Đọc truyện Quyền Lực Tuyệt Đối – Chương 866: Ảnh gia đình
Tháng tám trời nóng bức.
Thời tiết thủ đô khá oi bức ngột ngạt.
Một chiếc máy bay lớn vừa chậm rãi đáp xuống sân bay thủ đô, Bí thư thành phố Tề Hà Phạm Hồng Vũ vừa đẩy hành lý đi phía trước, còn Cao Khiết cầm chiếc sách tay nhỏ bé theo phía sau, tay nắm chặt tay.
– Mẹ à, mẹ nói xem em Xảo Xảo có cao lớn không?
Khả Khả ngẩng đầu hỏi nhỏ.
Cao Khiết cười nói:
– Em Xảo Xảo đã một tuổi rưỡi rồi, đương nhiên cao lớn, lần trước con đã thấy em rồi, ở lễ mừng năm mới ấy? Lúc ấy em chưa đến một tuổi.
– Dạ… Mẹ, con mang cho em đồ chơi em có thích nó không?
Khả Khả có chút lo lắng hỏi.
Cao Khiết cuối xuống mỉm cười xoa xoa đầu con mình nói:
– Yên tâm đi, Khả Khả, em Xảo Xảo nhất định sẽ rất thích.
– Dạ.
Khả Khả liền nhanh chóng gật đầu, vẻ mặt cười hớn hở.
– Bí thư Phạm, Cao tổng.
Trong những người đến đón có một vị hơn bốn mươi tuổi, là một phụ nữ trung niên, vẻ mặt tươi cười hoan nghênh bước lên.
Chính là nguyên Chủ nhiệm văn phòng chính phủ huyện Vân Hồ Trần Hà.
Trần Hà hiện giờ đã là Phó Chủ nhiệm văn phòng tỉnh Thanh Sơn, phó cán bộ cấp phòng ban. Lúc trước khi huyện Vân Hồ xảy ra sự cố, Phạm Hồng Vũ vận dụng các mối quan hệ đưa Trần Hà đến thủ đô, Trần Hà trực tiếp được làm việc dưới sự chỉ huy của Lý Xuân Vũ chính ở viện Quỹ trợ cấp. Như dự đoán của Phạm Hồng Vũ, Trần Hà thật sự là người có năng lực cao, chỉ tới trong thời gian ngắn đã nhanh chóng được Lý Xuân Vũ và các lãnh đạo khác công nhận.
Vài năm trôi qua, Trần Hà lại được điều đến tỉnh Thanh Sơn công tác, hầu như ít ai biết cô được chuyển đến văn phòng Bắc Kinh là xuất phát từ đề nghị của Phạm Hồng Vũ, được chính Bí thư Thành ủy Khâu Minh Sơn tự mình phê duyệt.
Trong việc thực hiện tốt công việc xã giao giữa con người với nhau, Trần Hà thực sự làm khá tốt.
Phạm Hồng Vũ hết lòng lo liệu cho Trần Hà cũng chính nhìn được ưu điểm này của cô, trong quan trường gặp được người như vậy thật sự khá phù hợp với hắn. Tin tức mới là ưu tiên hàng đầu của Phạm Hồng Vũ, mặc dù Phạm Hồng Vũ ở thủ đô có một mạng lưới khá lớn nhưng Vương Thiện, Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn ai cũng con nhà giàu có, chỉ chú ý đến những tin tức “cao siêu”, còn những tin tức “lặt vặt” phải dựa vào văn phòng Bắc Kinh để thu thập.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Hà đã trở thành một trợ thủ đắc lực của Phạm Hồng Vũ ở Bắc Kinh.
– Chủ nhiệm Trần.
Phạm Hồng Vũ cùng Cao Khiết mỉm cười bắt tay Trần Hà.
