Đọc truyện Quyền Chủ Ngọc Ấn – Chương 4: Tàng kiếm giai nhân
Hai thảo tự trên tấm biển sơn son thiếp vàng hoàn toàn đúng với tòa lầu
bát giác tọa lạc ngay giữ Dương Châu thành, Xuân lầu luôn tấp nập khách
thập phương tìm đến vì nó được nổi danh khắp trung thổ bởi những đóa hoa biết nói, biết đi, và Dương Châu lại là chốn thị tứ phồn hoa ai cũng
muốn đến.
Trong ngày gần đến hội hoa xuân, Xuân lầu lại càng nhộn nhịp hơn. Khách
thập phương đổ về Dương Châu, hẳn không quá vãng Xuân lầu để tìm khoảng
thời gian thú lạc. Nói như thế nhưng đâu phải ai cũng có thể đặt chân
đến Xuân lầu. Chỉ có những bậc đại gia, đại phú, hay những kẻ thành đạt
trong võ lâm mới khả dĩ bước vào tòa lầu bát giác nổi tiếng Dương Châu
thành. Đã nổi tiếng thì chủ nhân Xuân lầu cũng phải là một người nổi
tiếng. Điều đó càng hiển nhiên hơn khi chủ nhân Xuân lầu là một trang
giai nhân tuyệt sắc, vang danh “yểu điệu thục nữ” đất Dương Châu.
Tổng giáo đầu Đinh Thọ với bộ quan phục gọn gàng, đại đao dắt bên hông
cùng hai gã nha sai dưới trướng khệnh khạng bước vào Xuân lầu. Với chức
phận là Tổng giáo đầu như Đinh Thọ thì tất nhiên y phải được mọi người
trọng thị. Đối với chủ nhân Xuân lầu, y lại càng được nể vì hơn. Đinh
Thọ bước vào gian chính sảnh, lia nhanh ánh mắt cú vọ lướt qua các bàn.
Sự xuất hiện của Đinh Thọ khiến cho những khách nhân phải ngấm ngầm e
dè. Có người vội vã kêu tính kim lượng rồi đào thoát nhanh ra khỏi Xuân
lầu.
Như một bậc trưởng thượng, đại gia, thậm chí còn hơn cả chủ nhân Xuân
lầu. Đinh Thọ bắt chân chữ ngũ, hai gã nha sai đứng hầu hai bên. Đinh
Thọ ngoắc tên tiểu nhị.
Gã tiểu nhị hối hả bước đến :
– Quan nhân chỉ giáo.
Đinh Thọ nhếch mép cười ruồi ra vẻ là kẻ bề trên.
– Tên tiểu nhân biết bổn quan là ai không?
Tiểu nhị rối rít :
– Dạ, dạ, cả chấn Dương Châu này ai mà không biết Tổng giáo đầu. Tiểu
nhân nếu không biết hóa ra có mắt cũng như mù. Chủ nhân của tiểu nhân
cũng đã căn dặn luôn phải nể mặt Tổng giáo đầu.
Đinh Thọ vỗ đầu gã tiểu nhị :
– Ngươi biết như thế rất tốt.
Họ Đinh cố lấy hơi nói hơi lớn cố ý cho mọi người phải nghe y nói :
– Tại Dương Châu thành, bổn giáo đầu là người giám sát, tất cả mọi người ai ai cũng phải nghe lời ta. Điều đó là luật lệ, ai phạm luật thì sẽ bị bổn giáo đầu trừng phạt.
Gã nhướn mắt hỏi tiểu nhị :
– Ngươi biết luật của bổn giáo đầu chứ?
– Dạ dạ, tiểu nhân biết.
– Biết thì nghe bổn giáo đầu nói đây.
– Xin quan nhân chỉ giáo.
Đinh Thọ nhếch mép cười ruồi :
– Bổn giáo đầu muốn gặp chủ nhân của ngươi. Hôm nay nhất định chủ nhân
của ngươi không thể tránh mặt bổn giáo đầu. Những lần trước bổn giáo đầu không chấp nhất câu nệ, nhưng hôm nay thì khác đó.
– Dạ. Dạ.
Đinh Thọ nhíu mày :
– Ngươi còn đứng đó dạ dạ vâng vâng gì nữa, hay ngươi muốn ta lệnh cho lũ nha sai phá tan tòa Xuân lầu này.
