Đọc truyện Quyền Chủ Ngọc Ấn – Chương 28: Địa Linh tam thánh
Mộc Thiếu Quân đã uống đến cân rượu thứ năm mà vẫn chẳng có cảm giác gì. Y càng uống càng thấy tâm mình nặng trĩu chứ chẳng có chút khuây khỏa.
Gã điếm chủ bước đến bên Thiếu Quân :
– Khách quan. Đã quá khuya rồi. Tiểu nhân cần phải đóng cửa.
– Ta muốn uống nữa.
Thiếu Quân vừa nói vừa lấy một nén bạc vụn đặt lên bàn.
Gã tiểu nhị nhìn nén bạc vụn, lưỡng lự một chút rồi nói :
– Khách quan đã uống năm cân rượu rồi. Từ trước đến nay tiểu nhân chưa từng thấy ai uống nhiều như khách quan.
– Uống rượu là chuyện riêng của tại hạ, không cần quán chủ phải quan tâm..
– Dạ.
Thiếu Quân xua tay :
– Ngươi đi đi.
Gã điếm chủ lưỡng lự một lúc rồi lui bước.
Thiếu Quân lại chuốc rượu ra chén uống liên tục. Trông gã uống rượu mà
tưởng chừng như một gã lữ hành đang trong cơn khát cháy cổ.
Y nhìn chiếc chén không bằng ánh mắt vô cảm, vô hồn. Vẻ mặt của Thiếu
Quân lộ rõ tất cả vẻ muộn phiền u uẩn mà y không thể thố lộ với ai được. Để điểm giải cho ánh mắt muộn phiền kia có lẽ chỉ có Thiếu Quân mới lý
giải được.
Chẳng khác một người ngây ngô, mặc nhiên với cõi đời muộn phiền và ô
trọc, Thiếu Quân cầm cả bầu rượu. Y nhìn bầu rượu như nhìn người mình đã tơ tưởng ngàn năm, để rồi cuối cùng, trút cả số rượu trong bầu như một
gã cuồng tâm loạn trí.
– Sao lại có một người uống rượu mà không biết say.
Giọng nói thánh thót như tiếng chim họa mi, giọng nói mà Thiếu Quân
những tưởng sẽ chẳng bao giờ được gặp nữa. Giọng nói mà y đã từng ôm vào cõi chết, để quay trở lại đặng ôm niềm tương tư, hoài nhớ chỉ hy vọng
mong manh, niềm hy vọng mong manh đưa y vào giấc mộng, đặng mơ, đặng
nhớ.
– Nàng đó ư?
– Chẳng lẽ huynh không nhận ra Khả Tiểu Kha này chăng?
Thiếu Quân cầm bầu rượu :
– Làm sao Thiếu Quân có thể quên được giọng nói của Khả Tiểu Kha.
– Huynh còn nhớ Khả Tiểu Kha ư?
Thiếu Quân nhìn xuống đất :
– Làm sao Thiếu Quân quên nàng. Nếu không có Khả Tiểu Kha, nấm mồ Thiếu Quân đã phủ lớp rêu xanh, cỏ dại.
Tiểu Kha lắc đầu :
– Huynh đừng nói đến ơn và nghĩa.
Thiếu Quân dốc bầu rượu tu ừng ực. Trong khi Thiếu Quân uống rượu, Tiểu Kha nói :
– Dù cho huynh uống bao nhiêu cân rượu, vẫn không bao giờ say. Dù cho
huynh say rồi sẽ tỉnh và mãi mãi trong tim huynh vẫn in đậm dấu ấn của
cõi đời này.
Thiếu Quân đặt tĩnh rượu xuống bàn, chầm chậm quay lại. Đập vào mắt
Thiếu Quân là một mỹ nhân đầu đội khăn tang, trang phục vải thô ánh mắt
vời vợi.
Trái tim Thiếu Quân chợt nhói buốt. Hắn không biết mình đang giận hay
đang buồn, và đang vui khi gặp hồng nhan tri kỷ. Buông một tiếng thở ra, Thiếu Quân bặm môi nhìn nàng. Hắn chơ vơ như một kẻ lạc lõng và càng
chơ vơ khi nhận ra nàng chẳng thuộc về mình.
– Nàng để tang cho Thiếu Hoa đó ư?
Tiểu Kha chậm rãi bước đến trước mặt Thiếu Quân :
– Nếu Tiểu Kha để tang cho Thiếu Hoa thì huynh nghĩ sao nào?
Nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn nàng :
– Thiếu Quân vĩnh viễn không có trong trái tim nàng ư? Phải chăng mãi
mãi Thiếu Quân chỉ là chiếc bóng của Du Thiếu Hoa. Phải chăng mãi mãi
Thiếu Quân chỉ chạy theo cái bóng tình không thật, trong trái tim Thiếu
Quân đã biết rung cảm với tình yêu.
Tiểu Kha bặm môi. Một khoảng khắc xao động, một chút thổn thức trước nỗi đau của người đối diện, nàng lắc đầu :
– Thiếu Quân. Mong rằng huynh hiểu cho Tiểu Kha.
Thiếu Quân lại dốc rượu tu ừng ực, rồi hạ bầu rượu xuống bàn hỏi Tiểu Kha :
– Thiếu Quân chẳng là gì cả trong cuộc đời này.
Tiểu Kha lắc đầu :
– Huynh nói như vậy sai rồi. Trên giang hồ, ngoài những trưởng tôn đã
thành danh như Võ Lâm Thiên Tôn, Thiên Ngoại Nhân Ma và Địa Linh Tôn Giả thì có mấy người sánh ngang với Mộc Thiếu Quân.
Thiếu Quân từ từ đứng lên :
– Dù Thiếu Quân có đứng trên mọi người nhưng chỉ thua một người thì
chẳng có gì cả trong cuộc đời này. Người đó là ai chắc hẳn nàng cũng đã
biết.
Thiếu Quân bước đến đối diện với Khả Tiểu Kha. Y đặt tay lên vai nàng :
– Tiểu Kha. Muội chẳng để tình cho huynh sao?
Tiểu Kha buông một tiếng thở dài, cúi mặt nhìn xuống :
– Tiểu Kha xem huynh như đại ca của mình.
Bỏ tay khỏi bờ vai Tiểu Kha, Thiếu Quân gay gắt nói :
– Nàng thật không quan tâm đến Thiếu Quân ư. Phải vậy không?
– Mộc huynh.
Buông một tiếng thở dài, Thiếu Quân nói :
– Tại sao nàng không để tình đến Thiếu Quân mà lại cứu ta làm gì?
Y lắc đầu :
– Nàng không để ta chết trong tay bọn Mộ Dung tộc.
– Tiểu Kha nghĩ đến huynh vì cái nghĩa là chính.
