Đọc truyện Quyến Rũ Vợ Yêu Chồng Ngốc Không Nên Thế! – Chương 38: Mang Du Trạch Đi
Bởi vì một câu nói của Bạch Cố, Hạ Mai và Du Điềm Điềm phải phá vỡ kế hoạch, dẫn Tinh Lạc về nhà họ Du gặp Du Trạch.
Đương nhiên, đi theo Tinh Lạc còn có Bạch Kỳ, Bạch Cố và bảo tiêu Bạch gia.
Dưới mấy con mắt nhìn chằm chằm, Hạ Mai có muốn giở trò cũng được, suốt đường đi im như thóc.
Nơi ở nhà họ Du cách Bạch gia bốn con phố, Tinh Lạc quen đường quen nẻo không cần Hạ Mai chỉ đường đã đi tuốt đằng trước, thỉnh thoảng chỉ cho Bạch Kỳ đâu là chỗ cô chơi đùa lúc nhỏ, đâu là bà hàng xóm khó tính, đâu là con chó đã cắn vào mông cô,…
Đã lâu không về nhà mình, Tinh Lạc không thấy xa lạ chút nào, cảnh vật quen thuộc làm cô hồi tưởng về quá khứ, ngày cô còn có mẹ, ngày ba còn thương yêu cô, gia đình cô hạnh phúc khiến người khác ngưỡng mộ.
Cho đến lúc mẹ mất, Hạ Mai bất thình lình bước vào cuộc sống của cha con cô, mọi thứ dần thay đổi…
“Đến nơi rồi.”
Đứng trước ngôi nhà lớn nhất khu phố, Tinh Lạc xoay người nhìn Hạ Mai.
Hạ Mai hừ hừ trong cổ họng, đi lướt qua người Tinh Lạc ấn dấu vân tay của mình vào ổ khóa.
Cánh cổng dạt sang hai bên, đám người nối đuôi nhau bước vào Du gia.
Trong nhà, cơ sở vật chất khác hoàn toàn so với hồi Tinh Lạc còn ở, xa hoa và lộng lẫy theo ý thích của mẹ con Hạ Mai, một bộ nhà giàu mới nổi khoe khoang, lãng phí.
Quản gia và người hầu đều là những gương mặt xa lạ, hiển nhiên Hạ Mai đã làm một cuộc cải cách, thay máu quy mô lớn, rải rác nhà họ Du là người của bà ta.
Khi nghe nói Tinh Lạc chính là đại tiểu thư, bọn họ lén lút trộm ngắm cô bằng ánh mắt quái dị.
Tinh Lạc nhìn quanh nhà không thấy thân ảnh ba cô, cô sốt ruột hỏi Hạ Mai.
“Ba tôi ở đâu? Bà nói ba tôi ở nhà cơ mà!”
Hạ Mai thở dài thườn thượt, bà ta buồn buồn nói.
“Đúng vậy, ông ấy ở nhà.
Nhưng mà mấy năm nay ông ấy không ra khỏi phòng, muốn biết nguyên do… con đi theo ta.”
Thâm tâm Tinh Lạc dấy lên dự cảm bất an khó tả, cô và Bạch Cố nhìn nhau, cất bước theo Hạ Mai lên phòng ngủ của Du Trạch.
Thời điểm tận mắt chứng kiến Du Trạch nằm bất động trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệnh, đầu tóc và râu ria bạc trắng, cắm vào cơ thể gầy gò của ông là những sợi dây dợ lằng nhằng, máy đo nhịp tim đặt cạnh giường kêu lên tiếng ‘píp píp’ đều đều, Tinh Lạc có mạnh mẽ đến mấy cũng sụp đổ.
“Ba… ba?”
Tinh Lạc vuốt má Du Trạch, khuôn mặt từng kiên nghị, điển trai đầy cuốn hút của ông giờ không còn lấy một tia sức sống.
Ba cô làm sao vậy?
Tại sao ông ấy lại nằm đây không nói lời nào?
Cô vẫn nhớ như in, lúc đuổi cô ra khỏi nhà, ông ấy còn khỏe mạnh, bộ mặt giận dữ và quyết tuyệt ấy bao năm nay cô không quên được.
Không biết Tinh Lạc đã bao nhiêu lần tưởng tượng ra viễn cảnh hai cha con gặp lại nhau, có lần cô tưởng tượng ông cười hạnh phúc, có lần thờ ơ lạnh nhạt, có lần ghét bỏ,…!nhưng tuyệt nhiên không có hình ảnh ông nằm liệt giường.
