Đọc truyện Quyến Luyến Con Rối Tình Nhân – Chương 9
Kết quả của mệt mài quá độ là đến hôm sau cô vẫn không thể bò dậy nổi để đi học. Sáng sớm hôm đó, Phó Hoành ra sân bay luôn, trước khi hắn đi cô còn ở trên chiếc giường hỗn độn, đôi mắt đỏ quạch vì một đêm chưa ngủ, giống hệt như mắt thỏ, cả người đáng thương hề hề mà nằm trên gối quan sát hắn.
Nhìn hắn đến phòng tắm rửa mặt, thay quần áo xong, lại dọn dẹp vài thứ thỏa đáng cuối cùng mới lấy từ trong tủ quần áo ra chiếc cà vạt màu xám sọc đen đem đến bên giường đưa cho cô. Tinh Thần ôm chặt chăn ngồi dậy, cầm lấy giúp hắn thắt.
Hắn không có biểu cảm gì, cứ như vậy mà nhìn cô, bình minh hiếm có khi tươi đẹp như thế này, ánh sáng chiếu qua cửa sổ được mở rộng chiếu rọi lấy thân thể cô khiến càng thêm động lòng người, da thịt trong suốt, cơ thể băng cơ ngọc cốt tựa như ngọc cao cấp nhất của Trung Quốc, bộ ngực sữa nửa ẩn nửa hiện, trên đó đầy những dấu vết do hắn lưu lại đêm qua.
Cổ họng giật giật, Phó Hoành liền ngoảnh mặt sang một bên.
Chờ cô linh hoạt thắt xong caravat, hắn mới dặn dò: “Nhớ kỹ những lời em đã nói, ngoan ngoãn cho tôi.”
“Vâng!” Cô gật đầu như băm tỏi.
“Không phải đi làm thêm, nếu gặp chuyện phiền toái không ai đi cứu em đâu.”
“Được!”
“Đưa cho thẻ ngân hàng cho em cũng đủ dùng rồi, không cần tiết kiệm.”
“Vâng!”
“Không được cắt tóc.” Hắn cố gắng khắc chế một chút, nhưng vẫn đưa tay xoa lấy đầu cô, “Tôi muốn em để tóc dài.”
Hửm? Cảnh tượng như vậy, không giống hiệp khách cùng nàng tiểu thư hoặc là kim chủ và tình nhân nói lời từ biệt?
Tinh Thần không trả lời được, cô phát hiện chính mình đã bắt đầu dần dần chết lặng, có lẽ bất cứ sự tình gì một khi phát sinh lâu sẽ trở nên tập mãi thành thói quen.
Phó Hoành không bắt cô đưa hắn ra sân bay, Tinh Thần cảm thấy mình cũng khó mà giả vờ được, hắn sẽ biết đâu là thái độ ân cần, đâu là ý tứ muốn đuổi hắn đi luôn.
Hắn đứng ở cửa chính, một thân chỉnh chu với áo khoác màu đen, quần dài cùng màu và cặp tài liệu bên cạnh nhìn sáng sủa và lưu loát. Còn cô vẫn quấn chiếc chăn dày màu trắng bộ dạng như gấu ngủ đông, tinh thần không tốt lắm, bộ dạng vô lực do trận hoan ái đêm qua.
“Tôi đi đây.” Hắn chăm chú nhìn cô như là nhìn mãi không chán.
“Vâng……” Cô gật gật đầu, ngoan ngoãn từ biệt hắn: “Hẹn gặp lại, thuận buồm xuôi gió.” Nhưng mà, hửm? Hắn sao còn không đi?
Tinh Thần vắt óc suy nghĩ, à, nhanh tiến đến kiễng mũi chân hôn nhẹ lên má trái hắn. Hắn cười nhàn nhạt nhìn cô, không khách khí quăng ra lời bình: “Có lệ.”
