Đọc truyện Quyền Chủ Ngọc Ấn – Chương 17: Hoa hồng Nhện độc
Không biết từ đâu, trước sân đại sảnh đường Vạn Kiếm môn quần hùng kéo
đến, gần như tất cả mọi bang phái đều có mặt cao thủ cứ như một ngày
hội. Trong quần hùng, nổi bật nhất là vị đạo sĩ râu tóc bạc trắng, đầu
búi tóc cài trâm, nhưng lại vận gấm y thắt đai lưng hồng, đôi thần nhãn
sáng ngời. Đứng hầu hai bên là chú đạo đồng mới chạc ngoài mười bốn,
mười lăm, dung diện thanh tú như tiên đồng. Đứng sau lão đạo sĩ là các
vị Chưởng môn của các đại phái đã lừng danh trên chốn giang hồ như
Chưởng môn Hoa Sơn Giang Thành Bảo, Chưởng môn Thanh Thành phái Tôn Đại
Lợi, Chưởng môn Lập Thất Cự. Ngoài ra còn có cả đại sư Hình pháp đường
của Thiếu Lâm tự là Pháp Quả và Pháp Lạc. Đối mặt với quần hùng Trung
Nguyên là một đại hán vạm vỡ, vận trang phục bằng vải gai, mặt lạnh như
tiền.
Dưới chân đại hán cách hai bộ là hai cái xác với Đan Điền bét nhừ trông
thật khủng khiếp. Những thớ thịt trên mặt hai cái xác còn nhúc nhích,
chứng tỏ họ vừa mới bị táng mạng bởi sấm chưởng của gã đại hán.
Thiếu Hoa và Hàn Gia Lệ từ trong đại sảnh đường Vạn Kiếm môn bước ra.
Gia Lệ lia mắt nhìn qua quần hùng võ lâm, hừ nhạt một tiếng rồi nói :
– Bổn cung đâu mở hội Long Vân mà mọi người kéo đến đông như vậy.
Nàng bất ngờ nhìn thẳng về phía vị đạo sĩ râu tóc bạc phếch của Võ Đang phái, ôn nhu nói :
– Đến ngay cả Bạch Mi lão tổ đạo trưởng cũng rời biệt cung của Võ Đang. Hôm nay đúng là ngày hội của võ lâm.
Bạch Mi lão tổ cất giọng eo éo :
– Bổn đạo bế môn vận công chỉ thời gian ngắn, không ngờ hắc đạo võ lâm
lại mọc lên như nấm sau cơn mưa rào. Buộc bổn đạo phải khai môn nhập
cuộc để tạo kiếp lành cho bá tính.
Bạch Mi lão tổ vuốt râu nhìn về phía Du Thiếu Hoa :
– Túc hạ là Du Thiếu Hoa công tử người đang giữ Điệp Bội phải không?
Thiếu Hoa từ tốn đáp lời Bạch Mi lão tổ :
– Lão đạo trưởng nói không sai, tại hạ chính là Du Thiếu Hoa, người đang giữ Điệp Bội.
– Phong thái của công tử hoàn toàn không giống với bọn võ lâm hắc đạo.
Bạch Mi lão đạo này muốn thỉnh công tử di hành đến Võ Đang đàm đạo.
Chẳng hay Du công tử có nhận lời bổn đạo hay không?
Thiếu Hoa ôm quyền xá Bạch Mi lão tổ :
– Vãn bối được lão đạo trưởng thỉnh mới đến Võ Đang đàm đạo đúng là dịp
hạnh ngộ cho vãn bối. Thiếu Hoa rất muốn đến, nhưng rất tiếc đã nhận lời của Hàn cung chủ Diêm cung. Chính vì vậy mà Thiếu Hoa tạm khất lại đạo
trưởng chờ dịp khác.
Bạch Mi lão tổ vuốt râu khẽ gật đầu nhìn Thiếu Hoa. Lão tằng hắng rồi lại cất giọng eo éo :
– Diêm cung là hắc đạo, đâu sánh bằng với Võ Đang đại phái. Lời thỉnh
mời của lão đạo sĩ này chẳng lẽ không bằng lời của ma nữ Hàn Gia Lệ?
