Bạn đang đọc Quyền Lực Bóng Đêm: Chúng Ta Là Hai Thế Giới – Chương 36: Tôi Yêu Cô Và Sẽ Không Bao Giờ Quên Cô
– Kính chào tiểu thư – đám hầu gái đồng thanh.
Cô hờ hững bước lên lầu, quản gia Hong cầm đơn xin nghỉ việc của Alex run rẩy đưa cho cô, ông biết hậu quả của việc này, Alex là người của tiểu thư, theo tiểu thư làm bao nhiêu việc, biết quá nhiều bí mật. Cô không ra lệnh giết thì ông chủ cũng kiếm đủ cách để giết.
– Thưa tiểu thư, tôi .. tôi …. – quản gia Hong chưa nói xong thì khẩu súng lạnh ngắt tiếp xúc với thái dương.
– Câm miệng – cô lạnh lùng nói. Âm khí đáng sợ toát ra từ người cô khiến mọi người trong nhà không ai gây ra một tiếng động dù nhỏ nhất.
Đôi bàn tay thô ráp của quản gia run lẩy bẩy đưa bức thư trước mắt cô. Vừa nhìn chữ bên ngoài phong thư nghỉ việc, cô tức giận.
* Đoàng *
Một viên đạn xuyên qua phong thư, bắn xa đến lọ hoa đối diện. Tiếng vở loảng xoảng của những mảnh vỡ bình hoa làm ai cũng giật bắn mình.
– Thưa tiểu thư…. phải xử lý sao ạ? – quản gia Lee mạnh dạn lên tiếng – ông là 1 trong 3 quản gia có quyền lực nhất.
Cô không nói gì, hạ súng xuống lên lầu. Cô giận dữ đóng sầm cửa lại, cô lao vào phòng của Alex, mở tủ ra. Mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn chỉ là không gian cô quạnh bao phủ không căn phòng.
Cô đưa tay vuốt nhẹ từng hàng áo trong tủ, mùi hương nam tính của cậu sộc vào mũi cô. Cô nhớ cậu. Cô có cảm giác mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Cô ôm chặt áo cậu ngã phịch xuống đất.
Tại sao cậu dám bỏ đi? Cậu không thể tiếp tục bảo vệ cô sao? Ai đã nói bảo vệ cô suốt đời, ai đã nói sẽ giết tất cả kẻ dơ bẩn chạm vào cô? Ai nói sẽ đợi cô khi cô biết yêu? Giọt nước long lanh của ác quỷ rơi vào áo cậu.
Cô bước vào phòng tắm, loại nước hoa cô mua tặng cậu, cậu cũng mang theo.
Trên giá đựng đồ có một chiếc hộp và một tờ giấy gây chú ý của cô. Cô vội vàng mở tờ giấy ra. Từng dòng chữ rắn chắc của Alex hiện lên.
” Cô chủ. Đến lúc tôi phải ra đi rồi. Tôi yêu cô và sẽ không bao giờ quên cô, vì vậy, cô cũng đừng quên tôi nhé.! Tôi xin lỗi vì không thể bảo vệ cô tiếp được. Bàn tay tôi không đủ ấm để xoa dịu trái tim cô. Hãy hạnh phúc với William. Hãy cảm nhận tình yêu. Cô chủ sẽ biết yêu là gì.
Florent đã ra khỏi viện, hắn đang sống cùng ba mới và mẹ tại XXXXXXX. Chiếc vòng hắn tặng cô chủ. Tôi đã tìm được rồi. Tôi có thể làm mọi thứ vì cô vì tôi mãi yêu cô. Hãy học cách tự bảo vệ mình “
Cô mở chiếc hộp gỗ kia ra. Chiếc vòng cổ của Florent nguyên vẹn nằm im lìm trong đó. Đôi mắt cô thẫn thờ. Alex là tên ngốc, tên ngốc nhất trên đời này. Sao lại vì một sợi dây chuyền mà phải vất vả vào khu rừng đó chứ? Không phải nói đó là chỉ một sợi dây bình thường thôi sao?
Cô cũng thật vô tình, ân nhân của mình vào viện ra viện lúc nào, cô chẳng hề quan tâm. Cô cười khẩy lấy lại bộ mặt lạnh lùng của mình.
