Đọc truyện Quyền Chủ Ngọc Ấn – Chương 2: Quái thủ thiên tôn
Cư dân trong Giang Tô trấn nhốn nháo bỏ chạy. Mặt ai cũng lộ nét hốt
hoảng cứ như đang trốn một lũ ác quỷ xuất hiện giữa ban ngày. Ngay cả
những tòa kỹ lâu cũng vội vã đóng cửa. Giang Tô trấn vốn là nơi thị tứ
phồn hoa, nhưng nhanh chóng trở nên vắng ngắt lạ thường.
Với những bước chân khập hình cánh cung, bộ mặt quái gở, có lẽ đây là
khuôn mặt quái dị nhất chưa từng có họa nhân nào khả dĩ tưởng tượng,
khối gù trên lưng như quá nặng đè còng xương sống Đàn Lư. Trông Đàn Lư
vừa có vẻ tội nghiệp của một con người bất hạnh với hình thể là một
giống quỷ dữ từ A tỳ chạy trốn lên cõi dương trần.
Sự xuất hiện của Đàn Lư tại Giang Tô khiến cho mọi người hốt hoảng, sợ
hãi như vậy. Giang Tô trấn bất cứ ai cũng đều biết Đàn Lư. Y đã từng là
một đại gia thế phiệt, nhưng rồi chỉ trong một đêm, y biến thành ác nhân khát máu.
Đàn Lư cúi gầm mặt lầm lũi bước về hướng Thiên Vân trang. Cảnh Giang Tô
vẫn như cũ không hề thay đổi, nhưng sao Đàn Lư vẫn cảm nhận sự nặng trĩu của tâm hồn khi quay lại đây. Đã bao nhiêu lâu rồi Đàn Lư muốn chối bỏ
Giang Tô trong thần thức mình, nhưng ý muốn quên thì lại càng rạo rực
muốn quay về Giang Tô, quay về “Thiên Vân trang” để hồi tưởng lại một
khoảng thời gian mà y tưởng là giấc chiêm bao đầy ác mộng.
Y đã rời Giang Tô từ cái hôm biến thành ác nhân giết vợ và nhạc phụ, nay y trở lại trong sư trốn chạy của mọi người. Đàn Lư tự nhủ thầm: “Với
Giang Tô trấn, Đàn Lư đã là ác nhân. Một ác nhân mà mọi người chỉ muốn
xa lánh và giết bỏ”.
Đàn Lư lắc đầu. Cái lắc đầu của Đàn Lư ẩn chứa tất cả nỗi chán chường và thất vọng. Không gian Giang Tô vắng lặng như tờ sau mỗi bước chân của
Đàn Lư. Y cảm nhận một sự chơ vơ lạc lõng cũng như nỗi cô đơn tự đáy
lòng.
Đàn Lư dừng chân trước cổng “Thiên Vân trang”. Lớp rêu nham nhở bởi thời gian phủ đầy trên vách, chứng tỏ nơi đây đã là chốn bỏ hoang lâu ngày
chẳng một ai để mắt tới. Sự hoang tàn đó khiến Đàn Lư buộc miệng buông
một tiếng thở dài. Không biết tiếng thở ra của Đàn Lư là lời than trách
cho thân phận hay là nỗi hoài niệm một khoảng thời gian đã qua mà y muốn tìm lại rồi lại chối bỏ nó.
Khập khễnh bước vào “Thiên Vân trang”. Trong Thiên Vân trang thật hiu
quạnh. Nó không còn là một tòa trang viện nhất đẳng của trấn Giang Tô,
mà đã biến thành một trang viện hoàn toàn xơ xác.
Ngay trước tòa đại sảnh, với những hàng cột bị mối đục lỗ chỗ là một
ngôi mộ với lớp cỏ dày, chứng tỏ chẳng có ai để tâm đến chăm sóc cho con người nằm dưới mộ.
Đàn Lư bước đến trước ngôi mộ. Đôi mắt quái nhân, một lộ một hí của Đàn
Lư nhìn xuống nấm mộ. Y khẽ lắc đầu, chớp mắt, một giọt lệ rịn ra khóe
mắt rồi từ từ chảy theo gò má đầy những khối thịt đỏ au cuối cùng rớt
xuống ngay đầu nấm mộ.
