Đọc truyện Quyền Lực Tuyệt Đối – Chương 864: Sau cơn mưa trời lại sáng
Trời cao trong xanh, gặp gỡ vào chiều thứ bảy, công viên Giang Tân Thành phố Tề Hà vô cùng náo nhiệt.
Đây là sau khi cơn lũ đã qua đi, Thành phố Tề Hà đón chào một này nắng ấm đầu tiên, trong không khí vẫn còn phảng phất từng đợt từng đợt hơi nước bốc lên, khiến cho nhiệt độ không khí không cao lắm.
Nhân dân Thành phố Tề Hà bị những trận mưa dai dẳng kìm hãm suốt hơn hai tháng qua, đều ào ào ra khỏi nhà, hít thở bầu không khí trong lành thoáng đãng.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ Bí thư Thành ủy Tề Hà và vợ là đồng chí Cao Khiết, đưa đứa con nhỏ hòa vào dòng người dân thành phố đến chơi trong công viên Giang Tân. Năm năm trước, Cao Khiết hạ sinh một cậu con trai, đặt tên là Phạm Tri Viễn, tên gọi thân mật là KhảKhả.
Thằng bé rất kháu khỉnh, ngoại hình và tính cách đều giống hệt Phạm Hồng Vũ, là một cậu bé rất tinh nghịch, cứng đầu. Ở nhà, chỉ có Phạm Hồng Vũ mới có thể bảo được nó, Cao Khiết mà nói thì có lúc nó nghe lúc không nghe, khiến cho Giám đốc Cao bực tức phùng mang trợn mắt, làm bộ muốn đánh, thằng bé chạy chốn thì càng nhanh, Cao Khiết cũng hơi bất lực.
Đồng chí Cao Khiết bây giờ là Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc Công ty Nhật Hóa Tề Hà.
Công ty Nhật Hóa Tề Hà tuy rằng lấy tên Tề Hà, nhưng không thuộc sự quản lý của Thành phố Tề Hà, mà là doanh nghiệp của tỉnh, cấp phó sở đảm nhiệm, do Ủy ban nhân dân tỉnh quản lý, Ủy ban nhân dân tỉnh ủy thác cho Sở công nghiệp quản lý thay.
Theo sự thăng tiến về địa vị của Phạm Hồng Vũ trong cơ chế ngày càng cao, Cao Khiết chủ động để “tránh bị nghi ngờ”, không thể chồng làm Bí thư Thành ủy mà vợ làm phó Bí thư hoặc phó Chủ tịch Thành phố mãi được.
Cao Khiết tài đức vẹn toàn, bằng cấp cao, lại là một nữ đồng chí, những cán bộ giống như cô, thực ra rất được hoan nghênh trong cơ chế. Cũng có lúc, chỉ để gải thiện một chút kết cấu thành viên ban ngành, cũng ưu tiên thu nạp những người phụ nữ như thế này vào cơ chế cán bộ. Đã phải hạ thấp độ tuổi bình quân xuống, thì sẽ lại có thêm một số thành viên nữ nhất định, nhất cử lưỡng tiện.
Trước khi Phạm Hồng Vũ nhận chức Chủ tịch Thành phố Tề Hà thì Cao Khiết phải đứng giữa mấy sự lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là điều về Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, Trưởng ban tuyên giáo Văn Nghệ mấy lần mời Cao Khiết ; lựa chọn thứ hai là điều đến Ngạn Hoa, nhận chức phó chuyên viên cơ quan hành chính. Lúc đó Phạm Vệ Quốc đã được điều lên các bộ quốc gia và Ủy ban Trung ương, không hề tồn tại vấn đề trốn tránh trách nhiệm; Lựa chọn thứ ba là về Ủy ban cải cách thể chế tỉnh nhận chức Phó chủ nhiệm.
Cuối cùng Cao Khiết đã lựa chọn Nhật Hóa Tề Hà.
Cao Khiết không muốn phải đi xa Phạm Hồng Vũ quá, không những hai vợ chồng phải ở hai nơi, lại còn phải xa con nữa. Cao Khiết thật sự không muốn để cho Khả Khả phải lớn lên trong một gia đình thiếu bố hoặc vắng mẹ. Lúc trẻ con mới được mấy tuổi thì việc uốn nắn dạy dỗ tính cách rất quan trọng. Cho dù là xa bố hay xa mẹ đều không tốt cho sự phát triển toàn diện của đứa trẻ.
