Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi

Chương 28


Bạn đang đọc Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi FULL – Chương 28


Trước khi đến đơn vị quân đội báo danh tôi không còn xem nhật ký nữa, tâm tư của Đoàn Minh Phong dành cho tôi đóng chặt lại trong quyển vở ấy, giống như con mèo của Schrödinger, tôi mang quyển nhật ký đi, luôn mang theo nó bên mình, vì ngành tôi học ở trong trường quân sự là kỹ thuật điện tử thông tin, vào quân đội làm lính kỹ thuật, thường xuyên công tác, thời gian ở Nam Kinh trong vòng một hai năm rất ít, quyển nhật ký này đi theo tôi rất nhiều nơi, cũng không có cơ hội để trả lại cho Đoàn Minh Phong.
Đương nhiên, đây chỉ là cái cớ của tôi thôi, nếu tôi muốn thì tự nhiên sẽ có thời gian và cách để trả, Đoàn Minh Phong cũng hiểu ý không đòi lại.
Với thành tích của Đoàn Minh Phong, thi được vào trường đại học top 1 của quốc gia không phải vấn đề lớn, nhưng em vẫn ở Nam Kinh, ngành học là khoa học và công nghệ máy tính, lập trình là một nghề rất “tự kỷ”, cũng khá hợp với tính cách lạnh lùng của Đoàn Minh Phong.

Vì Đoàn Minh Phong đã lên đại học, ông nội làm mười mấy bàn tiệc mời bạn bè đến chúc mừng.

Tôi nghe mẹ nói Đoàn Minh Phong có cô bạn nữ cũng thân, không biết cô gái ấy hôm nay có đến không.
Bạn nữ thì tôi chưa thấy, mà bạn nam thì có một người đấy.
Tôi đứng trong sân ăn một chùm nho, nhìn thấy Đoàn Minh Phong và một người con trai cao cao đi cùng nhau từ xa.

Cậu bạn ăn mặc rất phong cách, trên tay đang chuyền quả bóng rổ, giống như đang nói chuyện chọc cho Đoàn Minh Phong vui vẻ, khóe miệng Đoàn Minh Phong hơi nhếch lên, cậu trai ấy bèn đắc ý cười ha ha đầy hài lòng.
Có gì buồn cười à? Rõ ràng Đoàn Minh Phong đang rất qua loa lấy lệ.


Tôi nhả hột nho vào tay, đi về phòng.
Chúng tôi hẹn nhau đến nhà ông nội trước rồi đến khách sạn sau, Đoàn Minh Phong đi một mình đến, tôi hỏi em: “Cậu bạn cùng em lúc nãy đâu? Không mời người ta vào?”
Đoàn Minh Phong bị tôi hỏi ập đến một câu như vậy, em sững sờ trong chớp mắt rồi cười lên: “Anh thấy rồi hả?”
Mẹ nó…!cái này mới là vui thật này, miệng sắp rách ra cả rồi.
Gương mặt em tươi cười, tiến đến lấy đi tô thủy tinh trên tay tôi, lấy hai quả nho bỏ vào miệng, gương mặt này của Đoàn Minh Phong đúng là…!càng lớn càng cuốn, bị cái không thích cười thôi.

Thật ra khi cười lên đôi mắt em giống như lá liễu vậy, linh động và ngây thơ.
Tôi tránh mắt đi, cầm chìa khóa xe trên bàn lên gọi ông bà nội xuất phát.
Ba mẹ tôi lái xe chở ông nội, tôi chở bà nội và hai mẹ con Đoàn Minh Phong.

Đoàn Minh Phong đưa tay ra ngoài cửa sổ, chỉ về một căn biệt thự gần bên đường nói: “Nhà Trần Diệp ở đó, là bạn mà lúc nãy anh vừa nhìn thấy ấy, bạn học lớp 12 của em.”
Tôi liếc mắt sang: “Oh.”
Đoàn Minh Phong vẫn chỉ hướng đó, gương mặt đầy gió xuân, tôi nói: “Được rồi, thấy rồi, rút tay lại đi, không biết ngồi xe là không được đưa tay ra cửa sổ sao?”
Đoàn Minh Phong vô cùng đắc ý, dựa lại vào ghế ngồi bắn bắn dây an toàn: “Em sợ anh nhìn không rõ.”
Tôi thật sự không biết chuyện người ta ở đâu liên quan cái rắm gì đến em, tôi khóa cửa sổ xe lại, không cho em đưa tay ra ngoài nữa.
Vì tính cách của Đoàn Minh Phong lầm lầm lì lì, không mời theo người bạn nào cả, trái lại giáo viên chủ nhiệm, giáo viên bộ môn, chủ nhiệm năm học và vài thư ký đều đến, Đoàn Minh Phong ngồi cùng họ giống như một cậu bé nhi đồng tự kỷ vậy, chủ nhiệm đến vỗ vai em mà em còn tránh đi, đúng là không chừa mặt mũi lại cho ai cả, bữa tiệc diễn ra được một nửa em đã lén lút qua bàn tôi.

