Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 32: Nhạc Điệu Tình Yêu Hoàn


Đọc truyện Quyến Luyến Sư Sinh Tình FULL – Chương 32: Nhạc Điệu Tình Yêu Hoàn


Lễ thành hôn của Đường Chi Ngữ được tổ chức tại thành phố A
Giáng sinh, những bông tuyết phất phơ bay khắp bầu trời, biến cái thành phố vốn xinh đẹp sạch sẽ này bỗng chốc trở thành mộng mơ như trong thần thoại.

Áo cưới được gửi theo đường hàng không từ Paris về, đây là chiếc áo cưới được đặt may theo yêu cầu của chính Đường Chi Ngữ, xinh đẹp, diễm lệ.

Ngay cả da mặt dày như AK, lúc này cũng nhìn nàng đến ngây người.

“Lương Lương mau nhéo tôi một cái đi, nàng tiên này thật sự là bà xã của tôi sao?”
Vệ Lương tức giận vỗ mạnh cái đầu óc bã đậu của hắn:
” Đúng vậy, đúng vậy, cô ấy là chị gái bế nguyệt tu hoa khuynh quốc khuynh thành của tôi! Tôi trịnh trọng nói cho cậu biết, nếu tiểu tử nhà ngươi dám ăn hiếp chị gái của tôi, làm cho chị ấy không vui, tôi đánh bể đầu cậu đó.”
“Dài dòng quá, chuyện này còn cần cậu nhắc tôi sao?” AK sửa sang lại bộ đồ tây của mình, đắc ý cười:
“Sao, anh rể cậu đẹp trai không?”
Vệ Lương mỉm cười, kéo váy đi vòng quanh hắn một vòng rồi vuốt cằm nói:
“Bây giờ mới nhìn giống người, nhưng nếu muốn nói tới đẹp trai, mơ xa quá thôi!”
“Vệ Lương!! Hôm nay là đám cưới của tôi đó, bộ nói một câu tốt lành cậu sẽ chết sao?” AK nhíu mày, nổi giận.

“Haizz, tính tình thật xấu, sao chị gái tôi lại thích một người thô lỗ như cậu chứ?!!”
“Vệ Lương! Tên khốn kiếp!! Hôm nay tôi muốn thanh lý môn hộ.”
“Ê Ê, cậu còn chưa có thành hôn với chị gái tôi nha, ai nói tôi với cậu là người một nhà!!” Biến
“…………….”
Đường Chi Ngữ nhìn thấy hai người truy đuổi vui đùa ầm ĩ có chút bất đắc dĩ thở dài:
“Hai tên này sao cứ như con nít mãi thế!!”
An Mân đồng ý, nhìn cái người đang chạy tới bên cạnh mình, cưng chìu nở nụ cười:
“Em đó, mặc lễ phục còn không chịu đứng yên, chạy như vậy lỡ té thì sao?”
“Không có chuyện đó đâu……” Lời còn chưa nói xong thì thân mình bỗng nhiên lảo đảo, dường như sẽ ôm hun thắm thiết với mặt thảm, An Mân nhanh chóng chạy tới ôm lấy Nàng.

“Em nói em đó, mập đến nổi làm cho chị mệt muốn xỉu luôn nè!!”
Vệ Lương thuận thế nhào vào trong lòng An Mân, ủy khuất chu miệng nói:

“Bà xã……!cái này không phải tại tôi nhìn thấy chị nên vui quá hay sao?”
“Đừng có xạo!!” Ngoài miệng tuy rằng An Mân nói vậy, nhưng tay vẫn ôm chặc cái thân người mềm mại kia.

Vệ Lương cười nắm tay An Mân kéo đến một bên sopha, để cho nàng ngồi vào trong lòng của mình:
“Bà xã, chúng ta đi Tiệp Khắc với chị gái bọn họ nha.”
“Chi vậy?” An Mân khó hiểu.

“Hưởng tuần trăng mật!” Vệ Lương bất mãn nhéo mũi An Mân.

“Chị đã đồng ý gả cho tôi rồi mà.”
“Haha” An Mân mỉm cười, tên nhóc con này sao lại đáng yêu như thế chứ.

“Chị thì không thành vấn đề, nhưng mà em đi rồi khách sạn làm sao, ai quản lý?”
“Khách sạn còn có Hà Tự và Liễu Ngạn! Tôi cũng không phải nuôi không bọn họ, đây là lúc hai người bọn họ động thân đền đáp tôi rồi.” Vệ Lương vuốt cằm tỏ vẻ đắc ý.