Dont cry mah boy
Im gonna leave
Im gonna leave
Dont cry mah boy
Yes i wont cry
Yeah i wont cry……
Cô nhìn lên màn hình, cô hy vọng đó là Alex hay Florent. Nhưng hy vọng lắm thất vọng nhiều. Số điện thoại gọi cho cô lại là William.
Sao cậu ta lại biết số cô. Hay chẳng phải là ông bố đáng kính hoặc bà mẹ yêu quý.
Chẳng chần chừ, cô tắt máy, ra khỏi phòng Alex với tờ giấy và sợi dây chuyền. Cô nhập mật mã, cất vào tủ.
Giờ Alex đi rồi, cảm giác trống trải không thoát ra khỏi tim cô. Căn phòng kia vẫn mãi đợi cậu về.
Dont cry mah boy
Im gonna leave
Im gonna leave
Dont cry mah boy
Yes i wont cry
Yeah i wont cry…
William không từ bỏ, vẫn gọi lại cho cô. Cô mặc cho chuông reo, xuống nhà, đưa điện thoại cho quản gia Lee. Ông khó hiểu hỏi cô.
– Tiểu thư muốn gì ạ?
Cô im lặng, hếch mắt về màn hình điện thoại.
– Tiểu thư muốn tôi nghe ạ.
Cô gật đầu.
Quản gia Lee kính cẩn nhận điện thoại từ tay cô, chọn phím Nghe, lễ phép nói.
– Kính chào công tử William.
– Ông là ai? – giọng cậu thất vọng
– Tôi là quản gia Lee của tiểu thư Lambert.
– Không biết công tử đây có gì muốn nói.
– Nếu ta có điều muốn nói cũng phải muốn nói với ngươi. Sao lại cầm máy của Oryoll?
– Thành thật xin lỗi công tử, tiểu thư chúng tôi đang bận. Cô ấy nhờ tôi nghe máy giùm. sợ đắc tội với công tử – Quản gia Lee tinh ý nhận được ánh mắt của cô.
– Ồ vậy hả? Bao giờ thì nàng ấy làm việc xong? – cậu hồ hởi.
– Dạ, cái này thì tôi cũng không biết ạ. xin lỗi ngài.
– Không có gì. Khi nào nàng ấy xong hãy bảo gọi lại cho ta.
– Dạ vâng. Chào công tử
Tút… Tút….
– Công tử nói tiểu thư hãy gọi lại cho ngài ấy khi làm việc xong. – Quản gia Lee trả lại điện thoại, lễ phép nói.
Cô lắc lư điện thoại trong tay, cười nhạt. Việc gì phải gọi cho cậu ta. Giữa cậu ta và tôi đâu có gì để nói. Đúng là phiền phức. Cô bực bội đứng dậy định ra ngoài thì đụng trúng Kai đi vào.
– Em định đâu sao Oryoll ? – Anh vừa nới lỏng cà vạt vừa quan tâm hỏi.
Cô nhún vai không nói gì, lấy Limous phóng mất hút qua cổng biệt thư.
– Kính chào thiếu gia.
– Tiểu thư đi đâu vậy? – Anh hỏi.
– Sau khi nhận được đơn nghỉ việc của Alex, tiểu thư bắn rách không đọc rồi lên phòng,một lúc sau đưa điện thoại có cuộc gọi của công tử William cho tôi nghe thì tiểu thư bỏ đi.
– Sao nó không nghe máy?
– Tôi cũng không biết thưa thiếu gia.
– À , khoan, ngươi nói gì… Alex nghỉ việc sao? Nhầm lẫn gì sao? – anh ngạc nhiên.
– Vâng. – Quản gia đưa đơn xin nghỉ của Alex bị thủng 4 lỗ loang lổ cho Kai.
– Hừm. Chết tiệt – Anh hậm hực lên phòng như không tin vào mắt mình.
– Không được để chủ tịch biết – anh quay xuống nói vọng lại.
– Rõ thưa thiếu gia. – tất cả mọi người đồng thanh trước giọng nói đầy tức giận lẫn quyền lực của Kai.