Bạn đang đọc Quyến Rũ Em Dâu Xinh Đẹp – Chương 18: Em Đâu Có Giận
Phong lấy vội cái nón em dâu làm rơi rồi anh vội chạy theo nàng.
Vừa vào phòng thì Ngọc Huyền đã vào phòng tắm rồi, anh ngồi ngay ghế, nghe tiếng xối nước bên trong mà sợ nàng giận nên anh đánh liều lên tiếng: “Em ơi, em có sao không? Thấy em chạy về nhanh quá làm anh lo em bị gì.”
Huyền nói vọng ra: “Bị gì mà bị, quê quá mà, ổng thấy hết, lo mà chạy về chứ còn đứng đó show hàng à.”
Phong nói tiếp: “Vậy em không giận anh hả? Anh cứ tưởng em giận, hihi.”
Nàng trả lời: “Hơi sợ thôi chứ giận gì, tai nạn thôi mà, nhưng mà vui.”
Chấn Phong được nước ra gõ cửa phòng tắm: “Em ơi, em đang vui, vậy cho anh vào tắm với em nhé, người anh ướt hết rồi, sợ cảm.”
Tiếng nước chảy đã ngừng, giây lát Ngọc Huyền mở cửa ra, khắp người nàng đang phủ trắng một lớp xà bông tắm nhưng không thể che hết cặp vú lớn và phần dưới đen thui, Phong nhìn không chớp mắt.
Nàng la: “Thay đồ đi, tắm mà nhìn gì, nhanh lên không em đổi ý nè.”
Thế là Phong lật đật thay đồ ra, cởi cái quần jean và cái áo thun ướt nhẹp ném vào một góc, cây thịt thì cứng nhổng cả lên, em dâu nhìn mà cười hoài.
Hai anh em tắm cho nhau, xoa bóp cho nhau, kích thích nhau trong phòng tắm.
Được một lúc chịu hết nổi, Phong tính đưa cây thịt của mình vào lỗ thịt của Huyền thì bị nàng cản lại: “Từ từ anh, làm trong này trúng gió đó, với lại vừa nhúng nước, anh chắc đói rồi, em không muốn anh bị xỉu đâu.
Giờ tìm cách nào order đồ ăn chứ em đói lắm rồi nè.”
Phong lau người rồi quấn khăn bước ra còn em dâu ngồi lại dùng nước nóng giũ sạch hai bộ quần áo của hai người.
May quá, lúc này nhà hàng vắng nên đồng ý mang vào phòng.
Phong gọi mấy món cơm quen thuộc vào cho nhanh, lúc mang đồ ăn vào phòng, con bé phục vụ cứ nhìn Phong chằm chằm, chắc tưởng anh vừa mới “ấy ấy” đây mà, với lại anh chỉ quấn độc cái khăn tắm mà tiếp con bé.
Bên trong phòng tắm thì tiếng nước cứ róc rách.
Con bé vừa đi thì em dâu cũng quấn khăn đi ra, cầm hai bộ quần áo treo lên móc, lấy hai cái quạt chính trong phòng hướng thẳng về mấy bộ quần áo bật số lớn nhất.
Hai anh em không có quạt nóng, nên phải mở toang cửa sổ ra.
May là hôm nay không có khách, nên cũng không ai nhìn, chứ không thì cảnh tượng thật tức cười.
Hai người nam nữ, chỉ quấn mỗi cái khăn, ngồi ăn cơm bên cạnh cửa sổ nhìn ra sông.
Huyền vừa ăn vừa nói: “Hôm nay vui thật, mặc dù em hơi sợ nhưng đúng là gần chục năm rồi em mới vui như hôm nay, mới trải qua cảm giác như hôm nay và cũng hứng như hôm nay.”
Anh sợ nghe lầm, hỏi lại nàng: “Hứng hả em? Anh có nghe nhầm không?”
Nàng cười: “Là em thích làm chuyện đó một cách thực sự ấy, nhất là lúc ngồi trên thuyền, chỉ tiếc là lọt xuống nước làm em tiêu tan hết cơn hứng khởi.
Nhưng hôm nay thực sự em vui lắm, chút nữa em sẽ lại trả công cho anh, giờ thì ăn cơm đi.”
Nghe em dâu nói câu đó, thực sự Phong không thể nào ăn tiếp được, cơm nó cứ nghẹn nghẹn ở cổ họng, anh chỉ muốn nàng trả công ngay thôi.
Ráng được chút nữa cũng ăn xong, mà cây thịt thì cứ đội đội lệ dưới lớp khăn mỏng, nàng thì cứ ngồi nhìn cười cười.
Ăn xong, gom hết đĩa bỏ ra trước cửa phòng, Huyền lại vào toilet nói vọng ra: “Anh ơi, anh dẹp cái bàn đi, còn lại hai cái ghế thôi anh em mình ngồi ngắm cảnh, đợi em đánh răng súc miệng chút.”
Nghe lời, Chấn Phong khiêng cái bàn nhỏ đi vào bên trong, chỉ để lại hai cái ghế dựa bên cửa sổ, em dâu bước ra, trên người không một mảnh vải, mỉm cười nhìn Phong, anh chỉ biết trân người nhìn lại, không biết nói gì.
Nàng mở lời: “Ngồi yên đó, để em trả công.”
Nàng bước tới chỗ cửa sổ, sụp người xuống vì sợ người ta thấy, ngồi xuống ngay bên cạnh Phong, ngước lên nhìn anh nói: “Anh biết em trả công thế nào rồi chứ gì.”
Phong mỉm cười nhắm mắt lại.
Em dâu nhẹ nhàng kéo cái khăn của anh chồng rớt ra, cây thịt hùng dũng nãy giờ được xổ tung ra như cái lò xo.