Nhật Hóa Tề Hà không do Tề Hà quản lý, nhưng mà trụ sở chính lại đặt ở Tề Hà đã thực hiện được nhiệm vụ lảng tránh cơ chế, ba người một nhà lại có thể sống cùng nhau thì quá tốt. Tuy rằng Cao Khiết cũng biết rằng từ một cơ quan hành chính sự nghiệp mà điều xuống một công ty thương mại, lại từ doanh nghiệp điều về hành chính sự nghiệp, thì khó khăn sẽ nhiều hơn. Nhưng mà nếu đem ra so sánh thì Cao Khiết vẫn cảm thấy ở Tề Hà mà cả gia đình được sống chung thì vẫn tốt hơn.
Những trường hợp hai vợ chồng cùng sát cánh bên nhau trong cơ chế, đồng thời cùng lúc tại vị ở cơ quan hành chính trung ương là rất hiếm thấy. Phạm Hồng Vũ càng ngày càng khiến cho người ta kinh ngạc là một thiên phú về chính trị, Cao Khiết cam tâm tình nguyện lùi về phía sau, làm người vợ hiền, lặng lẽ ủng hộ cho sự nghiệp của chồng.
Phạm Hồng Vũ nhận chức Chủ tịch Thành phố Tề Hà khi đó còn chưa đến ba mươi tuổi, là một Chủ tịch Thành phố cấp địa phương trẻ tuổi nhất tỉnh và nhất nước. Cao Khiết hoàn toàn có thể đoán được tương lai huy hoàng của Phạm Hồng Vũ.
Như thế này là đã đủ rồi.
Huống chi Cao Hưng Hán lại đang tại vị Chủ tịch tỉnh, bố chồng Phạm Vệ Quốc cũng là Thứ trưởng của một bộ, Cao Khiết cảm thấy mình dần dần rút chân ra khỏi cơ cấu không có gì phải hối tiếc cả.
Thế nhưng mà Phạm Hồng Vũ lại có chút áy náy.
Trong trí nhớ của hắn thì Cao Khiết hẳn là đã trở thành Chủ tịch Thành phố cấp địa phương Ngạn Hoa rồi. Chính là mình đã thay đổi cái hướng này đi, biến một nữ đồng chí tài giỏi rực rỡ như ánh hào quang phải lặng lẽ lui về phía sau trở thành một “bà chủ gia đình”
Công viên Giang Tân rất rộng, là do sau khi Phạm Hồng Vũ nhận chức Phó Chủ tịch thường trực thành phố đã đề nghị xây dựng một công viên văn hóa giải trí quy mô lớn, ngay bên bờ sông, kèm theo rất nhiều tiện nghi phục vụ cho khách du lịch, còn có một khu vườn bách thú nhỏ và khu công viên nước nữa, là một công viên cao cấp nhất Thành phố Tề Hà hiện nay.
Khả Khả vừa bước vào công viên, liền xoắn lấy mẹ đòi đưa đi xem bạn hổ, bạn sư tử, còn đi thuyền. Đừng nhìn vẻ thường ngày ở nhà hay đối nghịch với mẹ thực tế ra thằng bé vẫn rất quấn mẹ, có yêu cầu gì, đại đa số là hỏi mẹ chứ không dám mở miệng ra hỏi bố.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Phạm Hồng Vũ cũng rất buồn bực. Có vẻ như mình không hề làm cái gì xấu xa “trái với đạo trời”, đối với con cũng rất tốt, vậy thì tại sao thằng bé lại cứ sợ mình như vậy?
Xem ra chỉ có thể quy do trời sinh ra hai bố con là “oan gia” mà thôi.
Cao Khiết bèn gật đầu liên tục, lập tức đưa con đến khu vườn thú.
