Đọc truyện Quyền Chủ Ngọc Ấn – Chương 42: Đường chủ Đường môn
Vô Căn Thánh Địa.
Ngôi tam quan dựng ngay quan lộ với dòng chữ Vô Căn Thánh Địa, buộc nhóm người áp giải Ngọc ấn phải dừng bước. Chí Hải lưỡng lự nhìn lại Tiểu
Kha :
– Khả tỷ tỷ… Lão Vô Căn đạo nhân đó khéo bày trò. Lão dựng ngay chiếc
cổng tam quan ngang độc đạo đến Trường An, định địa giới thánh địa của
lão, buộc chúng ta phải đi qua. Theo tỷ tỷ chúng ta tính sao đây?
Tiểu Kha nói :
– Giang sơn gấm vóc này của chung bá tính, người cai quản là Hoàng
thượng, không có vùng nào của riêng ai. Cho dù Vô Căn có lập thánh địa
cũng là việc làm hồ đồ, vô lý. Chẳng có lý gì buộc chúng ta phải dừng
bước.
Tố Tố nhìn lên dòng chữ Vô Căn Thánh Địa. Chân mày cau lại :
– Vô Căn đạo nhân đã chuẩn bị đón chúng ta tại đây.
Chí Hải xoa trán, gãi đầu :
– Không sao… chúng ta cứ vào. Vô Căn đạo nhân còn mắc nợ Chí Hải mà.
Chí Hải quyết định đi vào thánh địa Vô Căn giáo. Mọi người chưa kịp bước qua cánh cổng tam quan thì Thích Đà Không xuất hiện. Y lên tiếng :
– Đừng vào… đừng vào…
Chí Hải dừng bước nhìn lại :
– Đại sư sao lại cản chúng tôi?
Thích Đà Không buông một tiếng thở dài :
– Nam mô bổn sư Thích Ca Mô Ni Phật…
Tiểu Kha nhướng mày nhìn lão hòa thượng bất giới. Nàng nhìn lão vì câu niệm Phật hiệu quá khác với các vị cao tăng Thiếu Lâm.
Thích Đà Không nói :
– Bần tăng đã chờ ở đây từ lâu rồi.
Tiểu Kha hỏi :
– Đại sư chờ chúng tôi đến phải không?
– Nam mô bổn sư Thích Ca Mô Ni Phật… Bần tăng chờ ở đây chỉ đợi các vị thôi.
Thích Đà Không vừa thốt dứt câu, gần như tiếng nói còn đọng trên miệng thì Nguyệt Hoa Nương từ trong Vô Căn Thánh Địa bước ra.
– Hóa ra là cô nương.
Nguyệt Hoa Nương nhìn Thích Đà Không rồi quay lại Nộ Chí Hải
– Nếu bổn nương đoán không lầm thì thiếu hiệp đây là Nộ Chí Hải, truyền nhân chân truyền y bát của Võ lâm Thánh chủ Thiên tôn?.
Chí Hải giả lả đáp lời nàng :
– Tỷ tỷ đoán không sai chút nào. Đệ đây là Nộ Chí Hải, người mà Vô Căn đạo nhân còn mắc nợ.
Đôi chân mày của Nguyệt Hoa Nương nhíu lại :
– Thiếu hiệp tuổi chưa đầy hai mươi mà danh đã chấn động cả giới võ lâm giang hồ.
– Tỷ tỷ nói quá rồi… Chí Hải chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi.
– Thiếu hiệp đừng khách sáo. Sự thật hiển nhiên, giới võ lâm ai cũng
biết Võ lâm Trung Nguyên giờ đã quy về một mối là Vô Căn giáo, duy chỉ
có thiếu hiệp…
Chí Hải gãy đầu :
– Ơ… tại vì Chí Hải không phải là người của võ lâm.
Nguyệt Hoa Nương mỉm cười :
– Dù sao thì thiếu hiệp và mọi người cũng đã đến đây, Hoa Nương thay mặt Vô Căn thánh chủ mời mọi người vào thánh địa Vô Căn để bồi tiếp.
Chí Hải quan sát Nguyệt Hoa Nương từ đầu đến chân :
– Chỉ có mình tỷ tỷ ra tiếp Chí Hải và mọi người thôi sao?
Nguyệt Hoa Nương nhìn Chí Hải :
– Vô Căn giáo chuẩn bị rất chu đáo để bồi tiếp thiếu hiệp.
