Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 870: Bồi dưỡng ở Trường Đảng Trung ương


Đọc truyện Quyền Lực Tuyệt Đối – Chương 870: Bồi dưỡng ở Trường Đảng Trung ương

– Đúng vậy, hẳn là nên có một cái quy tắc như vậy. Xây dựng đội ngũ cán bộ, quan trọng nhất chính là một chữ “ổn”. Cán bộ là người đáng tin cậy của quần chúng, nếu đội ngũ cán bộ rối loạn, lòng người bất an, toàn bộ công việc đều có thể chịu ảnh hưởng. Tiền đề này không thể bị mất.

Vưu Lợi Dân nói.

– Một hệ thống tốt, để phát huy tốt hơn công việc, phải cố gắng suy nghĩ toàn diện và tỉ mỉ một chút.

Thân là Ủy viên Cục Chính trị kiêm Bí thư Tỉnh ủy, ổn định là việc quan trọng nhất.

– Đúng vậy.

Phạm Hồng Vũ nói.

– Công khai cán bộ kia kết quả như thế nào?

– Hiệu quả coi như không tệ. Hiện nay, tổng cộng ba đợt công khai cán bộ cấp quận, chỉ có hai cán bộ có vấn đề thật sự đã được báo cáo của quần chúng điều tra ra. Nhưng hiện tại, toàn bộ đội ngũ cán bộ đã tốt hơn so với trước kia, chi tiêu công giảm đáng kể. Phạm Hồng Vũ cười nói, lại bổ sung thêm một câu: – Tất cả mọi người đều sợ tra đến đầu mình.

Vưu Lợi Dân cười nhẹ.

Giết gà dọa khỉ, từ xưa tới nay là như vậy. Quan trường gọt giũa con người, đều là chuyện như vậy.

– Miễn nhiệm kiểm tra, chính là phương thức giám sát?

– Đúng. Cán bộ lãnh đạo nhậm chức phải kiểm tra, từ chức cũng phải kiểm tra. Có thể không thể lấp hết các lỗ hổng, nhưng có thể lấp bao nhiêu thì lấp bằng đó. Trước mắt, phương thức giám sát cán bộ của chúng ta, thật sự không nhiều lắm. Hơn nữa phương thức không nhiều lắm này cũng không ít bài trí, căn bản là không đến đúng chỗ.

Càng là cán bộ nắm thực quyền, càng không có người giám sát, muốn làm gì thì làm.

Chỉ dựa vào sự tự giác của cán bộ lãnh đạo, không phải biện pháp giải quyết vấn đề.


Vưu Lợi Dân thản nhiên nói: – Vậy sao cậu có thể cam đoan, cậu kiểm tra nhậm chức, kiểm tra từ chức như vậy chắc chắn có thể rơi xuống đúng chỗ?

Phạm Hồng Vũ nói: – Tôi không dám cám đoan, nhưng hiệu quả không giống nhau. Không kiểm tra từ chức, chính là tôi, một người đang đôn đốc toàn bộ cán bộ lãnh đạo, nhiều nhất còn có vài đồng chí trong ban cùng nhau đôn đốc. tỉ lệ quá cách xa nhau. Không cần nói cán bộ cấp phòng, chính là cán bộ có quyền lực thực sự, toàn thành phố cũng tăng thêm khoảng vài trăm người. thật sự muốn dựa vào vài người trong ban chúng tôi đi giám sát nhiều người như vậy, không mệt chết cũng mất công. Để kiểm tra, tôi chỉ cần quản lý tốt quá trình kiểm tra là được rồi, kết hợp với giám sát kiểm tra kỷ luật và tổ chức pháp chế, tương đối mà nói, hiệu quả cao hơn rất nhiều.

Nói tới đây, Phạm Hồng Vũ tạm dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc cách diễn đạt.

Vưu Lợi Dân liếc mắt nhìn hắn.

Tiểu tử này, nói chuyện trước mặt mình còn có điều cố kị sao?

– Bí thư, lấy nhân trị sử trước giờ không phải là con đường chính, lấy pháp trị sử mới có thể làm thay đổi tận gốc, giang sơn lâu bền.

Thoáng do dự, Phạm Hồng Vũ liền nói, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.

Vưu Lợi Dân nhìn hắn, ánh mắt nhấp nháy.

Phạm Hồng Vũ thẳng lưng, hai mắt nhìn thẳng Vưu Lợi Dân, ánh mắt rất thản nhiên.

Một lát, Vưu Lợi Dân thu lại ánh mắt sáng ngời, cầm điếu thuốc lá trên mặt bàn lên, Phạm Hồng Vũ vội vàng châm lửa. Vưu Lợi Dân hút hai hơi, chậm rãi nói: – Cậu trở về chuẩn bị một chút, tháng chín, trường Đảng trung ương muốn mở một lớp bồi dưỡng cán bộ cấp cục, thời gian một năm. Tôi và đồng chí Khâu Minh Sơn đã thông qua, ông ấy cũng ủng hộ cậu đi bồi dưỡng. Cậu công tác ở khối một thời gian dài, tất nhiên phải có lúc bổ sung năng lượng, tĩnh tâm trở lại. Sauk khi tốt nghiệp, cậu sẽ tới Hoàng Hải.