Đàn Lư xoa hai bàn tay to bè như chiếc quạt, với những ngón chỉ pháp to nhỏ không đều. Y lắc đầu nói :
– Nương tử. Chắc nàng hận Đàn Lư này lắm. Sao nàng không hận được khi
chính đôi bàn tay của ta đã lấy mạng nàng. Cũng chính đôi tay quái gở
của một kẻ dị hình đã lấy mạng cha nàng. Đàn Lư đã trở thành ác nhân của cõi nhân sinh này.
Đàn Lư quì xuống trước nấm mộ. Y nấc nhẹ một tiếng, rồi gục đầu thổn thức nói :
– Nương tử. Hãy tha thứ cho gã quái nhân này. Ta may mắn có nàng, nhưng
rồi chính tay ta giết nàng. Đàn Lư yêu nàng, nhưng lại hận nàng.
Y gục đầu rên rỉ :
– Đàn Lư phải giết nàng bởivì ta không muốn mất nàng.
Y ngẩng mặt lên nhìn trời :
– Ông trời ơi! Sao ông khéo tạo cho Đàn Lư này một nhân dạng quái dị đã
tạo ra nghiệp cảnh chứ. Kiếp trước, Đàn Lư có tội gì mà ông bắt Đàn Lư
phải khoác một số phận như thế này.
Y ôm mặt nấc vài tiếng, rồi chùi dòng lệ đọng trên khóe mắt. Mặt Đàn Lư
thoáng chốc đanh lại. Nếu y đau khổ còn cảm nhận được chút nhân tính
trong nỗi đau khổ của y, nhưng khi mặt y đanh lại, thì khuôn mặt dị kỳ
kia cũng là mặt cuủa một loài ác quỷ tàn bạo và lạnh lùng.
Đàn Lư nhìn xuống nấm mộ :
– Ta quay lại Giang Tô thăm nàng rồi ta sẽ lại đi. Kiếp này nàng hận ta, kiếp sau ta lại trả nợ cho nàng.
Lòn tay ra sau lưng, lấy bầu rượu đầy, Đàn Lư tu một ngụm dài, rồi trịnh trọng rưới số rượu còn lại trên nấm mồ. Y nhẩm nói :
– Ta hận mình là một quái nhân. Ta hận nàng là một trang giai nhân.
Chính vì thế ta hận ông tạo, hận kẻ tạo ra oan nghiệp để nàng là nương
tử của quái nhân.
Đàn Lư còn chìm ngập trong những suy tưởng miên man thì những tiếng
huyên náo từ ngoài cổng tam quan Thiên Vân trang đập vào thính nhĩ gã.
Đàn Lư từ từ đứng lên, quay đầu nhìn về phía cổng Thiên Vân trang. Hơn
trăm người tập trung ngoài cổng Thiên Vân trang. Kẻ côn, người gậy, kẻ
đao người búa, nét mặt lộ rõ sát khí cùng sự lo lắng, tất cả đều hướng
mắt nhìn Đàn Lư.
Buông một tiếng thở dài, Đàn Lư lê những bước chân gọng kiềng, bên thấp bên cao chậm rãi tiến về phía nhóm người lộ sát khí.
Nhóm người đứng ngay cổng giơ cao binh khí thét lên :
– Quái nhân, cút khỏi Giang Tô trấn. Ác nhân mau rời khỏi Giang Tô trấn.
Đàn Lư im lặng nhìn nhóm người có ác cảm với gã. Y giữ sự im lặng đó như thể đang nuốt lấy từng lời nói khích bác của nhóm cư dân Giang Tô. Y
mặc nhiên để họ chửi, họ đuổi chờ cho đến lúc mọi người đã hụt hơi mới
chậm rãi hỏi :
– Đàn Lư này có phải là người không?
Đàn Lư thốt ra câu hỏi đó bằng chất giọng thật lạnh nhạt và vô cảm. Tất
cả mọi người đang hùng hổ chỉ chực xông vào ăn tươi nuốt sống Đàn Lư bất giác im lặng. Dưới mắt họ, Đàn Lư là một quái nhân, một ác nhân giết vợ và nhạc phụ nhưng y vẫn là một con người. Một con người chẳng có oán
chẳng có thù với họ.
Mọi người im lặng nhìn Đàn Lư.
Đàn Lư khẽ lắc đầu :
– Sao im lặng, hãy nói cho ta biết, Đàn Lư này có phải là người không?
Y buông dứt câu bất ngờ thét lên thật lớn :
– Ta là người hay là quỷ. Ta có phải là người không?