Nàng nhìn hòa thượng bất giới Thích Đà Không :
– Lão hòa thượng bất giới có nhã hứng thì cũng theo mọi người vào Vô Căn giáo.
Thích Đà Không lưỡng lự, nhưng cũng lại gật đầu.
– Đã là hòa thượng thì ta chẳng còn gì phải sợ. Huống chi Thích Đà Không này đã sợ quá nhiều rồi.
Tiểu Kha nhìn Thích Đà Không nói :
– Ai cũng một lần chết, có người chết phải chu du địa phủ, có người chết thì được siêu thoát, còn đại sư đây tịch thất sẽ đến cõi niết bàn chầu
Phật tổ Như Lai sao lại sợ?
Nguyệt Hoa Nương mỉm cười, thay lời Thích Đà Không đáp lời Tiểu Kha :
– Hòa thượng nào viên tịch thì khả dĩ còn về cõi niết bàn hầu phục Phật
Tổ Như Lai, nhưng Thích Đà Không thì bổn nương e khó mà được Phật Tổ Như Lai chấp thuận.
– Nguyệt cô nương nói vậy có ý sỉ nhục bần tăng ư?
Nguyệt Hoa Nương nhún vai :
– Trên giang hồ ai mà không biết Thích hòa thượng là người phá giới chứ. Đã là kẻ xuất gia thế mà hòa thượng lại ăn thịt cẩu hoang, vào tửu điếm và còn gì gì nữa…
– Ơ… ơ… Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật… Bần tăng tự có đường tu khác
của riêng mình, cớ gì cô nương phải thắc mắc rồi phỉ báng chứ.
Nói dứt câu Thích Đà Không hừ một tiếng quay mặt chỗ khác. Chẳng thèm
nhìn đến Nguyệt Hoa Nương. Hoa Nương cũng giả vờ chẳng màn đến thái độ
trịnh thượng của lão hòa thượng phá giới.
Nàng nhìn Chí Hải nói :
– Hoa Nương mời Nộ thiếu hiệp và mọi người.
Mọi người theo Nguyệt Hoa Nương tiến qua cổng phân địa ranh giới, bước
qua ngôi tam quan. Nguyệt Hoa Nương hướng dẫn mọi người đến một gian lưu xá có nóc hình bát giác. Trong gian lưu xá đó, đại yến đã được bày sẵn.
Nguyệt Hoa Nương nói :
– Các vị đã đi một quãng đường thật xa vượt qua cả Đoạn Hồn nhai mới đến được đây. Vô Căn thánh chủ đã chuẩn bị đại yến bồi tiếp các vị. Mời Nộ
thiếu hiệp và mọi người.
Tố Tố nhìn Chí Hải.
Nhận ra ánh mắt cảnh báo của Tố Tố, Chí Hải buộc miệng hỏi Nguyệt Hoa Nương :
– Vô Căn thánh chủ bày đại yến đón chúng tôi hẳn đã có chủ đích?
Đôi chân mày Nguyệt Hoa Nương thoạt nhướn lên rồi hai cánh môi gợi tình điểm một nụ cười mỉm.
– Nộ thiếu hiệp hẳn nghĩ Vô Căn thánh chủ bày đại yến đón người và các vị đây nhằm hạ độc công?
Nàng cười mỉm.
Nụ cười của nàng khiến cho Chí Hải phải ngượng ngùng.
Thiếu Quân lên tiếng :
– Đã là Vô Căn thánh chủ, một tay gây dựng bá nghiệp. Vô Căn thánh chủ
đâu phải hạng tiểu nhân thảo khấu mà dụng đến độc công. Tại hạ nói vậy
không biết có đúng hay không?
Nguyệt Hoa Nương đáp lời Thiếu Quân :
– Ai cũng có quyền hoài nghi, nếu chư vị đây sợ thì Hoa Nương không dám nài ép chư vị dùng bữa đại yến tẩy trần này.
Tiểu Kha ngồi vào bàn đại yến.
– Nếu không dùng bữa đại yến mà Vô Căn thánh chủ đã khoản đãi, chúng tôi sợ thất lễ với người. Cho dù có độc thì chúng tôi cũng phải dùng thôi.
Nguyệt Hoa Nương nhìn Tiểu Kha khẽ gật đầu.
Nàng chờ mọi người yên vị vào chỗ ngồi, mới bưng bầu rượu chuốc ra chén, chuốc rượu vào chén của mọi người xong, Nguyệt Hoa Nương mới nói :
– Để mọi người tin bữa đại yến mà Vô Căn thánh chủ không hề dụng độc. Hoa Nương xin được dùng trước.
