Bạn đang đọc Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi FULL – Chương 46
Ngày 15 tháng 2 trường Đoàn Minh Phong thi cuối kỳ, bốn giờ rưỡi chiều là thi xong môn cuối cùng, buổi sáng khi tôi đưa em đến trường đã nói trước sẽ đến đón em, chiều năm giờ hẹn bác sĩ tâm lý.
Sau khi em bị ngộp nước tinh thần gặp phải ám ảnh, sợ nước sợ tối, mất ngủ mơ nhiều, nửa đêm thường hay bị bóng đè không tỉnh lại được, cô kiên quyết không cho em ở trường nữa, phòng ba người bạn của em có hai người có bạn gái dọn đi rồi, người còn lại tìm được chỗ thực tập nên về rất trễ, một mình em ở đó tôi không yên tâm, nên ngày nào tôi cũng đều cho tài xế đến đón em về nhà ông nội.
Tôi thường là tan làm lúc bốn giờ rưỡi, vốn định giao việc đi từ rất sớm, mà giờ lại bận rộn thất thường, buổi chiều có một chuyên gia đến từ Tây An mở buổi hội thảo, vừa lên là tán gẫu nói đông nói tây một hồi, khó khăn lắm mới nói vào chủ đề kỹ thuật, phía dưới lại tâng bốc một phen.
Tôi báo cáo tiến triển dự án trước mắt xong, chuyên gia lớn tuổi đang cầm bình giữ nhiệt lim dim, tôi đen mặt lại, chị thư ký bên cạnh khều ông thức dậy, ông ấy chép miệng cười nói không còn sớm nữa, mọi người ăn bữa tối xong đi rồi họp tiếp.
Tôi biết trong cái giới này giở giọng quan thì đầy, mấy ông lãnh đạo chẳng lớn chẳng nhỏ này đi công tác là phải làm mình làm mẩy cho đã cái nư, cũng không phải là nói họ thùng rỗng kêu to gì, chỉ là thích làm giá bày ra cái kiểu mình cao quý rồi mới chịu phô ra bản lĩnh, khó tránh khỏi làm người khác chán ghét.
Tôi đang đúng lúc chẳng dễ chịu gì, bỗng nhớ đến Đoàn Minh Phong, vừa nhìn đồng hồ đã sắp đến năm giờ rưỡi rồi, không nén nổi sầu não, từ sở nghiên cứu lái xe đến trường đại học phải mất một tiếng đồng hồ, giờ tan làm kẹt xe không biết mấy giờ mới đến được, tôi gọi cho Đoàn Minh Phong, em nghe máy, chỉ là không có tiếng gì.
Tôi chạy thẳng về phía trạm tàu điện ngầm, mùa đông trời lạnh, tối lắm rồi, tôi lo lắng không yên nói vào trong điện thoại: “Đừng đi lung tung đấy, nghe chưa? Ở cổng phía đông đợi anh.
“
Đoàn Minh Phong không trả lời, cúp máy.
Tôi gọi về nhà ông nội, bảo mẫu nói Đoàn Minh Phong chưa về, gọi cho tài xế, tài xế nói Đoàn Minh Phong cũng không liên lạc cho ông ấy.
Đoàn Minh Phong có lịch sử đen về việc “chạy lung tung”, tôi sợ em nhất thời xúc động mà làm ra chuyện gì đó, khu trường học Tiên Lâm nằm ở tuyến số 2, tôi ở trạm Đại Hành Cung chuyển từ tuyến số ba sang tuyến số 2 là đa sáu giờ rưỡi rồi, gọi sang đó, em vẫn nghe máy và vẫn không nói gì như cũ, tôi tự biên tự diễn dặn dò em đừng đi lung tung, ngay cả ừ hử một tiếng em cũng không, điện thoại cũng không ngắt mắt, tôi đang nghi ngờ em căn bản là chẳng nghe gì đâu.
Đợi đến khi tôi xuống trạm tàu điện ngầm chạy điên cuồng về phía cổng trường, em đang cuộn tay lại giống như một chú sóc ngồi xổm bên lề đường, điện thoại đặt dưới đất, đầu đang gác lên đầu đối, chu môi chơi thổi từng luồn sương trắng lên màn hình điện thoại, giống như người ngoài hành tinh đang phát tín hiệu gì đó, hèn gì tôi nghe thấy tiếng gió phù phù trong điện thoại.