Gia Lệ cau mày gắt giọng nói :
– Chưa biết lời của ai hơn ai, trên giang hồ võ lâm, ai cũng xem trọng
Võ Đang phái, nhưng với Diêm cung thì không đâu. Dưới mắt Hàn Gia Lệ, Võ Đang cũng chỉ là một môn phái tầm thường tự phong mà thôi.
Bạch Mi lão tổ định nhãn nhìn lại Hàn Gia Lệ :
– Ma nữ đừng hàm hồ nói càn. Đến lúc hối không kịp đó.
– Bổn cung làm chuyện gì cũng không biết hối.
Bạch Mi lão tổ hừ nhạt rồi gằn giọng :
– Ma nữ không biết trời cao đất rộng là gì? Vậy ngươi có dám tỷ đấu vài hiệp với lão đạo trưởng này không?
Gia Lệ nhướn mày :
– Tại sao không chứ. Chẳng lẽ chỉ sống lâu lên lão làng rồi muốn nói gì
thì nói, muốn làm gì thì làm ư. Võ công của Võ Đang phái tới đâu bổn
cung đã biết rồi. Ngoài mỗi Võ Đang nguyên lão Trương Tam Phong ra thì
hậu nhân chẳng có ai thành danh thành tiếng trên chốn võ lâm. Võ Đang
được cho lại đại phái chẳng qua cũng dựa vào cái uy danh của tiền nhân
mà thôi.
Nàng mỉm cười nhìn Bạch Mi lão tổ :
– Không biết bổn cung có nói đúng không. Nhưng nghe thiên hạ gọi các đạo sĩ Võ Đang là lũ mũi trâu thì xem ra các vị chẳng có thực lực gì đâu.
Bạch Mi lão tổ bật cười the thé.
Đáng lý ra Bạch Mi lão tổ nghe Hàn Gia Lệ thốt ra câu nói xúc xiểm đó phải phẫn nộ, nhưng ngược lại, đã không giận mà lại cười.
Tràng tiếu ngạo của Bạch Mi lão tổ thốt ra nghe chua đến độ Lãnh Tâm Tiên Tử chủ nhân Diêm cung phải nhíu mày.
Cắt ngang tràng tiếu ngạo chua chát đó, Bạch Mi lão tổ mới the thé nói :
– Diêm cung Lãnh Tâm ma nữ nói rất đúng, nguyên lão tổ Võ Đang lừng danh khiến cho võ lâm phải bái phục Võ Đang, do trước thị vào nguyên lão tổ, lấy cái uy danh của người mà lập uy môn phái, nhưng nay thì khác rồi.
Gia Lệ nhấn mạnh hỏi Bạch Mi lão tổ :
– Khác như thế nào?
Bạch Mi lão tổ chỉ vào ngực mình :
– Khác ở chỗ lão đạo này. Lão đạo không dựa vào thần uy của nguyên lão
tổ Trương Tam Phong mà tự cho mình còn hơn cả nguyên lão tổ.
Hàn Gia Lệ nhướn mày :
– Lão hơn cả Trương lão tổ ư?
Bạch Mi lão tổ bình nhiên gật đầu :
– Đúng, Lão phải hơn nguyên lão tổ chứ. Chính vì hơn mà lão mới tự cho mình là Bạch Mi lão tổ.
Lãnh Tâm ma nữ nhún vai :
– Bạch Mi lão tổ có gì mà tự thị như vậy chứ. Hình như bổn cung nhớ
không lầm thì trên đỉnh “Bình Thiên nhai” lão đã từng bị sư tôn của Hàn
Gia Lệ buộc phải hành đại lễ để giữ mạng kia mà.
Sắc diện của Bạch Mi lão tổ ửng thẹn đỏ như quả táo chín. Lão gằn giọng, nên tiếng nói càng nghe the thé chua ngoa hơn.
– Trước đây khác, bây giờ khác.
– Trước hay giờ thì cũng thế mà thôi.
– Bạch Mi lão tổ này buộc ngươi phải trả cái nợ ngày trước của sư tôn ngươi.
Giọng nói của Bạch Mi lão tổ ẩn tàng sát khí khủng bố, cái giọng của lão thốt ra người nghe chỉ yếu bóng vía đã bủn rủn cả tay chân rồi, nhưng
Gia Lệ thì không. Chủ nhân Diêm cung biết lão đạo sĩ Võ Đang đang hồi
phẫn uất tột cùng nhưng lại rất dửng dưng.
