghĩ: người này rốt cuộc cài bao nhiêu cơ sở ngầm trong Nghiễm An vương phủ? Ngay cả nàng thích uống trà hoa quả cũng biết rõ?
“Diệc Hiên huynh không cần khách khí, việc hôn nhân của ngươi, ngay cả bệ hạ cũng tự thân xuất mã, mấy ngày nữa nói không chừng còn có thể đến uống rượu mừng của huynh, hôm nay cố ý đến gửi một phần lễ mọn, đa tạ huynh lần trước ưu ái.” Mộ Tử Duyệt không muốn nghĩ nhiều, nghĩ đến mục đích chính đến Thụy vương phủ hôm nay, không khỏi đắc ý, khóe miệng nhếch lên, vẫy tay ra hiệu với Mộ Thập Bát.
Mộ Thập Bát lập tức lấy từ tay nải sau lưng một cái hộp dài bằng gỗ lê, cung kính đưa cho Hạ Diệc Hiên.
Hạ Diệc Hiên sửng sốt, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, gương mặt lạnh lùng liền trở nên nhu hòa, trông rất đẹp mắt.
Mộ Tử Duyệt nhìn không khỏi ngây người ngẩn ngơ, Hạ Diệc Hiên như vậy, vẻ kiệt ngạo cùng lãnh khốc biến đâu mất, chỉ còn sự ôn nhu động lòng người.
“Tử Duyệt có tâm như thế, ta thật sự là thụ sủng nhược kinh.” Hạ Diệc Hiên nói xong liền hưng trí bừng bừng mở nắp hộp ra, từ bên trong lấy ra một cuộn sách.
“Diệc Hiên huynh chậm đã,” Mộ Tử Duyệt chột dạ, “Vật ấy lúc đêm dài thanh vắng mở ra xem mới có diệu dụng…”
Lời còn chưa dứt, Hạ Diệc Hiên đã mở cuộn sách ra: “Nhưng ta chờ không kịp, đại lễ của Tử Duyệt, tất nhiên cùng Tử Duyệt thưởng thức mới là…”
Hắn chợt im bặt, cứng đơ ngay tại chỗ: chỉ thấy trong cuộn sách, hai người đang ẩn dưới tàng cây, ôm tỳ bà che nửa mặt, đúng là một bộ đông cung đồ cao cấp!
***
Suốt mấy ngày qua, Mộ Tử Duyệt tâm tình đều rất tốt. Nghĩ đến cái ngày Hạ Diệc Hiên bị món quà của nàng làm cho đứng hình, nàng liền cảm thấy cả người thư thái, không uổng công nàng vì tìm món quà xứng đôi với “tráng dương hoàn” mà lo nghĩ.
Thưởng xuân yến sẽ tổ chức vào mùng sáu tháng tư, cách thời điểm hiện tại còn một tháng. Mộ Tử Duyệt cố ý đi Khâm Thiên giám cầu ngày tốt này, nghe nói ngày này nhật nguyệt lão vừa vặn chấm dứt bế quan, vì nam nữ si tình trong thiên hạ kết dây tơ hồng, cầu thân hay cầu nhân duyên đều tốt lành.
Mộ Tử Duyệt cố ý cho người đem lời chú giải này đưa đến Thụy vương phủ, chỉ chốc lát sau, gã sai vặt truyền tin mang về một tờ giấy, chữ viết trên giấy rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp: đồng hỷ đồng cát.
Mộ Tử Duyệt cho rằng đây là hắn thẹn quá hóa giận, muốn kéo nàng vào một vụ hôn sự nào đó, chỉ tiếc tin đồn nàng là tên đoạn tụ đã truyền khắp kinh thành, ai còn dám đem việc chung thân đại sự giao đến tay nàng? Tâm nguyện này của Hạ Diệc Hiên đành thành hư không thôi.
Đã nhiều ngày kinh thành cực kỳ náo nhiệt. Kỳ thi mùa xuân đã gần kề, toàn thành từ trên xuống dưới đều đang bàn tán về kỳ thi mùa xuân và các thí sinh, người nào có khả năng đề danh bảng vàng, người nào tài mạo song toàn, đề kỳ thi mùa xuân sẽ là gì… Đề tài trung tâm là quan chủ khảo. Thẩm Nhược Thần vốn đã nổi tiếng, nay tổ tông tám đời đều bị đào ra, thậm chí cả những chuyện lý thú lúc hắn còn bé cũng được đem ra bàn luận nồng nhiệt.
Đây là kỳ thi mùa xuân đầu tiên kể từ khi Hạ Vân Khâm tự mình chấp chính tới nay. Hạ Vân Khâm rất coi trọng, cải trang đến trường thi quan sát, còn gọi Mộ Tử Duyệt đồng hành.
“Thẩm ái khanh thế mà cũng từng làm qua chuyện như vậy? Làm một hình nộm ở thư phòng, còn mình thì chui tường trốn ra ngoài?” Hạ Vân Khâm kinh ngạc.
Mộ Tử Duyệt cũng có chút ngẩn người, thì ra vị trích tiên kia cũng giống như bao nam tử khác, ngày bé cũng như nàng, cũng từng trèo tường lật ngói, nghịch ngợm gây sự.
“Còn có tin đồn, vị hôn thê của hắn qua đời là vì hắn quá mức kinh tài tuyệt diễm. Hôn thê của hắn phúc trạch không đủ để hưởng, cho nên chưa qua cửa đã đi rồi. Mấy mối hôn sự sau này cũng liên tục gặp sự cố, cho nên đến giờ vẫn độc thân, hầy…” Hạ Vân Khâm nhịn không được than.