– Còn tình thì nàng trao trọn cho Du Thiếu Hoa.
Tiểu Kha gật đầu :
– Tình Tiểu Kha đã trao trọn cho Du Thiếu Hoa rồi.
Tiểu Kha nhìn xuống mũi hài, từ tốn nói :
– Mong huynh hiểu cho Tiểu Kha. Không phải…
Nàng ngẩng lên đối mặt với Mộc Thiếu Quân :
– Không phải Tiểu Kha xem thường huynh đâu. Nếu đem so sánh Thiếu Hoa với Mộc huynh, huynh có phần hơn Thiếu Hoa nữa, nhưng…
Thiếu Quân lắc vai nàng :
– Nhưng sao?
– Thiếu Hoa đến với muội trước huynh. Tại sao huynh không phải là người đến trước.
Thiếu Quân nắm tay Tiểu Kha :
– Tiểu Kha. Ngay lúc này Thiếu Quân có thể lấy mạng Du Thiếu Hoa bất cứ lúc nào.
– Muội biết, nhưng một khi huynh lấy mạng Thiếu Hoa thì vĩnh viễn Khả
Tiểu Kha cũng chối bỏ cuộc đời này để cùng với huynh ấy sum họp dưới
tuyền đài.
Chân diện của Thiếu Quân đanh hẳn lại, khi lời nói của Tiểu Kha còn đọng trên hai cánh môi của nàng. Mãi một lúc thật lâu, vẻ mặt của y mới trở
lại bình thường :
– Không ngờ Tiểu Kha lại nặng tình với Thiếu Hoa như vậy. Tất cả những gì Thiếu Quân hy vọng và chờ đợi đã không còn nữa.
Y cười khảy một tiếng. Tiếng cười của y nghe thật khô khốc và cay đắng.
– Nghĩ cũng nực cười.
Tiểu Kha hỏi :
– Huynh nghĩ gì?
– Đối với Thiếu Quân không thiếu mỹ nữ quì mọp dưới chân để xin huynh
ban tặng một chút tình. Những nàng đó sao Thiếu Quân lại cảm thấy lạnh
nhạt, thờ ơ. Ta coi họ như những cánh hoa biết nói để làm đẹp thêm cho
cuộc đời của Thiếu Quân.
Y nhìn thẳng vào mắt Tiểu Kha :
– Nhưng với Tiểu Kha thì lại khác hẳn. Thiếu Quân đã yêu Tiểu Kha. Huynh đặt trọn chữ tình nơi muội, thế mà chữ tình của huynh lại chẳng được
người đáp lại. Có nực cười không chứ?
Dốc bầu rượu tu tiếp một hơi dài, Thiếu Quân nói tiếp :
– Xét cho cùng thì nàng đã chọn không lầm người. Thiếu Quân làm sao có
thể sánh bằng Du Thiếu Hoa. Thiếu Hoa có phong thái lịch lãm và kiêu
hùng.
Thở ra như trút một khối đá đè trên lưng, Thiếu Quân như hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra với mình. Y nghiêm giọng nói :
– Trên đỉnh Kim Sơn, Thiếu Quân đã giao thủ với Thiếu Hoa, ta là kẻ bại
tướng. Nay trên tình trường, Thiếu Quân cũng là kẻ thất cơ bại tình.
Tiểu Kha từ tốn đáp lời Thiếu Quân :
– Trong tâm Tiểu Kha lúc nào cũng có Mộc huynh.
Thiếu Quân lắc đầu :
– Không, ta nghĩ trong tâm nàng lúc nào cũng có Du Thiếu Hoa thì đúng hơn.
Thiếu Quân bất ngờ đổi giọng thật trang trọng :
– Tiểu Kha. Muội tìm Thiếu Quân vì Thiếu Hoa phải không?
Tiểu Kha gật đầu :
– Vâng. Muội muốn thỉnh cầu huynh.
– Cứu Du Thiếu Hoa khỏi Huyền Trang?
Tiểu Kha gật đầu :
– Sự tồn sinh của Thiếu Hoa tùy thuộc vào huynh.
Nàng vừa thốt hết câu, Thiếu Quân ngửa mặt cất tiếng cười sang sảng. Y
cười như một người điên. Tràng tiếu ngạo của Thiếu Quân nghe chua chát
và cay độc.
Y cắt tràng tiếu ngạo đó, giương mắt nhìn Khả Tiểu Kha :
– Tiểu Kha. Muội nghĩ xem có bao giờ tình địch lại đi cứu tình địch
không. Nếu Thiếu Hoa chết thì Thiếu Quân này có lợi trong cuộc chiếm
đoạt trái tim nàng.
Tiểu Kha lắc đầu :
– Mộc huynh không phải là người như vậy.
– Thế Thiếu Quân là người như thế nào?
– Muội nhìn thấy trong mắt huynh là cái nhìn của một bậc nam tử đại
trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất. Chí khí của huynh cao hơn những
kẻ tầm thường.
Thiếu Quân khoát tay :
– Muội tâng bốc Thiếu Quân đấy.
– Không. Tiểu Kha nói thật tâm của mình.
– Huynh lại nghĩ khác.
– Huynh nghĩ gì?
– Muội đang tâng bốc huynh để kỳ vọng vào huynh đi giải cứu cho tình lang của muội. Có đúng vậy không?
Mặt hoa của Tiểu Kha lộ rõ vẻ bất nhẫn. Nàng buông một tiếng thở dài :
– Huynh coi thường muội và Thiếu Hoa quá.
Tiểu Kha mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Thôi được. Muội đến đây tìm Mộc huynh trong bộ tang y này với mục đích thỉnh cầu huynh cứu Thiếu Hoa, nhưng huynh đã thốt ra câu nói đó.
Đôi thu nhãn Tiểu Kha thoạt chớp một cái, ánh mắt của nàng đã khác
trước. Tiềm trong ánh mắt nhìn thẳng vào Thiếu Quân là sự cương cường,
quyết đoán của một người chẳng còn gì để mất.
Tiểu Kha nghiêm giọng nói :
– Mộc huynh hãy xem như Tiểu Kha chưa bao giờ gặp huynh. Những gì Tiểu
Kha đã thốt ra với huynh nếu có sai trái mong huynh lượng thứ.
Nàng nói xong ôm quyền xá Thiếu Quân :
– Tiểu Kha cáo biệt Mộc huynh.
Tiểu Kha vừa dợm bước. Thiếu Quân đã thộp tay nàng kéo lại.
– Tiểu Kha.
Tiểu Kha quay lại :
– Mộc huynh có điều gì chỉ giáo?
– Muội định đi đâu?
Hai cánh môi của Tiểu Kha nhếch lên nặn một nụ cười gượng gạo không thật.