Trần Hà đã từng là “bông hoa” của cơ quan huyện Vân Hồ nhiều năm, đến giờ đã vào tuổi trung niên, đã có nhiều nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng cô trang điểm khá tỉ mĩ, nhìn không kĩ không thể nào đoán ra được. Dáng người cô vẫn như trước vẫn đầy đặn thướt tha uyển chuyển, nhưng nhìn thấy sự trang nghiêm và cao quý của Cao Khiết cô cảm thấy có chút xấu hổ.
– Ai chà, đây là Khả Khả sao? Chỉ mấy tháng không gặp mà đã lớn như vậy rồi.
Sau khi bắt tay cùng Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, Trần Hà lập tức chú ý đến bé Khả Khả, cô ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Khả Khả, cười tủm tỉm.
Tết âm lịch năm nay, Phạm Hồng Vũ cùng Cao Khiết mang theo con cái đến thủ đô ăn tết cùng cha mẹ, Trần Hà đến nhà viếng thăm có gặp qua Khả Khả một lần. Từ khi Phạm Vệ Quốc được điều đến công tác ở các bộ quốc gia và Ủy ban trung ương, Trần Hà chính là khách quen của gia đình họ Phạm này.
Chính Phạm Hồng Vũ đã tự mình đề cử vị trí Phó chủ nhiệm Bắc Kinh lên Khâu Minh Sơn, thật sự mà nói ngay cả Trần Hà cũng chưa từng nghĩ đến điều này. Có đôi khi Trần Hà thầm nghĩ Phạm Hồng Vũ không giống như người thường, vốn với thân phận như cô, là người dính dáng đến tình cảm với Lục Cửu, đối với các cán bộ khác ở thành phố Tề Hà ai cũng khinh bỉ cô, trốn tránh cô, ngay cả Lục Cửu cũng không dám liên hệ với cô, nhiều năm ăn ngủ với nhau, chỉ trong chốc lát liền biến thành mây khói.
Chính Trần Hà ngẫm lại, cô cảm thấy thật sự vô lý.
Còn Phạm Hồng Vũ thì ngược lại, tận hết sức lực đề bạt cô, khuyến khích cô.
Ai có thể đoán được, người từng được Lục Cửu đưa đến cạnh Phạm Hồng Vũ làm “nội gián”, hắn lại chính là người đáng tin nhất của cô?
Xưa nay thành đại sự hay không ở chỗ hơn người.
Quả nhiên là thế!
Lần này, Phạm Hồng Vũ cùng Cao Khiết mang đứa con nhỏ đến thủ đô mừng sinh nhật Phạm Vệ Quốc. Dù sao cách một thời gian ngắn Phạm Hồng Vũ cũng đến thủ đô một lần, cùng Vương Thiện, Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn, Bảo Hưng hội tụ, là huynh đệ mà lâu ngày không gặp không nhạt phai mới lạ.
Đương nhiên, nếu là hồng nhan tri kỉ thì muốn gặp nhau rồi, làm sao giống người dưng được.
Cũng có một vài thế gia trưởng bối các nơi cũng đén bái kiến thủ lĩnh.
Phạm Hồng Vũ là Bí thư trẻ tuổi nhất trong thành phố, một ngôi sao chính trị sáng mới, đã được dâng lên của chính trị Nhà nước Trung Hoa, càng ngày càng tiến lên chức vị cao cấp hơn trong quan trường.
Trần Hà tự mình mở cánh cửa xe Audi.
Nhà ba người Phạm Hồng Vũ lên chiếc Audi nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Sau nửa giờ, chiếc Audi được lái tiến vào một đại viện yên tĩnh, nơi này là ký túc xá các bộ và Ủy ban trung ương quốc gia, nên Phó bộ trưởng bộ thường vụ Phạm Vệ Quốc, sống ở tầng thứ tư của tòa nhà thứ nhất, bốn phòng khá rộng rãi.
Cao Khiết ấn chuông cửa, Quản Lệ Mai tự mình ra mở, vẻ mặt tươi cười.