“Em đó, phẩm chất tiểu tư bản.” An Mân cọ cọ ngả vào bả vai của Nàng, thoải mái mà nhắm lại hai mắt:
“Chị ngủ một tý, tối qua ngủ không ngon.”
“Sao lại ngủ không ngon?” Vệ Lương xấu xa cười gian.

“Còn không phải tại tên bại hoại nhà em hay sao? ” An Mân xấu hổ đỏ mặt cắn vào xương quai xanh của Nàng.

“Cho chừa cái tội dám ăn hiếp chị!!”
“Sao lại gọi là ăn hiếp được, đó gọi là yêu chị đó bà xã của tôi ơi!!!~~~” giọng nói của Nàng còn cố gắng kéo dài, làm cho người trong lòng cứ cúi đầu càng thấp.

“Được rồi, không đùa chị nữa.” Vệ Lương điều chỉnh tư thế, làm cho nàng có thể dựa một cách thoải mái: “Ngoan, ngủ một chút đi, có gì tôi sẽ gọi chị dậy.”
“Ừ.” An Mân kêu một tiếng, dựa vào Vệ Lương rất nhanh liền ngủ.

Xem ra tối qua bản thân đã làm cô người yêu bé nhỏ mệt muốn chết rồi.


Vệ Lương hôn nhẹ lên trán của An Mân, suy nghĩ sau này nên biết kiềm chế bản thân một chút.

Trong nội thành Praha, Vệ Lương nắm chặt tay An Mân, mười ngón xen lẫn vào nhau, đi dọc trên những hòn đá lớn lót ở ngã tư đường.

Luồng không khí trong lành mát mẻ chảy khắp xung quanh, ấm áp đầy sức sống.

Hai người các nàng tay trong tay, cùng nhau ngắm nhìn vẻ huy hoàng tráng lệ của những cột đá còn sót lại của phong cách kiến trúc thời Trung Cổ, các bức tường loang lỗ nhốm màu thời gian bên ngoài gác chuông, dãy đèn đường bằng khí than cổ xưa uốn lượn trên bờ tường vuốt ve trên những mảng trắng bóc tạo thành một bức bích họa đầy màu sắc bí ẩn.

Nhắm hờ mi mắt, giống như ta có thể nhìn thấy các kị sĩ cưỡi trên những con tuấn mã cao lớn tay cầm kiếm xông thẳng về phía trước.

Các nàng ngồi nghỉ tạm trên một băng ghế dài trong quảng trường, dựa vào nhau nhìn những con bồ câu bay lên không trung.

Vệ Lương nắm chặt bàn tay An Mân, dịu dàng hôn lên gương mặt nàng.

“Bà xã, có thể ở bên cạnh chị, thật hạnh phúc.”
An Mân mỉm cười, nắm ngược lại bàn tay của Vệ Lương.

“Vệ Lương, chị bỗng nhiên nghĩ tới Milan Kundera* [Đời nhẹ khôn kham]**.

Trong cuộc đời mỗi con người luôn xảy ra rất nhiều việc dù ta có muốn hay không, có những việc nhìn thì nhẹ như lông hồng nhưng lại làm cho người ta khó có thể chấp nhận.

Vệ Lương em chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của chị, nặng như Thái Sơn vậy, nhưng chị nguyện ý chấp nhận.

Chị biết chị vẫn luôn nhu nhược không đủ dũng cảm, hết lần này tới lần khác làm tổn thương em, nhưng hiện tại, chị có thể nói là trong cuộc đời chị chưa lúc nào chị chắc chắn một việc như lúc này, chị muốn bên cạnh em, muốn ở nhà chờ em tan ca mỗi ngày, muốn nấu cơm cho em ăn, muốn ôm em ngủ, sau đó, muốn nhìn thời gian trôi qua, chúng ta cùng nhau nắm tay, cùng nhau già đi.” An Mân không hề chớp mắt nhìn Vệ Lương, ánh mắt của nàng lấp lánh như những vì sao:
“Ông xã, chị muốn nghe em nói em yêu chị.”
Vệ Lương mỉm cười, trong âm thanh du dương vang vọng của tiếng chuông chiều, Nàng khóa lại đôi môi ướt át kiều diễm đỏ mọng của An Mân bằng một nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng:
“Bà xã, tôi yêu chị, tôi rất yêu chị, tôi rất rất yêu chị, yêu bằng cả trái tim tôi, yêu bằng cả mạng sống của tôi, không thể mất đi.


Xin hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ dùng tất cả sự kiên nhẫn và lòng chân thành của bản thân để từng chút từng chút một làm cho bác trai bác gái chấp nhận tôi, chấp nhận tình yêu của chúng ta.