– Để tiểu nhân vào báo cho chủ nhân biết!
Gã tiểu nhị toan trở bộ quay vào trong thì một ả kỹ nữ trong bộ cánh
thướt tha, tay bưng tỉnh rượu ba cân bước đến bàn Đinh Thọ. Nàng đặt
tỉnh rượu xuống bàn, nhỏ giọng nói :
– Đinh giáo đầu miễn thứ, chủ nhân của Xuân Lan không biết giáo đầu cao hứng quá vãng Xuân lầu nên không kịp bồi tiếp.
Đinh Thọ lườm nàng :
– Giờ thì chủ nhân của nàng đã biết sao không ra bồi tiếp bổn giáo đầu chứ?
– Chủ nhân sai Xuân lầu đem tỉnh rượu ba cân này đến dâng cho giáo đầu.
Đinh Thọ nhìn tỉnh rượu đặt trên bàn, bất thình lình vung tay gạt tỉnh rượu xuống bàn.
– Bốp.
Tỉnh rượu vỡ tan, rượu văng tung tóe. Hành động của Đinh Thọ khiến khách trong gian chính sảnh không khỏi hoảng hốt.
Đinh Thọ gằn giọng nói với Xuân Lan :
– Nàng tưởng chủ nhân Xuân lầu tặng cho Đinh giáo đầu một tỉnh rượu ba cân đủ sao?
Xuân Lan nhỏ giọng hỏi :
– Tỉnh rượu ba cân giáo đầu không nhận, vậy giáo đầu cần gì?
– Bổn giáo đầu cần chủ nhân của nàng bồi tiếp. Lời của bổn giáo đầu là luật, chủ nhân của nàng không được quyền cãi luật.
– Vậy tiểu nữ sẽ bẩm báo với chủ nhân.
Đinh Thọ khoát tay :
– Đi đi!
Xuân Lan quay vào trong. Nàng đi chưa được bao lâu thì từ ngoài Xuân
lầu, một tên tiểu đồng bước vào. Y tiến thẳng đến bàn Đinh Thọ.
Đinh Thọ nhìn gã tiểu đồng cau mày. Y chưa kịp lên tiếng đuổi thì gã
tiểu đồng ghé miệng nói vào tai Đinh Thọ. Không biết gã tiểu đồng nói
gì, nhưng mặt Đinh Thọ lộ nét phấn chấn, cao hứng.
Đinh Thọ vỗ vai tên tiểu đồng, miệng nhếch mép cười khoái trá, rồi nói :
– Tiểu tử khá lắm, bổn giáo đầu sẽ trọng thưởng.
Tên tiểu đồng cúi đầu thành kính.
Đinh Thọ lấy thỏi bạc vụn đặt vào tay gã.
Gã tiểu đồng liền đón lấy nén bạc vụn, lí nhí nói :
– Giáo đầu độ lượng.
Đinh Thọ vỗ vai gã lần nữa rồi đứng lên quay sang hai tên nha sai dưới trướng.
– Cho hai ngươi về.
Y nói xong sửa lại bộ quan phục rồi khệnh khạng chấp tay sau lưng ra vẻ
phong lưu, rảo bước ra ngoài. Đinh Thọ rời gian chính sảnh Xuân lầu
nhưng lại theo con đường trải đá sỏi, hai bên có hai hàng dậu được cắt
tỉa theo hình những lọn sóng, hướng về phía khu hoa viên phía sau.
Giữa khu hoa viên, là một gian thủy xá, được cất trên cái hồ rộng non
mười mẫu. Ngồi trong gian thủy xá đó là một trang giai nhân tuyệt sắc,
vận hồng y bằng lụa Hàng Châu. Bước vào gian thủy xá, Đinh Thọ đã ngây
người bởi nhan sắc bất phàm của nàng.
Những tưởng y đã biến thành tượng đá, khi mắt thu tóm được vẻ đài các
kiêu sa của nàng. Đôi thu nhãn của nàng như hai hạt huyền ngọc, long
lanh nhìn Đinh Thọ. Đối nhãn với giai nhân, Đinh Thọ thờ thẫn hơn. Y chỉ biết im lặng chiêm ngưỡng và lắng nghe trái tim mình đập rộn rã trong
lồng ngực.