Nàng hỏi lại Bạch Mi lão tổ :
– Thế lão đạo sĩ tóc bạc râu bạc muốn bổn cung trả nợ thế nào?
Những thớ thịt trên mặt Bạch Mi lão tổ giần giật.
– Lão đạo này muốn bắt ma nữ về Võ Đang phái hầu phục ta thay cho sư tôn của ả.
Hàn Gia Lệ cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói :
– Lão đang nằm mơ đó à, Gia Lệ sao có thể biến thành nàng hầu một lão đạo sĩ tóc bạc râu bạc được chứ.
Nàng cười khảy nói tiếp :
– Không giấu gì lão đạo sĩ, bổn cung có thể làm nàng hầu cho những trang nam tử như Du công tử mà thôi, còn như lão thì…
Nàng bỏ lửng câu nói, lắc đầu rồi nói tiếp :
– Những nàng hầu của lão đạo sĩ phải là những lão bà ngoài thất tuần thì mới xứng.
Nghe Gia Lệ nói, sắc diện của Bạch Mi lão tổ càng đỏ hơn. Huyết trong
kinh mạch của lão sôi sùng sục, đến độ từ hai cánh mũi thở ra hai luồng
khí nóng hổi.
Bạch Mi lão tổ rít lên :
– Để xem bổn đạo có khuất phục được ngươi hay không.
Lời còn đọng trên hai cánh môi, Bạch Mi lão tổ toan lắc vai xê mình đến
Hàn Gia Lệ phát tác chưởng công. Đại hán như biết được thâm ý của Bạch
Mi lão tổ liền bước qua trái hai bộ án ngữ trước mặt Hàn Gia Lệ.
Thiếu Hoa lên tiếng :
– Lão đạo trưởng dừng tay.
Bạch Mi lão tổ mím môi trụ bộ nhìn lại Thiếu Hoa :
– Công tử muốn nói gì?
– Tại hạ nghĩ mình không đáng để cho lão đạo sĩ và Hàn cung chủ gây thù
với nhau. Nếu như đạo trưởng mời vãn bối đến Võ Đang đàm đạo dịp này
không được thì để dịp khác.
Bạch Mi lão tổ lườm Hàn Gia Lệ rồi quay lại Thiếu Hoa, lão từ tốn nói :
– Lão đạo có ý mời Du công tử đến Võ Đang đàm đạo là xem trọng công tử.
Thứ hai, lão đạo này muốn mượn của công tử “Điệp Bội” báu vật trước đây
đã từng trong tay Võ Lâm Thiên Tôn để biết qua mà thôi. Chẳng hay Du
công tử có nể mặt cho lão đạo sĩ này mà cho mượn báu vật đó không?
Gia Lệ cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa chỉ Bạch Mi lão tổ, nhạt nhẽo nói :
– Trơ trẽn, trơ trẽn, thế mà nói mình sánh ngang với nguyên lão tổ Trương Tam Phong. Hê…
Nàng chấp tay sau lưng tiến đến một bộ nhìn Bạch Mi lão tổ nói :
– Lão đừng có giả vờ ngụy đại phu, ngụy quân tử, ngụy trưởng tôn mà hỏi
mượn Du Thiếu Hoa công tử Điệp Bội. Lão cứ nói muốn đoạt Điệp Bội từ tay Du Thiếu Hoa còn nghe lọt lỗ tai hơn.
Nàng lắc đầu :
– Ai mà chẳng muốn Điệp Bội chứ. Báu vật của Võ Lâm Thiên Tôn mà, tất nhiên có giá trị của nó chứ.
Bạch Mi lão tổ gắt giọng nói với Hàn Gia Lệ :
– Bổn đạo trưởng có ý đó thì sao nào.
– Thế thì lão đừng giả ngây ngụy quân tử làm gì?
– Bạch Mi lão tổ này chẳng có gì giả vờ cả. Lão muốn là làm.
Thiếu Hoa lên tiếng hỏi Bạch Mi lão tổ :
– Nghe lão đạo trưởng nói, vãn bối nghĩ đạo trưởng rất muốn có Điệp Bội. Muốn có Điệp Bội hẳn đạo trưởng biết giá trị của cánh Điệp Bội đó.
