Bạn đang đọc Quyền Lực Bóng Đêm: Chúng Ta Là Hai Thế Giới – Chương 5: Vận Chuyển
Trong phòng của cô được thiết kế theo màu trầm tím của hoa Tu-lúy tượng trưng cho sự quyền lực quý phái của nước Pháp. Bên trong gồm 6 phòng tiếp
Ba phòng giành cho cô và 2 phòng giành cho Alex. Còn lại là phòng Mật. Sâu dưới lòng đất, qua cửa mật với số lượng mật khẩu đến 20 kí tự và xác định dấu vân tay và khuôn mặt chủ nhân.
Nó chỉ chấp nhận dấu vân tay và khuôn mặt của cô , Kai và ba mẹ. An ninh toàn bộ khu biệt thự một tay cô xử lý, xây dựng.
Đang đăm chiêu với chiếc điện thoại thì Alex bước ra. Anh để trần bộ ngực 6 múi chuẩn, cuốn hút đến bên cô. Nhẹ nhàng hỏi :
– Cô chủ ăn tối chưa?
Cô không trả lời vẫn khuôn mặt không chút thay đổi. Hai con ngươi di chuyển qua lại nhanh chóng.
– Bật laptop lên – cô gằn giọng lạnh lùng ra lệnh. Hắn đủ cảm nhận tầm quan trọng của việc này.
Về phòng lấy laptop, hắn nhanh chóng ngồi cạnh cô bắt đầu mở ra và làm.
Cô đeo tai nghe để tiện lợi. Chuẩn bị hành động.
Kết nối hai máy tính lại. Hắn cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
– Hàng đang ở gần quảng trường Concorde – Hắn gõ phím cạch cạch. – Để tôi gọi
cho lũ Jin đến lấy hàng sau đó kết nối với máy tính.
Chúng ta sẽ xem rồi chỉ đường cho chúng đi con đường thuận lợi nhất. Không phải qua trạm kiểm soát của lũ cớmvà trạm hải quan.
Cô phân tích :
– Hàng có số lượng lớn. Để kiểm tra mất rất nhiều thời gian. Giá trị của hàng là 6 triệu USD. Quãng đường dài 460 km. Phải hoàn thành trong 5h.
– 3 xe hàng đi quãng đường bình thường dù có với vận tốc nhanh nhất cũng phải 7h30 mới tới nơi được. Ít nhất phải qua 3 trạm kiểm soát.
– Đường tắt. Bảo lũ Jin chuyển hàng đi.
– Được. – Alex khẩn trương đeo tai nghe chỉ dẫn cho lũ Jin. Đưa chục người đi mô tô theo dõi bảo vệ cho xe hàng vận chuyển tốt. Đánh lạc hướng lũ cớm.
– Đi đường tắt. Thì quãng đường rút ngắn chỉ còn 180 km. – Cô nghiêm nghị nói
– Rất thuận lợi – Hắn nói
– Đi 110 km đường bộ qua 1 trạm kiểm soát. Còn lại phải qua đường biển. 2 trạm kiểm soát hải quan.
– Tôi đã cho người mô tô đi theo đánh lạc hướng rồi.
– Đường biển?
– Cô chủ, chúng ta sẽ dùng tàu.
– Sẽ đánh động đến Cục. – cô trầm ngâm rồi nói tiếp. – Cứ lo lũ Jin vận chuyển hàng
tốt đi.
Nói xong cô tháo tai nghe và rút điện thoại tra danh bạ.
– Alo – một giọng người đàn ông trung niên vang lên . Đó là Cục trưởng cục kiểm soát đường bộ.
– Con là Oryoll
– Ồ, chào con. Con vẫn khỏe chứ? Cho ta gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ con.
– Cảm ơn chú.
– Ta có thể giúp gì được cho con.
– Trong khoảng nửa tiếng nữa con vận chuyển hàng thời trang đi. Nhưng bên đối tác đòi hỏi trong khoảng thời gian ngắn quá nên chú …. – cô lạnh lùng nói
– Ha ha ta hiểu rồi. Được. Vậy còn đọc biển số xe đi.
– Dạ là Xyz ………
– 3 xe hả? – ông hỏi ngược lại
– Phải
– Rồi ta biết rồi. Ta sẽ gọi cho trạm kiểm soát mà con đi qua ngay.
– Cảm ơn chú. Có qua sẽ có lại
– Không cần vậy đâu. Ta với ba con là chỗ quen biết – ông xều xòa nói
– Vụ giao dịch, kí hợp đồng của vợ chú với công ty Dior sẽ thành công.
– Hả? Con cũng biết sao. Nhưng khó lắm ta đang cố gắng giúp bà ấy một tay mà khó quá – ông thở dài não nề.
Cô không muốn kéo dài cuộc nói chuyện. Nếu không phải vì ba thì cô chẳng tốn nhiều nước bọt thế đâu.
– Con sẽ lo tất cả
– Ha hà vậy được được. Ta sẽ làm việc con nhờ ngay. Chào con.
Cô tắt máy
Đeo tai nghe xem quãng đường mà lũ Jin chuẩn bị qua. Là trạm kiếm soát.
Cô bắt đầy suy ngẫm tiếp. Còn ở trạm hải quan nữa.
– Quãng đường vừa rồi rất thuận lợi, lũ cớm không hề nghi ngờ gì. Dự đoán với tốc độ hiện nay 10 phút nữa sẽ tới trạm kiểm soát thứ nhất.