Không đợi Tinh Thần phản ứng, hắn đột nắm lấy thắt lưng cô đem thân thể cô ôm vào lòng, đôi môi mỏng dùng sức chặn lấy đôi môi anh đào duyên dáng. Cái lưỡi nóng bỏng lập tức chiếm đoạt lấy miệng cô giống như muốn cướp đoạt. Cường thế cạy lấy hàm răng, dây dưa liếm, quấn lấy cái lưỡi, cướp bóc tất cả, khẽ cắm hút không chịu thả ra.
Cái kiểu hôn nồng nhiệt nóng bỏng này khiến cho Tinh Thần hít thở không thông, cô bất lực để mặc hắn thích làm gì thì làm, còn bị hắn bắt đáp lại, thậm chí còn trao đổi nước bọt.
Thật vất vả lắm hắn mới buông tha cô, cuối cùng nhìn lại cô gái bị hắn hôn cho không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên vì thiếu dưỡng khí, rồi xoay người tiến vào thang máy.
Hắn đi rồi.
Đứng ở trong phòng tắm trước tấm gương lớn, Tinh Thần nhìn thấy tóc mình rối bù như tổ quạ, đôi môi bị hôn đến kiều diễm ướt át, khẽ nhếch miệng vô tình lộ ra nụ cười, sau đó hít thật sâu, thật sâu rồi thở dài.
Loại ở chung như thế này tiếp diễn đến khi Tinh Thần tốt nghiệp đại học. Vì cách nhau rất xa, hơn nữa hắn bề bộn nhiều việc thế cho nên hai người mấy tháng mới gặp nhau một lần. Nhưng đến kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, hắn sẽ sắp xếp thời gian cùng cô đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Đi đến Ai Cập thăm tượng Sphinx, đến Australia thăm Great Barrier Reef, Petra, Thụy Sĩ đến Hồ Genève, Italy đến thánh đường Florence…..
Khi cô đứng ở trước giáo đường cổ xưa, nhìn cửa chính được xếp bằng những viên đá thô sơ bám đầy bụi thời gian mà lòng tràn đầy cảm giác kỳ diệu, rất thần thánh.
Vừa quay đầu lại không thấy hắn, nhìn xa xa mới phát hiện hắn mặc chiếc áo phông màu xanh và quần Jean màu đen đang đứng ở chiếc xe bán đồ ngọt để mua kem xoài cho cô.
Trả tiền, lễ độ nói lời cảm ơn hắn lơ đãng nhận thấy cô gái Italy đang háo sắc nhìn hắn chăm chú khiến hắn không khỏi mỉm cười, cầm lấy kem và bước về phía cô.
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông ăn mặc nhàn nhã thoải mái mà đẹp trai muốn bỏ đi, giơ tay nhấc chân cũng làm cho người ta chú ý, không trách dọc đường có rất nhiều cô gái nhiệt tình phóng điện với hắn.
Hắn có tiền, lại đẹp trai, xuất sắc, biết kiếm tiền, nói năng không tầm thường, nếu không vì biết bộ mặt thật của hắn chắc là chỉ cần là phái nữ sẽ như con thiêu thân lao đầu vào yêu hắn.
Ở chung lâu, Tinh Thần cũng dần dần thăm dò tính tình của hắn.
Hắn là người cực kỳ kín đáo, ý nghĩ toàn đặt ở trong lòng không dễ dàng biểu lộ ra ngoài, không thích nói vô nghĩa, làm việc tác phong quyết đoán, lưu loát, định liệu trước được mọi việc, cũng không dông dài dây dưa. Khi hắn suy xét một vấn đề sẽ nhíu mày, bàn tay nắm lại để trên môi. Nếu không cẩn thận chọc giận hắn, hắn vẫn sẽ cười nhưng ánh mắt sẽ nhìn đối phương miệt thị, mang theo hàn ý vô hình.