Phạm Hồng Vũ ngạc nhiên.

Đây nghĩa là Vưu Lợi Dân muốn hắn điều tra tỉnh Thanh Sơn.

Đi trường đản trung ương bồi dưỡng trước, sau đó mới đi Hoàng Hải, ý đồ của Vưu Lợi Dân, đã thể hiện hết sức rõ ràng.


Ở quan trường, có điều không quy định thành văn, lãnh đạo đương chức chủ yêu đi trường đảng bồi dưỡng, bình thường chính là điềm báo được đề bạt. Cho dù không lập tức đề bạt sau khi tốt nghiệp, ít nhất là đã có chủ định, đề bạt trọng dụng là chuyện sớm hay muộn, nhưng cũng sẽ không bị trì hoãn lâu lắm.

– Ba năm trước đây, cậu là Chủ tịch tỉnh nhỉ?

Vưu Lợi Dân lại hỏi một câu.

Ba năm trước đây, Phạm Hồng Vũ nhậm chức Chủ tịch thành phố Tề Hà, năm đó hai mươi chín tuổi. Mở ra tiền lệ sự phân công cán bộ cao cấp trong nước. Khi đó, không phải không có ai nghi ngờ sự phân công này, nói Vưu Lợi Dân vừa nhậm chức liền bốn phía đề bạt phân công người thân của hắn làm cán bộ. Phạm Hồng Vũ đã từng làm thư ký cho ông, bây giờ mới có thể đứng trước, đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch thành phố.

Bây giờ Vưu Lợi Dân đột nhiên hỏi câu này, tình hình càng thêm rõ ràng.

Phạm Hồng Vũ kính cẩn trả lời: – Phải. là ba năm trước đây.

Vưu Lợi Dân gật gật đầu, nói: – Cậu là người Thanh Sơn, thời gian công tác ở Thanh Sơn quá dài, như vậy không thích hợp. Đồng chí Minh Sơn cũng cho là như vậy.

Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu.

Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn vô cùng chiếu cố và xem trọng hắn, thật làm người ta cảm động. Để sắp xếp công việc của hắn, hai vị Bí thư Tỉnh ủy chủ động liên hệ, cán bộ bình thường, nghĩ cũng không dám nghĩ có sự đãi ngộ như vậy.

Lúc này, Hứa Phu Kiệt lại gõ cửa tiến vào, thấp giọng nói: – Bí thư, đã đến giờ, xe đã được sắp xếp xong rồi.

Phạm Hồng Vũ vội vàng đứng dậy.

Ở địa vị hiện giờ của Vưu Lợi Dân, lịch trình một ngày nhất định là đã sắp xếp chặt chẽ.


Vưu Lợi Dân khẽ vỗ trán đứng dậy, nói: – Đi, cùng đi Viện xã khoa thăm thầy giáo Sầm. thầy chính là ngôi sao sáng của giới nghiên cứu lịch sử Đảng trong nước, cậu đi bồi dưỡng ở trường Đảng trung ương, đồng thời có thể làm học sinh của ông ấy, cùng ông ấy nghiên cứu một chút triết học Mark cùng tôi phát triên sử Đảng. Ông ấy là giáo sư của trường Đảng Trung ương.

– Tôi cũng đi?

Phạm Hồng Vũ nhất thời mở to hai mắt nhìn.

Vưu Lợi Dân thản nhiên nói: – Cậu mới là nhân vật chính của ngày hôm nay. Tính cách của thầy giáo Sầm, cậu còn không hiểu rõ sao? Lại nói tiếp, ông ấy còn là thầy giáo của tôi. Ông đã nhiều năm không nhận nghiên cứu sinh. Tôi tự mình giới thiệu cậu với ông ấy, ông ấy thế nào cũng phải tận mắt nhìn thấy cậu. nếu không hợp với sở thích của ông ấy, cậu muốn bái sư cũng không được.

Phạm Hồng Vũ không khỏi gãi đầu.

Hành động như vậy, cũng chỉ có trước mặt Vưu Lợi Dân là Khâu Minh Sơn trưởng bối, Bí thư Phạm mới có thể tự nhiên thể hiện.

Không ngờ, tất cả sắp xếp hôm nay của Vưu Lợi Dân đều là vì hắn.

Hứa Phu Kiệt lắc đầu mỉm cười.

Tuy rằng sự đối xử của Vưu Lợi Dân với Phạm Hồng Vũ có chút làm hắn ghen tỵ nhưng cũng đồng thời tạo cho hắn một tấm gương. Chỉ cần có bản lĩnh thực sự, Bí thư Vưu nhất định đề bạt trọng dụng.

Tạo mối quan hệ tốt với người làm việc bên cạnh lãnh đạo, vốn là một trong những bí quyết “bất đảo ông” trên quan trường.