Nàng dốc chén rượu vào miệng và đặt xuống bàn. Nhìn Chí Hải, Nguyệt Hoa Nương nói :
– Đây là loại hảo tửu có một không hai trên chốn giang hồ. Nó có tên Bách Niên Phi Thiên Lộ.
Chí Hải nhìn qua Thiếu Quân :
– Huynh có nghe đến loại hảo tửu có tên là Bách Niên Phi Thiên Lộ chưa?
Thiếu Quân từ tốn nói :
– Nguyệt Hoa cô nương nói đúng. Bách Hoa Phi Thiên Lộ chỉ có ba vò duy
nhất. Hẳn đây là một trong ba vò rượu duy nhất đó. Để tại hạ dùng thử
xem nó ngon như thế nào.
Thiếu Quân bưng chén rượu.
Tố Tố vội cản lại :
– Mộc huynh khoan uống.
Thiếu Quân nhìn qua Tiểu Kha thấy nàng không lộ vẻ gì muốn ngăn cản Tố Tố.
Tố Tố rút cành trâm cài tóc chấm vào chén rượu. Nàng nhìn cành trâm ôn nhu nói với Nguyệt Hoa Nương :
– Nguyệt Hoa cô nương miễn chấp. Vào Vô Căn Thánh Địa, Tố Tố cần phải cẩn trọng.
Nguyệt Hoa Nương khoát tay :
– Không sao… không sao… Tố Tố quận chúa có quyền thử độc mà. Đó cũng là chuyện bình thường thôi. Vậy xin hỏi, Quận chúa có nhận ra chất độc
gì trong hảo tửu không?
Tố Tố lắc đầu :
– Trong rượu không có độc.
Nguyệt Hoa Nương khinh khỉnh nói :
– Đa ta Tố Tố quận chúa đã nói lời thật.
Tố Tố nhìn Nguyệt Hoa Nương cất giọng nhạt nhẽo nói tiếp :
– Trong rượu thì không có độc, nhưng trong thức ăn thì chưa hẳn đã không có độc.
– Vậy mời Quận chúa thử độc.
Thiếu Quân khoát tay :
– Quận chúa không cần làm như vậy. Vô Căn thánh chủ có thành ý khoản đãi đại yến cho chúng ta. Xét cho cùng, chúng ta chỉ là bậc hậu sinh, Thánh chủ không nỡ hạ độc mà.
Tố Tố miễn cưỡng ngồi xuống.
Nguyệt Hoa Nương nhìn qua Thiếu Quân :
– Đa tạ Mộc huynh đã trọng thị.
– Chính chúng tôi mới phải đa tạ Nguyệt Hoa Nương cô nương mới đúng.
Chí Hải bưng chén rượu :
– Đệ mời Mộc huynh.
– Huynh đang chờ Chí Hải đệ thốt câu nói này.
Hai người cùng bưng chén uống cạn số hảo tửu mà Nguyệt Hoa Nương rót ra
chén rồi thản nhiên gắp thức ăn, mọi người thấy Thiếu Quân và Chí Hải tự nhiên ăn uống cũng bắt chước theo.
Thích Đà Không thì ngồi thừ ra chẳng đụng đến rượu và thức ăn nên Nguyệt Hoa Nương nhìn hắn nói :
– Ở đây không có thức ăn chay, không biết hòa thượng phá giới sám hối từ lúc nào mà chẳng dám dùng rượu với những món cao lương mỹ vị này.
Thích Đà Không lúng túng :
– Ơ… ơ… Có lẽ tại bần tăng không thấy đói và không có cao hứng uống
rượu thôi. Nếu bình thường thì đây đúng là đại yến mà bần tăng có nằm mơ cũng không bao giờ thấy chứ đừng nói là được thưởng thức.
– Vậy hòa thượng còn sợ gì mà không có cao hứng. Nộ thiếu hiệp không sợ, Mộc công tử cũng không sợ và cả Quận chúa cũng không sợ, hòa thượng sợ
sao?
– Ơ… được, được, bần tăng sẽ dùng bữa. Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Thích Đà Không niệm xong Phật hiệu, bắt chước mọi người cầm đũa dùng
bữa. Mặc dù trên bàn đầy những cao lương mỹ vị những món ăn còn nóng
hổi, bốc mùi thơm ngào ngạt thế mà Thích Đà Không nuốt cứ như bị mắc
nghẹn.