– Bà nội….
Mọi người còn chưa nói gì, Khả Khả liền chạy đến chào bà.
– Ôi, cháu bà ngoan quá, sao có thể biết được mà gọi bà nội hà…..
Quản Lệ Mai chưa kịp nói gì với cô con dâu đã xoay người ôm cháu nội, hôn liên tiếp lên mặt nó, nước mắt rơi lả chả. Đã mấy tháng không thấy cháu nội, Quản Lệ Mai luôn nhớ nhung về nó.
– Bà nội, sao bà khóc.
Khả Khả thơ ngay hỏi, đưa tay lau nước mắt cho nội.
Tên tiểu tử này cũng khá có hiếu đấy chứ.
Bù lu ba loa một trận mới dẫn vào nhà.
Phạm Vệ Quốc ngồi trên ghế sô pha của phòng khách, Phạm Hồng Học cùng cha đang nói chuyện rôm rả, Phạm Hồng Học cũng đến thủ đô trước em trai vài ngày, hiện giờ Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân hiện có hai trụ sở chính, một được xây dựng ở thị trấn Lâm Phong, một được lập ở thủ đô. Ngoài ra cũng xây dựng cơ sở sản xuất ở ba tỉnh, Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân đã xây dựng được thương hiệu khá lớn, bao trùm trong cả nước, trụ sở ở Ngạn Hoa có điểm không theo kịp tình thế.
Bản thân là Chủ tịch Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân, Phạm Hồng Học chạy hai bên.
Cũng may hiện giờ giao thông khá tốt, đường cao tốc Hồng Nam xuyên qua Ngạn Hoa trực tiếp đến thị trấn Phong Lâm, lái xe từ Phong Lâm chạy đến sân bay Hồng Châu, chỉ cần chưa đến hai tiếng là được, từ Hồng Châu đến thủ đô cũng chỉ hai tiếng mấy.
Phương tiện đi lại khá thuận lợi.
Thấy Phạm Hồng Vũ bước vào, Phạm Hồng Học vội đứng lên chào.
Anh em chào nhau, thật sự chỉ có anh em Phạm gia mới có được như vậy.
– Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.
Đang trong vòng tay của bà ngoại, Khả Khả vội nói lớn.
– Ha ha, giỏi lắm, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ… Khả Khả à, mau đến đây để ông nội ngắm con chút nào, xem đã cao lớn thế nào rồi?
Nhìn thấy cháu trai, Phạm Vệ Quốc thật sự rất vui vẻ, cười ha hả hướng Khả Khả dang hai tay chào đón.
Khả Khả liền tự mình đưa tay múa chân một chút nói:
– Nội à, Khả Khả cao hơn nhiều lắm, người xem, cao nhiều như vậy….
Tiểu tử này nói thế làm cho cả nhà không nhịn được cười.
– Ba, chúc ba sinh nhật vui vẻ.
Phạm Hồng Vũ cùng Cao Khiết tiến lên chúc mừng sinh nhật cha. Năm nay Phạm Vệ Quốc đã năm mươi bảy tuổi, với tuổi này ở cấp thứ trưởng cũng khá hợp, không quá già cũng không quá trẻ. Nhưng nơi Phạm Vệ Quốc làm việc các lãnh đạo ở Bộ và Ủy ban trung ương đã có người gần đến tuổi nghĩ hưu, Phạm Vệ Quốc sẽ tiếp nhận chức vụ của hắn lên chức Bộ bộ trưởng.
Phạm Vệ Quốc làm việc với tính cách khá cần cù kiên định, Thủ tướng Hồng khá xem trọng ông.
Hiếm khi ông được ngồi nhà trò chuyện phím cùng bọn trẻ như ngày hôm nay, trong thời gian này mà nói Phạm Vệ Quốc khó có được thời gian nhàn hạ như thế, nếu hôm nay không phải bọn trẻ đến chúc thọ ông có lẽ Phạm Vệ Quốc ăn sinh nhật tại văn phòng rồi.