“Ta nghe nói hắn lại định một mối hôn sự rồi, chỉ chờ mãn ba năm hiếu kỳ với Thái phu nhân sẽ cưới vào cửa, chẳng lẽ là giả?” Mộ Tử Duyệt cũng góp vài câu giúp vui.
Người bàn bên cạnh thở dài: “Đừng nói nữa, mối hôn sự đó còn chưa chính thức quyết định, có vẻ đàn gái không muốn đâu.”
Mộ Tử Duyệt vỗ bàn, giận dữ nói: “Nhân phẩm Thẩm đại nhân như thế, nữ tử phương nào lại còn ngại đông ngại tây?”
“Nghe nói là cháu gái Dư thái sư, thật sự kiêu căng. Theo ta thấy, cũng không xứng với Thẩm đại nhân của chúng ta, các ngươi nói có đúng không?” Người nọ cũng bất bình.
Mộ Tử Duyệt lập tức không nói nữa, im lặng uống trà. Hạ Vân Khâm ngồi một bên, vui vẻ nhỏ giọng nói: “Tử Duyệt, thì ra là Dao nhi, sao ta không biết việc này. Thế thì ngươi và Thẩm đại nhân là tình địch rồi.”
Da đầu Mộ Tử Duyệt tê dại. Dư thái sư là ân sư thụ nghiệp của Hạ Vân Khâm, trong sạch liêm khiết đứng đầu, do tuổi tác đã cao, không còn hơi sức lo chuyện triều chính, được ban tặng danh thái sư, ở trong phủ an hưởng tuổi già. Ông có hai trai một gái, đều tuân thủ quy củ, thanh chính liêm khiết. Một người nhậm chức trung thừa Đại Lý Tự, một người nhậm chức Lễ bộ thị lang, Dư Chi Dao là con gái của ông.
Đêm giao thừa năm ngoái, Hạ Vân Khâm mời trọng thần cùng gia quyến hoàng tộc dùng cơm tất niên. Không biết sao, Dư Chi Dao vừa thấy Mộ Tử Duyệt đã động tâm, còn nhờ bạn thân khuê phòng là An Ninh công chúa đến thăm dò ý tứ của nàng. May là phủ Thái Sư từ trên xuống dưới cũng không muốn cùng Mộ Tử Duyệt dính líu nửa phần quan hệ, thế nên mới đem chuyện này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nghĩ đến đây, Mộ Tử Duyệt kéo Hạ Vân Khâm ra ngoài: “Tiểu Ngũ, sắc trời không còn sớm, nhanh làm việc chính đi.”
Hạ Vân Khâm đứng hàng thứ thứ năm, khi còn ở Mộ phủ, Mộ Tử Duyệt gọi hắn như vậy. Hạ Vân Khâm nghe xong, mặt mày hớn hở: “Tiểu Ngũ, lâu rồi ta không được nghe ngươi gọi như vậy. Không được, ta muốn đến cầu vượt nhìn xuống, kẻo đến trường thi, ngươi lại đem quy cũ nề nếp ra, không chịu gọi ta như vậy nữa.”
Mộ Tử Duyệt dở khóc dở cười, đành phải dẫn hắn tới chỗ cầu vượt. Dưới cầu vượt là một khu chợ náo nhiệt, các tiểu thương đang ra sức rao bán, xiếc ảo thuật như thường lệ đưa đến từng hồi trầm trồ khen ngợi, xa xa còn có thể thấy gánh hát ở đáp đài hát hí khúc…
Hạ Vân Khâm mua hai chuỗi kẹo hồ lô, đưa cho Mộ Tử Duyệt, cười nói: “Tử Duyệt, còn nhớ lần đầu tiên ngươi mời ta ăn cái này không? Ta đã nói gì?”
Mộ Tử Duyệt giơ chuỗi kẹo hồ lô lên đón ánh mặt trời nhìn nhìn, mỉm cười: “Tử Duyệt ca ca, thứ này nhìn sặc sỡ như vậy, có độc hay không?”
“Khi đó ngươi cả người ngây ra, bế ta một hồi lâu, nói là chưa thấy qua đứa nhỏ nào ngu như vậy.” Hạ Vân Khâm có chút cảm khái, “Lúc ấy ta thật giống như là chim sợ cành cong, thực không có tiền đồ, nếu không gặp được các ngươi…”
Mộ Tử Duyệt trong lòng thương hại, nhịn không được vươn tay ra, muốn giống như trước kia xoa đầu của hắn, phát hiện thiếu niên trước mặt đã cao hơn nàng rất nhiều. “Tiểu Ngũ vốn là ngôi sao sáng, cho dù không có chúng ta, cũng sẽ tỏa sáng.”
“Tử Duyệt ngươi đừng nói lời ngoài mặt,” Hạ Vân Khâm có chút bất mãn, trẻ con trừng mắt nhìn nàng, “Không có ngươi ta cái gì cũng không thành. Không đươc! Ta muốn Tử Duyệt cả đời phải ở bên cạnh ta.”
Mộ Tử Duyệt cười gật gật đầu, trong lòng có chút cảm khái: trên đời này, có ai đối xử với ai vĩnh viễn như khi mới gặp? Hai chữ quyền thần này, khó nhất chính là bốn chữ công thành lui thân. Thời gian còn dài, ai có thể đoán trước sau này sẽ phát sinh chuyện gì?
Hai người đang nói, bỗng nhiên phía trước truyền đến một trận xôn xao, tiếng quát hỗn loạn cùng tiếng cầu xin, làm cho người ta chú ý. Hạ Vân Khâm tâm tính thiếu niên, vừa định đi qua xem náo nhiệt, lại nghe chủ quán kẹo hồ lô hảo tâm khuyên can: “Tiểu tử đừng đi, coi chừng gặp phải phiền toái.”