Hai cánh môi mọng đỏ của nàng điểm một nụ cười. Một nụ cười giao tình
vừa lẳng lơ vừa cuốn hút nam nhân. Đón nhận nụ cười xinh tươi của nàng,
lòng Đinh Thọ càng rộn rã khúc giao tình mơ mộng. Và chính nụ cười của
nàng khiến Đinh Thọ bỗng nhiên bối rối và có cảm giác tay chân mình thật thừa thãi.
Y phải hít một luồng chân khí, tay đặt vào đốc đao để làm dáng mới có thể mở miệng lên tiếng :
– Đinh mỗ nói không sai, nàng đây chính là Nguyệt Hoa Nương trang giai
nhân tuyệt sắc của Xuân lầu cũng là chủ nhân của tòa lầu đó.
Nguyệt Hoa Nương khép nép đứng lên nghiêng mình bái kiến Đinh Thọ :
– Hoa Nương vốn đã nghe danh Tổng giáo đầu, rất muốn diện kiến, nhưng
chỉ tiếc không có thời gian. Nay mới có dịp tao ngộ, mong giáo đầu miễn
thứ.
Đinh Thọ khoát tay :
– Ậy! Nàng đừng quá khách sáo. Đinh Thọ được nàng cho gặp mặt đã hạnh phúc lắm rồi.
– Giáo đầu quá khen. Hoa Nương có đáng gì để một vị quan nha như Đinh giáo đầu để mắt đến.
– Ậy! Nàng nói thế ta không chịu đâu đó.
Hoa Nương trịnh trọng bắt chiếc đôn phủ gấm rồi nhỏ giọng nói :
– Hoa Nương mời Đinh giáo đầu yên vị.
Đinh Thọ gật đầu, chấp tay sau lưng bước đến bàn yến tiệc. Y phất chéo
vạt áo quan sai ra vẻ oai phong rồi chễm chệ ngồi xuống chiếc đôn mà Hoa Nương cố ý đặt nó cạnh sát bên nàng. Mùi phấn hương từ thân thể giai
nhân tỏa ra xông vào mũi gã giáo đầu khiến thần trí không khỏi ngây ngất với những ý tưởng mơ hồ.
Đinh Thọ tròn mắt nhìn nàng không chớp, trong khi Hoa Nương chuốc rượu
vào chén. Đến ngay cả động tác chuốc rượu của Hoa Nương cũng khiến cho
Đinh Thọ ngây ngất. Bàn tay trắng nõn, mỹ miều của Hoa Nương như có hấp
lực thần kỳ thu lấy ánh mắt Đinh Thọ.
Hoa Nương trịnh trọng bưng chén rượu dâng đến trước mặt Đinh Thọ. Mùi
phấn hương cùng với vẻ lịch lãm, xinh tươi của nàng, khiến cho gã giáo
đầu không cầm lòng được.
Y cầm lấy bàn tay Nguyệt Hoa Nương, miệng khẽ nói :
– Nàng tặng cho ta chén rượu này ư?
Gã vừa thốt dứt câu thì chén rượu trong tay Hoa Nương đã tuột ra, đổ luôn vào bộ quan phục của Đinh Thọ.
Hoa Nương bối rối, phủi vội phủi vàng chẳng khác một thôn nữ quê kệch
đắc lỗi với kẻ bề trên. Nàng vừa phủi lớp rượu đọng trên quan y của Đinh Thọ vừa nói :
– Hoa Nương vụng về quá. Đinh giáo đầu miễn thứ cho Hoa Nương. Xin Đinh giáo đầu đừng trách Hoa Nương.
Đinh Thọ giả lả cười :
– Có gì đâu mà giai nhân lại hốt hoảng lo lắng như vậy. Rượu đổ vào bộ quan sai này thì Đinh mỗ sẽ có bộ quan sai khác.
Y toét miệng cười hềnh hệch, rồi nói tiếp :
– Khi đối diện với giai nhân, Đinh mỗ nghĩ chẳng can gì phải phô trương
chức danh tự giáo đầu của mình. Chỉ cần Hoa Nương vui vẻ với bản giáo
đầu là đủ rồi.