Bạch Mi lão tổ lộ vẻ lúng túng.
Lão ngập ngừng nói :
– Bổn đạo nghĩ Điệp Bội phải chứa đựng bí kíp võ công vô tiền khoáng hậu của Võ Lâm Thiên Tôn.
– Đạo trưởng nghĩ như vậy?
Bạch Mi lão tổ gật đầu :
– Du công tử hẳn đang khảo cứu võ công trong Điệp Bội.
Du Thiếu Hoa lắc đầu :
– Không, vãn bối đang rất muốn biết giá trị của Điệp Bội như thế nào,
nhưng tuyệt nhiên chưa tìm ra được. Vãn bối cũng chẳng phát hiện võ công gì ẩn chứa trong Điệp Bội.
Bạch Mi lão tổ nhíu mày :
– Công tử chưa biết thứ võ công vô tiền khoáng hậu của Võ Lâm Thiên Tôn
đấy thôi. Nếu có thể được, lão đạo và công tử sẽ cùng nhau khảo cứu Điệp Bội. Bần đạo hy vọng sẽ tìm ra bí mật võ công trong Điệp Bội.
– Đã có bao nhiêu hiền giả, họ đều là những bậc uyên thâm thuộc hàng học sĩ khi khảo cứu Điệp Bội cũng không phát hiện được gì. Nếu vãn bối có
đưa cho lão đạo trưởng e rằng cũng vô dụng thôi.
– Du công tử coi thường lão đạo sĩ này rồi đó.
Thiếu Hoa khoát tay :
– Vãn bối nào dám xem thường lão đạo sĩ.
– Nếu không xem thường thì công tử hãy tạm cho bần đạo mượn cánh Điệp Bội của Võ Lâm Thiên Tôn.
Hàn Gia Lệ nhướn mày nhìn lão :
– Giờ thì lão lòi đuôi chuột rồi.
Bạch Mi lão tổ nhìn lại Hàn Gia Lệ cáu gắt nói :
– Nha đầu nói càn nữa đừng trách bổn đạo.
– Có sao thì bổn cung nói vậy thôi mà. Làm gì lão giận đến độ tái mặt.
Hôm nay thì lão không mượn được đâu, bởi Du công tử đã nhận lời với Diêm cung Lãnh Tâm Tiên Tử đến Diêm cung khảo cứu Điệp Bội.
– Lão đạo trưởng này không cho y đi.
– Nhưng Hàn Gia Lệ lại muốn Du công tử đi.
– Thế thì bổn đạo phải bắt nha đầu và cả Du công tử về Võ Đang.
Bạch Mi lão tổ vừa nói vừa dấn đến hai bộ hướng về phía Hàn Gia Lệ.
Thiếu Hoa khoát tay :
– Đạo trưởng cho tại hạ hỏi vài lời.
– Du công tử có điều chi muốn hỏi?
– Thiếu Hoa muốn biết đạo trưỏng đã tụ thành thần công “Đồng Tử công”
chưa mà lại muốn giao thủ với Lãnh Tâm Tiên Tử chủ nhân Diêm cung.
Bạch Mi lão tổ lộ rõ những nét ngạc nhiên lên mặt. Lão chau mày hỏi Thiếu Hoa :
– Sao Du công tử lại hỏi ta điều đó. Bần đạo rất ngạc nhiên đó.
Thiếu Hoa mỉm cười. Cũng đúng nụ cười thật hiền hòa và cầu tình, chàng từ tốn đáp :
– Tại hạ hỏi đạo trưởng điều đó vì biết chỉ có “Đồng Tử công” mới có thể đối phó lại với Nhiếp Thần đại pháp và Tu La âm công của Diêm cung
thôi.
Đến lượt Hàn Gia Lệ ngớ người nhìn Thiếu Hoa. Lời nói của chàng thốt ra
khiến cho Bạch Mi lão tổ lẫn Hàn Gia Lệ phải kinh ngạc. Cả hai không ngờ Thiếu Hoa lại biết được bí mật võ công của họ nên sững sờ nhìn chàng.
Hàn Gia Lệ nhìn Thiếu Hoa.
– Sao công tử biết điều đó?