– Mộc huynh hỏi để làm gì. Muội đi đâu hẳn không liên quan gì đến huynh.
Thiếu Quân lắc đầu :
– Ta biết muội sẽ đến Huyền Trang cứu Thiếu Hoa.
Nếu muội đến Huyền Trang cứu Thiếu Hoa thì sao nào?
– Muội sẽ chết khi chưa gặp mặt Thiếu Hoa.
– Một người đi trước, một người đi sau thì có gì khác nhau đâu.
– Thiếu Quân không muốn muội đến Huyền Trang.
Tiểu Kha ôm quyền xá :
– Đa tạ Mộc huynh đã quan tâm đến Tiểu Kha.
Nàng mỉm cười rút tay lại :
– Tiểu Kha biết mình phải làm gì và không dám phiền đến Mộc huynh. Cáo từ.
Thiếu Quân khẳng khái nói :
– Dừng lại.
– Huynh muốn gì ở Tiểu Kha?
Thiếu Quân khoát tay :
– Muội đi đi, nhưng đừng đến Huyền Trang.
– Tại sao?
– Nơi đó không phải chỗ để nàng đến. Cho dù tất cả những đại phái và
những cao thủ kỳ nhân trong giang hồ có hợp lực thì cũng chẳng làm gì
được Huyền Trang.
– Tiểu Kha sẽ đi đâu?
– Huynh không biết muội đi đâu, nhưng Thiếu Quân sẽ đến Huyền Trang thay muội.
Thiếu Quân lại nắm tay Tiểu Kha :
– Tiểu Kha còn nhớ Giác Viên tự chứ?
Tiểu Kha gật đầu.
– Ba ngày nữa, Thiếu Quân sẽ gặp muội tại Giác Viên tự. Mong muội không từ chối.
Tiểu Kha nhìn Thiếu Quân chằm chằm :
– Muội sẽ chờ huynh tại Giác Viên tự.
Thiếu Quân mỉm cười gật đầu :
– Thiếu Quân sẽ đến Giác Viên tự.
Tiểu Kha nhìn lại Thiếu Quân một lần nữa, rồi trở bộ đi thẳng ra ngoài
tửu điếm. Thiếu Quân ngồi trở lại bàn tu ừng ực, chẳng mấy lát bầu rượu
ba cân đã cạn nhách.
Thiếu Quân gọi :
– Tiểu nhị.
Gã quán chủ hối hả bước ra.
Thiếu Quân lấy tiếp một thỏi vàng đặt lên bàn :
– Đem rượu tiếp ra đây cho bổn thiếu gia.
Gã tiểu nhị lúng túng :
– Công tử. Công tử đã uống.
Thiếu Quân đập tay xuống bàn quát lớn :
– Sao? Ngươi sợ Thiếu Quân này say ư?
Thiếu Quân bật cười sằng sặc :
– Thiếu Quân mà say ư? Ta đang muốn say đây, nhưng lại không say được.
Ta đang muốn chìm vào men rượu đây nhưng lại không chìm được.
Y đặt tay lên vai gã tiểu nhị bóp mạnh một cái :
– Rắc.
Gã tiểu nhị thét lên :
– Ôi cha.
Bờ vai phải của gã điếm chủ xệ hẳn xuống.
Gã tiểu nhị lắp bắp nói :
– Công tử tha mạng cho tiểu nhân.
– Nếu ngươi còn cản bổn thiếu gia, thì chẳng có kim lượng mà cái mạng của ngươi cũng khó mà giữ được đó.
– Dạ. Dạ. Tiểu nhân tự biết lỗi của mình. Tiểu nhân tự biết lỗi của mình.
Thiếu Quân rút tay lại, từ tốn nói :
– Đem hết rượu trong tửu quán của ngươi ra đây cho bổn thiếu gia.
Gã tiểu nhị gật đầu như tế sao, rồi hối hả bước vào trong. Một lúc sau,
khệ nệ ôm ra một lúc hai vò rượu trên mười cân. Y ôm hai vò rượu mà mắt
cứ nhìn Thiếu Quân với ý niệm :
– Gã công tử này điên rồi. Nếu y không điên thì đúng là một con sâu rượu có một không hai trong cõi đời này.
Khi gã tiểu nhị ôm hai vò rượu đến bàn Thiếu Quân thì buột miệng nói :
– Tửu quỷ.
Gã giật mình vội ngậm miệng lại nhưng vô tình Thiếu Quân đã nghe. Thiếu Quân thộp trảo công vào tay gã quán chủ.
– Quán chủ vừa nói gì?
Mặt biến sắc, gã tiểu nhị lặp bặp :
– Tiểu nhân đâu có nói gì?
– Quán chủ vừa gọi Thiếu Quân là tửu quỷ.
Gã tiểu nhị nghe Thiếu Quân thốt ra câu nói đấy sợ đến hồn siêu phách
lạc, rồi không thể chịu nổi ánh mắt khắc khe của Thiếu Quân, y bất giác
tiểu cả ra quần.
– Tiểu nhân không có nói. Tiểu nhân không có nói.
– Quán chủ đừng sợ Thiếu Quân. Thiếu Quân phải cảm ơn quán chủ rất nhiều.
Gã quán chủ ngơ ngẩn với lời nói của Thiếu Quân.
– Ơ.
Thiếu Quân lấy một nén vàng đặt vào tay gã quán chủ :
– Hãy giữ lấy. Đa tạ về tục danh quán chủ đã ban tặng cho tại hạ.
Thiếu Quân đón lấy hai bầu rượu mười cân, rồi nói với gã quán chủ :
– Cho tại hạ mượn tất cả chén có trong quán.
Được ban thưởng một nén vàng, lại thấy Thiếu Quân cẳng bắt lỗi mình, gã
quán chủ phấn khích hẳn lên. Y nhanh chóng bày chén ra mọi chiếc bàn,
rồi đứng khép nép một bên. Thiếu Quân bưng vò rượu đổ đầy mọi chiếc chén đó.
Y chấp tay sau lưng ngắm nhìn những chén rượu đầy, rồi chậm rãi bưng từng chén uống. Mỗi lần uống Thiếu Quân lại nói :
– Thiếu Quân là tửu quỷ. Ta là tửu quỷ.
Gã quán chủ cứ lỏ mắt nhìn Thiếu Quân. Y chẳng biết đến lúc nào Mộc Thiếu Quân sẽ đổ kềnh ra đất.
Gã nhìn Thiếu Quân nghĩ thầm: “Gã công tử này say rồi. Nếu gã không say thì đã điên rồi”.
Trong khi gã quán chủ nghĩ như vậy thì Thiếu Quân không ngừng trút từng
chén rượu đổ vào miệng. Đến chén cuối cùng thì y đã bắt đầu ngật ngưỡng.