Sau khi kiểm ra cuối kỳ kết thúc là đến kỳ nghỉ đông, có một số khoa cho kiểm tra sớm, học sinh đều đã về nhà rồi, thêm cả thời tiết quá lạnh, trước cổng trường chỉ có lác đác vài người, nên tôi vừa nhìn đã thấy ngay Đoàn Minh Phong.
Trên người em có một khí chất rất kỳ lạ, sinh vật xung quanh đều xa cách, luôn cách biệt với dòng người, trông rất cô độc nhưng lại tĩnh lặng.
Tôi thở hổn hển, nhìn thấy người vẫn ở đó, trái tim lơ lửng cũng chịu nằm xuống, Đoàn Minh Phong không chạy lung tung đã là tạ ơn trời tạ ơn đất lắm rồi, chứ còn muốn gì nữa?
Tôi che lại ánh đèn đường, một lúc lâu sau em mới nhận ra có người ở bên cạnh, khoảnh khắc ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi cơ thể em thu về phía sau một chút, trong lòng tôi rất khó chịu.
Kéo em đứng dậy, gò má em lạnh đỏ cả lên.
Giọng điệu tôi hơi sốt ruột: “Sao không vào cửa hàng tiện lợi mà đợi hả, ở ngoài lạnh thế này.
“
Mặc dù Đoàn Minh Phong đã cố gắng tỏ vẻ không quan tâm, có điều môi em lại chu lên vô thức nên vẫn để lộ ra sự tủi thân và oán trách trong lòng, chắc là đang mắng tôi: “Đã đến trễ rồi mà còn hung dữ.
“
Tôi trông lại thấy dễ thương, bèn buồn cười ôm lấy em: “Anh sai rồi, anh đến trễ, em lạnh không? Đợi bao lâu rồi? Cóng luôn rồi đúng không nè.
“
Em không thèm ngó ngàng tới tôi, tay đút vào túi giống như một khúc gỗ.
Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý, Đoàn Minh Phong bưng một tô xiên que nóng hổi, uống sạch nước canh, sau đó mất hứng dùng que tre chọc chọc vào mấy cục chả viên.
Tôi biết trước giờ em đều như vậy, không ăn cơm nước đàng hoàng, chỉ thích uống nước canh, nên dứt khoát tìm một tiệm canh thịt dê gần đó để em uống cho đã rồi về.
Đoàn Minh Phong bị nhiễm gió lạnh, rồi lại bị khí nóng hun lên, gò má em đỏ ứng lên giống như em bé trong bức tranh tết, tôi cực kỳ muốn hôn em.
Giờ đây mọi việc em đều rất giữ nề nếp quy củ, làm người ta yên tâm một cách không ngờ tới, nhưng cũng xa cách tôi tám ngàn dặm.
Mặc dù có câu chuyện gì cũng có được có mất, nhưng tôi không biết cái này có phải là “cái được không đủ bù cái mất” không.
Nếu tôi không yêu em sâu đậm thì tôi có thể danh chính ngôn thuận nhân cơ hội này “đá” em, không cần tôi phải tốn sức thì em đã ngoan ngoãn mai danh ẩn tích rồi, tôi cưới vợ sinh con, sau đó gia đình hòa thuận vui vẻ, tiếp tục một cuộc đời thuận buồm xuôi gió của tôi.
Đoàn Minh Phong nghịch nước Fanta cam trên bàn, không nhìn ra được có tâm trạng gì, hình như ăn no bụng nên cũng đỡ bực bội hơn, sự lạ lẫm của em khiến tôi hoảng hốt lo sợ.
Tôi bất ngờ bắt lấy tay em, chai thủy tinh ngã trên bàn ăn, loảng xoảng, hết hồn hết vía.
Tôi nói: “Ngày mai anh tìm Lương Hiểu Ngôn đến đích thân giải thích với em.
“
Chai thủy tinh lăn lông lốc đến viền bàn, Đoàn Minh Phong ngơ người một chốc, sau đó rút tay ra giống như sợ bị rắn cắn, ấn giữ lấy chai Fanta sắp lăn ra khỏi mặt bàn.