Mọi người dùng bữa xong, Nguyệt Hoa Nương mới hướng dẫn mọi người đến
một gian nghinh tân lầu tọa lạc bên một hồ nước có hàng liễu thật thơ
mộng.
Nàng nói với Chí Hải :
– Tòa Nghinh lầu này không bằng Đằng Vương Cát nhưng có thể nó cũng là một cung lầu chẳng thua kém các tòa lầu ở Trường An.
Chí Hải đáp lời nàng :
– Chúng tôi chỉ mong được một chỗ tá túc tạm bợ, giờ được ngủ trong tòa
lầu thế này đã quá tốt rồi. Chí Hải không ngờ Vô Căn thánh chủ lại lo
chu tất như thế này.
Nguyệt Hoa Nương nói :
– Các vị cứ tự nhiên… Ngày mai đích thân Vô Căn thánh chủ sẽ đến vấn an các vị.
– Đa tạ Nguyệt Hoa Nương cô nương.
Nguyệt Hoa Nương ôm quyền xá mọi người rồi lui bước.
Chờ cho nàng rời khỏi tòa Nghinh lầu, Tiểu Kha mới nói :
– Nộ đệ đoán xem tòa Nghinh lầu này có phải là cái rọ để nhốt chúng ta không?
Chí Hải quan sát tòa Nghinh lầu rồi lắc đầu :
– Tòa Nghinh lầu được kiến tạo bàng gỗ đâu thể nhốt được Chí Hải và Mộc
huynh. Thậm chí ngay cả Quận chúa cũng có thể dụng chưởng phá hủy nó.
Tiểu Kha gật đầu.
Chí Hải nói :
– Đệ nghĩ đêm nay, Vô Căn thánh chủ sẽ cho chúng ta một đêm an giấc. Ngày mai lão mới tiếp chúng ta. Mọi người cứ tự nhiên đi.
Thúy Ngọc nói :
– Nộ đệ đoán chắc như vậy à?
Chí Hải gật đầu.
Tiểu Kha lo lắng nói :
– Tiểu Kha ngờ ngợ thấy có điều gì đó bất ổn.
Thiếu Quân hỏi :
– Muội thấy gì bất ổn?
– Huynh nhìn ra ngoài xem.
Thiếu Quân nhìn qua cửa sổ. Bên ngoài vắng ngắt không một bóng người. Y nhìn lại Tiểu Kha.
– Huynh có thấy gì đâu?
– Bên ngoài vắng lặng quá… chính sự vắng lặng đó khiến cho muội thấy có điều gì đó bất ổn đang xảy ra.
– Tại muội quá lo lắng thôi. Huynh nghĩ ngày mai mới là ngày chúng ta
chật vật với lão Vô Căn thánh chủ. Dù muốn hay không muốn tới đây cũng
là cửa ải cuối cùng mà chúng ta phải đi qua để đến được Trường An.
Tiểu Kha buông một tiếng thở dài.
Thiếu Quân bước đến bên nàng :
– Muội hãy đi nghỉ đi, không sao đâu. Lúc nào huynh cũng ở bên muội.
Nàng nhìn Thiếu Quân :
– Muội lo lắm.
Thiếu Quân lắc đầu :
– Không có gì để muội phải lo lắng cả.
Chí Hải nói :
– Mộc huynh thấy gì không?
– Không có gì khả nghi cả.
– Thế thì đệ nghỉ đây.
Thúy Ngọc nói :
– Chúng ta nên tận dụng khoảng thời gian này để vận công điều tức. Ngày mai phải đối mặt với Vô Căn thánh chủ.
Thích Đà Không nói :
– Các vị cứ vận công điều tức để bồi thêm công lực, còn việc canh gác dành cho bần tăng.
Thiếu Quân nhẹ gật đầu.
Mọi người quây quần thành vòng tròn trong tư thế kiết đà để vận công
điều tức phục hồi công lực vốn đã hai tổn quá nhiều sau mấy ngày vượt
đường xa.
Chí Hải ngồi không yên. Thỉnh thoảng lại lắc đầu.
Y nhìn qua Tố Tố nhỏ giọng nói :
– Quận chúa…
Tố Tố mớ mắt nhìn y.
Chí Hải mỉm cười nói :
– Chí Hải chỉ biết có mỗi môn Vô Tướng thần công và Tu La thần pháp.
Còn vận công điều tức thì mù tịt.
– Tố Tố sẽ chỉ cho huynh. Huynh rít chân khí chầm chậm, hai mắt nhắm lại định thần vào sự vô thức rồi thở đều. Chỉ một lúc sau huynh sẽ đạt tới
cảnh giới bản ngả của riêng mình.
