Bạn đang đọc Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi FULL – Chương 14
Thằng đánh nhau với Đoàn Minh Phong nhuộm một cái đầu vàng rơm, tóc nó vuốt keo dựng đứng lên như mào gà, giống mưa xối xả ghim thẳng vào đỉnh đầu vậy.
Tôi cầm dép lê lên vả bốn năm cái mà nó vẫn dựng đứng như vậy, sau đó mỗi lần tôi nhìn thấy ai tóc vàng là thấy không ưa nổi, khó đánh quá.
Trận đánh khó khăn nhất trên đời này của tôi là trận giáp lá cà với thằng lông vàng này đây.
Lúc đó Đoàn Minh Phong bị hai thằng cà chớn khác nhét vào trong tủ sách, tôi không phản ứng kịp, đập luôn cây dù qua đó, còn về sự lôi lôi kéo kéo của bạn gái Kiều Thu Vũ và Lông Vàng đó tôi tạm thời không rảnh để quan tâm.
Từ nhỏ em trai tôi đã là một thằng nhóc gà, trong ấn tượng của tôi em luôn là đứa bị bắt nạt, nếu nói dễ nghe thì là tính cách em nhã nhặn chừng mực, nói khó nghe thì là hướng nội ù lỳ, gần như em không qua lại bạn bè gì, trong điện thoại không có một số điện thoại của người bạn nào, mấy năm trước em còn khá thân với Vương Thủ Trung, vì sự kiện gặp mặt với cô tôi năm mười tuổi ấy mà em dần dần cũng cự tuyệt luôn tình thân.
Chỉ ỷ lại với duy nhất một mình tôi một cách kỳ lạ, tất cả mọi người đều biết mà không nói ra, tôi là một người hơi có chủ nghĩa phái mạnh, em ỷ lại tôi, vậy nên tôi không chấp nhận được người khác ức hiếp em.
“Nhốt nó đi!” Lông Vàng hô lên một cách khuếch đại.
Đoàn Minh Phong nhìn thấy tôi, bất lực gọi một tiếng: “Anh hai…”
Em ngồi phịch trong tủ, đá chân chặn cửa trối chết, hai thằng khốn kia mỗi thằng một bên định đóng cửa lại, tôi lao lên đạp ngã thằng bên trái, Lông Vàng mắng:
“Dduj má! Thằng loz này đâu ra vậy?” Nó xông lên chơi tôi, Kiều Thu Vũ hét lên cực kỳ chói tai như tiếng sét đánh giữa đồng trống, một mình tôi địch ba hơi tốn sức, bị đè dưới đất, Đoàn Minh Phong bò ra khỏi chiếc tủ, tay chân luống cuống khóc òa.
Tôi đạp được một thằng ra, gào lên: “Giúp đi chứ!”
Lúc này Đoàn Minh Phong mới run lập cập cầm chổi lên đánh bọn nó một trận.
Tôi và Lông Vàng nằm dưới đất xoắn lấy nhau trong trận chiến hỗn loạn, nó vừa đánh vừa chửi thề, nước miếng văng hết lên mặt tôi, tôi cộc đến độ cầm dép lên vả vô miệng nó, sức nó cũng không vừa gì, vừa nhìn biết ngay là học sinh ất ơ không đàng hoàng, đánh nhau không hề ít, tôi chỉ mừng là từ nhỏ đã bị ông nội ép học mấy năm trời tán thủ nên biết làm thế nào để đổi thủ thành công.
Nhân lúc nó tránh dép lê, tôi đẩy nó ngã nhào ra, tiếp đó trong đầu tôi trống rỗng, tôi tức giận cực kỳ chỉ muốn cầm dép lên nện vào đầu nó thôi, không để ý đến Đoàn Minh Phong.
Đến khi tôi đánh thằng Lông Vàng mồm chảy máu tươi, không chửi ra được câu nào nữa thì em trai tôi đã bị nhốt vào tủ rồi.
Hai thằng khốn kia ước chừng là học sinh cấp hai, không to gan bằng Lông Vàng, thấy tôi đứng dậy thì sợ hãi lùi ra mấy bước, tôi giơ một tay lên phía trước, hai đứa nó liền sợ són đái bỏ chạy mất hút.
Kiều Thu Vũ sợ tới mức ngồi phịch xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn tôi đầy khủng hoảng, kích thích thật đấy, cô ta là bạn gái tôi, tôi đánh nhau thắng rồi mà cô ta không reo hò mà lại có dáng vẻ sợ bị tôi đánh thế này.
Đoàn Minh Phong đập cửa điên cuồng, tôi lau đi vết máu nóng hổi trên mí mắt, tìm chìa khóa dưới đất, hai thằng đó vứt chìa khóa vào trong thùng rác, tôi tìm một lúc lâu mới tìm ra được.
Động tĩnh trong tủ càng lúc càng nhỏ đi, tôi đứng bên ngoài gọi liên tục tên của Đoàn Minh Phong bảo em đừng sợ, tôi biết em bị ám ảnh tâm lý vì lúc nhỏ từng bị nhốt dưới hầm xe, nhưng không ngờ rằng lại nghiêm trọng đến như vậy, lúc mở khóa tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập trong tủ, cực vang như thể bị thiếu oxi vậy, chìa khóa tra vào mấy lần mà không tra vào ổ được, tim tôi run cầm cập.
Cửa vừa mở ra, Đoàn Minh Phong ngồi nghiêng bên trong giống như bị thoát nước, ánh mắt không hồn không biết đang nhìn nơi đâu, gương mặt trắng bệch mồ hôi nhễ nhại.
“Minh Phong…!ra đây, không sao cả rồi.” Thậm chí tôi còn không dám lớn tiếng.
Tôi ôm bế em ra ngoài, vết thương vì té cầu thang của em lại bị rách ra, máu chảy ngoằn ngoèo vào chân mày, rồi từ chân mày lại phân ra thành ba nhánh chảy vào trong mắt, mắt bên phải đỏ máu, trông cực kỳ đáng sợ.
Có lẽ em quá đau, cũng có lẽ là sợ hãi, tôi kéo áo thun lên lau máu cho em, em nhào vào lòng tôi sống chết gì cũng không buông tay, một lúc lâu sau mới khóc lên, tôi an tâm được một chút, khóc được là được rồi.
Khi tôi ôm Đoàn Minh Phong ra khỏi phòng học, Kiều Thu Vũ đỡ Lông Vàng lên, cô ta gọi tôi một tiếng bảo muốn nói chuyện, tôi chẳng thèm quay đầu, cũng không phải tôi phong độ gì, tôi chỉ đang vội đi bệnh viện thôi.
Đoàn Minh Phong là nhóc mít ướt, cứ khóc mãi làm tôi nóng ruột.
____________
Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là Kungfu).
(Theo wiki)