Quyền Khinh Nhất Thế

Chương 43: Vỗ Bàn


Bạn đang đọc Quyền Khinh Nhất Thế: Chương 43: Vỗ Bàn


Quyền Khuynh Nhất Thế
Tác giả: Thần Quan Lộ Tây Pháp
Chương 43: Vỗ Bàn
Trong phòng họp của cục công an khu Đông Phong, Âu Văn Hải ngồi ở giữa, bên cạnh là trưởng cục công an Phương Đại Quý, ông cẩn thận nghe Phương Đại Quý báo cáo công tác của cục công an. Tuy rằng mình cũng không kỳ vọng đối phương có thể một lòng với mình, thế nhưng loại báo cáo biểu hiện này vẫn là phải nghe.
Báo cáo công tác của Phương Đại Quý rất chi tiết, hầu như bao quát tất cả nội dung công tác giai đoạn hiện tại của cục công an, bởi vậy có thể thấy được gã nắm cục công an trong tay thế nào. Phải thừa nhận, báo cáo công tác của gã rất có tính kiến thiết, mỗi một hạng mục công tác đều đánh dấu lãnh đạo phụ trách, có thể nói làm rất cẩn thận.
Khi nhận được điện thoại của Lục Duệ, Phương Đại Quý gọi điện thoại qua cho Mã Quốc Lực, trong điện thoại Phương Đại Quý có chút chần chờ hỏi: “Mã bí thư, Âu khu trưởng ngày mai sẽ tới thị sát, chúng tôi nên làm cái gì bây giờ?”

Âm thanh âm u của Mã Quốc Lực truyền đến: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Âu khu trưởng là lãnh đạo của chính phủ khu, đến cục công an thị sát là công tác bình thường. Phương Đại Quý anh cũng không phải ngồi trên mông cọp, cần gì phải lo!”
Phương Đại Quý nghe sửng sốt, bất quá nhanh chóng phản ứng là chuyện gì xảy ra. Những lời này của Mã Quốc Lực ẩn chứa tin tức rất quan trọng, Âu Văn Hải là lãnh đạo chủ quản không sai, mình chỉ cần làm tốt công tác tiếp đãi bình thường là có thể. Cho nên gã thẳng thắn giải quyết việc chung báo cáo công tác cho Âu Văn Hải.
“Hiện tại, công tác của cục công an chúng tôi có rất nhiều chỗ đều tồn tại thiếu sót, bất quá tôi tin tưởng, dưới lãnh đạo của chính phủ khu và khu ủy, chúng tôi nhất định có thể chậm rãi cải chính những thiếu sót này, chỉ thị của khu ủy và chính phủ khu về công tác công an chúng tôi sẽ nghiêm ngặt chấp hành, đối với kỳ vọng của các lãnh đạo, tôi đại biểu các đồng chí của cục công an biểu lộ thái độ, nhất định nghiêm túc công tác, làm tốt thần hộ mệnh của dân chúng!” Phương Đại Quý vẻ mặt dõng dạc kết thúc báo cáo công tác của mình.
Lục Duệ trong lòng cười nhạt một trận, Phương Đại Quý này coi Âu Văn Hải là kẻ ngu si sao? Một đống lời nói khách sáo vô nghĩa không gì sánh được, tùy tiện nói một câu chậm rãi cải chính những chổ thiếu sót mà luố lừa gạt qua à, thật đúng là cao thủ thái cực.
Quả nhiên, Âu Văn Hải lạnh lùng nhìn Phương Đại Quý, bỗng nhiên hung hăng vỗ bàn, quát to: “Chậm rãi cải chính? Anh cho rằng đang đi dạo phố sao?”
Tách trà trên bàn bị vỗ mạnh rung lên thoáng cái rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
“Anh không cần làm cam đoan với tôi, Âu Văn Hải tôi bất quá chỉ là một cán bộ của nhân dân mà thôi. Anh cần làm cam đoan đối với quần chúng của toàn bộ khu! Lúc này trị an của khu Đông Phong không tốt, trách nhiệm rốt cục tại ai tôi không nói, anh hiện tại nói biện pháp gì tôi cũng không muốn nghe, cũng không có hứng thú lý giải. Tôi cho anh thời gian một tháng, nếu như sau một tháng bầu không khí trong khu không có xoay chuyển, tôi không ngại lấy chức cục trưởng của anh trên cuộc họp thường uỷ!”
Sắc mặt của Phương Đại Quý trong nháy mắt đỏ lên, gã quả thật không ngờ rằng Âu Văn Hải dĩ nhiên không để ý mặt mũi của mình, trước mặt của toàn thể thành viên đảng uỷ cục công an mở miệng mắng. Vốn dĩ dựa theo suy đoán của gã cùng Mã Quốc Lực, Âu Văn Hải quan mới tiền nhiệm, cần làm nhất là thu mua nhân tâm, tối thiểu khiến ột phần trong cục công an có thể dựa vào mình, ai nghĩ người ta căn bản sẽ không dự định làm cái chuyện thu mua nhân tâm này, trực tiếp lời lẽ chính nghĩa quát lớn Phương Đại Quý.
“Tôi nhìn tin tức đêm qua, vụ án hình sự phát sinh trong ba tháng gần đây của khu Đông Phong chúng ta nhiều nhất toàn bộ thành phố Mộc Dương, tôi không rõ, có phải là ngưu quỷ xà thần của toàn bộ Mộc Dương đều chạy đến khu Đông Phong? Hay là trên đầu các người mang quốc huy, quên quốc huy trên đầu mình đại biểu cho hàm nghĩa gì, khiến cho đám lưu manh du côn này cho rằng, khu Đông Phong không còn là người dân quần chúng làm chủ! Nếu như là như thế này, tôi muốn hỏi một chút, các người làm ăn cái gì?”
Âu Văn Hải càng nói càng tức giận, âm thanh dần dần cao lên, cả người đều tản mát ra một cổ sát khí, ánh mắt sắc bén đảo qua tất cả lãnh đạo cục công an trong phòng họp, rất có tư thế ai nói sẽ tôi thu thập người đó.
Phương Đại Quý thân thể hơi có chút run, cúi đầu thật sâu chôn trong vai mình, không dám giương mắt nhìn về phía Âu Văn Hải, gã hiện tại mới biết được mình và Mã Quốc Lực đều đánh giá thấp vị khu trưởng mới này, người ta căn bản không cần thu mua nhân tâm, chỉ cần dừng bước trên đạo lý, là có thể đem cục công an thu thập dễ dàng.
“Tôi biết, trong nửa năm này khu Đông Phong xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện nhân sự của cục công an cũng có biến động rất lớn, tư tưởng của mọi người có chút dao động là rất bình thường. Thế nhưng, mặc kệ lãnh đạo cấp trên thay đổi thế nào, cũng không có vấn đề gì với các người. Việc mình phải làm, tuần tra, phá án, chuyện nào cũng không thể thả lỏng. Về phần tranh quyền đoạt lợi, tự nhiên có người đi tranh, chém giết, nhưng các người nhớ kỹ, vô luận bọn họ tranh giành thế nào, người làm tốt luôn luôn muốn lưu lại mấy người “