Ông nội phân biệt đối xử với tôi và Đoàn Minh Phong, năm tôi thi lên đại học, ông ra lệnh tôi phải thi vào trường quân sự, bốn năm trời khổ cực phấn đấu, Đoàn Minh Phong thi lên đại học ông nội lại không có yêu cầu gì, chắc là thấy sức khỏe em không tốt, không nỡ bắt em chịu khổ.
Tôi nói cho Đoàn Minh Phong nghe, Đoàn Minh Phong gắp một miếng tôm lên, nhìn gương mặt già nua uống tới mức đỏ mặt tía tai kia, thờ ơ nói: “Cháu nội với cháu ngoại đương nhiên là khác nhau rồi.”
Ý tôi là muốn em biết mọi người đều rất yêu thương em, kết quả là em hiểu sai tám trăm dặm, tôi gõ lên đầu em: “Em là đồ vô tâm, cháu ngoại thì sao, ít thương em hay gì?”
Em gắp thức ăn lên, khóe miệng đọng lại nụ cười mỉa mai: “Đừng tưởng em không biết gì hết, em không phải con nít nữa đâu.”
Tôi nhất thời cạn lời, em lại khôi phục về với dáng vẻ vô tâm vô phế, giống như lúc nãy tôi đã nhìn nhầm rồi vậy.


Em nghiêng người vào tôi, ra vẻ ngoan ngoãn nói: “Biết rồi, sau này em sẽ hiếu thảo với ông, được không?”
Tôi cau mày lại: “Em biết cái gì?”
Đoàn Minh Phong mất tập trung, sờ dụng cụ ăn uống trước mặt hết một lượt, hiếu kỳ cầm ly rượu của tôi lên, lắc lắc rồi uống cạn sạch, tôi không kịp ngăn em lại, em cạn sạch nửa ly rượu trắng của tôi, cay sặc ngay lập tức, em chưa bao giờ uống rượu, không đến một phút đã lên tới não, gò má đỏ hây hây giống như hai quả đào mật, mềm nhũn dựa vào vai tôi giống như bùn nhão, cười ngốc với tôi, em nói: “Điều anh biết em đều biết cả.”
“Say rồi? Nói bậy gì đó…”
Tôi không dám hỏi rõ, đỡ em vào nhà vệ sinh rửa mặt, tửu lượng của em kém thậm tệ, lúc cười lúc khóc, giống như thằng nhóc điên, khác xa với dáng vẻ mọt sách lạnh lùng biết tiết chế như bình thường.
“Sao anh cứ đi công tác mãi vậy? Không chịu đến thăm em…!anh vẫn còn giận em sao? Mmm…? Không nói gì tức là vẫn còn giận, đồ hẹp hòi, Triệu Dịch Lam là đồ hẹp hòi!”
Đoàn Minh Phong nôn một lần, coi bộ chắc không ăn tiệc nổi được nữa rồi, chỉ có thể thuê một gian phòng cho em nghỉ ngơi, em bám lấy tôi không buông, uống rượu vào mà sức lại không nhỏ chút nào, ôm chặt lấy cổ tôi từ phía sau, người người qua lại đều đang xem trò cười, tôi không thể không cõng em lên.
“Anh giận con khỉ! Chuyện ngày xửa ngày xưa nào rồi em còn nhớ đó à?” Cái khách sạn này lớn kinh, tôi cầm thẻ phòng đi trên hành lang từ đầu này tới đầu kia, khó khăn lắm mới đặt con heo Đoàn Minh Phong này lên giường được.

“Nhưng em vẫn nhớ mà…”
Đoàn Minh Phong bắt đầu khóc thút thít, nức nở lên những tiếng “hmm ưm” khe khẽ, giống như con mèo con bị bỏ rơi dưới gầm cầu, em ôm lấy tôi không buông tay: “Em sai rồi…!anh đừng trốn em nữa được không? Đừng trốn em…”
Em lên cơn say cào đỏ cả mặt và cổ tôi, tôi lại không được đánh em, khóc một lúc khá lâu rồi em liền thiếp đi, cánh tay tôi bị em đè tê rần lên.

Đoàn Minh Phong quậy cho tôi rối rắm phiền lòng, tôi rút ra hai tờ khăn giấy lau nước mắt cho em, thật không biết phải làm thế nào với em mới được? Rõ ràng biết em là một con nhím phức tạp đầy toan tính, nhưng lại ngốc nghếch phơi phần bụng trần ra cho tôi, khiến tôi sinh lòng yêu thương.
Tôi vuốt mái tóc ướt mồ hôi trước trán em, vết sẹo té cầu thang năm ấy đã nhạt đi rồi, chỉ có thể nhìn ra đường may mờ mờ, tôi cúi xuống hôn lên như bị ma xui quỷ khiến.

Em say rồi, tôi không say.
Tôi lại mở quyển nhật ký ra xem là vào ngày tết năm Đoàn Minh Phong lên đại học năm nhất ấy, em gọi cho tôi trước một tháng, hỏi tôi khi nào về Nam Kinh, sắp đến tết rồi.

Rồi lại hỏi xong tết sẽ ở lại tới mùng mấy.

Tôi biết em có tâm tư khác, cố ý chọc em mùng bốn là đi rồi.

Quả nhiên em không vui ngay lập tức, nói: “Oh, vậy em cúp đây.”
“Cúp đi.” Tôi cười.
“Đúng là không nhớ sinh nhật của Đoàn Minh Phong nữa rồi.”
Em cũng phụt cười: “Nếu anh không nhớ thì sao mở quyển nhật ký của em ra được?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.