Chí Hải gật đầu hỏi tiếp :
– Chí Hải có thể làm được, nhưng nếu như Chí Hải thay vì định tâm vào
cõi vô thức mà lại định tâm đến một người khác thì có được không?
– Nộ huynh nghĩ đến người nào? Tô Ái Mỵ thư thư ư?
Chí Hải lắc đầu :
– Ấy… Chí Hải đâu phải là người điên tình như Quách đại ca hay Mộc đại ca. Chí Hải không định tâm đến Ái Mỵ đâu, nàng đã chết, mặc dù Chí Hải
rất thương nàng.
– Thế Nộ huynh định tâm tới ai?
Chí Hải cười mỉm nhìn thẳng vào mắt Tố Tố :
– Nếu Chí Hải định tâm nghĩ đến Quận chúa có được không?
Mặt hoa nàng ửng hồng e lệ. Nàng cúi đầu nhìn xuống rồi ngẩng lên. Tố Tố khẽ gật đầu :
– Cũng được.
– Thế Chí Hải sẽ nghĩ đến Quận chúa và ngược lại Quận chúa nghĩ đến Chí Hải chứ?
Nàng lại gật đầu. Đôi lưỡng quyền của Tố Tố đã chuyển sắc đỏ hồng trông thật diễm lệ.
Thời khắc chầm chậm trôi dần. Một khắc, hai khắc… ba khắc, bốn khắc.
Khi tiếng gà gáy báo canh hai, Tố Tố mới bừng mở mắt. Nàng cảm thấy
trong nội đan xuất hiện thứ cảm giác rạo rực kỳ lạ.
Tố Tố muốn cảnh bảo với mọi người điều nàng vừa cảm nhận đó, nhưng khi
quan sát chân diện của Chí Hải, kịp nhận ra những nét nhăn nhó hiện trên mặt y.
Tố Tố khẽ gọi :
– Nộ huynh.
Chí Hải mở mắt nhìn nàng. Trong khi đó Tiểu Kha, Thúy Ngọc lẫn Thiếu
Quân cũng lấy lại thần thức. Vẻ mặt của mọi người xem chừng rất khẩn
trương trang trọng.
Tố Tố liền rút cây trâm cài tóc đưa đến trước mặt quan sát. Cây trâm cài tóc của nàng bình thường ửng màu sắc vàng óng ả, giờ đã chuyển qua màu
đen thẳm.
Tố Tố thảng thốt nói :
– Nộ huynh… chúng ta bị hạ độc.
Chí Hải nhìn qua Thiếu Quân và Tiểu Kha.
Tiểu Kha nói :
– Tất cả đã quá muộn với chúng ta rồi. Không ngờ Vô Căn đạo nhân lại bất kể thủ đoạn miễn sao đạt được mục đích mà thôi.
Chí Hải nói :
– Giờ chúng ta phải làm sao đây. Họ hạ độc chúng ta từ lúc nào?
Tố Tố nhìn gian Nghinh lầu :
– Họ đã hạ độc chúng ta bằng chính tòa Nghinh lầu này.
Chí Hải lắc đầu :
– Huynh không hiểu.
Thiếu Quân nói :
– Đây là thủ đoạn hạ độc đặc dị của độc chủ Đường môn. Một nửa độc chất
được cho vào rượu vào thức ăn. Phần độc còn lại được tẩm vào tòa Nghinh
lầu. Khi chúng ta vận công điều tức thì tự dưng sẽ hít độc công. Hai
chất độc kia phối hợp lại, chúng ta sẽ bị trúng độc.
Chí Hải bật đứng lên :
– Tất cả mọi người đã bị trúng độc, chúng ta mau rời khỏi nơi này khi còn kịp.
Nguyệt Hoa Nương bước vào.
– Không còn kịp nữa đâu.
Chí Hải nhìn sững nàng, buột miệng nói :
– Nguyệt Hoa Nương cô nương.
Nguyệt Hoa Nương mỉm cười nói :
– Bây giờ Hoa Nương không cần giấu làm gì. Hoa Nương chính là Đường chủ Đường môn.
Thiếu Quân lắc đầu :
– Chẳng lẽ thân phận đường đường là một Đường chủ Đường môn, Nguyệt Hoa Nương cô nương cũng đầu nhập Vô Căn giáo?