– Được, đến đây, ngồi đi con.
Phạm Vệ Quốc vui tươi hớn hở, liên tục gật đầu, ông thầm hài lòng với sự nghiệp của con cái cũng như yên lòng khi chúng đã thành gia thất. Đối với ông ta mà nói, có làm bộ trưởng hay không cũng không thật sự quan trọng, chỉ cần bọn trẻ không thua kém ai, đều có tiền đồ thì ông mãn nguyện rồi.
Để đi trên con đường làm quan này, Phạm Vệ Quốc thật sự không tranh đoạt gì cả.
Nhiều lần được đề bạc tiến chức đều chính Phạm Hồng Vũ đứng sau “đẩy” mới lên thế. Theo ý của Phạm Vệ Quốc ông không muốn làm lớn, vì chức vị càng cao thì trách nhiệm càng nặng nề hơn.
Mọi người vừa ngồi xuống thì Khâu Tĩnh từ trong bếp đi ra, mở tạp dề chào hỏi mọi người, vội vàng rót trà.
Sau khi Khâu Tĩnh tốt nghiệp bác sĩ, đã ở lại thủ đô công tác, vài năm qua đi, cũng như chị gái Lâm, bác sĩ Khâu này chưa làm bất cứ việc nhà nào cả. Mỗi lần vào bếp sẽ làm cháy sạch thức ăn ngon, điều này thật mọi người không tài nào ngờ được. Lúc trước chính Phạm Hồng Vũ đã khuyến khích anh trai, để anh đi tán tỉnh Khâu Tĩnh, thật sự chỉ nghĩ theo đuổi một người “thập toàn thập mỹ”, không ngờ không biết làm bếp.
Sau khi sinh con, Khâu Tĩnh có vẻ đầy đặn hơn trước.
– Cám ơn chị dâu.
Phạm Hồng Vũ cùng Cao Khiết cầm chén trà Khâu Tĩnh đưa, cười nói cảm ơn.
– Bác à, em Xảo Xảo đâu? Con mang đồ chơi cho em này.
Vừa nhìn thấy Lai Tuấn Thần, Khả Khả đã nhớ đến chuyện quan trọng, từ lòng Phạm Vệ Quốc chạy xuống.
Em Xảo Xảo là con gái của Phạm Hồng Học cùng Khâu Tĩnh, gọi là Phạm Xảo Xảo, khi tết âm lịch trước, Khả Khả ở thủ đô có gặp qua, lúc ấy đã vô cùng thích rồi, thinht thoảng lại béo khuôn mặt em bé, sau khi về thành phố Tề Hà luôn miệng nhắc đến em.
Phạm Hồng Học kết hôn sau Phạm Hồng Vũ nên em bé cũng sinh chậm vài năm, Xảo Xảo chỉ một tuổi rưỡu.
– Chà, còn mang cho em đồ chơi cơ à, Khả Khả ngoan quá, bác gái thay mặt Xảo Xảo cám ơn Khả Khả ha… Khả Khả, Xảo Xảo đang ngủ, chờ em dậy thì sẽ chơi với con, được không?
Khâu Tĩnh mỉm cười thương lượng với cậu bé.
– Dạ được.
Khả Khả hiểu chuyện liền gật đầu lia lịa.
Cao Khiết liền đứng dậy, cười nói:
– Chị dâu, chúng ta đi nấu cơm đi.
Đều là con dâu nhà họ Phạm, sao để chị dâu làm một mình chứ.
Khâu Tĩnh vội ngăn cản cô, cười nói:
– Í í, tiểu Khiết, em cứ ngồi chơi, em vừa mới đến với lại mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần chờ Lý Phong cùng Phạm Hồng Thái đến là chúng ta có thể dùng cơm… Em ngồi đi, nghỉ ngơi một lát.
.