Nàng nhìn nó trìu mến rồi bắt đầu liếm láp bú mút.
Mới chỉ hôm qua mà giờ nàng làm tốt quá, đúng là có TÂM mà.
Huyền liếm hai bên đùi Phong, hai hòn tinh hoàn, liếm láp thân côn thịt rồi mới bắt đầu từ từ ngậm cái miệng ấm nóng ẩm ướt vào côn thịt và từ từ đưa lên đưa xuống.
Anh thì cố gắng làm như đang ngắm cảnh thật để có ai đi ngang thì không nghi ngờ, bên dưới em dâu vẫn không ngừng “hành hạ” anh, lúc nhanh lúc chậm, lúc trong lúc ngoài, lúc ướt lúc khô.
Chỉ cần ai ra đứng ngay cửa sổ thì thấy ngay bên trong là hai con người trần trụi, một người đang sung sướng, một người đang phục vụ tận tình.
Còn nhìn xa thì cứ như một người cởi trần ngồi bên cửa sổ ngắm sông.
“Cao cao bên cửa sổ, có người BJ cho ta.” Chấn Phong cất tiếng hát trong tim.
Được một lúc chịu hết nổi, anh kéo nàng đứng lên, hôm say đắm vào đôi môi chăm côn thịt anh nãy giờ.
Xoay em dâu lại, hai tay nàng chống lên thành cửa sổ, Phong đứng từ đằng sau, nhét côn thịt vào trong lỗ thịt của nàng, Huyền hơi rên nhẹ vì chưa có nước nhờn, chắc là nàng hơi rát.
Nhưng chỉ ít giây sau, mọi chuyện ổn cả, dâm thủy bắt đầu về, côn thịt của Phong bắt đầu trơn bóng, ướt át theo từng nhịp dập, em dâu lúc này cũng chẳng biết sợ là gì, mặt thì vẫn nhìn ra cửa sổ, có lúc nhắm lại luôn, miệng thì rên ư ử theo mỗi nhịp dập của anh chồng, hai tay Phong bóp cặp vú đang tưng tưng lên vì tốc độ dập của anh.
Cả căn phòng chỉ nghe tiếng máy quạt vù vù và tiếng dập bạch bạch đầy dâm dục, Huyền chịu hết nổi la lên: “Anh ơi! Em sướng quá, anh làm em sướng thật đó, em thích ngày hôm nay lắm, dập nhanh vào anh.”
Như được tiếp thêm sinh lực Phong lấy hết sức bình sinh dập liên tiếp gần hai mươi phát nữa trước khi bắn toàn bộ tinh khí vào bên trong nàng.
Người nàng cũng giật giật liên hồi, bên dưới co bóp làm thốn cả côn thịt của anh, nàng rên ư ử ra vẻ mãn nguyện lắm.
Bất chợt, có tiếng va chạm bát đĩa vang lên làm Phong hết hồn, đẩy em dâu sát vào trong chồm ra cửa sổ nhìn về hướng cửa chính, chỗ mà để bát đĩa ăn xong lúc nãy.
Nhỏ nhân viên lúc nãy đang lui cui để bát đĩa vào cái khay để mang về nhà hàng.
Anh vội thụt lẹ vào trong, không biết nãy giờ nó có nghe thấy không nhỉ, có có thấy gì không.
Mà thôi kệ mặc xác hy vọng nó chỉ mới vừa ra đây làm anh hú hồn.
Quay vào trong, Ngọc Huyền lấm lét hỏi: “Gì vậy anh?”
Anh đáp: “Con bé nhân viên nó ra lấy chén bát thôi em, không sao đâu.”
Nàng nói: “Lỡ nó nghe thấy hết thì sao?”
Phong cười: “Nghe thì cũng nghe rồi, thấy thì cũng thấy rồi, có sao đâu em, lần sau mà biết nó rình, anh mở cửa gọi nó vào luôn.”
Em dâu lấy tay đấm anh thùm thụp: “Anh quá hư luôn, giờ em mới thấy anh quá hư.”
Anh cười: “Thôi nằm nghỉ chút đi rồi về.”
Nói rồi anh ra khép cái cửa sổ lại, vào trong, trần trụi nằm cùng em dâu, thiếp đi tự lúc nào không biết.
Tỉnh dậy đã gần 15h30 chiều, chết mất, phải về thôi.
Anh vội ba chân bốn cẳng thay hai bộ đồ vẫn đang ướt rồi chạy ra trả phòng, lúc ra còn nhìn thấy con nhỏ nhân viên lúc nãy nó nhìn anh và em dâu hoài, chắc chắn là nó đã thấy lúc nãy rồi.
Nhưng lúc này không phải lúc để ý, hai anh em vội ra bãi xe lấy xe máy chạy thẳng về nhà.
Hai bộ đồ vẫn ướt nhem, ngồi trên xe thật là khó chịu, nó cứ rít rít ướt ướt, nhất là bộ váy của em dâu và cái quần jean của Phong.
Vừa chạy đến cổng nhà em dâu, định bụng chở nàng chạy thẳng vào nhà, bất chợt thấy có gì lạ lạ, thấy cổng mở hé, anh chưa kịp nói gì thì em dâu đã xuống xe, mở cái cổng ra, bên trong chiếc xe của thằng em trai anh đậu ở sân tự lúc nào.
Anh nghĩ: “Ủa, lúc nãy nó còn trong gara mà, hay em mình về rồi.”
Đang mải suy nghĩ thì thấp thoáng thấy bóng em trai ở xa xa đang đi tới, anh vội núp ngay vào bên cạnh cổng, tim đập thình thịch..