– Tất cả đều quay về với Vô Căn mà. Quách Lãm hẳn nhận ra điều đó trước
tiên nên tự mình quay về với Đào Hoa đảo để cùng yên tĩnh với người tình mãi mãi trong cõi Vô Căn.
Chí Hải nói qua kẽ răng :
– Cho dù bị trúng độc cô nương thì Nộ Chí Hải vẫn có thể rời khỏi đây cơ mà.
Nguyệt Hoa Nương từ tốn đáp :
– Nếu Nộ thiếu hiệp cảm thấy mình có thể rời khỏi tòa Nghinh lầu này thì Hoa Nương mời người cứ tự nhiên.
– Cô nương đừng thách Chí Hải. Nhưng trước khi rời khỏi đây. Chí Hải còn muốn dạy cho cô nương một bài học nữa.
Chí Hải vừa nói vừa vận Vô Tướng thần công. Y vừa vận công thì mắt hoa,
tứ chi bủn rủn. Chí Hải lảo đảo như người bị trúng phong hàn té xuống
đất.
– Ối cha…
Tố Tố đỡ lấy y :
– Nộ huynh có sao không?
– Huynh không thể vận công được.
Nguyệt Hoa Nương mỉm cười nói :
– Các vị đã trúng phải Vô Ảnh Chi Độc và Nhuyễn Cốt tán, nếu như vận
công phát tác chưởng kình, xương tủy sẽ rã rời, và biến thành cây mục.
Lúc bấy giờ Hoa Đà, Biển Thước có tái sinh cũng không cứu được các vị
đâu.
Tố Tố ôn nhu nói :
– Tại sao nàng lạ hạ độc chúng tôi?
– Các người không thể nào đến Trường An được.
Nguyệt Hoa Nương bước đến trước mặt Tố Tố chìa tay hỏi :
– Ngọc ấn đâu?
Tố Tố nhìn thẳng vào mặt Nguyệt Hoa Nương :
– Cô nương cần Ngọc ấn?
– Đúng…
Tố Tố nhún vai.
– Chỉ cần cô nương giải độc cho mọi người thì Tố Tố sẽ trao Ngọc ấn cho cô nương.
Nguyệt Hoa Nương mỉm cười nói :
– Quận chúa tưởng Nguyệt Hoa Nương là một đứa bé lên hai lên ba ư?
– Tố Tố nói thật đó.
– Tố Tố quận chúa không trao trước thì cũng phải trao sau. Nguyệt Hoa
Nương đâu cần lấy bây giờ. Ngày mai các người sẽ phải đối mặt Vô Căn
thánh chủ trong tình hình như hiện nay.
Nàng nhìn lại Chí Hải nghiêm giọng :
– Mỗi khi nhắc đến Nộ thiếu hiệp, Vô Căn thánh chủ như người bị chạm vào than hồng, sát quang lộ rõ.
Nàng nhìn Chí Hải mỉm cười nói :
– Trên đời này Vô Căn thánh chủ hận nhất một người, đó chính là Nộ thiếu hiệp.
Chí Hải đáp lời nàng :
– Biết như vậy sao cô nương còn muốn dâng nạp Chí Hải cho lão chớ?
– Hoa Nương và thiếu hiệp chẳng có quan hệ gì, cớ sao Hoa Nương lại không dâng nạp?
Nàng nhỏ giọng từ tốn nói :
– Hoa Nương cho thiếu hiệp một canh giờ để lấy Ngọc ấn trao lại cho Hoa
Nương. Đó là cơ hội duy nhất để người giữ mạng. Còn giữ được cái mạng
thì còn có cơ hội đoạt lại được Ngọc ấn đến Trường An.
Nguyệt Hoa Nương nói xong rảo bước quay ra. Nàng dùng bộ khí ra đến bên ngoài. Quay lại nói :
– Tòa Nghinh lầu trông rất đơn sơ, mộc mạc ai cũng có thể phá hủy nó,
nhưng các vị thì không được. Bởi tòa Nghinh lầu bị hủy thì các vị cũng
sẽ chết theo nó. Không có Nhuyễn Cốt tán từ tòa Nghinh lầu này phả ra
thì các người nhanh chóng biến thành những xác chết khô đét. Hoa Nương
nói thật đó.
Nàng cười mỉm nhìn Thiếu Quân nói :
– Chu Sa Tử của Mộc thiếu hiệp lợi hại thật nhưng so với độc công của
Hoa Nương thì còn kém xa. Điều đó hẳn Mộc công tử thừa biết.
– Tại hạ biết.
– Thế thì tốt… Hoa Nương cáo từ.