Cầm chén rượu, Thiếu Quân nhìn vào bóng mình in trong chén nhẩm nói :
– Tiểu Kha. Muội đã cứu huynh để rồi biến huynh thành một tửu quỷ. Tửu
quỷ. Đúng rồi chỉ có thể là tửu quỷ thì Thiếu Quân mới khả dĩ quên được
muội.
Nói dứt câu, Thiếu Quân trút chén rượu vào miệng. Y lảo đảo, đầu óc xây
xẩm không còn gượng đứng được trên hai chân, đổ sầm đến trước.
Gã tiểu nhị đứng thừ ra nhìn Thiếu Quân. Y buông một tiếng thở dài ngao ngán khẽ nói :
– Gã này say vì tình, rồi đến lúc cũng sẽ điên vì tình.
* * * * *
Đầu nặng trĩu, bởi men rượu tối hôm qua, nhưng Thiếu Quân vẫn lẫn thẫn
bước. Thiếu Quân cảm thấy mình mệt mỏi và cô đơn cùng cực.
Thiếu Quân dừng bước trước “Vạn Hoa lầu”. Bộ trang phục thư sinh nhầu
nát của Thiếu Quân đập vào mắt những gã đại hán đứng khoanh tay gác cửa, buộc chúng phải chú ý đến y. Những gã đại hán kia đâu biết được gã nho
sinh bệu rả, nát rượu kia là Độc Thủ thư sinh, nghĩa tử của Địa Linh
tổng tài. Người mà giờ đây được giới võ lâm xem chẳng khác gì Minh chủ,
nếu muốn tồn tại trong giang hồ.
Thiếu Quân chấp tay ngẩng mặt nhìn tấm biển sơn son thiếp vàng :
– Vạn Hoa lầu.
Y chấp tay lẫn thẫn bước vào. Khi chân Thiếu Quân vừa đặt lên bậc tam cấp thì hai gã đại hán đã chặn y lại.
Đại hán đứng bên phải Thiếu Quân sừng mặt nói :
– Gã Cái bang kia đi đâu. Vạn Hoa lầu không phải là chốn để cho lũ Cái bang các người hành nghề.
Gã đứng bên trái phủi tay đẩy vai Thiếu Quân như đẩy một gã Cái bang từng biết :
– Đi chỗ khác đi. Chúng ta không tiếp những hạng người khốn cùng như
ngươi đâu. Ngươi mà bước vào Vạn Hoa lầu thì tất cả mọi người sẽ chạy
hết.
Thiếu Quân nhướn đôi mắt nặng chịch bởi men rượu, cố nhìn hai gã đại hán đó. Y thở hắt ra phả cả mùi rượu nồng nặc vào mặt hai gã hán nhân rồi
nói :
– Đây là Vạn Hoa lầu. Vậy Vạn Hoa lầu có bán rượu không?
– Rượu của Vạn Hoa lầu là hảo tửu đệ nhất thành Dương Châu này, nhưng
rượu Vạn Hoa lầu không cho bọn Cái bang uống thoải mái đâu. Ở đây chỉ có những trang công tử đại gia thế phiệt mới được đến thưởng lãm thôi.
Ngươi đi chỗ khác đi, kẻo lại mang hoạ.
Thiếu Quân lắc lư đầu, lè nhè nói :
– Ha. Vạn Hoa lầu có hảo tửu thì ta phải vào uống thôi.
Thiếu Quân vừa nói vừa đẩy hai gã đại hán qua hai bên.
– Tránh đường cho ta đi.
Thiếu Quân toan bước qua giữa hai gã đại hán thì bị chặn lại :
– Ngươi nghĩ mình là bậc đại gia đại phú hay sao mà đòi vào Vạn Hoa lầu.
Thiếu Quân hất tay gã đại hán, cáu gắt nói :
– Ta là ai mặc ta, nhưng Vạn Hoa lầu có hảo tửu thì ta phải vào uống, bởi vì ta là tửu quỷ.
– Tửu quỷ thì có gì nào. Có muốn uống thì tìm đến những nơi khác mà
uống, ở đây không có rượu dư để bọn lang thang ăn mày như ngươi.
Thiếu Quân nhìn qua gã đại hán vừa thốt ra câu nói đó :
– Các hạ vừa nói ta là kẻ lang thang ăn mày ư?
– Bộ tạng của ngươi đúng đích thị là lũ ăn mày Cái bang rồi, có gì mà phải hay không phải chứ.
Thiếu Quân lắc đầu, khoát tay :
– Các hạ say rồi. Ta là tửu quỷ. Nghe chưa. Ta là tửu quỷ.
Gã đại hán buông luôn một câu xấc xược :
– Tửu quỷ thì cũng chẳng khác gì lũ ăn mày Cái bang. Chứ có hơn gì đâu?
Thiếu Quân trợn đôi mắt đỏ au bởi men rượu. Y gắt gỏng nói :
– Tửu quỷ mà lại giống bọn Cái bang ư? Các hạ có mắt mà chẳng thấy
người. Tửu quỷ là tửu quỷ sao lại giống ăn mày. Các hạ nói như vậy không sợ tửu quỷ này phật ý sao?
Gã đại hán hừ nhạt một tiếng nói :
– Ta sợ ngươi phật ý ư.
Lời còn đọng trên miệng, gã đã hất vai Thiếu Quân.
– Tửu quỷ thì cũng như lũ lang thang ăn mày thôi. Đi đi.
Y đẩy mạnh Thiếu Quân một cái.
Những tưởng Thiếu Quân sẽ bật ngược lại bởi cái đẩy tay thô bạo của gã
đại hán, nhưng gã vẫn đứng sừng sững trên hai chân. Đôi cước pháp của
Thiếu Quân như dính chặt dưới bậc tam cấp bằng đá hoa cương, mà gã đại
hán đó có dùng hết sức cũng không đẩy y tháo bộ được.
Thiếu Quân buông một câu cộc lốc :
– Các hạ xem thường tửu quỷ này quá.
Liền ngay sau câu nói đó, Thiếu Quân vỗ luôn hai đạo chưởng ảnh vỗ vào vai gã.
– Binh.
Gã đại hán như một cánh diều bị bứt lên khỏi mặt đất quẳng về sau va lưng vào vách “Vạn Hoa lầu”.
Y rớt xuống như một quả chín rụng khỏi cành, rồi nằm bất động.
Gã đại hán thứ hai giật mình, lòn tay ra sau lưng toan rút binh khí,
nhưng động tác của gã quá chậm so với cước pháp thần kỳ của Mộc Thiếu
Quân. Tay gã chưa kịp chạm vào đốc đao thì vùng thượng đẳng đã hứng trọn một cước Thiên tàn của Thiếu Quân rồi.
