Đọc truyện Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ – Chương 39: Văn phòng giáo sư (2)
Edit: Va
Beta: Sakura + Su
Có nhớ cô không sao?
Phó Duẫn Thừa trầm mặc không lên tiếng.
Ánh mắt yêu say đắm cực nóng của Lâm Nhuỵ làm Phó Duẫn Thừa không có chỗ nào để ẩn nấp. Anh chỉ cảm thấy có chút ít ý tưởng âm u ở sâu trong nội tâm cũng bị bại lộ ra bên ngoài.
Anh muốn cô.
Rất muốn.
Lâm Nhuỵ ở trên giường nhu thuận cùng ngoan ngoãn làm anh phá lệ thỏa mãn. Chỉ có trời mới biết, đêm hôm đó anh phải dùng biết bao nhiêu lực nhẫn nại thì mới khiến bản thân không chìm đắm theo hành động.
Phó Duẫn Thừa giật giật môi, mắt đen chất chứa vài phần rối rắm cùng giãy giụa.
Cuối cùng, anh chỉ yên lặng với bình tĩnh.
“Không hề.” Anh lạnh lùng nói.
“Em không tin.” Đôi mắt của Lâm nhuỵ xoay tròn.
Cô dùng thân thể áp sát Phó Duẫn Thừa làm đôi vú đầy đặn của mình đè chặt trên ngực anh rồi nhẹ nhàng mà đong đưa thân thể, cọ xát lên.
Hai người mặc quần áo rất mỏng. Bởi vì dán sát như vậy nên có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau, xúc cảm như là trực tiếp trần trụi.
Thân thể của Phó Duẫn Thừa cứng còng, toàn bộ dây thần kinh đều căng lên.
Hai luồng mềm mại đè ép ở ngực anh, tựa như mát xa, rất thoải mái, anh thậm chí có thể miêu tả ra hình dáng của chúng nó. Loại cảm giác này thực sự sung sướng, biết rõ giờ phút này bản thân hẳn nên nghiêm khắc bảo cô dừng lại, nhưng lời nói vừa tới bên miệng thì lại không muốn nói ra mà ngược lại làm anh muốn trầm mê ở trong đó.
Phó Duẫn Thừa không hề ngăn cản Lâm Nhuỵ.
Cô vừa cọ ở trên người anh vừa trộm cởi bỏ cúc áo sơ mi màu đen xong nhẹ cắn xương quai xanh gợi cảm kia rồi trằn trọc liếm hôn.
Tựa như gà con mổ thóc, từ dưới lên trên, từ xương quai xanh hôn lên cổ xong lại đến cằm Phó Duẫn Thừa và cả bên môi.
Phó Duẫn Thừa lạnh mặt. Anh giống như tượng gỗ không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngoại trừ tiếng hít thở càng ngày càng nặng cùng mắt đen có chút mơ hồ. Từ đó có thể nhìn ra được anh đang hưởng thụ.
Đàn ông cùng phụ nữ, ở chung một phòng, một người ý chí không kiên định, một người lại tìm mọi cách trêu chọc.
Hai người càng ngày càng mờ ám…
Nhưng khi Lâm Nhuỵ sắp hôn lên đôi môi mỏng của anh thì Phó Duẫn Thừa đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, kháng cự né tránh.
Không khí bỗng nhiên cứng lại và có chút xấu hổ.
Lâm Nhuỵ bình tĩnh nhìn anh vài giây, cố chịu đựng sự chua xót nơi nội tâm rồi nói: ”Nếu thầy không thích thì em đây sẽ đổi chỗ.”
Thật vất vả mới có một cơ hội tiếp cận với Phó Duẫn Thừa. Nếu liền từ bỏ như vậy thì cô thật sự không cam lòng.
Cô lại lần nữa cúi đầu xuống mở mấy cái cúc áo sơ mi, tay nhỏ mềm mại dán ở trên bờ ngực trần trụi của người đàn ông, hoạt động lên xuống giống như xà tinh quyến rũ.
Phó Duẫn Thừa có thói quen vận động tập thể hình, tám khối cơ bụng tiêu chuẩn, cơ bắp rắn chắc, hình dạng rõ ràng, sờ lên xúc cảm thực tốt.
Đàn ông thích sờ ngực phụ nữ. Cũng giống như vậy, đại đa số phụ nữ cũng không thể chống cự được lực hấp dẫn của cơ bụng đàn ông.
Tay nhỏ thực nhanh liền túm điểm nào đó trên ngực anh rồi kẹp ở trong lòng bàn tay xong mềm nhẹ vỗ về chơi đùa, không có quy luật mà chỉ lung tung trêu chọc, từng chút lại từng chút gãi đúng tâm của người đàn ông.
Phó Duẫn Thừa lại không phải Liễu Hạ Huệ chân chính mà có thể làm được việc tuyệt trần đoạn dục. Anh chỉ là một người đàn ông, là một người đàn ông đang cố áp chế ngọn lửa tình dục sâu trong nội tâm.
Nếu còn để cô tùy ý làm bậy thì chuyện đó sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra.
Đôi con ngươi của Phó Duẫn Thừa tối tăm. Anh đè lại cái tay nhỏ đang làm loạn kia.
“Chúng ta không thể làm như vậy.” Anh nhìn Lâm Nhuỵ thật sâu, biểu tình nghiêm túc.
Lần trước đã là một sai lầm, đồng dạng sai lầm, anh không thể lại phạm phải lần thứ hai.
Đây là mục đích mà anh kêu Lâm Nhuỵ tới văn phòng.
Anh muốn điều chỉnh lại thái độ của mình và ngưng hẳn cái sai lầm này.
Lâm Nhuỵ giờ phút này dựa ở trên vai Phó Duẫn Thừa, khuôn mặt nhỏ tựa gần cái cổ thon dài của anh, cánh môi cô dán vào da thịt mẫn cảm. Nhiệt khí trong mũi phun ở cần cổ của người đàn ông khiến anh rùng mình một cái.
Đây là một tư thế cực độ thân mật, hai người nhìn qua thật giống như một đôi uyên ương tuyệt đẹp.
Nghe Phó Duẫn Thừa nói xong, Lâm Nhuỵ vô tội ngước mắt giống như không hiểu anh đang nói cái gì.
“Làm như vậy là làm gì?” Cô hỏi.
Ánh mắt của Phó Duẫn Thừa phức tạp.
Sau một lúc lâu, anh trầm giọng nói: “Em biết tôi đang nói cái gì mà! Vợ của tôi chiều nay sẽ trở về, tôi hy vọng em và tôi về sau có thể khôi phục thành quan hệ thầy trò bình thường để tránh ảnh hưởng đến gia đình của tôi.”
“Em đã biết.” Ngoài dự đoán, Lâm Nhuỵ đáp ứng thập phần dứt khoát.
Ngay khi Phó Duẫn Thừa vì thế mà cảm thấy kinh ngạc thì đột nhiên thấy cô gái trước mặt cong cong môi để lộ ra một nụ cười kiều mị đến tận xương.
“Nếu thầy đã nói xong thì nên để em nói đúng không?” Cô từ từ kéo dài ngữ điệu.
“Thầy cứng rồi!”
Lâm Nhuỵ dùng ánh mắt ý bảo giữa hai chân của người đàn ông phồng lên một đoàn.
Cô liếm liếm môi đỏ, mị nhãn như tơ, nhẹ nhả khí u lan: “Nó chọt em… Đau quá…”
Ánh mắt của Phó Duẫn Thừa cứng lại.
Giốnh như có một ngọn lửa trong khoảnh khắc đang nổ tung trong óc.
Anh liền biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy!