Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ

Chương 73: Phát hiện (2)


Đọc truyện Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ – Chương 73: Phát hiện (2)

Edit: Va

Beta: Su

“Duẫn Thừa, em có chuyện nói cho anh biết.”

Chỉ nghe bang một tiếng, Thẩm Lam mở cửa phòng sách như đốt pháo nổ rồi xông thẳng vào bên trong.

Phó Duẫn Thừa biết tính cách của vợ luôn hấp tấp như vậy nên anh không thèm để ý, chỉ là hơi hơi nhíu mày.

Anh rời tầm mắt khỏi màn hình laptop: “Chuyện gì?”

Sắc mặt Thẩm Lam rõ ràng khó coi. Cô trầm khuôn mặt hỏi: “Lục Trạch ngoại tình, anh biết không?”

Cô thường xuyên đi công tác ở bên ngoài, nhưng Phó Duẫn Thừa thì khác, anh vẫn luôn ở nhà. Trên đường trở về, Thẩm Lam đã suy nghĩ rất nhiều, trong ngày thường, Lục Trạch luôn sắm vai là một người chồng tốt, người đàn ông như vậy mà cũng có thể ngoại tình. Giờ phút này, cô đang sợ việc này chồng mình cũng biết. Hai người đàn ông cấu kết với nhau, giấu hai chị em các cô, chuyện như vậy thì rất đáng sợ.

Sau khi nói xong, cô nhìn chằm chằm đôi mắt chồng mình, muốn từ đó nhìn ra một chút manh mối.

Cũng may, ánh mắt anh cũng không có chỗ nào kỳ quái, mà là giống như cô, lộ ra cảm xúc khiếp sợ cùng không thể tin tưởng.

“Lục Trạch… Ngoại tình?”

Phó Duẫn Thừa kinh ngạc, vẫn là không quá tin tưởng hỏi: “Em tận mắt nhìn thấy sao?”


“Đương nhiên là tận mắt nhìn thấy rồi.”

Thấy anh không có thông đồng làm bậy, bóng ma trong lòng Thẩm Lam giảm đi không ít. Cô vẫn có thể tín nhiệm anh.

Vì thế cô liền nói ra toàn bộ hình ảnh mà mình đã nhìn thấy ở trước cửa nhà Lục Trạch.

Cuối cùng, cô còn bổ sung thêm một câu: “Anh không thấy nên không biết đâu, Lục Trạch cùng cô gái kia dính nhau như sam, giữa ban ngày ban mặt mà liền ôm với hôn, cô gái kia vừa nhìn là biết sinh viên. Anh nói con gái bây giờ muốn như thế nào? Làm kẻ thứ 3 phá hư gia đình của người khác, có còn biết liêm sỉ hay không? Còn cả Lục Trạch nữa, quả thực là lương tâm bị chó ăn, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, đã có vợ còn trêu hoa ghẹo cỏ ở bên ngoài. Tại sao lúc trước em lại không nhìn ra cậu ta là một người như vậy chứ?”

Nhớ tới những hình ảnh đó, hiện tại, trong lòng Thẩm Lam vẫn tràn đầy tức giận, cảm thấy rất không đáng giá thay cho cô em họ.

Đàn ông đều là một lũ cặn bã. Em họ cô hiền huệ, từ sau khi kết hôn luôn quản lý mọi việc đâu vào đấy, giúp chồng dạy con, sắp xếp tất cả mọi thứ trong nhà gọn gàng ngăn nắp. Kết quả là, Lục Trạch kia còn không chỉ tìm một cô gái tuổi trẻ làm xằng bậy bên ngoài mà lại còn dám đưa về nhà…

Thẩm Lam nói lòng đầy căm phẫn nhưng lại không hề chú ý tới sắc mặt của chồng mình có chút không đúng lắm.

Phó Duẫn Thừa nghe, cảm thấy những lời này càng như là một đạo roi bén nhọn đánh ở trên người anh, vừa đau đớn lại vừa không có lời nào để phản bác. Hành động lúc trước của anh cùng Lục Trạch có cái gì khác nhau? Cho dù lý trí luôn mãi nhắc nhở nhưng anh mãi cứ trốn tránh. Lâm Nhụy dụ hoặc, hai người đã xảy ra quan hệ, hơn nữa, anh vẫn luôn khó có thể quên.

Phó Duẫn Thừa cương thân mình nghe Thẩm Lam nói xong, trong mắt càng thêm chua xót.

Việc này của Lục Trạch đã gõ một hồi chuông cảnh báo cho anh. Có lẽ, anh cũng nên tìm thời gian thích hợp để thẳng thắn với vợ mình.

Chỉ là trong lời nói của cô chứa đầy nỗi niềm chán ghét đối với chuyện ngoại tình như thế, nếu thật sự thẳng thắn thì chỉ sợ quan hệ vợ chồng giữa hai người sẽ phải dừng lại. Nhưng mà, dù cho có nói ra hay không thì chính Phó Duẫn Thừa cũng không thể không thừa nhận, trái tim anh, đã sớm thay đổi.