Đinh Thọ vừa nói vừa tự nhiên cởi bỏ bộ y phục Tổng giáo đầu của mình.
Mặc dù thấy Đinh Thọ cởi bỏ quan y, nhưng Hoa Nương chẳng hề cản lại,
thậm chí còn tiếp tay phụ hắn cởi quan y chỉ mới lấm tấm vài giọt rượu.
Đinh Thọ cởi xong quan y, giang rộng hai tay, hề hà nói :
– Với bổn giáo đầu, như vậy mới thoải mái.
– Hoa Nương thật đắc lễ với quan nhân.
Đinh Thọ khoát tay :
– Nàng chẳng đắc tội với bổn giáo đầu đâu. Ý của ta cũng muốn như vậy.
Đinh Thọ vừa nói vừa liếc mắt lẳng lơ giao tình.
Y nắm lấy bàn tay Hoa Nương, từ tốn nhu hòa nói với nàng :
– Nàng biết bấy lâu nay, Đinh mỗ cứ mỗi đêm đều tơ tưởng sẽ có cuộc hội kiến với nàng.
Hoa Nương bẽn lẽn nói :
– Đã là nam nhân ai mà chẳng vậy. Khi chưa hái hoa thì nâng niu đúng với câu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nhưng khi được rồi thì hoa
úa nhụy tàn, bướm ong bay đi, chẳng màng gì đến.
Đinh Thọ vỗ tay :
– Hay. Nàng nói rất hay.
Y thốt dứt câu, với tay lấy bầu rượu, tu luôn một hơi khá dài. Đặt bầu rượu xuống bàn. Đinh Thọ nói :
– Bổn giáo đầu được gì sẽ nâng Hoa Nương như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Chẳng biết giai nhân có chìu theo ta ý ta không?
– Tổng giáo đầu đến đây thì Hoa Nương nào dám trái ý Tổng giáo đầu. Xuân lầu có đặng tồn tại hay không là nhờ vào sự ưu ái của Đinh giáo đầu.
Đinh Thọ nhướn mày với tất cả vẻ đắc ý. Y cao hứng nói :
– Đinh Thọ sẽ ưu ái Xuân lầu của Nguyệt Hoa Nương, chỉ mong chỉ cần nàng đáp lại sự ưu ái của ta bằng…
Gã bỏ lửng câu nói giữa chừng, dốc bầu rượu tu một ngụm dài.
Y nhìn Hoa Nương, nhếch môi cười nửa mép :
– Hẳn nàng hiểu ý của bổn giáo đầu?
– Hoa Nương là người thiển cận nào biết được ý của quan nhân.
Đinh Thọ toác miệng cười hềnh hệch :
– Nàng không biết hay giả vờ không biết.
Nhìn Đinh Thọ, Hoa Nương từ tốn nói :
– Nếu có gì Hoa Nương không biết xin quan nhân chỉ giáo.
– Tất nhiên ta sẽ chỉ giáo cho nàng.
Y thốt dứt câu với tay bưng tĩnh rượu tu luôn một hơi dài. Vừa đặt tĩnh
rượu xuống bàn, Đinh Thọ bất ngờ vòng tay qua tiểu yêu của Hoa Nương,
kéo ghịt nàng về phía hắn.
Y vừa ghịt Hoa Nương vừa nói :
– Cái món thích nhất của nam nhân chính là nữ nhân.
Y nói xong toét miệng cười nham nhở, đồng thời toan luồn tả thủ vào vùng thượng đẳng của Hoa Nương. Sự cận kề với Hoa Nương, được mùi phấn hương tô đậm thêm cao hứng khiến Đinh Thọ rạo rực khúc xuân tình.
Y cao hứng nói :
– Chỉ cần Nguyệt Hoa Nương chìu theo ý thích của Đinh mỗ thì chẳng một ai dám dụng đến tòa Xuân lầu của nàng.
Hoa Nương thộp lấy tả thủ Đinh Thọ khi nó chực bấu vào đôi gò bồng đảo
của nàng. Mặt Đinh Thọ lộ vẻ phật ý. Hoa Nương mỉm cười nói :
– Hoa Nương chẳng tiếc gì với đại nhân.