– Binh Gã ngã ngửa ra sau, đập lưng xuống sàn đá, ưỡn người vài cái rồi
cũng chẳng khác gì gã đồng liêu. Thiếu Quân phủi tay áo, chỉnh trang lại y phục, thong dong bước vào. Mặc dù y đã chỉnh sửa lại y trang nhưng
vẫn không thể nào nhận ra được Mộc Thiếu Quân hôm nào.
Đặt chân vào trong gian chính sảnh Vạn Hoa lầu, đập ngay vào mắt Thiếu
Quân là gã Mộ Dung Thừa đang ngồi chễm chệ với bốn ả kỹ nữ.
Mộ Dung Thừa có vẻ ngất ngưỡng hả hê.
Thấy Mộ Dung Thừa, đầu óc nặng trĩu của Thiếu Quân bất giác tỉnh hẳn lại.
Thiếu Quân chưa kịp bước đến bàn Mộ Dung Thừa thì y đã đứng lên, hai tay choàng qua vai hai ả kỹ nữ lè nhè nói :
– Các nàng hầu phục bổn đại gia rất tốt, ta sẽ trọng thưởng. Nhưng lúc này ta bận phải đi tìm người mà ta từng mơ tưởng.
Hai ả kỹ nữ đứng hầu hai bên Mộ Dung Thừa ẻo lả nói :
– Tướng công chỉ nghĩ đến người đẹp mà không nghĩ đến chúng muội muội. Chúng muội muội không thèm hầu hạ tướng công nữa đâu.
Hai ả nép đầu vào vai Mộ Dung Thừa :
– Chúng muội muội giận tướng công rồi đó. Cứ nghĩ đến người ta mà chẳng nghĩ đến chúng muội.
Mộ Dung Thừa vuốt chiếc lưng của hai ả kỹ nữ cười hềnh hệch :
– Ậy. Đừng trách ta. Vạn Hoa lầu này thì sao sánh được với trang viên
của Mộ Dung tộc. Mà trang viên Mộ Dung tộc thì đã thuộc về ta rồi. Chỉ
cần một bước nữa thôi, bổn đại gia sẽ đưa các nàng về Cô Tô phủ tha hồ
mà thụ hưởng những lạc thú có một không hai trên thế gian này.
Y vuốt má hai nàng kỹ nữ :
– Chờ đại gia. Bây giờ đại gia phải vào biệt phòng đây.
Ả kỹ nữ ngồi bên phải nhũn nhặn nói :
– Tướng công vào đó nhanh lên rồi ra với chúng muội đó.
– Hê. Nhất định Mộ Dung Thừa này sẽ ra mà.
Mộ Dung Thừa nói xong, sửa lại y trang rồi khệnh khạng bước theo hành
lang hướng ra phía sau hậu viện Vạn Hoa lầu. Thiếu Quân thấy vậy cũng
lẽo đẽo bước theo. Y nghĩ sẽ gặp cả Mộ Dung Công Tôn lẫn Mộ Dung Hành.
Vừa đi Thiếu Quân vừa nghĩ: “Oan gia thường gặp nhau, trời đất rộng nhưng với Thiếu Quân lại quá nhỏ”.
Mộ Dung Thừa chẳng hề phát hiện ra Thiếu Quân theo sau gã. Y có vẻ hối
hả bước đến trước cửa gian thượng khách phòng của Vạn Hoa lầu.
Mộ Dung Thừa gõ cửa :
– Tỷ tỷ.
Cửa gian thượng khách phòng hé mở, Mộ Dung Thừa bước vào. Đối diện với y là một mỹ phụ chỉ trạc ngoài ba mươi. Ánh mắt của mỹ phụ có nét buồn
vời vợi. Làn son môi đã nhạt nhưng xem chừng mỹ phụ cũng chẳng màng đến.
Mỹ phụ nhìn Mộ Dung Thừa hỏi :
– Nhị đệ có tin gì của Mộ Dung đại ca không?
Mộ Dung Thừa buông một tiếng thở dài, xoa tay nói :
– Đệ đã có tin rồi.
– Tin gì?
Mộ Dung Thừa nắm lấy tay mỹ phụ :
– Thẩm tỷ tỷ hãy đến đây.
Mộ Dung Thừa vừa nói vừa dìu Thẩm Bội Cơ đến tràng kỷ. Y tỏ ra rất chăm chút lo cho Thẩm Bội Cơ.
– Tỷ tỷ ngồi xuống đây.
Bội Cơ ngồi xuống tràng kỹ, nàng nhìn Mộ Dung Thừa nói :
– Nhị đệ hãy nói cho tỷ biết, Mộ Dung Công Tôn đại ca đang ở đâu. Người đã gặp chuyện gì rồi.
Mộ Dung Thừa ngồi xuống cạnh bên Thẩm Bội Cơ.
Y từ tốn nói :
– Không biết Mộ Dung Thừa có nên nói ra không?
– Hãy nói đi. Tỷ đang rất muốn biết tin tức của Mộ Dung đại ca và tam đệ Mộ Dung Hành.
Mộ Dung Thừa nhìn qua Bội Cơ :
– Tỷ hẳn cũng biết tính khí của đại ca, vốn đại ca là người trăng hoa,
nếu thấy nữ nhân nào xinh đẹp thì nhứt định phải chiếm hữu thân xác cho
bằng được.
Thẩm Bội Cơ buông một tiếng thở ra, ngồi thật sầu muộn, rồi ngẩng lên nhìn qua Mộ Dung Thừa :
– Tâm tính đại ca không đến nỗi sa đọa như vậy, cũng tại nhị đệ lôi kéo, để người biến thành kẻ bại hoại.
– Hê. Tỷ tỷ nói như vậy oan cho Mộ Dung Thừa này quá. Tỷ là nương tử của đại ca nhưng chưa chắc đã hiểu đại ca bằng Mộ Dung Thừa đâu.
Y nhìn thẳng Bội Cơ nhẹ lắc đầu :
– Bội Cơ chẳng hiểu đại ca nên mới thốt ra lời trách mắng Mộ Dung Thừa.
– Ta không trách nhị đệ, mà trách kẻ bạc tình kia. Nhưng bây giờ Bội Cơ
muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho Công Tôn. Mộ Dung Thừa hẳn phải biết.
– Mộ Dung Thừa muốn nói lắm nhưng sợ Bội Cơ không dằn được nếu nghe câu
chuyện này. Trước khi Mộ Dung Thừa nói thì phải bộc bạch tất cả những gì mình biết cho Bội Cơ nghe.
– Mộ Dung Thừa nói đi.