Tinh Thần có đôi khi cũng sẽ tưởng rằng người đàn ông này đối xử tốt với cô. Tuy chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt nhưng lúc cô bị ốm hắn sẽ từ ngàn dặm xa xôi bay đến, còn chịu để lão Ruth đến chăm sóc cô, chờ đến khi cô hạ sốt mới nhẹ nhàng thở ra. Sau một đêm không ngủ hắn lại quay về Đài Loan xử lý công vụ, trước lúc đi nói với cô: “Tôi đi rồi nhớ chăm sóc mình cho tốt.”
Cô không phải là người có lý trí sắt đá, trong lòng đối với hắn cũng không phải là vô cảm, nhưng mà câu tiếp theo của hắn là: “Nếu lần sau mắc bệnh chết đi thì chết xa xa ra một chút, đừng phiền đến tôi.” Người đàn ông sắt đá lại độc mồm như vậy có thể tốt với cô sao?
Ngẫm nghĩ một chút, dạo này phim ảnh thường lưu hành kiểu ngược luyến, cô vốn là một cô gái bình thường, không làm không thể hưởng, tốt nhất không nên đụng vào thì hơn.
“Đồng sàng dị mộng”, có thể dùng để hình dung quan hệ của hắn với cô vài năm nay. Nhưng hắn và người trên danh nghĩa là cha nuôi nhưng kỳ thực là cha đẻ chỉ sợ là “bằng mặt không bằng lòng”.
Bởi vì khi Phó Hoành trở lại Đài Loan đã nhanh chóng đem thương giới đảo cho long trời lở đất. Vị thiếu gia của Cổ Gia Cổ Hách Tuyền, không biết thần kinh có vấn đề hay là có chuyện gì mà đem tất cả sở hữu của Cổ Thị giao hết cho vị Phó trợ lý này.
Thật sao? Thật giống như thọc vào ổ kiến, thật là náo nhiệt.
Chính thương hai giới là thân thích của Cổ Gia ào ào chỉ trích, ám chỉ Cổ Hách Tuyền bị Phó Hoành nắm nhược điểm mới bất đắc dĩ làm ra cái chuyện mà người bình thường sẽ không bao giờ làm. Còn có người mắng Phó Hoành, thề rằng hoài nghi hắn chính là người bày ra vụ Cổ thiếu gia mất tích, trước mắt còn không biết vị chính chủ kia còn sống hay đã chết. Còn có người lòng đầy căm phẫn chỉ trích Cổ Hách Tuyền là người tài trí bình thường, không thể cai quản được Cổ Thị khổng lồ bèn ném củ khoai lang phỏng này vào tay Phó Hoành còn mình tiêu dao khoái hoạt.
Tin tức trên báo chí về thân thế của Phó Hoành càng thêm văn vẻ mãnh liệt. Ngẫm lại một đứa trẻ là cô nhi dựa vào thực lực của chính mình mà giờ có đủ bản lĩnh khuấy đảo tất cả, dám đảm đương quản lý cả Tập Đoàn lớn cũng đủ khiến cho người ta khâm phục chắp tay mà bái lạy.
Khi Tinh Thần nhìn thấy dòng tin tức hấp dẫn trong nước thấy xuất hiện bốn chữ quen thuộc: “Thái Dương Gia” thì thoáng giật mình, không nghĩ lại là hắn. Cảm giác quen thuộc đối với hắn không phải là không có lý do, Phó Hoành chính là Tiểu Hằng.
Từ nhỏ đã trầm mặc kỳ quái, trưởng thành sớm, là người biết cảnh giác, sau khi lớn lên lại âm thầm kín đáo không đem tình cảm lộ ra ngoài.
Cô từ nhỏ đã không hiểu được hắn, hiện giờ càng khó hiểu hơn, cho nên không cần thiết phải hỏi hắn nhiều….
Nói tóm lại, bất luận người ngoài có đồn nhảm thế nào thì hắn vẫn thuận lợi gia nhập Tập đoàn Cổ Thị, không chỉ trong tay nắm quyền sinh quyền sát to lớn mà thậm chí ngay cả phó giám đốc Cổ Thế Xương cũng phải nhìn sắc mặt hắn để làm việc.