Y vừa rống vừa dấn đến một bộ, vừa vỗ tay vào ngực :
– Đúng, Đàn Lư là một ác nhân, giết nương tử và nhạc phụ. Ta đáng chết
nhưng trong số các người ai có đủ bản lĩnh lấy mạng ác nhân Đàn Lư.
Đàn Lư vừa nói vừa dấn thêm hai bộ.
Nhóm cư dân mặc dù đông nhưng đối mặt với một quái nhân như Đàn Lư, bất giác phải thối lùi về sau.
Con mắt lồi bên phải của Đàn Lư nhướng lên tưởng như con ngươi lồ lộ sẽ lọt ra bên ngoài hốc mắt. Hắn gằn giọng nói :
– Chẳng một ai dám ư?
Y dấn thêm một bộ nữa, gằn giọng nói :
– Các người không một ai dám giết tên ác nhân đốn mạt này, nhưng với Đàn Lư thì khác.
Y xòe hai bàn tay đến trước :
– Đôi tay của gã ác nhân Quái Thủ Thiên Tôn đã từng nhuốm máu nương tử
của gã thì giờ đây vẫn có thể nhuộm máu những kẻ xem gã là một quái nhân không đáng sống trên đời này.
Đàn Lư gằn giọng nói :
– Các người hiểu lời Đàn mỗ nói rồi chứ.
Cư dân Giang Tô im lặng.
Sư im lặng đó bất chợt tạo trong huyết quản Đàn Lư cơn phẫn nộ. Hắn phẫn nộ không phải vì căm thù nhóm người kia, mà phẫn nộ vì nhân dạng dị
hình của mình.
Bất giác Đàn Lư gầm lên :
– Nghe không?
Tiếng gầm của gã dồn ba thành nội lực, nghe tợ tiếng rống của loài quỷ
dữ đang đói ăn đi tìm mồi. Tiếng rống phẫn nộ của Quái Thủ Thiên Tôn
khiến nhóm cư dân Giang Tô hồn siêu phách lạc. Vốn có chủ đích đến khiêu khích Đàn Lư, nhưng trong thâm tâm ai cũng mang nỗi lo âu, hồi hộp khi
đối mặt với ác nhân Đàn Lư. Giờ nghe tiếng rống phẫn nộ và những lời hăm dọa thì sự lo âu kia nhanh chóng biến thành nỗi hoảng sợ.
Đàn Lư vừa rống thì dân Giang Tô chẳng khác nào bầy dê non hốt hoảng trước cơn thịnh nộ của quỷ dữ bỏ chạy tán loạn.
Đàn Lư buông tiếng thở dài nhẩm nói trong khi mắt nhìn theo nhóm người đang bỏ chạy :
– Ta là quỷ. Các người không nên đến gần.
Không gian Thiên Vân trang nhanh chóng trở lại vẻ im lặng ban đầu. Cùng
với sự im lặng đó. Đàn Lư cảm thấy cô đơn đến lạnh người. Gã nhìn lại
nấm mộ hoang phủ đầy cỏ.
Y muốn thốt ra một câu gì đó nhưng cổ họng như có khối than hồng chẹn
ngang. Y buông tiếng thở dài, khẽ lắc đầu rồi chậm rãi lê từng bước chân mang theo khối gù ngỡ như món nợ đời đè quằn cột sống rời Thiên Vân
trang.
Đàn Lư vừa bước đến ngưỡng cửa tam quan thì chạm mặt với bốn gã nha sai, dẫn đầu là giáo đầu Tra Dĩ. Vừa chạm mặt Đàn Lư, Tra Dĩ rút ngọn khoái
đao đeo bên hông, quát lớn :
– Đứng lại.
Đàn Lư dừng bước, lia nhanh cặp mắt bên lồi bên hí kia nhìn bọn nha sai Giang Tô.
Tra Dĩ gằn giọng nói :
– Ngươi là Đàn Lư. Quái nhân giết nương tử và nhạc phụ?
Con mắt lồi bên phải thoạt nhướn lên nhìn Tra Dĩ, Đàn Lư nói :
– Quan nhân nói không sai, ta chính là quái nhân Đàn Lư, kẻ giết nương tử và nhạc phụ.
– Ngươi đã tự nhận mình là Đàn Lư thì mau quì xuống, mang gông theo ta về quan phủ qui án.