Xe của Vưu Lợi Dân là một chiếc xe màu đỏ.

Hứa Phu Kiệt ngồi ở ghế phụ, Phạm Hồng Vũ và Vưu Lợi Dân ngồi ở phía sau. Chiếc xe màu đỏ từ từ đi ra khỏi văn phòng Bắc Kinh, một chiếc xe thể thao theo sát lên, treo một nhãn hiệu nhỏ của thủ đô. Rõ ràng, chiếc xe thể thao này không phải của văn phòng Bắc Kinh, phải là nhãn hiệu của trung ương cảnh vệ.

Phạm Hồng Vũ không khỏi căng thẳng, nhịn không được liền hỏi: – Bí thư, vị sư tổ này của tôi, tính tình rất cổ quái ư?

Vưu Lợi Dân không hỏi bật cười.

Phạm Hồng Vũ này tự nhận là đệ tử của Vưu Lợi Dân hắn, gọi thầy giáo Sầm là “sư tổ”


Nhưng mắt thấy anh chàng ngang ngược này bỗng nhiên lộ ra vẻ căng thẳng, Vưu Lợi Dân cũng cảm thấy thú vị. Trước kia, khi Phạm Hồng Vũ còn là một cán bộ nhỏ, đối diện với Thị trưởng như hắn cũng rất đĩnh đạc, không hề có sự hồi hộp.

– Sao, biết mình không đủ sức rồi hả?

Vưu Lợi Dân hỏi lại một câu.

Phạm Hồng Vũ cười hắc hắc, nói: – Tôi xuất thân từ trường cảnh sát, sau đó lại lăn lộn hơn nửa năm ở trường Đảng Tỉnh ủy, qua loa đại khái. Một nhà nho đương thời như thầy giáo Sầm, tôi nhất định sợ hãi.

Thầy giáo Sầm thật sự xứng đáng với danh hiệu “nhà nho đương thời”, không cần nói điều gì khác, chỉ cần một điểm này của thầy giáo Vưu Lợi Dân, đã quá nhiều rồi. Càng không cần phải nói, ông ấy rất nổi tiếng trong giới nghiên cứu lịch sử Đảng trong nước và nghiên cứu lý luận Mark, Bí thư Phạm chỉ là một người tốt nghiệp trường Đảng có kiến thức hời hợt, bỗng đối mặt với một học giả đẳng cấp như vậy, nói không căng thẳng thật sự có chút không giả tạo.

Vưu Lợi Dân thật sự cũng dang lo lắng đến điểm này, mới đặc biệt sắp xếp vì hắn như thế.

Thế hệ cán bộ trước đây, bằng cấp không cáo có thể lý giải được, thế hệ trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ, bằng cấp quá thấp, sẽ không được tốt. Mặc dù Vưu Lợi Dân coi trọng về bằng cấp, nhưng tình hình trong nước như vậy, cũng không tránh khỏi phải thuận theo số đông. Vưu Lợi Dân cũng không muốn đến thời điểm quan trọng, Phạm Hồng Vũ vì cái gọi là vấn đề bằng cấp mà đi Mạc Thành.

Làm học trò của Sầm lão phu tử, bất luận kẻ nào cũng không thể lại xoi mói bằng cấp tiếng Nhật của Phạm Hồng Vũ.

– Cũng không cần quá lo lắng, tính tình ông ấy có hơi cố chấp, nhưng cũng là người tình cảm. trước mặt ông ấy, cậu chỉ cần giữ nguyên diện mạo vốn có là được. Thể hiện khí khái mà cậu đã thể hiện cho Thủ tướng khi cậu thiết lập trật tự ở Tề Hà. Nhìn thấy sự căng thẳng của Phạm Hồng Vũ, Vưu Lợi Dân lại không trêu chọc hắn nữa, mỉm cười nói, lập tức cảm thán một câu: – Ta cũng gần một năm rôi chưa gặp thầy.

Nghe câu này, tình cảm giữa Vưu Lợi Dân và thầy giáo thật sự sâu sắc.

Thân là Ủy viên cục chính trị, Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Hải, công việc rất bận, một năm không đi thăm thầy giáo, Vưu Lợi Dân liền cảm thấy có chút xấu hổ, phải là một mẫu mực tôn sư trọng đạo.

Chiếc xe màu đỏ đi qua một ngã tư, tốc độ không phải quá nhanh. Giai đoạn hiện nay của thủ đô, tuy rằng vẫn chưa đạt đến mức độ tắc nghẽn đáng sợ như các thế hệ sau này, nhưng cũng đã bắt đầu xuất hiện.

Gần bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng ở một ngõ nhỏ vắng vẻ. Ngõ tương đối hẹp, xe không tiện đi vào. Mọi người đứng xung quanh Vưu Lợi Dân, đi bộ vào ngõ.

Bí thư Phạm hít một hơi thật sâu, thẳng ngực, bộ dạng hiên ngang.

———-oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.