Mộ Dung Thừa ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Bội Cơ :
– Mộ Dung Thừa không giấu Bội Cơ điều gì đâu, thật ra Mộ Dung Công Tôn
đại ca đâu có yêu thương gì Bội Cơ. Đại ca thường nói với Mộ Dung Thừa,
Bội Cơ chỉ là một gánh nặng cho người. Giữa đại ca và Bội Cơ chẳng có
tình, chẳng có nghĩa, sống với nhau chỉ là gượng ép. Chính vì lẽ đó mà
đại ca mới hay rời Cô Tô phiêu bạt vào chốn giang hồ hoặc tìm đến kỹ lâu để mong chọn được một đấng hồng nhan tri kỷ.
– Tướng công nói với nhị đệ như vậy.
– Chẳng lẽ Bội Cơ đến lúc này mà vẫn không tin Mộ Dung Thừa.
Y lắc đầu thở ra :
– Nghĩ cho cùng Mộ Dung đại ca đối xử với Bội Cơ quá đỗi vô tình và bạc
bẽo. Mộ Dung đại ca đúng là kẻ vô tình chứ không như Mộ Dung Thừa.
Y chớp mắt nhìn Bội Cơ chằm chằm :
– Tại sao đại ca lại không nhận ra Bội Cơ là một trang giai nhân tuyệt
sắc. Mộ Dung Thừa nghĩ bao nhiêu mỹ nữ cũng chẳng thể sánh bằng Bội Cơ.
Đôi chân mày của Bội Cơ nhíu lại, tỏ lộ sự bực bội. Nàng gắt giọng nói :
– Mộ Dung Thừa nói ra điều đó để làm gì?
– Ơ… Mộ Dung Thừa muốn nói cho Bội Cơ biết con người thật của đại ca.
– Phu phụ với nhau bấy lâu, chẳng lẽ Bội Cơ lại không hiểu tướng công của mình sao.
Bội Cơ nhẹ lắc đầu :
– Mặc dù Mộ Dung Công Tôn trăng hoa nhưng người vẫn không bao giờ nhẹ tình với Bội Cơ.
Mộ Dung Thừa đứng lên, gắt gỏng nói :
– Trong mắt Bội Cơ chỉ có mỗi một Mộ Dung Công Tôn thôi sao?
Bội Cơ cau mày :
– Nhị đệ nói vậy là có ý gì?
Mộ Dung Thừa bước ra ba bộ, tỏ vẻ suy nghĩ một lúc rồi quay lại đối mặt với Bội Cơ.
– Không nói ra thì không được. Bội Cơ hãy nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Thừa xem.
Bội Cơ nhìn thẳng vào mặt Mộ Dung Thừa.
Mộ Dung Thừa nói :
– Bội Cơ có biết từ lâu Mộ Dung Thừa đã từng tơ tưởng đến Bội Cơ hay
không? Nếu không có Mộ Dung Công Tôn thì Bội Cơ đã là nương tử của Mộ
Dung Thừa.
Mặt Bội Cơ đanh hẳn lại :
– Im miệng.
Nàng chỉ Mộ Dung Thừa :
– Nhị đệ sao ngươi có thể thốt ra câu nói sàm sỡ, loạn nghĩa, loạn tôn
như vậy được chứ. Mau quì xuống. Nếu không Bội Cơ buộc phải nói chuyện
này với tướng công. Lúc đó ngươi đừng trách Thẩm Bội Cơ sao không nghĩ
đến nghĩa tỷ tỷ, đệ đệ.
Bội Cơ thốt dứt câu, Mộ Dung Thừa bật cười khành khạch. Gã vừa cười vừa nói :
– Bội Cơ. Mộ Dung Công Tôn đâu còn để cho Bội Cơ tấu hót chứ Mắt Bội Cơ
mở to hết cỡ, tay nàng run run, gượng lắm mới đứng lên được. Vóc dáng
Bội Cơ vốn nhỏ nhắn thanh tú, giờ nghe hung tin xem chừng khó trụ nổi
trên hai chân.
Nàng như cây sậy chao đảo bởi cơn gió dữ vô tình, mãi một lúc mới thốt nên lời :
– Dung Thừa. Đệ nói thế có ý gì?
Mộ Dung Thừa chắp tay sau lưng :
– Mộ Dung Công Tôn đại ca và Mộ Dung Hành tam đệ đã chết rồi.
– Chết rồi?
Mộ Dung Thừa gật đầu.
Bội Cơ bước nhanh đến trước mặt Mộ Dung Thừa.
– Nói cho Bội Cơ biết, tại sao Mộ Dung tướng công chết, ai đã giết Mộ Dung tướng công?
Nàng giằng tay áo Mộ Dung Thừa, khẩn khoản nói :
– Hãy nói cho Bội Cơ biết đi.
Mộ Dung Thừa cười khảy rồi nói :
– Theo Bội Cơ, Mộ Dung Công Tôn vì sao chết.
Bội Cơ lắc đầu :
– Bội Cơ sống trong Mộ Dung phủ làm sao biết được.
Mộ Dung Thừa cười mỉm :
– Mộ Dung đại ca chết vì tình đó.
Đôi mắt Bội Cơ mở to hết cỡ :
– Chết vì tình?
– Không sai.
Bội Cơ lắc đầu :
– Bội Cơ không tin.
– Bội Cơ phải tin. Bởi vì thói trăng hoa mà Công Tôn bị người ta sát tử.
Bội Cơ nghiêm giọng :
– Người đó là ai?
– Du Thiếu Hoa.
Bội Cơ lập lại :
– Du Thiếu Hoa. Chẳng lẽ Mộ Dung tướng công lại đi tranh tình nhân của Du Thiếu Hoa, để y phẫn uất sát tử người ư?
Mộ Dung Thừa gật đầu :
– Không sai. Mộ Dung Hành cũng do chính Thiếu Hoa sát tử. Cả hai người đều chết bởi Du Thiếu Hoa.
Bội Cơ nhìn Mộ Dung Thừa :
– Nhị đệ tận mắt thấy chứ?
– Nếu không thấy Mộ Dung Thừa đâu dám nói với Bội Cơ.
Y buông một tiếng thở ra, đổi giọng từ tốn nghe thật ảo não :
– Bội Cơ. Đại ca đã chết, tam đệ cũng không còn, dòng tộc Mộ Dung chỉ
còn mỗi Mộ Dung Thừa. Bội Cơ là người của Mộ Dung tộc tại sao không gá
nghĩa với Mộ Dung Thừa.
Bội Cơ lùi lại hai bước nhìn chằm chằm Mộ Dung Thừa :
– Mộ Dung Thừa đừng nói vậy.
– Bội Cơ. Từ lâu Mộ Dung Thừa đã yêu nàng. Ta nói bằng tất cả sự tôn thờ trong trái tim mình. Mộ Dung Thừa yêu nàng. Lấy Mộ Dung Thừa Bội Cơ vẫn là đệ nhất phu nhân của Mộ Dung phủ.