Đàn Lư lắc đầu :
– Ta không phải là người thì đâu thể qui án để người phán xử. Ta đã là
quỷ với danh tự Quái Thủ Thiên Tôn, các người nên tránh xa Đàn Lư này.
– Ngươi không tuân mệnh quan nhân ư?
– Ta không biết tuân lệnh ai cả.
– Đàn Lư. Ngươi đã xuống tay giết nương tử và cả nhạc phụ, tâm địa của
ngươi ác hơn loài dã thú, quan phủ không thể bỏ qua mà không phán quyết
tội lỗi của ngươi.
Đàn Lư khoát tay :
– Đừng nhắc đến chuyện ta giết nương tử và nhạc phụ. Chuyện đó ta luôn ghi tạc trong thần thức mình.
– Ngươi ghi tạc thì phải theo Tra mỗ về quan phủ qui án. Hay ngươi buộc
Tra mỗ phải ra tay gông ngươi lại như một con chó mới chịu ư?
– Đàn Lư này giống một con chó lắm à?
– Ngươi trông còn tệ hơn loài khuyển cẩu.
– Thế cũng được. Loài khuyển cẩu hơn Đàn Lư cũng đúng. Quan nhân nói không sai.
Tra Dĩ gằn giọng :
– Ngươi mang dung diện và nhân dạng dị hình, dị tướng, người chẳng ra
người, thú chẳng ra thú, ma cũng chẳng ra ma, có đặng một vị nương tử
nhan sắc khắp Giang Tô này đều biết. Đáng lý ra ngươi phải ưu ái, yêu
thương nương tử của ngươi.
Tra Dĩ cười khảy nói tiếp :
– Cho dù nương tử của ngươi có một chút trăng hoa thì cũng vì bộ tướng
quái nhân của ngươi. Ngươi phải biết tự xét đến mình, có đâu lại nhẫn
tâm giết nương tử và cả nhạc phụ. Mang dị hình của quái nhân kinh tởm
thế kia mà ngươi lại đánh mất cả nhân tính, ngươi có còn đáng sống
không?
Con mắt lồi của Đàn Lư ánh sát quang khủng bố khi Tra Dĩ vừa thốt dứt lời. Gã gằn giọng nói :
– Quan nhân nói hết chưa?
– Tội trạng của ngươi rất nhiều. Một kẻ bại hoại vương pháp, gia phong,
khi nào qui án tại nha môn, tri phủ đại nhân sẽ phán quyết và cho đăng
yết cáo thị kể rõ sự bại hoại của ngươi.
Đàn Lư khẽ gật đầu :
– Đàn Lư này đúng là một kẻ bại hoại vương pháp, gia phong, nhưng xin
hỏi Tra giáo đầu. Đối với nương tử của Đàn Lư thì Tra giáo đầu có lần
nào bại hoại nhân cách với nàng không?
Tra Dĩ cười mỉm :
– Câu hỏi này ta thật khó trả lời.
– Khó trả lời bởi vì Tra giáo đầu đã từng bại hoại với nàng.
– Ơ, thì.. thì cũng tại vì ngươi quá xấu xí kinh tởm nên Tình Hương mới tìm đến ta.
Lời còn động trên hai cánh môi của Tra Dĩ thì chỉ pháp “Đàn Chỉ thần
công” của Đàn Lư đã đến tử huyệt yết hầu họ Tra rồi. Lối xuất thủ phóng
đàn chỉ của Đàn Lư quả thật là siêu phàm xuất chúng nhanh không thể
tưởng. Cái lưỡi của Tra Dĩ vừa cong lên thì đã thè ra như người thắt cổ.
– Phập.
Đàn Lư rút tay lại, Tra Dĩ đổ sập xuống như cây chuối bị chặt ngang gốc. Gã ôm yết hầu khọt khẹt vài tiếng rồi phát ra một tiếng trung tiện, ưỡn người hồn lìa khỏi xác.
Tra Dĩ vốn là một đại cao thủ Bắc Thiên Tôn thế mà tử mạng chớp mắt
trong một chiêu của Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư thì ba gã nha sai kia có
đáng gì.
Đàn Lư sát tử xong Tra Dĩ nhìn lại ba gã nha sai dưới trướng họ Tra, nghiêm giọng nói :
– Ta đã nghe Tra giáo đầu huấn thị và đã giết hắn, ba ngươi đem xác Tra
Dĩ về nha môn báo cho tri phủ đại nhân biết chính Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư giết hắn.