“Nếu như các người đều giống như bây giờ, mỗi ngày đần độn, ngồi ăn chờ chết, dân chúng còn cần công an có ích lợi gì? Như nuôi một đám sâu mọt sao!”
Âu Văn Hải hung hăng phát tiết lửa giận của mình, nhìn thoáng qua cả đám lãnh đạo cục công an cúi đầu như tội phạm, trong lòng thở dài một hơi, đứng lên chậm rãi nói: “Lời của tôi nói chỉ như vậy, hy vọng các người không làm thất vọng lương tâm của mình, không làm thất vọng cảnh huy trên đầu.”
Nói xong, trực tiếp mang Lục Duệ rời khỏi phòng làm việc cục công an, nghênh ngang đi.
Từ đầu đến cuối, Âu Văn Hải ở tại cục công an một lời hữu ích cũng chưa từng nói, thái độ cương quyết tới nhất định, khiến cho người chờ nhìn chê cười tất cả đều mở rộng tầm mắt.
… … …
… … …
“Tiểu Lục, cậu nói rất đúng, những người này đã quên quyền lực và trách nhiệm của mình.” Ngồi ở trên xe, Âu Văn Hải trầm mặt, thở dài một hơi nói với Lục Duệ.
Lục Duệ cười ha ha, nhàn nhạt nói: “Bọn họ bất quá chỉ là cho rằng mình mặc vào thân cảnh phục, cao hơn người bình thường một đẳng mà thôi, nhưng quên cảnh phục tồn tại.”

“Thế nào, có biện pháp gì chỉnh đốn cục công an một chút hay không?” Âu Văn Hải chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm Lục Duệ nói, lúc này tin cậy của ông đối với Lục Duệ đã tăng, giống như trước khi đi cục công an thị sát, Lục Duệ nói với mình, cục công an quả nhiên là một chỗ trống rỗng không gì sánh được, thuần túy là lừa gạt người ngoài báo cáo ứng phó mình.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Lục Duệ trầm giọng nói: “Khu trưởng, dục tốc tắc bất đạt!”
Âu Văn Hải sửng sốt, lập tức trầm ngâm một lát mới chậm rãi gật đầu. Giống như Lục Duệ nói, lúc này thật đúng là gấp không được, dù sao mình vừa đứng vững gót chân, vẫn là điệu thấp một ít tương đối tốt.
” Cục nông nghiệp, hy vọng Từ Thừa Quốc đừng cho tôi thất vọng. . .”Trong miệng thì thào tự nói, Âu Văn Hải chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lục Duệ không nói gì, từ kính sau thấy Âu Văn Hải có chút mệt mỏi, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
“Hay là, mình giúp ông ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.