Sự tồn tại của Thẩm Lam vẫn giống như là một người thân ở trong lòng anh, nhưng tình yêu dành cho cô đã từng tràn ngập lại dần dần biến mất. Ngược lại là thân ảnh của Lâm Nhụy không biết từ khi nào mà đang lặng lẽ chiếm cứ trái tim anh…


Nếu không thẳng thắn mà cứ tiếp tục như vậy thì đối với vợ anh mà nói, nó cũng là một loại thương tổn lớn lao.

“À đúng rồi, em còn chụp trộm được ảnh.”

Suy nghĩ của Phó Duẫn Thừa đột nhiên bị đánh gãy, chỉ thấy Thẩm Lam vừa nói vừa mở album điện thoại ra, nhấn nhấn hai cái, sau đó đưa cho Phó Duẫn Thừa xem.

Ảnh chụp này chính là chứng cứ cho thấy Lục Trạch ngoại tình. Lục Trạch đang thân mật ôm hôn một cô gái trẻ tuổi, vị trí Thẩm Lam chụp thực xảo diệu. Chụp tướng mạo của đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm thực rõ ràng, đây đúng thật là bằng chứng.

Nhưng mà, khi Phó Duẫn Thừa thấy rõ diện mạo của cô gái trong ảnh chụp thì sắc mặt ngay lập tức trở nên xanh mét, tức giận vạn phần.

Vậy mà là Lâm Nhụy!

Sao có thể?

Chỉ có điều là, cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng ảnh chụp sẽ không gạt người, cô gái đang tươi cười rúc vào trong lòng ngực Lục Trạch kia đúng thật là Lâm Nhụy.

Xem bộ dáng hai người thân mặt trong ảnh chụp, hẳn là đã quen biết một khoảng thời gian, mà tất cả những chuyện này, anh lại giống như một đứa ngốc, hoàn toàn không biết gì cả.

Nhớ rõ lần trước, anh ở văn phòng thấy cảnh Lâm Nhụy cùng một nam sinh khác dã hợp, lúc ấy cũng là phẫn nộ, nhưng cái loại phẫn nộ này lại bị anh mạnh mẽ áp chế xuống, dù sao thì Lâm Nhụy cũng có cuộc sống riêng của mình, anh có cái quyền gì mà quản, thế cho nên, đến cuối cùng, anh lựa chọn trầm mặc cùng xa cách.

Nhưng lần này lại không giống lần trước.


Lục Trạch không phải cậu nam sinh kia, mà là một người giống như anh, là đàn ông đã có vợ. Cô và Lục Trạch tại sao lại ở bên nhau, làm sao có thể ở bên nhau?

So với phẫn nộ, một cổ cảm xúc gọi là ghen ghét điên cuồng tràn ngập ở trong nội tâm của Phó Duẫn Thừa, làm anh sắp mất khống chế.

Anh muốn hỏi Lâm Nhụy một chút, cô thiếu đàn ông đến như vậy sao?

Anh càng thêm muốn biết, chuyện Lâm Nhụy đã từng nói “Yêu anh” cùng với nỗi thống khổ trong mắt khi đó có thật hay không? Anh chẳng qua cũng chỉ là một trong những món đồ chơi mà cô chơi đùa khi nhàn hạ thôi sao…

Trên người cô, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật…

Giờ khắc này, lý trí của Phó Duẫn Thừa hoàn toàn hỏng mất.

“Anh có chút việc phải đi ra ngoài.”

Trầm giọng nói ra những lời này xong, Phó Duẫn Thừa đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe rồi liền bay nhanh ra cửa.

Thậm chí cũng không có thời gian nghe câu nói tiếp theo của Thẩm Lam.

“Duẫn Thừa, anh định đi đâu?”

Thẩm Lam khó hiểu với hành động bộc phát này của anh. Cô đuổi theo ra ngoài, muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng chờ khi cô đuổi theo ra cửa lớn thì lại chỉ nghe được tiếng động cơ xe, anh chạy nhanh như bay mà đi…

Lúc này đã là chạng vạng, ánh chiều tà của hoàng hôn rải trên mặt đường, phô ra một tầng ánh sáng màu vàng kim huy hoàng.


Đây hẳn là một phong cảnh tốt đẹp nhưng lại vô cớ để lộ ra một cổ tịch liêu cùng thê lương.

Thẩm Lam đứng ở tại chỗ, cô ngơ ngẩn nhìn phía trước, nhìn cái chấm đen càng ngày càng nhỏ dần dần biến mất ở trong tầm mắt mình kia.

Thẩm Lam có một loại dự cảm, cô có khả năng sẽ mất đi người chồng của mình.

……

Cùng lúc đó, Thẩm Nguyệt mang con trai về đến nhà. Ở trong nhà, cô cũng phát hiện ra một thứ không thuộc về mình.

Đó là một sợi tóc đen thật dài có độ cong uốn lượn, càng như là một sợi tóc xoăn của phụ nữ rơi ra.

Thẩm Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm sợi tóc này.

Sở dĩ cô vô cùng xác định sợi tóc xoăn này không thuộc về mình là bởi vì tóc cô vẫn luôn là thẳng.

Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thay đổi qua.

Giờ phút này, sợi tóc ấy đang lẳng lặng nằm ở một góc trong bồn tắm nhà cô.

Đây đại biểu cho…

Trừ bỏ cô, trong nhà này còn có một người phụ nữ khác từng xuất hiện.

Trong lúc cô không biết.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.