Ba gã nha sai như ba con cừu non, riu ríu thực hiện lời huấn thị của Đàn Lư.
Chờ cho ba gã nha sai mang xác Tra Dĩ đi rồi, Đàn Lư mới khập khiễng lê
từng bước chân hướng về tòa kỹ lâu “Vạn Hương lầu”. Vạn Hương lầu vốn là kỹ lâu nhất lầu trong Giang Tô trấn, bình nhật ở đây khách tìm hoa ra
vào tấp nập, nhưng hôm nay vắng ngắt như tờ. Sự vắng lặng đó là do Đàn
Lư quay về Giang Tô.
Đàn Lư lê bước tiến thẳng đến gian đại sảnh “Vạn Hương Lầu”. Cửa chính
được đóng chặt, cài then bên trong, Đàn Lư gõ cửa, những âm thanh khô
khốc từ cánh cửa phát ra sau mỗi lần Đàn Lư nhịp tay gõ.
– Cộc cộc cộc Chẳng ai ra mở cửa cho gã. Tất nhiên chủ nhân “Vạn Hương
Lầu” không dại gì mở cửa để đón một quái nhân dị tướng như Quái Thủ
Thiên Tôn Đàn Lư.
Không một ai mở cửa, Đàn Lư phải lên tiếng :
– Mạc Cầu. Có Đàn Lư đến tìm người đây.
Mặc cho Đàn Lư gọi, cửa “Vạn Hương lầu” vẫn đóng im ỉm biểu thị một lời từ chối của họ Mạc đối với Quái Thủ Thiên Tôn.
Đàn Lư lắc đầu, rồi hơi đẩy song thủ đến trước. Động tác của Đàn Lư rất
khoan thai, nhẹ nhàng nhưng lực kình phát tác đẩy tung cánh cửa kiên cố
của gian chính sảnh.
Cánh cửa gian chính sảnh vừa bật ra thì từ trong chính sảnh một loạt tên ào ào chụp đến Đàn Lư. Chẳng cần tránh né, cũng chẳng cần phát tác
chưởng kình cản phá loạt tên kia, Đàn Lư chỉ hơi phùng hai má. Bộ mặt dị dạng trông tợ một con ễnh ương, đồng thời thân pháp phồng to lên. Tên
bắn vào người Đàn Lư bật dội trở lại, vì thuật pháp biến tướng của Quái
Thủ Thiên Tôn.
Khẽ dẫm hai chân, Đàn Lư nhảy xổ vào trong gian chính sảnh “Vạn Hương
lầu”. Thế nhảy tới của Đàn Lư tựa như con ễnh ương nhảy vồ mồi. Cái nhảy thứ hai, thân ảnh Đàn Lư đã phóng tới bốn gã cung thủ đang hối hả tra
cung vào tên.
Đàn Lư gầm lớn một tiếng :
– Quệt.
Tiếng gầm của gã đúng là âm thanh của loài lưỡng cư, vì công phu Quái
Thủ Thiên Tôn Đàn Lư thi triển là “Hàm Mô công”. Tuyệt công lấy từ bộ
pháp của loài lưỡng cư, đã bị thất truyền khi Tây Độc Âu Dương Phong
viên tịch.
Cũng với tiếng gầm đó, một đạo xú khí tiềm ẩn nội lực mãnh liệt thổi đến bốn gã cung thủ. Bốn gã hứng trọng đạo kình xú khí bước thối về sau
thân pháp lảo đảo như bị say sóng rồi lăn kềnh ra sàn chính sảnh.
Đàn Lư dựng người đứng lên, nhưng khối gù trên lưng hắn lại đè xuống khiến y không đứng thẳng được. Đàn Lư gằn giọng nói :
– Mạc Cầu mau ra gặp ta.
Từ sau hậu sảnh một gã trung niên mắt phượng mày ngài, dáng vẻ phong lưu nho nhã cùng bốn đại cao thủ Bắc Thiên môn bước ra. Vừa chạm mặt gã
trung niên đó, dung diện Đàn Lư đã đanh lại lộ rõ sắc na khủng bố, sát
nhân.
Đàn Lư nhìn gã trung niên thư sinh trang trọng nói :
– Mạc Cầu. Hẳn ngươi biết vì nguyên cớ nào mà Quái Thủ Thiên Tôn tìm đến ngươi chứ?
Mạc Cầu ve cằm :
– Đàn Lư. Ngươi không cần nói ta Mạc mỗ này cũng biết.