Nhóm thân thích Cổ Gia thân hiển nhiên là xem Phó Hoành là cái đinh trong mắt, là cái gai trong thịt.
Về phần vợ chồng Cổ Thế Xương, nữ nhi bảo bối của vợ chồng Cổ Gia đã chạy đến nước Mỹ, cô ta ở Malai Ji học đại học cũng chỉ để chơi mà thôi, mới được một năm đã thấy chán bèn chuyển tới Los Angeles học đại học. Bởi vì ở nơi đó có thể chơi điên cuồng hơn. Còn Cổ Hoành Siêu không biết gặp phải vận xui gì mà mới vài ngày đã bị cảnh sát tóm, không thể sống nổi ở Canada nữa cũng đành theo Cổ Lệ Sa đến Mỹ.
Anh em nhà họ Cổ rời đi thì bên cạnh Tinh Thần hoàn toàn yên ổn, cô nghiêm túc học tập, thỉnh thoảng đối phó “bữa tiệc lớn” của “kim chủ” ở xa xôi đến.
Cô không biết Phó Hoành người phụ nữ khác hay không, nhưng ở trên giường trước sau như một đối với cô biểu hiện cực kỳ vội vàng và nóng bỏng, không vì thời gian trôi qua mà giảm nhiệt tình, mỗi lần tiểu biệt thắng tân hôn ép buộc cô khóc không ra nước mắt.
Cổ Thế Xương cùng Mullen Na có khi sẽ đi nước Mĩ thăm cặp anh em vô pháp vô thiên kia, đương nhiên Cổ Thế Xương cũng sẽ thuận tiện ghé thăm cô oán trách vợ mình độc đoán, con cái không nghe lời và tình cảnh của ông ta ở Cổ Thị.
Theo cách ông ta kể thì có thể thấy vị Phó trợ lý kia đã nắm hết quyền hành, chưa nói đến tình cảm tốt nhưng mặt ngoài Cổ Thế Xương cùng vị trợ lý kia quan hệ cũng khá tốt, trên công việc không chỉ hùa theo quyết định của hắn mà còn thường xuyên âm thầm mới hắn đến nhà mình tụ hội, nhìn thật hòa hợp.
Tinh Thần nghĩ trên thương trường ai ai đều có thể là diễn viên trời sinh, kỹ thuật diễn còn có thể cao hơn.
Cách trung tâm thành phố Đài Nam không xa là một ngôi nhà ba tầng cũ, với khu vườn khá lâu đời, cửa chính có trồng những bồn hoa cúc vàng, có cả cái ao không lớn lắm xung quanh trồng những cây hoa đỗ quyên, trong ao có thả lục bình cùng vài loài thủy sinh. Lá thông xanh rơi đầy mặt đất, tùy hứng tản ra. Bên cạnh giếng là những tảng đá mọc đầy rêu xanh, nước chảy róc rách từ rãnh nước vào hòn núi giả. Hết thảy khu vườn đều được bố trí xây dựng nhẹ nhàng như vậy.
Ngôi nhà ba tầng hình như mới được trang hoàng lại trông có vẻ rực rỡ hẳn lên.
Bên trong tầng một trang hoàng bằng phong cách Nhật với vách tường và trần nhà màu đất, sàn nhà lát bằng gỗ tuyết tùng, hợp với loại nhà chế tác từ gỗ. Gió biển dịu êm thổi vào khiến cho không gian thoáng đãng hơn, khiến cho người ta thoải mái.
Tầng hai không giống tầng một, cửa sổ to sát đất khiến cho tầm nhìn rộng lớn hơn, ghế sofa mềm mại thoải mái, được bố trí sạnh sẽ, thanh nhã. Cùng với đó là chiếc giường thấp với màu vàng lịch sự tao nhã của màu chăn gối đệm. Ngoài ban công còn để mấy cái ghế tròn, trên cửa sổ còn có những bồn hoa nhỏ. Từng chi tiết, mỗi cái phối hợp vô tình khiến cho không gian thêm hoàn mỹ.