Bà xã, tôi tuyệt đối sẽ không giống như Tomas***, tôi sẽ mãi mãi trung thành với chị, như một kỵ sĩ một lòng trung trinh, cả cuộc đời này, chỉ yêu một mình chị thôi.”
An Mân nở nụ cười, thỏa mãn như một đứa trẻ được cho kẹo:
“Ông xã, kiếp sau em nhất định phải tìm được chị biết không?”
“Tốt thôi, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, tôi sẽ luôn luôn đi tìm và nhất định tìm được chị.”
“Cho dù chị có thay đổi một bộ mặt khác, một con người khác, em cũng tìm được chị sao?”
“Sẽ được.

Cho dù chị có biến thành mèo con chó con gì tôi cũng có thể nhận ra chị.”
“Em mới là mèo con!!”
“OK ok, được thôi, tôi là con mèo con, vậy chị nuôi tôi đi.”
“Tốt.

chị nuôi em cả đời.

Mỗi ngày cho em ăn chuột con, mang em đi tản bộ, tối thì ôm em ngủ.

Chịu không?”
“Con chuột thì không cần…….” Vệ Lương cảm thấy buồn nôn.

“Haha.” An Mân vui vẻ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lương.

“Có vẻ chúng ta càng nói càng xa thì phải, trước tiên vẫn cứ sống tốt hết cả đời này rồi hãy tính tiếp.”
“Ừ.!!!”
“Vệ Lương, chị muốn xăm hình.”
“Hình xăm??Chị muốn xăm cái gì?” Vệ Lương khó hiểu, người sợ đau như An Mân mà muốn đi xăm hình ư? Chuyện lạ…..!
An Mân xoa thắt lưng của Vệ Lương, khuôn mặt đỏ ửng:
“Em từng nói người nhà họ Vệ ai cũng có một hình xăm giống như thế này, chị….chị cũng muốn có.”
Vệ Lương ngay người một lúc lâu, vừa đau lòng lại vừa buồn cười:
“Cả người của chị không phải đều có dấu ấn của tôi hay sao, tại sao còn muốn đi xăm hình nữa chứ?”
“Chị không có……”
“Ngoan, xăm hình rất đau, tốt hơn là không nên xăm.”

“Đau lắm sao?”
“Hmmm.

Để tôi thử nghĩ xem…..!So với bị đứt tay chắc là đau gấp một trăm lần!!”
“Á…..đau vậy sao, vậy thôi không cần nữa.

Dù sao, chị cứ dính chặt lấy em, như vậy coi em có dám mơ tưởng bỏ chị hay không!!!”
“Yêu còn không kịp nữa là chứ sao nỡ bỏ chị chứ?!!!”
“Ông xã………”
“Hử??”
“Chị yêu em.”
*Milan Kundera (thường được phiên âm Việt hóa là Mi-lan Kun-đê-ra, sinh ngày 1 tháng 4 năm 1929 tại Brno, Tiệp Khắc) là một nhà văn Tiệp Khắc, hiện mang quốc tịch Pháp.

Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là tiểu thuyết Đời nhẹ khôn kham (Nesnesitelná lehkost bytí)
**Đời nhẹ khôn kham (nguyên bản tiếng Séc: Nesnesitelná lehkost bytí) là tiểu thuyết của nhà văn Milan Kundera viết năm 1982 và xuất bản lần đầu tiên năm 1984 tại Pháp.

Bản tiếng Việt của Trịnh Y Thư (dịch từ bản tiếng Anh The Unbearable Lightness of Being của Michael Henry Heim) xuất bản năm 2002 tại Hoa Kỳ.

**Tomas – Nhân vật chính của tiểu thuyết, một bác sĩ phẫu thuật người Tiệp đào hoa và vui tính, sống chỉ để làm việc như một bác sĩ.

Với tư cách một con người, Tomas suy tư và nhập thế ý nghĩa triết học của cái nhẹ tênh.

Anh coi tình dục và tình yêu là hai thực thể độc lập, anh ngủ với rất nhiều đàn bà, và chỉ yêu duy nhất một người (Tereza).

Anh chẳng thấy rắc rối nào khi hai hành động đó diễn ra đồng thời.

– ——————————-
Lời editor: Cuối cùng thì bộ Quyến Luyến Sư Sinh Tình cũng đã đi đến hồi kết với kết thúc lãng mạn kẻ hữu tình sẽ thành thân thuộc.

Wind cám ơn mọi người trong thời gian qua đã luôn ủng hộ và không phàn nàn vì sự trễ nãi của Wind.

Mong mọi người có một ngày làm việc vui vẻ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.