Tròng mắt Tinh Lạc giăng đầy tơ máu, cô quay phắt nắm lấy cổ tay Hạ Mai, gằn giọng.
“Bà đã làm gì ba tôi? Nói mau!”
Hạ Mai, bà làm gì tôi cũng không sao, nhưng mà động vào cha tôi… tôi liều chết với bà!
Sức mạnh của Tinh Lạc không nhỏ, cổ tay Hạ Mai bị cô nắm tím bầm, bà ta dãy dụa muốn thoát ra nhưng không được, đành đau khổ nói.
“Tinh Lạc, con nghe ta nói.
Ta không làm gì ông ấy, ta yêu ông ấy còn không hết, sao ta hãm hại ông ấy được? Ông ấy, ông ấy đổ bệnh… ông ấy bị bệnh suy tim! Từ lúc con đi nước ngoài, sức khỏe ông ấy ngày càng sa sút, một thời gian sau thì phát bệnh hôn mê tới hiện tại.”
Suy tim?
Đúng là cha cô có tiền sử bệnh án suy tim, thế nhưng ông ấy rất hiếm khi phát bệnh, mà phát bệnh nếu được uống thuốc kịp thời thì sẽ không sao hết.
Bác sĩ nói chứng bệnh của ông ấy còn nhẹ, giữ tình trạng sức khỏe ổn định, sống đến tám mươi tuổi không thành vấn đề.
Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Cô vừa vắng mặt thì ông liền trở bệnh nặng, không liên quan đến Hạ Mai mới là lạ.
“Tiểu Lạc?”
Thanh âm ngờ vực của Bạch Kỳ vang lên bên tai làm Tinh Lạc tỉnh táo hơn đôi phần, bộ dáng phẫn nộ của cô lần đầu tiên Bạch Kỳ được nhìn thấy nên anh cảm thấy hơi lạ lẫm.
Tinh Lạc lườm Hạ Mai, cô đẩy bà ta ra, quan sát trang thiết bị sơ sài trong phòng bệnh, hoa tươi trên bàn đã sớm héo rũ, bụi bặm phủ một lớp dày.
Cô nắm chặt tay, lạnh lùng chất vấn.
“Bác sĩ đâu? Y tá đâu? Sao tôi không thấy một ai có mặt chăm sóc ba tôi? Bà đừng nói với tôi là đến y tá riêng cũng không có!”
Hạ Mai chột dạ cười lấy lệ, bà ta bịa đặt.
“Có, dĩ nhiên có! Nhưng hôm nay bác sĩ có việc bận đi về trước, ta đã dặn quản gia làm thay công việc chăm sóc ba con rồi, con đừng lo.”
Bác sĩ? Y tá? Bốn nay trời bà ta không thuê bất cứ người nào, lấy đâu ra bác sĩ và y tá cho Tinh Lạc gặp.
Du Trạch bệnh nguy kịch, đúng như ý nguyện của Hạ Mai, bà ta làm sao có thể cho người đến chữa trị? Du Trạch hôn mê, quyền làm chủ Du thị cũng nghiêm nhiên rơi vào trong tay bà ta, bà ta có ngu mới chăm sóc ông tận tình.
Về phía Du Trạch, sinh mạng ông coi như ngoan cường, với số lượng thuốc ít ỏi Hạ Mai cho uống ông vậy mà vẫn sống được.
Cũng tại một phần Hạ Mai không mong Du Trạch chết sớm, ông chết sớm bà ta sẽ bị mọi người nghi ngờ.
Du Trạch cứ hôn mê không tỉnh dậy là tuyệt nhất!
Có quỷ tin lời bà!
Tinh Lạc trầm mặt, cô không vui đắp lại chăn cho Du Trạch, ngoắc ngoắc bảo tiêu Bạch gia ngoài cửa, đưa ra quyết định.
“Du phu nhân, hôm nay tôi sẽ mang ba tôi đi, bà không lo được cho ông ấy thì để tôi lo!”
Ở trong tay Hạ Mai, ba cô không sớm thì muộn cũng bị bà ta hành chết.
Ngày hôm nay, không ai ngăn cản được cô mang ông ấy đi!
Hạ Mai vội chắn đường bảo tiêu Bạch gia, bà ta nói lý.