Mạc Cầu xoa tay :
– Ngươi tìm đến Mạc Cầu để trả thù phải không?
– Ta đòi nợ ngươi chứ không trả thù.
Mạc Cầu nhướng mày :
– Một tên quái nhân dị tướng mà đòi nợ chủ nhân Vạn Hương lầu. Mạc mỗ này nợ nngươi cái gì?
Mạc Cầu vỗ tay :
– Mạc mỗ quên mất. Đàn tôn giá trước đây từng là chủ nhân Thiên Vân trang, một đại gia thế phiệt đất Giang Tô.
Y nhíu mày nói tiếp :
– Nhưng. Cái thời Đàn tôn giá là thế gia đại phú đã qua lâu quá rồi, ta
không còn nhớ nữa. Mạc mỗ chỉ nhớ một điều, Đàn Lư là quái nhân giết
nương tử và nhạc phụ đang bị quan nhân truy nã.
Đàn Lư cướp lời Mạc Cầu :
– Mạc Cầu còn nhớ bấy nhiêu đó quá đủ rồi.
– Thế Đàn tôn giá còn muốn Mạc Cầu này nhớ gì nữa. Thôi được, nể tình
Đàn tôn giá đã lặn lội đến “Vạn Hương lầu”, Mạc Cầu cũng chẳng tiếc một
nén bạc vụn ban phát để người làm hộ phí lên đường bôn tẩu giữ mạng.
Mạc Cầu vừa nói vừa lấy một nén bạc thảy xuống đất.
– Đàn tôn giá hãy nhận lấy nén bạc vụn của Mạc mỗ rồi mau rời khỏi đây để Mạc mỗ còn tiếp thượng khách.
Đàn Lư nhướng to con mắt lồi :
– Ngươi trả cho ta một nén bạc vụn đó à?
– Một nén bạc mà Đàn tôn giá còn chê à. Hay Đàn tôn giá muốn khảo chứng
bốn vị sứ giả của Bắc Thiên môn. Đàn tôn giá hẳn nghe nói đến Bắc Thiên
môn chứ?
Mạc Cầu cười mỉm nói tiếp :
– Không giấu gì Đàn tôn giá, Bắc Thiên môn Lệnh Tu, võ lâm trưởng thượng là bằng hữu chi giao, tình như thủ túc với Mạc Cầu. Bất cứ ai đụng đến
Mạc mỗ là đụng đến Bắc Thiên môn. Đất Trung Nguyên không có chỗ đứng cho bất kỳ ai khi Bắc Thiên môn truy sát.
Đàn Lư gằn giọng nói :
– Ai sợ Bắc Thiên môn nhưng Quái Thủ Thiên Tôn thì chẳng sợ chút nào.
Bốn gã sứ giả Bắc Thiên môn trừng mắt nhìn Đàn Lư. Một gã cao giọng quát :
– Tên quái nhân dị tướng kia, dám khinh thường Bắc Thiên môn. Ngươi không muốn sống rồi.
Bốn gã sứ giả Bắc Thiên môn đồng loạt rút binh khí, điểm chân phi đến
toan đồng loạt tập kích Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư, nhưng sự biến kỳ dị
xảy ra. Cả bốn gã đó vừa nhích động thân pháp thì từ ngoài cuửa chính
sảnh, một cánh bướm đen xuất hiện lướt đi phát ra âm thanh vi vu như
tiếng sáo diều. Cánh bướm đen lướt qua bốn gã cao thủ Bắc Thiên môn,
cánh bướm chỉ quẹt nhẹ vào tịnh huyệt của bốn gã đó thì tất cả đồng loạt khụy chân, thân pháp mềm nhũn té quỵ xuống đất.
Du Thiếu Hoa từ ngoài bước vào. Y vừa đi vừa nói :
– Có nợ thì phải trả cớ sao bắt người khác trả nợ cho mình.
Mạc Cầu buột miệng hỏi :
– Ngươi là ai?
– Một kẻ sắp phải trả thì chẳng cần biết đến tục danh của ta làm gì.
Đàn Lư không nhìn lại Thiếu Hoa vẫn lên tiếng nói :
– Ngươi đến chứng kiến Đàn Lư này đòi nợ đó à?
– Có chứng kiến thì mới tin Đàn Lư trả nợ như thế nào?