Căn nhà đẹp như vậy, chỉ cần biết là gia sản của Phó Hoành đã khiến cho Tinh Thần thật sự chán ghét không chịu nổi.
Giờ phút này, cô không có việc gì nên mới ngồi trước bàn làm việc ở thư phòng tầng hai xem trên máy tính bộ sưu tập thời trang thu đông của Paris, thưởng thức xu thế thời trang của mùa năm nay.
Một trang web chưa tắt đi là tiêu điểm của Phó Hoành cũng Thiên kim tiểu thư Cổ Gia Cổ Lệ Sa, là ảnh chụp hai người hai ngày trước cùng tham gia tiệc rượu.
Nơi nơi đều là tuấn nam mỹ nữ, tinh anh trên thương trường, Thiên kim tiểu thư danh giá, hào hoa cùng xinh đẹp, tiệc tùng xa hoa, ăn uống linh đình, tiếng nói tiếng cười vang khắp nơi.
Phó Hoành mặc một bộ quần Tây trang màu xám nhạt, cùng áo sơ mi màu xám và chiếc caravat cũng cùng màu, đẹp trai đến bức người chẳng khác khi một ngôi sao điện ảnh hấp dẫn hết ánh mắt công chúng.
Cổ Lệ Sa mặc chiếc váy cổ chữ V xẻ ngực sâu xuống, cổ còn đeo chiếc vòng quý giá càng khiến cho bộ ngực thêm đầy đặn gợi cảm, cô ta khoác tay Phó Hoành cười đến rạng rỡ.
Phóng viên liền ào ào mang máy ảnh nhắm ngay đôi nam nữ nổi bật này, mặc dù không nói gì nhưng bất luận ai ai chỉ cần nhìn thấy ánh mắt Cổ Lệ Sa nhìn người đàn ông kia sẽ luôn thẹn thùng, sẽ không hẹn mà cùng nghĩ. A, Cổ tiểu thư chỉ sợ đã rơi vào lưới tình.
Hả…… Cổ Lệ Sa cùng Phó Hoành?
Hai người kia sao có thể cùng nhau? Thật sự là khó có thể tưởng tượng!
Khi Tinh Thần ở Canada từng nghe Marri dõng dạc kể về chuyện của hai người đó, rằng năm nào đó có người từng thấy Cổ Lệ Sa chỉ vào mặt Phó Hoành mà mắng hắn chỉ là con chó mà Cổ Gia nuôi trong nhà. Nhưng mấy năm trôi qua không ngờ Cổ Lệ Sa lại yêu người đàn ông này. Thật không ngờ thời gian quá đáng sợ, có thể làm thay đổi được bao nhiêu chuyện.
Năm tháng trước, cô học xong ở Malai Ji, lấy bằng tốt nghiệp xong, đối với tương lai của mình cô rất mơ hồ, cũng không biết nên ở lại Canada hay trở về Đài Loan?
Ở lại Canada, cô có thể tiếp tục công tác ở B&B, nơi cô đã thực tập, họ sẽ nhận cô vào làm chính thức. Nhưng về Đài Loan cô có thể thường xuyên gặp dì Hồng.
Trong bốn năm qua, cô cũng từng về Đài Loan, nhưng mỗi lần đều thật ngắn ngủi, cũng đều đến trại an dưỡng thăm dì Hồng, đây là vì cô nghe lời nên được Phó Hoành thưởng.
Dì Hồng không nhìn rõ được nữa, dì không thể nhìn thấy cô, nhưng khi cô ngồi xổm trước mặt dì, kéo tay dì ra bỏ vào đó một vật nhỏ thì dì sẽ dại ra, gắt gao chăm chú nhìn cô rồi gọi cô bằng giọng rất nhỏ: “Tinh…Tinh.Tiểu..Tinh…Tinh….”