“Tinh Lạc, con làm sao vậy? Ta vẫn dành cho ba con những phục vụ tốt nhất, tiên tiến nhất.
Con còn trẻ, không có kinh nghiệm chăm người bệnh, vẫn là để ta đi thôi.”
“Bà?”
Tinh Lạc cười mỉa, cô không giữ danh dự cho Hạ Mai trực tiếp mắng.
“Bà cái con khỉ! Bà ngoại trừ lấy tiền ba tôi ăn chơi thì làm được gì? Ba tôi đến cái chăn đắp trên người cũng bị rách, bà còn có mặt mũi nói sẽ chăm sóc tốt cho ba tôi? Tôi cười sảng! Du phu nhân… Hạ Mai… hôm nay tôi nhịn bà quá đủ rồi, cút ra!”
Hạ Mai bị Tinh Lạc chửi thẳng mặt bất tri bất giác lảo đảo lùi về phía sau ba bước mới đứng vững, thần sắc tái mét.
“Con… con…”
Tinh Lạc nộ khí xung thiên, cô không đánh bà ta đã là nhượng bộ lớn.
“Con… con mẹ ý! Tôi không phải con bà, đừng nhận vơ!”
Mẹ kiếp!
Con gái bạch liên hoa, đến mẹ cũng bạch liên hoa, thấy ớn.
Du Điềm Điềm đỡ Hạ Mai đang tức muốn hộc máu, cô ta nức nở.
“Chị, chị thôi đi.
Mẹ cũng có nỗi khổ tâm mà, bệnh của ba thực sự rất nặng, mẹ hết cách nên mới…”
“Ngừng!”
Tinh Lạc giơ tay, cô khinh khỉnh không nhìn Du Điềm Điềm lấy một lần như thể sợ bẩn mắt, lời nói độc địa chết người.
“Tôi không nghe con điếm trình bày.”
Du Điềm Điềm sững sờ, nếu không phải Hạ Mai đang túm chặt lấy tay cô ta thì cô ta đã không kìm được xông lên sống mái cùng Tinh Lạc một trận.
Tinh Lạc miệng lưỡi sắc bén, cô cố tình giăng bẫy để hai ả mất bình tĩnh nhảy vào, Bạch Cố đứng nhìn hết thảy, ông sẽ nghĩ hai ả thế nào đây?
Bạch Cố ngược lại nhịn cười đến mức nội thương, ông không nghĩ Tinh Lạc có một mặt tức chết người không đền mạng như vậy, không hổ danh con dâu Bạch gia.
Chất lắm!
Bạch Cố thấy bầu không khí yên ắng ngột ngạt kéo dài mãi không phải cách hay, ông chớp lấy thời cơ mở miệng.
“Du phu nhân, Du Trạch sẽ được chúng tôi mang về Bạch gia chăm sóc, điều kiện ở Bạch gia không kém bệnh viện là bao, bà không có ý kiến chứ?”
Nếu Hạ Mai dám nói cơ sở Bạch gia không bằng Du gia, ông sẵn sàng cho bà ta lên Tây thiên thỉnh kinh.
Huống chi Bạch gia có bác sĩ riêng tài giỏi, Du Trạch được hắn điều trị không hề thua thiệt.
Bạch Cố đã đích thân mở lời, Hạ Mai mà từ chối nữa thì chẳng khác nào tự thừa nhận trong lòng bà ta có quỷ.
“Cảm ơn chủ tịch Bạch, hy vọng mọi người chăm sóc chồng tôi chu đáo.
Tôi… không có ý kiến.”
Có Bạch Cố chống lưng cho Du Tinh Lạc, từ giờ bà ta muốn tính kế cô cũng phải suy nghĩ thấu đáo.
Chết tiệt! Du Tinh Lạc vận cứt chó gì không biết?
Bạch Kỳ và bảo tiêu ôm Du Trạch lên xe ô tô của Bạch gia.
Thu dọn mọi thứ ổn thỏa đâu ra đấy, năm người tính cả Du Trạch không đánh tiếng chào tạm biệt mẹ con Hạ Mai, cứ thế nghênh ngang khởi động ô tô lao vút đi.
Mẹ con Hạ Mai đứng hít một ngụm khí bụi, cảm giác hôm nay dường như bước ra cửa bằng chân trái, trộm gà không được còn mất nắm gạo.