Đinh Thọ lườm nàng :
– Không tiếc sao nàng cưỡng lại làm gì?
– Hoa Nương nào dám cưỡng mà chỉ sợ.
Đinh Thọ cười khẩy :
– Nàng sợ ai. Chẳng lẽ sợ ta ư?
Nhìn thẳng vào mắt gã Tổng giáo đầu Dương Châu thành. Hoa Nương chậm rãi nói. Giọng của nàng nghe vừa thanh tao vừa trang trọng :
– Hoa Nương không sợ Đinh quan nhân, mà chỉ sợ cánh bướm khi thưởng thức được hoa vội vã bay xa để hoa tàn nhụy rữa.
Đinh Thọ cười khành khạch. Y vừa cười vừa nói :
– Nàng yên tâm. Đinh Thọ này chẳng phải hạng trăng hoa bướm ong đâu.
– Giáo đầu tổng quản nói thật tâm của mình chứ?
– Tất nhiên rồi.
Hoa Nương bẽn lẽn cười :
– Trước đây cũng đã từng có người thốt ra câu nói giống như Giáo đầu tổng quản.
– Những kẻ sàm ngôn, hạ lưu thì đâu thể sánh với bổn giáo đầu được.
Đinh Thọ vừa nói vừa thọc tay vào vùng thượng đẳng của Hoa Nương. Vẻ mặt y lộ rõ vẻ khích động tột cùng. Y thều thào nói với giọng thèm thuồng :
– Nàng phải chìu bổn giáo đầu.
– Hoa Nương sẽ chìu bổn giáo đầu, nhưng sẽ không bao giờ cho người rời khỏi Nguyệt Hoa Nương.
Đinh Thọ đắc ý cười vang. Y vừa cười vừa nói :
– Với một trang giai nhân tuyệt hảo như nàng thì Đinh mỗ đâu thể bỏ được. Ta sẽ mãi mãi ở bên nàng.
Hắn đổi giọng nghe thật hào hứng và phấn chấn :
– Giai nhân ơi, Đinh giáo đầu sẽ mãi mãi thuộc về nàng. Nàng chìu bổn giáo đầu nhé.
Hoa Nương gật đầu.
Nàng nhìn Đinh Thọ từ từ gỡ tay gã ra, rồi chậm rãi trút bỏ áo choàng
bên ngoài, và kéo trễ nội y bên trong. Đôi bờ vai căng nhựa sống, đầy
đặn đập vào mắt Đinh Thọ, chỉ với đôi bờ vai của Hoa Nương thôi mà họ
Đinh đã cảm thấy tim mình muốn ngừng đập, hơi thở muốn nghẹn lại.
Nàng tiếp tục kéo xiêm y trôi dần xuống. Chiếc yếm màu hồng nhạt lộ ra.
Chiếc yếm được may bằng một thứ lụa quá mỏng để có thể thấy được đôi nhũ hoa căng trào.
Hai cánh môi của gã giáo đầu họ Đinh mím chặt. Đôi mắt mở to thao láo
chầm bầm vào đôi nhũ hoa ẩn sau lớp lụa mỏng kia với tất cả nỗi háo hức
thèm thuồng.
Hoa Nương vòng tay bá lấy cổ gã giáo đầu Đinh Thọ, kéo y gục đầu vào ngực mình.
Đinh Thọ không thể nào tưởng tượng được Nguyệt Hoa Nương mà chỉ còn biết tận hưởng những khao khát cháy bỏng đang dâng trào trong tâm trí gã.
Chẳng khác một đứa bé bị bỏ đói lâu ngày. Đinh Thọ chúi đầu vào đôi nhũ
hoa của nàng. Hai cánh môi của gã dụi dát vào đầu nhũ hoa trong khi để
lộ toàn bộ đại huyệt Thiên Linh Cái.
Ngọc thủ của Hoa Nương trông như lưỡi dao của con bọ ngựa. Nó chậm chạp
giơ lên cao chẳng khác gì gã đao phủ chuẩn bị dương đao thực thi án tử
hình đối với phạm nhân.
– Phập.
Mắt Đinh Thọ lồi ra, miệng vẫn còn ngậm lấy đầu nhũ hoa của Hoa Nương, nhưng hồn thì đã sớm thoát ra khỏi xác.