Khả Khả không sợ cô, nói thẳng ra thì lỗi là do Cao Khiết, cô nuông chiều thằng bé quá, Phạm Hồng Vũ cũng có lúc khéo léo nêu ý kiến với vợ, trẻ con vẫn phải cho vào khuôn phép mới được, tránh việc nuôi thành một tên công tử ngang tàng coi trời bằng vung.
Có vẻ như con trai của Bí thư Phạm, quả thật là có đủ điều kiện để trở thành một công tử bột coi trời bằng vung rồi. Ông nội là Thứ trưởng, bố là Bí thư thành ủy, ông ngoại là Chủ tịch Tỉnh, ngay cả mẹ đẻ cũng là Tổng giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước cấp phó sở.
Mỗi lần nhắc đều bị Cao Khiết cãi lại: một đứa trẻ nhỏ như vậy, cái gì cũng chưa hiểu, nghiêm khắc với nó quá mà làm gì?
Ở bên ngoài, Phạm Hồng Vũ là lãnh đạo đi đến đâu cũng được tiền hô hậu ủng. Trở về nhà thì Bí thư Phạm lại là người bị lãnh đạo, việc chăm nom dạy dỗ con đa phần là do Cao Khiết làm, Phạm Hồng Vũ chỉ có quyền đưa ý kiến, không có quyền quyết định.
Cũng may mà Cao Khiết hoàn toàn không phải là một bà chủ gia đình mít đặc, rất thương yêu con, nhưng những quy tắc lớn thì không được phạm, nguyên tắc và điểm mấu chốt cơ bản nhất thì nhất định phải kiên quyết rồi.
– Con hổ, con hổ…
Vừa tới vườn thú, Khả Khả đã reo hò nhảy nhót inh ỏi, dạng hai chân đứng phía ngoài hàng rào, nhìn không chớp mắt con hổ bên trong, lại còn giơ tay lên vẫy vẫy.
Trời mưa liên tiếp hai tháng liền, các con vật trong vườn thú cũng cuồng chân, thật khó khăn lắm mới có một ngày trời nắng, con hổ nằm ngủ lười biếng bên trong lưới sắt, hưởng thụ ánh nắng hiếm hoi sau bao ngày, chẳng để ý chút nào đến vẻ nhiệt tình của đứa trẻ.
– Mẹ ơi, chúng ta mua chút gì đó để cho bạn hổ ăn nhé, đói bụng rồi, không còn tí sức lực nào cả…
Hai con người chuyển động nhanh như chớp, nhất thời nảy ra ý tưởng hay.
Cao Khiết xua tay, cười nói: – Bạn hổ chỉ ăn thịt thôi con ạ, ở đây là vườn thú không phải chợ nên không có thịt bán đâu con.
Thằng bé liền phụng phịu không vui, hai tay chắp sau lưng, đi về phía trước, cách đó không xa là chuồng sư tử, có nuôi hai con sư tử châu Phi, cũng là con vật mà thằng bé yêu thích nhất.
Thấy cảnh này Cao Khiết vừa tức vừa buồn cười, trừng mắt liếc chồng nói: – Bí thư Phạm, từ giờ về đến nhà anh đừng có chắp tay sau lưng mà đi đi lại lại nữa nhé, đúng là ông cụ non, đấy anh xem, con đều bị ảnh hưởng từ anh đấy!
Đang nói thì một đôi vợ chồng dắt một đứa con gái nhỏ trắng như ngọc đi từ bên kia tới, đôi vợ chồng này tuổi tác khá chệnh lệch nhau, ông chồng thì gầy gầy cao cao đoán chừng khoảng 34 – 35 tuổi, cách ăn mặc rất kỹ càng chỉn chu, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ quý, trông rất nho nhã, không có vẻ gì là nhà giàu mới nổi cả, biểu hiện như rất có giáo dục vậy. Người vợ thì trẻ hơn rất nhiều, khoảng chừng 27 – 28 tuổi, thân hình thon thả, khuôn mặt rất xinh đẹp, trong tay dắt theo đứa con gái nhỏ, trên khuôn mặt ngập tràn niềm hạnh phúc.
– Phạm Tri Viễn…
Cô bé con lanh lợi bỗng nhiên dừng bước chân, hướng về phía Khả Khả, gọi với vẻ hưng phấn, rất đáng yêu.