Bội Cơ thối lùi thêm hai bước, sau lưng nàng là chiếc tràng kỷ. Nàng lộ
vẻ sợ hãi khi nhận ra trong ánh mắt của Dung Thùa hiện rõ nét dâm dật.
Bội Cơ khoát tay :
– Mộ Dung Thừa nhị đệ phải nghĩ Bội Cơ đường đường là tỷ tỷ của ngươi.
Bội Cơ đã là nương tử của Mộ Dung Công Tôn. nếu Mộ Dung Công Tôn chết.
Bội Cơ sẽ để tang thờ chồng suốt đời.
Mộ Dung Thừa lắc đầu :
– Mộ Dung Thừa đâu muốn Bội Cơ phải chịu cảnh góa bụa khi tuổi còn đầy nhựa tình.
Y bước nhanh đến trước mặt Bội Cơ, thộp vào vai nàng :
– Bội Cơ. Hãy chịu gá nghĩa với Mộ Dung Thừa đi mà. Ta biết chuyện này rồi cũng sẽ đến. Mộ Dung Thừa nhứt định phải có Bội Cơ.
Bội Cơ vùng dằn :
– Mộ Dung Thừa đừng hồ đồ làm càn. Nhị đệ phải nghĩ đến luân thường đạo lý chứ.
Mộ Dung Thừa nhíu mày :
– Mộ Dung Công Tôn đã chết rồi. Y còn sống đâu mà Bội Cơ phải chờ, phải đợi.
– Dù tướng công chết, Bội Cơ cũng phải trọn đạo tam tòng. Đừng làm ô nhục Bội Cơ.
Mộ Dung Thừa cáu gắt nói :
– Ô nhục. Ô nhục. Bộ Mộ Dung Thừa này không bằng Mộ Dung Công Tôn hay sao. Ta thua kém Mộ Dung Công Tôn sao?
Mộ Dung Thừa vừa nói vừa bước sấn tới Bội Cơ. Bội Cơ tránh né nhưng y đã chụp được nàng.
Bội Cơ vùng vẫy :
– Mộ Dung Thừa. Ngươi…
Mộ Dung Thừa đẩy Bội Cơ ngã xuống tràng kỷ rồi nói :
– Mộ Dung Công Tôn chết, Mộ Dung Thừa này thế có gì là trái đạo chứ.
Cùng với lời nói đó, y toan xé y phục của Bội Cơ, thì Thiếu Quân đẩy cửa bước vào.
– Thiếu gia đã từng gặp biết bao nhiêu kẻ bỉ ổi, nhưng chưa từng có kẻ bỉ ổi nào như Mộ Dung Thừa.
Mộ Dung Thừa quay ngoắt lại :
– Thì ra là ngươi.
– Thiếu Quân thì sao nào?
Bội Cơ khẩn khoản nói :
– Thiếu hiệp cứu tôi với.
Thiếu Quân nhìn qua Bội Cơ :
– Phu nhân yên tâm, có Thiếu Quân ở đây thì gã bỉ ổi kia chẳng làm được gì phu nhân đâu.
Nhìn lại Mộ Dung Thừa, Thiếu Quân nói tiếp :
– Ta nghe ngươi nói Mộ Dung Công Tôn vì tranh tình với Du Thiếu Hoa nên bị Thiếu Hoa giết chết ư?
Mặt Mộ Dung Thừa đanh hẳn lại sau câu hỏi của Thiếu Quân. Y buông một câu trọc lốc :
– Nếu vậy thì sao nào?
Thiếu Quân lắc đầu :
– Ta không tin.
– Tin hay không thì chẳng quan hệ gì với Mộ Dung Thừa này. Ngươi đã một
lần thoát chết bởi tay ta, nay lại dám vác mặt đến, quả là ngươi muốn
hội kiến với Diêm Vương rồi.
– Thiếu Quân rất muốn hội kiến với Diêm chúa, nhưng trước khi đi phó hội dưới A tỳ, Thiếu Quân muốn biết sự thật về cái chết của Mộ Dung Công
Tôn.
– Ngươi muốn biết sự thật ư?
Thiếu Quân gật đầu :
– Thiếu Quân nghĩ Mộ Dung Công Tôn không chết bởi tay Du Thiếu Hoa mà chết vì tay ngươi.
Mộ Dung Thừa lưỡng lự một lúc rồi nói :
– Nếu chết bởi tay ta thì sao nào.
– Ngươi là kẻ bỉ ổi, vô đạo nhất trên đời này. Chỉ vì ngươi muốn tranh
đoạt nương tử của Mộ Dung Công Tôn mà nhẫn tâm sát hại cả huynh trưởng.
Cái tội của ngươi không biết xử bằng hình phạt gì cho đáng.
– Ngươi định xử Mộ Dung Thừa đó à?
– Ta đang suy nghĩ xem nên hành xử ngươi bằng hình phạt gì.
Mộ Dung Thừa bật cười :
– Không biết ai xử ai, hay chính ta cắt lưỡi ngươi.
Thiếu Quân chỉ Mộ Dung Thừa :
– Một hình phạt hay, cắt lưỡi cũng chưa thể bắt ngươi đền những tội lỗi đã gây ra, còn gì nữa.
Mộ Dung Thừa cười nhếch mép :
– Cắt lưỡi xong, ta sẽ cắt tứ chi của ngươi, để mãi mãi ngươi sống cuộc đời phế nhân, người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.
Thiếu Quân gật đầu :
– Chỉ có hình phạt đó thì Mộ Dung phu nhân mới có thể quản lý được ngươi và Mộ Dung Công Tôn có thể mỉm cười nếu như đã chết.
– Nghe ngươi nói, Mộ Dung Thừa những tưởng ngươi sắp hình xử ta vậy.
Mộ Dung Thừa vừa nói vừa rút đôi ma hoàn.
Y gằn giọng nói tiếp :
– Tiểu tử, đừng ân hận, chỉ tại ngươi tự tìm đến cái chết mà thôi.
Thốt dứt câu, Mộ Dung Thừa lắc mình lướt đến toan thi triển ma hoàn đoạt mạng, nhưng chiêu công của y chưa thành thì đã hứng trọn một cước vào
vùng thượng đẳng.
– Bình.
Mộ Dung Thừa bật ngược về sau, buông cả binh khí mà ôm ngực rên lên :
– Ui da.
Mặt y biến sắc khi nhận ra Thiếu Quân chẳng phải là một cao thủ tầm thường như hôm nào.
Thiếu Quân nhặt lấy một chiếc ma hoàn lững thững bước đến trước mặt Mộ Dung Thừa.
Y nói :
– Ngươi sớm nhận ra bổn thiếu gia là ai chứ?