Cái vật nho nhỏ bằng giấy đó chính là những vật lúc nhỏ dì làm cho cô, mỗi khi dỗ cô sẽ gấp một cái gì đó.
Từ các tờ giấy nhỏ đầy màu sắc, sau một hồi gấp ngược gấp xuôi sẽ được một hình ngũ giác, sau đó chiết từng cạnh sẽ ra ngôi sao năm cánh. Dì Hồng nói với cô, đây là gọi là ngôi sao may mắn, mỗi ngôi sao sẽ là một ước nguyện.
Dì còn nói, trước đây mơ ước của dì là kiếm được người đàn ông tốt, nhưng nguyện vọng này quá khó khăn, sẽ không thể nào thực hiện được. Về sau ước mơ của dì đổi thành là có thật nhiều tiền, mua một ngôi nhà đẹp để sống hạnh phúc cùng Tiểu Tinh Tinh.
Nhìn dì Hồng không thể thấy được dì khiến cho Tinh Thần rơi lệ ôm lấy dì, đem mặt vùi vào vai dì. Mà người đàn ông ở phía sau không quấy rầy cô, cứ để cô khóc thoải mái.
Từ đó về sau, cô bắt đầu liều mình kiếm tiền, khi cô học năm thứ ba, cuối tuần sẽ lên mạng bán đồ. Đến sáu tháng cuối năm thì đi tìm chỗ thực tập, vừa lúc đó Marri nói có công ty mơi thành lập là B&B cần người, hỏi cô có muốn đi hay không? Cô đồng ý rồi hai người đi ứng tuyển, đến nơi đó cô gặp Banting. Thì ra đây là công ty thiết kế mà Banting cùng với bạn hợp tác mở ra. Cô chợt do dự, sợ Phó Hoành biết sẽ mất hứng, nhưng Marri bảo: “Sissi, mình không có ý gì khác đâu, thành tích bạn tốt như vậy, mình vì anh trai mà mượn sức nhân tài thôi!” Được người ta tán dương quả là một chuyện sung sướng, cô vui vẻ cười và gật đầu.
Cô cùng Marri ở lại B&B thực tập, cô thấy Banting hình như đã có bạn gái mới cảm thấy yên tâm một chút.
Mà Phó Hoành bên kia, không biết hắn vì bận việc của Cổ Thị và đấu đá với nhóm người thân thích của Cổ Gia mà cầm đầu là Cổ Thế Xương nên không bận tâm đến chuyện của cô hay là vì lý do nào khác nhưng hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này cô mới triệt để thở dài.
Cô sống vô cùng tiết kiệm, tiền lương để dành hết, còn tiền Phó Hoành đưa mỗi lần cô đều trích ra một ít chuyển vào tài khoản. Hắn mua trang sức, quần áo hàng hiệu, túi xách cô lén lút lấy một phần tung lên mạng để bán lấy tiền. Cô nghĩ, biết đâu có một ngày Phó Hoành không để ý đến cô nữa, không quan tâm đến sự sống chết của dì Hồng và đuổi dì về bệnh viện tâm thần thì sao?
Không! Cô có chết cũng không để chuyện này xảy ra, cô nhất định phải để dì Hồng tiếp tục ở trại an dưỡng trị liệu đến khi hồi phục mới thôi.
Cứ như vậy mãi cho đến khi cô tốt nghiệp, B&B cũng đã phát triển tốt, dần dần danh tiếng càng lớn, càng được người ta xem trọng là công ty có năng lực.
Ở bộ sưu tập ở tạp chí nào đó, Banting không biết có phải cố ý hay không để lại dòng chữ bên dưới để cảm ơn những người trong công ty, trong đó còn có dòng chữ: “Sissi thân yêu của tôi.”
Muốn chết tử tế cũng không được, dòng chữ này mà bị Phó Hoành nhìn thấy thì hậu quả có thể nghĩ đến được.