Hoa Nương đẩy Đinh Thọ ra nhìn vào mặt gã :
– Hoa Nương đã từng bị nam nhân phụ bạc, và chẳng bao giờ muốn làm người bị phụ bạc nữa. Chỉ có cái chết thì quan huynh mới mãi mãi bên Nguyệt
Hoa Nương.
Nàng nói dứt câu, vận hóa công phu vỗ luôn song chưởng vào xác Đinh Thọ. Xác Đinh Thọ bị chưởng kình của Hoa Nương nhấc bổng lên khỏi sàn gian
Thủy xá, quẳng luôn xuống hồ nước. Lũ cá cảnh đang nhởn nhơ bơi lội,
bỗng trở nên hung dữ lạ thường. Chúng bâu lấy xác họ Đinh. Nước trong hồ sôi sùng sục, và chỉ trong chớp mắt thi thể của gã giáo đầu Dương Châu
thành chẳng còn lại gì, kể cả y trang của chàng và thanh đại đạo, nó
cũng tàng hình dưới đáy hồ.
Hoa Nương chỉnh sửa lại xiêm y rồi thả bước với những gót sen uyển
chuyển quay về tòa Xuân lầu. Chẳng có một ai có thể ngờ được một trang
giai nhân tuyệt sắc với dáng vóc yểu điệu thục nữ, lại là một ma nữ giết người trong chớp mắt mà chẳng chút chùn tay.
Hoa Nương bước vào gian chính sảnh Xuân lầu. Sự xuất hiện của nàng bọn
khách nhân đang ăn uống bên những ả kỹ nữ đồng loạt buông đũa, hướng mắt nhìn.
Hoa Nương mỉm cười từ tốn nói :
– Các vị cứ tự nhiên. Nếu có gì không như ý Hoa Nương xin các vị chỉ huấn.
Một gã đại phú với thân hình đẫy đà, khổ bụng to như một con ễnh ương, uể oải đứng lên :
– Tại hạ là đại phú đất Hàn Châu, nghe đồn về nhan sắc và ngón đàn của
chủ nhân Xuân lầu. Nên mới lặn lội tìm đến Dương Châu thành. Nhan sắc
của chủ nhân Xuân lầu quả là danh bất hư truyền, nhưng môn nghệ thuật
đàn thì không biết như thế nào, mong được Hoa Nương cô nương chỉ huấn.
Hoa Nương nhìn gã đại phú, mỉm cười nói :
– Tôn giá đã có ý đến Xuân lầu để thưởng thức tiếng đàn của Hoa Nương thì Hoa Nương phải bồi tiếp.
Nàng nhún nhường xá gã đại phú rồi uyển chuyển di dời gót sen đến ngồi
trên trường kỷ. Hoa Nương vừa yên vị thì Xuân Lan đã mang chiếc đàn tỳ
bà đặt xuống trước mặt nàng.
Hoa Nương so dây đàn. Nàng nhìn về phía gã đại phú, từ từ rãi dây đàn.
Những ngón tay thanh mảnh của nàng như múa trên những sợi tơ đàn tạo ra
giai khúc nghe như tiếng suối reo, tiếng gió đùa hòa cùng tiếng chim hót trong ngày hội tình.
Tiếng đàn của Hoa Nương càng lúc càng dồn dập đến cao trào mà người
thưởng lãm có thể hình dung ra những gì nàng muốn diễn cảm qua tấu khúc
đó. Bất thình lình tiếng đàn của Hoa Nương ngưng bặt rồi chuyển qua một
giai khúc khác, nghe thật ai oán. Tiếng đàn của nàng tợ một lời than
phân trách phận của một bậc hồng nhan chịu nhiều oan cảnh phũ phàng.
Đôi thu nhãn đen láy của Hoa Nương như chìm vào cõi hư vô nào đó, rồi
nàng khẽ hát. Tiếng hát thật truyền cảm, và ai oán khiến người nghe phải chạnh lòng thương cảm:
“Đời phù du có ai hiểu
Một thuở truân chuyên kiếp má hồng.
Ngấn lệ sầu bi tìm quên lãng.
Giọt tình nhuộm thắm lúc sang canh.
Bơ vơ một cõi hồn cô quạnh
Lạc bước phong trần nợ tình nhân”.