Khả Khả cũng dừng bước, kêu lên ngạc nhiên: – Kỷ Gia Ngưng?
Không ngờ là hai đưa trẻ lại quen biết nhau, vẻ rất thân thiết.
Ngay sau đó, cô bé lanh lợi liền buông tay mẹ ra, vui vẻ chạy lên phía trước, lấy từ chiếc ba lô đeo trên lưng ra một chiếc kẹo mút đưa cho Khả Khả.
– Phạm Tri Viễn, tớ mời cậu ăn kẹo!
Giọng nói rất ngọt ngào đáng yêu.
Khả Khả cũng không khách sáo gì, cầm lấy cây kẹo, bóc vỏ rồi bỏ tọt vào miệng, sau đó kéo tay Kỷ Gia Ngưng lóng ngóng nói: – Nào, đưa cậu đi xem sư tử nhé…
Nhìn thấy thế cả bố mẹ hai bên đều lắc đầu bật cười.
– Bí thư Phạm, Giám đốc Cao! chào hai vị!
Người đàn ông cao gầy liền chào Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, bước lên bắt tay với hai người.
– Chào anh, Tổng giám đốc Kỷ! chào Kỷ phu nhân!
Phạm Hồng Vũ cười bắt tay với hai vợ chồng họ Kỷ.
Cao Khiết mỉm cười nói: – Trùng hợp thế nhỉ, Tổng giám đốc Kỷ cũng đưa con gái đến công viên chơi à?
– Đúng vậy… Ôi, trời mưa suốt hai tháng, cuối cùng cũng tạnh rồi, khó mà có được một ngày nắng ấm thế này, đưa con ra ngoài phơi chút nắng, hít thở không khí trong lành.
Tổng giám đốc Kỷ nho nhã lễ độ trả lời.
Vị Tổng giám đốc Kỷ này, lúc mà Cao Khiết còn làm trưởng phòng xúc tiến đầu tư Tề Hà đã đến để đầu tư, nguyên quán Thành phố Trường Thủy tỉnh Đông Hải, lúc đó ở địa phương là tầng lớp mới giàu lên, rất giỏi kinh doanh. Đến kinh doanh một khách sạn bốn sao ở Thành phố Tề Hà, đây là khách sạn xịn nhất nơi đây, việc kinh doanh rất tốt. Sau đó lấy vợ ở Tề Hà, cưới một cô gái người bản địa, nhìn thấy vẻ ngoài như vậy cảm giác gia đình này rất hạnh phúc.
Bởi vì anh ta là một trong những thương nhân đến Tề Hà sớm nhất, lại rất tuân thủ luật pháp, thích làm việc thiện, là một nhà từ thiện nổi tiếng, là khách quý của Ủy ban nhân dân Thành phố Tề Hà, vì thế cho nên khá là quen thuộc.
Tổng giám đốc Kỷ cũng không ngờ lại có thể gặp được vợ chồng Phạm Hồng Vũ ở đây, nói chuyện rất vui vẻ, rất nhanh chóng đề tài chuyển sang hai đứa con nhỏ.
Cao Khiết cười: – Gia Ngưng là bạn học cùng lớp ở trường mẫu giáo với Khả Khả, hai đứa chơi thân với nhau, hôm trước Khả Khả đi học về còn nói nghiêm trang nói với tôi, phải nỗ lực học tập, đợi lớn lên rồi phải cưới Gia Ngưng về làm vợ đấy…
Nói một câu làm mọi người cười ầm lên.
Phía bên kia, Kỷ Gia Ngưng có vẻ hơi sợ con sư tử châu Phi, không kìm được núp vào sau lưng Khả Khả, Khả Khả lại thể hiện ra vẻ của một nam tử hán, hiên ngang hùng dũng đứng chắn trước mặt cô bé, khí khái nói: – Đừng sợ, có tớ bảo vệ cho cậu rồi!
Cô bé sợ hãi cúi đầu, nắm chặt tay Khả Khả, tựa hồ như tìm được chỗ dựa vững chắc rồi vậy.
Lại một lần nữa làm cho mấy người lớn đều cười lớn vui vẻ. ———-oOo——.