Thiếu Hoa vừa nói vừa ngồi xuống chiếc đôn, thuận tay với bầu rượu trên bàn chuốc ra chén rồi thanh nhã nhấp từng ngụm.
Đàn Lư nhìn Mạc Cầu nói :
– Mạc Cầu, trước đây Đàn Lư đối với ngươi như thế nào?
Mạc Cầu ậm ừ trong miệng mà không thốt lời.
Đàn Lư nói tiếp :
– Đáng ra với một bằng hữu có nhân dạng khiếm khuyết như Đàn Lư, ngươi
phải nặng tình nặng nghĩa, nhưng ngươi đã không nghĩ đến tình kim bằng.
Thiếu Hoa chợt bật cười khanh khách. Nghe Thiếu Hoa cười, Đàn Lư bất giác quay lại :
– Ngươi cười cái gì?
– Ta cười bởi vì lần đầu tiên được nghe những lời đạo nghĩa thốt ra từ cửa miệng của Quái Thủ Thiên Tôn.
Câu nói này của Thiếu Hoa không biết có tác dụng gì với Đàn Lư, nhưng
dung diện quái gở của Đàn Lư lộ hẳn những nét thẹn thùng, chân chất.
Đàn Lư buột miệng nói :
– Đàn Lư cứ ngỡ mình là kẻ đòi nợ.
– Thì Quái Thủ Thiên Tôn đang là kẻ đòi nợ.
– Đòi nợ thì không cần nói nhiều.
Thiếu Hoa vỗ tay :
– Đó mới là phong thái của Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư đến đòi nợ thì hẳn
kẻ bị đòi tự biết mình thiếu nợ gì? Không cần Đàn Lư phải giãi bày tâm
sự.
Đàn Lư gật đầu.
Y lại nhìn Mạc Cầu :
– Mạc Cầu, Đàn Lư đòi nợ ngươi.
Mạc Cầu thối lui lại một bộ lòn tay ra sau lưng rút trường kiếm. Y gằn giọng nói :
– Đàn Lư, ngươi đòi nợ ta thì chỉ một mình ngươi đòi thôi đừng cậy thêm người, vậy mới công bằng.
Thiếu Hoa nhất ngụm rượu đặt chén lên bàn nói :
– Hê. Mạc các hạ nghĩ sai cho ta rồi. Ta không phải là người đòi nợ thuê cho Đàn Lư đâu. Ta chỉ là chứng nhân thôi.
– Thế thì tốt lắm. Gã quái nhân dị dạng Đàn Lư kia đâu phải là đối thủ của Mạc mỗ.
Mạc Cầu cười khẩy nói tiếp :
– Nếu y là đối thủ của Mạc Cầu thì đã đòi món nợ này từ khi biết Mạc mỗ
dẫn dụ nương tử của y vào đường trụy lạc, thông đồng với nhạc phụ để
chiếm đoạt cơ sản Thiên Vân trang.
Thiếu Hoa vuốt cằm :
– Ái chà. Xem chừng Mạc các hạ thiếu nợ Đàn tôn giá nhiều lắm đó. Một món nợ khó trả hết ngoại trừ cái chết.
Đàn Lư lên tiếng :
– Ngươi nói đúng.
– Nếu Thiếu Hoa nói đúng thì Đàn huynh phải đòi cho tới. Nếu không đòi được thì Mạc các hạ đây chẳng biết phải trả nợ cho ai.
Đàn Lư quay lại Mạc Cầu :
– Ngươi trả nợ cho ta.
Mạc Cầu vừa tung trường kiếm vừa nói :
– Mạc mỗ trả nợ cho ngươi bằng những thức kiếm này đây.
Thanh trường kiếm của họ Mạc vung lên tạo ra muốn vàn những bông kiếm chụp tới Đàn Lư.
Thiếu Hoa nhìn kiếm họ Mạc từ tốn nói :
– Bá Hoa kiếm pháp của Hoa Sơn phái quả là khác thường vi diệu, Mạc các
hạ sử dụng được Bá Hoa kiếm pháp của Hoa Sơn thì hẳn là truyền nhân đích thực của Hoa Sơn chưởng môn.
Trong khi Thiếu Hoa nói thì những bông hoa kiếm phủ xuống thân ảnh Quái
Thủ Thiên Tôn Đàn Lư. Đàn Lư không tránh né mà dụng Đàn Chỉ thần công
không ngừng phát tác chỉ kình điểm vào đầu mũi kiếm đánh bật nó ra.