Tiếng đàn cùng với tiếng hát của Nguyệt Hoa Nương khiến cho tất cả mọi
người đang có mặt tại gian chính sảnh phải chạnh lòng thương cảm. Khi
nàng ngưng hát thì còn đọng lại trong tất cả mọi người là nỗi buồn thổn
thức, cùng với sự im lặng đến cô đặc.
Gã đại phú vỗ tay phá tan sự im lặng đó :
– Tại hạ phải đáp lễ cho Nguyệt Hoa Nương cô nương.
Gã vừa nói vừa lòn tay ra sau lưng rút cây sáo trúc. Y đặt sáo lên
miệng, lấy hơi rồi thổi. Tiếng sáo cất lên réo rắt, du dương. Từ giai
điệu du dương, tiếng sáo của gã chuyển sang tấu khúc dồn dập ngỡ như réo vẫy gọi đoàn tuấn mã lao nhanh về phía trước. Âm lượng của tiếng sáo
càng lúc càng tăng dần, và nó nhanh chóng biến thành thứ âm thanh quỷ
dị, xuyên thấu vào thính nhĩ mọi người. Tiếng sáo của gã đại phú vô hình trở thành một thứ âm vực tà quái có thể công phá thần thức của người
nghe.
Nguyệt Hoa Nương cau mày.
Gã đại phú định nhãn nhìn Nguyệt Hoa Nương. Đôi mắt ti hí của gã lộ rõ
ẩn ý u tối. Chạm vào ánh mắt của gã đó, Hoa Nương bất giác chột dạ. Nàng toan dụng tiếng đàn để công phá lại âm thanh vực sáo trúc tà quái của
gã đại phú đất Hàn Châu, nhưng ý niệm đó vừa lóe lên thì bị tiếng sáo
khống chế, xua nó ra khỏi tâm thức Hoa Nương. Nguyệt Hoa Nương bị tiếng
sáo của gã đại phú đẫy đà khổ bụng to như con ễnh ương khống chế, Hoa
Nương chẳng còn đủ thần thức làm chủ được mình. Nàng như người mụ mẫm
bởi tiếng sáo huyền hoặc, và bị nó làm chủ hoàn toàn.
Hoa Nương tợ như một người mắc bệnh mộng du, đờ đẫn trong giai khúc sáo
trúc của gã đại phú đất Hàn Châu. Nàng từ từ đứng lên thả bước về phía
gã.
Ánh mắt của gã đại phú ánh lên vẻ bí ẩn khi Hoa Nương tiến về phía gã.
Trong khi Hoa Nương rơi vào trạng thái mụ mẫm, mê muội chẳng làm chủ
được mình thì những người chung quanh cũng chẳng khác gì nàng. Nhưng họ
khác Hoa Nương là ngây ra, với đôi mắt vô thần, vô cảm chẳng khác gì
tượng đá.
Tiếng sáo trúc của gã đại phú đất Hàn Châu dâng đến cao trào, thì từ
ngoài cửa gian chính sảnh một hòn đá bắn vào, rơi ngay xuống trước mũi
giày gã đại phú đất Hàn Châu.
– Cạch.
Âm thanh của hòn đá kia tạo ra nghe thật cục mịch khô khốc. Âm thanh của hòn đá đã cắt đứt toàn bộ giai khúc kỳ ảo mà gã đại phú đang tấu thành. Nó tợ như một lưỡi kiếm vô tình rọc toang mành lụa đen vây bọc mắt mọi
người để ánh dương quang chiếu rọi vào tâm thức họ.
Hoa Nương nghe âm thanh của hòn đá tạo ra, thoạt giật mình. Nàng nhanh
chóng lấy lại thần thức, để từ cõi mơ hồ quay lại với thực tại.
Gã đại phú hạ cây sáo trúc định nhãn nhìn ra cửa. Y gằn giọng nói :
– Chẳng hay vị cao nhân nào khiến Cáp mỗ mất hẳn ngẫu hứng.
Y vừa thốt dứt câu thì Du Thiếu Hoa chấp tay sau lưng bước vào.
Cáp Hồng nhìn Du Thiếu Hoa như muốn đóng đinh vào mắt mình. Y cáu gắt nói :
– Các hạ là ai?