Bạn đang đọc Quyền Lực Bóng Đêm: Chúng Ta Là Hai Thế Giới – Chương 15: Chiếc Hộp
Hắn đi xuống cầu thang thì gặp ngay thằng bạn mới đến. Anh bạn xoay xoay xờ xờ người hắn xem có bị gì không?
– Trông mày thảm hại quá. Ai gây ra thế?
– Một đứa con gái – hắn ngán ngẩm nói.
– Ha ha ha ha ha – anh bạn bật cười to khiến người đi qua kiêng dè nhìn – À, thật sự xin lỗi mọi người.
– Nè nè mày nói một đứa con gái sao? Đúng là khiến tao ngạc nhiên nha.
– Im đi, tao không chết là tốt rồi.
– Mà mày làm gì cô ta. – anh bạn tò mò hỏi.
– Tao bị lũ thằng Chọc Tiết rượt đuổi , thấy cô ta gần đó nên đâm vào xe quay ra hôn để đánh lừa lũ Chọc Tiết. Hôm qua thì bị thằng Jin đấm ngã giữa xe cô ta.
– Ha ha ha ôi ha ha. Mày to gan quá đấy. ha ha
– Câm đi , ồn chết được – hắn tức giận quát.
– Thôi, đi thanh toán. – anh bạn cố nhịn cười,đập vai hắn rồi kéo đi
– Không cần. Cô ta thanh toán rồi.
– Hả? Tao thấy cô ta thật tốt đấy. Chỉ tiếc khuôn mặt mày thôi. Để tao đi mua thuốc bôi xóa sẹo ày ha ha…
– Tao không dùng mấy loại con gái đó đâu . Đồ Khùng – hắn đá thằng bạn đang cười sặc sụa bên cạnh rồi chạy đi trước.
…………..
Về nhà, hắn vứt áo vest xuống ghế sô pha. Nằm thoài lười biếng. Mẹ hắn từ trên lầu bước xuống định quát con trai thì thấy tay chân và khuôn mặt hắn thật biến dị.
– Florent , mặt con sao vậy hả? – bà lo lắng quát.
– Dạ ngã xe. – hắn mệt mỏi đáp, mắt vẫn nhắm tịt.
– Con nói dối ta hay sao? Ngã xe mà mặt con thế kia hả?
– Vâng, chưa chết được mà – hắn ểu oải nói.
– Mau để mẹ ra. – bà tiến gần lại xem xét vết thương.
– Không cần đâu.
– Ta đã cấm con đua xe rồi mà. – bà ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nói – Ta có một
người bạn. Họ sẽ nhận con làm vệ sĩ với lương rất cao cho con gái họ là
12000 USD .
– Con không làm. Lũ con gái phiền phức lắm. – hắn phẩy tay không đồng ý.
– Mau suy nghĩ đi. Bây giờ con vào làm công ty phát triển thế nào cũng không
được như vậy đâu, Làm đi, coi như việc con đi chơi bời đánh nhau không phải hoàn toàn vô ích.
Hắn vùng vằng lên phòng, trút giận lên cánh cửa vô tội. Mệt chết được, dạo này hết nạn này đến nạn khác. Gì mà đi làm vệ sĩ cho loại đàn bà con gái. Mẹ chỉ nghĩ đến tiền mà quên cả lòng tự trọng.
……………
Cô đang đứng trước công ty Thời Trang – Giải Trí của anh trai mình. Phiền phức thật, nhẹ lắc đầu cô bước vào cùng 5 tên vệ sĩ theo. Hàng dài tiếp tân cúi đầu chào , đón tiếp vị em gái của sếp tổng.
– Chào tiểu thư, mời cô theo tôi – Trưởng phòng nhân sự lịch sự nói.
* Cạch *
Cửa phòng đại boss được mở ra. Ở đây còn thích hơn cả ở nhà đấy, cô quét mắt xung quanh phòng gật đầu hài lòng.
– Ra ngoài hết đi.
– Vâng, chúc cô 1 ngày làm việc thuận lợi.
……..
Việc đầu tiên cô làm không phải ngồi xem tài liệu và lịch làm việc. Cô đi khám phá khắp phòng từng chỗ một. Mở laptop của anh trai lên, cô mỉm cười thích thú, ngay ảnh nền đã là ảnh của cô rồi.
* Cốc .. cốc *
– Thưa giám đốc, tôi là thứ ký Jimon. – một giọng nữ trầm ấm vang lên.
– Vào đi. – cô lạnh lùng, chán nản đồng ý.
– Đây là lịch trình làm việc ngày hôm nay thưa giám đốc. Cô có sắp xếp thêm
gì không ạ?
– Trong ngày hôm nay? – cô nheo mắt hỏi lại. Trong lòng thầm thán phục anh
trai của mình, sao anh ấy có thể làm một ngày hết hàng đống việc này?
– Dạ vâng. – cô thư kí lễ phép đáp.
– Hủy hết. – Vứt bảng lịch trình trên bàn, cô xoay ghế ra hướng khác.
– Sao ạ?
– Cô điếc à?
– Nhưng …. Thưa cô… Đây toàn là những hợp đồng với công ty lớn, chúng ta
không thể để mất cơ hội được.
– RA NGOÀI – cô bực mình quát.
Cô thư kí chẳng thể làm gì chỉ cúi đầu, bẽn lẽn chạy ra ngoài. Phải gọi cho chủ
tịch, đây toàn là hợp đồng quan trọng, không thể bỏ qua dễ dàng vậy
Cô đứng dậy mở toang rèm cửa ra, hưởng thụ, hít thở hết khí trời thật dễ chịu. Không biết còn trò gì? Cô tiếp tục khám phá, nhập mật mã cánh tủ bên dưới bàn làm việc. Cô lấy ra một chiếc hộp được bọc rất kĩ “ Lambert Angelika Oryoll “ . Gì thế? Đây chẳng phải là tên của cô hay sao.
Xác định dấu vân tay. Đèn nhấp nháy màu xanh. Dấu vân đúng, cô tiếp tục nhập mã, cố thử đi thử lại nhưng vẫn sai. Nếu nhập đến lần thứ 4 chắc chắn sẽ bị phát hiện. Còn một lần duy nhất. Rốt cuộc, là bí mật gì? Mật mã không đúng là sao? Khuôn mặt hiện rõ nét lo lắng, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.Cô chuẩn bị đưa tay nhập lần cuối thì ….
Reng Reng Reng
Cô cầm điện thoại lên, là anh Kai. Đừng có nói trong phòng này có camera. Cô đi lại vài vòng tìm kiếm, vẫn không thấy camera ở đâu. Cố bình tĩnh lại, cô để chiếc hộp trên bàn , lướt phím nghe.