– Ngươi là ai?
– Mộc Thiếu Quân, nghĩa tử của Địa Linh tổng tài.
Thiếu Quân thốt hết câu, Mộ Dung Thừa lê dưới đất. Y nhìn Thiếu Quân
bằng ánh mắt hãi hùng, rồi bật quì mọp trước mũi giày của Thiếu Quân.
– Thiếu gia, xin hãy tha mạng cho Mộ Dung Thừa.
Thiếu Quân cười khảy :
– Hê. Mộ Dung nhị gia sao làm vậy. Chẳng lẽ người đã quên những gì đã
nói với bổn thiếu gia rồi ư. Nào là cắt lưỡi, nào là chặt tứ chi. Không
ai bắt nhị gia nói, nhưng đã nói thì phải làm, thế mới là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa.
Mộ Dung Thừa lắc đầu :
– Mộ Dung Thừa không biết thiếu gia.
– Biết hay không cũng chẳng quan hệ gì. Cứ xem Thiếu Quân như một gã vô danh tiểu tốt.
Mộ Dung Thừa dập đầu xuống sàn thư sảnh :
– Thiếu gia, xin hãy tha thứ cho Mộ Dung Thừa.
– Tất nhiên bổn thiếu gia sẽ không giết ngươi, nhưng không thể bỏ qua lời nói của mình.
Thiếu Quân vừa nói vừa lạnh lùng điểm vào tịnh huyệt Mộ Dung Thừa. Mộ Dung Thừa rên rỉ :
– Thiếu gia, xin đừng biến Mộ Dung Thừa thành kẻ tàn phế.
– Nếu nhị gia không trở thành kẻ tàn phế thì thiếu gia phải xuống tay
tàn nhẫn giết ngươi, mà chuyện đó thì ta chẳng muốn bao giờ. Tha cho
ngươi thì Thiếu Quân trở thành kẻ bội ngôn sao. Điều đó cũng không thể
được.
Mộ Dung Thừa cố gượng nói :
– Chẳng lẽ.
– Hãy xem Thiếu Quân như một kẻ vô tâm, vô tình.
Ma hoàn nhoáng lên, đôi song thủ của Mộ Dung Thừa rớt xuống đất cùng với tiếng rống đau đớn của gã.
– A…
Thiếu Quân điểm huyệt cầm máu cho Mộ Dung Thừa. Y lắc đầu nguầy nguậy, thổn thức nói :
– Thiếu gia, Mộ Dung Thừa là tâm phúc của lão gia Địa Linh tổng tài đó. Xin tha mạng cho Mộ Dung Thừa.
Thiếu Quân trừng mắt nhìn Mộ Dung Thừa :
– Ngươi là tâm phúc của lão nhân gia?
– Đúng như vậy ạ.
– Thế ngươi nhận trách nhiệm gì với lão nhân gia?
Mộ Dung Thừa lưỡng lự.
Thiếu Quân hỏi :
– Ngươi không nói ư?
– Tôi có bổn phận phải biến Mộ Dung tộc thành Phân đàn của chủ nhân.
– Và người sẽ trở thành Phân đàn chủ?
Mộ Dung Thừa gật đầu, rồi ngã lăn qua bên ngất tỉnh.
Thiếu Quân buông một tiếng thở dài. Y nhìn lại Bội Cơ :
– Phu nhân. Gã nhị đệ bỉ ổi này, tại hạ giao lại cho phu nhân hành xử.
Thiếu Quân thốt dứt câu, trở bộ bỏ đi thẳng ra ngoài thư sảnh. Y cảm
nhận tâm mình nặng trĩu một nỗi muộn phiền mà chẳng thể tỏ lộ cùng ai.
Khi Thiếu Quân trở lại gian đại sảnh thì chạm mặt với Nộ Chí Hải. Lúc
này trên bàn Chí Hải đã có ba bầu rượu hai cân mà y vẫn tiếp tục uống.
Thiếu Quân bước đến bàn Chí Hải.
– Uống rượu một mình để giải sầu càng sầu hơn đó.
Chí Hải ngẩng mặt lên và nhận ra Thiếu Quân.
– Mộc huynh.
Thiếu Quân cười :
– Nộ lão đệ đang buồng phải không?
Chí Hải gật đầu :
– Chí Hải cảm thấy chán chường quá.
– Tại cái chết của Tô Ái Mỵ?
– Vâng.
– Dù muốn hay không thì Ái Mỵ cũng đã chết rồi. Còn Nộ lão đệ thì trở thành hậu nhân của Thánh chủ Võ Lâm Thiên Tôn.
Chí Hải lắc đầu :
– Chí Hải chẳng quan tâm đến cái danh đó đâu. Chỉ mong tất cả trở lại như xưa thôi.
Thiếu Quân bưng lấy chén rượu của Chí Hải :
– Có ai mà chẳng muốn sự bình an đến với mình nhưng cuộc đời đâu phải là một giấc mơ đẹp. Số phận của lão đệ hẳn được sắp đặt để gánh vác võ
lâm.
Thiếu Quân đặt tay lên vai Chí Hải :
– Mãi mãi chúng ta sẽ là huynh đệ với nhau chứ?
Chí Hải gật đầu :
– Chí Hải rất muốn như vậy nhưng sợ không xứng với huynh thôi.
– Ta không xứng với lão đệ thì đúng hơn. Mấy mươi năm trước võ lâm có ba đỉnh trụ là Thánh chủ Thiên tôn, Thiên Ngoại Nhân Ma và Địa Linh Tôn
Giả và hôm nay những hậu nhân của các bậc tiền bối phải gánh vác lấy
giang hồ.
Buông một tiếng thở dài, Thiếu Quân nhịp tay lên vai Chí Hải :
– Thiếu Quân sẽ gặp lại đệ sau.
– Mộc huynh đi đâu vậy?
– Thiếu Quân có chuyện của Thiếu Quân. Nếu Chí Hải muốn hợp nhất Điệp Bội thì hãy đến Giác Viên tự.
– Giác Viên tự?
Thiếu Quân gật đầu :
– Điệp Bội phải hợp nhất.
– Đệ sẽ đến Giác Viên tự.
Thiếu Quân mỉm cười :
– Huynh nghĩ đệ đáng mặt làm chủ võ lâm.
– Đệ không hề có suy nghĩ đó.
– Nhưng số phận của đệ là như vậy.
Thiếu Quân mỉm cười với Chí Hải rồi lẳng lặng bỏ đi. Nhìn theo sau lưng
Thiếu Quân, Chí Hải những tưởng chiếc lưng của Thiếu Quân đang còng
xuống. Y muốn gọi Thiếu Quân lại nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Chí Hải nhỏ giọng nói :
– Mộc huynh!