Chỉ khí và kiếm không ngừng chạm thẳng vào nhau tạo ra những âm thanh
lách tách như tiếng củi khô bị cháy. Đàn Lư vừa phát tác Đàn Chỉ thần
công phá Bá Hoa kiếm pháp của Mạc Cầu vừa hỏi :
– Trong Hoa Sơn phái ngươi là gì?
Mạc Cầu phóng mũi kiếm đâm tới yết hầu Đàn Lư vừa nói :
– Nghe nói đến Hoa Sơn phái ngươi hốt hoảng rồi à?
Đàn Lư buông một câu cộc lốc :
– Ta muốn đến đó.
Cùng với câu nói đó, Đàn Lư thi triển song chỉ kẹp lấy lưỡi kiếm của Mạc Cầu.
– Cạch.
Bị Đàn Lư dụng song chỉ khống chế kiếm chiêu, Mạc Cầu bất giác lúng
túng, bởi không liên hoàn biến hóa kiếm pháp. Y trụ bộ dồn công lực toan rút kiếm lại.
Y vừa dồn công lực rút kiếm về thì Đàn Lư nhả song chỉ như thể đoán được ý của họ Mạc. Không ngờ đối phương lại có lối đối phó như vậy, Mạc Cầu
không làm chủ được mà ngã ngửa ra sau. Y hốt hoảng bật dậy nhưng Đàn Lư
đã dùng đến “Hàm Mô công”. Với thế nhảy cóc quái dị, Đàn Lư phóng tới
hữu thủ vươn ra bằng một thế cầm nã thủ pháp chộp vào hổ khẩu tay kiếm
Mạc Cầu.
– Chát.
Hổ khẩu Mạc Cầu tê rần buộc phải buông thanh kiếm. Thanh kiếm vừa tuột
ra khỏi tay Mạc Cầu thì chỉ pháp của Đàn Lư cũng đặt vào vùng tử huyệt
yết hầu gã.
Mạc Cầu biến sắc, lập bập nói :
– Đàn Lư, ngươi giết ta thì Hoa Sơn phái chẳng để yên cho ngươi một ngày được sống đâu.
Mạc Cầu thốt dứt câu thì Thiếu Hoa buột miệng nói :
– Tội nghiệp. Tội nghiệp.
Đàn Lư quay lại nhìn gã :
– Ngươi tội nghiệp cho gã à?
Thiếu Hoa khoát tay :
– Không, không. Thiếu Hoa tội nghiệp cho Hoa Sơn phái.
– Tại sao?
– Bởi Hoa Sơn đào tạo ra một hảo thủ kiếm pháp tham sống sợ chết đến độ
mang cả danh tự Hoa Sơn ra để giữ mạng thì chẳng bao lâu Hoa Sơn phái sẽ mai một trong chốn võ lâm. Thế có tội nghiệp không?
Mạc Cầu thét lên :
– Ngươi nói càn. Đàn Lư giết ta thì Hoa Sơn lão tổ sẽ lấy mạng hắn. Hắn thắng ta nhưng không thể thắng Hoa Sơn lão tổ.
Thiếu Hoa nhìn Đàn Lư, ôm quyền từ tốn nói :
– Chúc mừng Đàn huynh đòi được nợ.
Mạc Cầu trợn mắt nhìn Thiếu Hoa :
– Ngươi muốn ta chết.
– Tại hạ đã nói rồi, chỉ có cái chết Mạc tôn giá mới khả dĩ trả được nợ cho Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư.
Đàn Lư nhìn Mạc Cầu :
– Hắc Điệp Thiếu Hoa nói rất đúng.
Mạc Cầu biến sắc, hốt hoảng thét lên :
– Đàn Lư. Ta không muốn chết.
Chữ chết còn đọng lại giữa hai cánh môi của họ Mạc thì ngọn chỉ pháp Đàn Chỉ thần công cứng như thép đã xuyên vào tử huyệt yết hầu của gã.
Mạc Cầu gồng người, như cố níu kéo lại sự sống đang dần tuột khỏi thể
xác gã. Từ lỗ miệng mở to toang hoác của Mạc Cầu phát ra những âm thanh
khọt khẹt. Hai con ngươi lồi hẳn ra ngoài rồi oằn người trút hồn lìa
khỏi xác.
Đàn Lư thu hồi chỉ pháp nhìn Mạc Cầu nói :
– Hắn đã trả nợ cho Đàn Lư.