Thiếu Hoa nhún vai mỉm cười nói :
– Hồi đó trên Bình Thiên Nhai, sư tôn cô nương đã dụng Nhiếp Thần đại
pháp và Tu La âm công khuất phục Bạch Mi trưởng lão, hẳn đạo trưởng phải về khảo cứu mà tìm võ công hóa giải. Bạch Mi đạo trưởng biết chỉ có
“Đồng Tử công” mới hóa giải được. Nhưng luyện Đồng Tử công thì không dễ
chút nào.
Bạch Mi lão tổ buột miệng hỏi Thiếu Hoa :
– Sao Du công tử biết? Ở đâu công tử biết điều đó?
Thiếu Hoa mỉm cười :
– Tại hạ may mắn đọc được trong kỳ thư của sư tôn.
– Bần đạo chưa từng nghe nói về quyến kỳ thư đó.
– Tất nhiên rồi, bởi quyển kỳ thư kia chỉ có một mà tại hạ vô tình tò mò mà đọc được. Thế những gì Thiếu Hoa nói ra có đúng không?
Bạch Mi lão tổ gật đầu :
– Rất đúng.
– Nếu đúng… Vậy đạo trưởng đã luyện thành “Đồng Tử công” chưa.
Bạch Mi lão tổ lưỡng lự.
Thiếu Hoa nhìn lão mỉm cười nói :
– Theo tại hạ được biết thì không phải ai cũng có thể luyện thành “Đồng
Tử công”. Muốn tụ thành công phu “Đồng Tử công” thì người luyện phải có
căn cơ không phải tầm thường. Chỉ ít trong nội thể phải có căn nguyên
phản lão hoàn đồng, thần trí thanh tịnh như trẻ thơ.
Chàng ngắm Bạch Mi lão tổ :
– Tại hạ mạn phép xem dung mạo của Trưởng lão có thể đoán. Mặc dù Trưởng lão am tường di cảo của công phu “Đồng Tử công” nhưng khó mà tụ thành
“Đồng Tử công” tới cảnh giới tối thượng.
Bạch Mi lão tổ nghe Thiếu Hoa nói lộ vẻ bực bội. Lão nhìn Thiếu Hoa gắt giọng nạt ngang :
– Bần đạo không phải đến đây để nghe Du công tử giảng giải về võ công.
Cho dù bần đạo chưa luyện “Đồng Tử công” đến cảnh giới tối thượng nhưng
bao nhiêu đó cũng đủ cho bần đạo thu nạp ả nha đầu kia.
Thiếu Hoa khoát tay :
– Đạo trưởng khó thực hiện được ý định của mình.
– Tại sao?
– Đạo trưởng đừng quên Cung chủ Diêm cung là truyền nhân đích thực của
Diêm cung. Nếu hai người giao thủ thì bên tám lạng, người nửa cân không
thể nào phân cao thấp, hơn kém, nếu điều đó đúng như Thiếu Hoa nghĩ thì
sự phân định của hai người chỉ dẫn đến cái chết cho cả hai. Cả hai chẳng được lợi ích gì.
– Hình như Du công tử định ngăn cản bần đạo?
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Tại hạ không có ý ngăn cản đạo trưởng và Diêm cung Cung chủ, mà chỉ muốn hai người cùng có lợi mà thôi.
Bạch Mi lão tổ cất tiếng the thé :
– Trước quần hùng, bần đạo đã thốt ra lời phải thu nạp ả nha đầu kia, thì đâu có thể rút lại được.
Hàn Gia Lệ nhướn mày gắt giọng quát :
– Bảnh lĩnh của Võ Đang phái của bọn đạo sĩ mũi trâu có là bao mà đòi thu nạp Cung chủ chứ. Lão thử ra tay xem.
– Nha đầu… Đến lúc ngươi hối thì chẳng kịp rồi.
Thiếu Hoa buông tiếng thở dài.
Bạch Mi lão tổ lừng lững tiến về phía Hàn Gia Lệ. Khi cách Gia Lệ non
hai trượng Bạch Mi lão tổ giũ ống tay áo đạo bào rồi hoành tấn gác chéo
hai tay vận công.
Trong khi Bạch Mi lão tổ vận công để chuẩn bị phát tác “Đồng Tử công”
thì Gia Lệ lại rất dửng dưng. Nàng nhỏ giọng nói với hán tử vận chàm y :
– Tôn huynh có thể cho lão đạo sĩ già Bạch Mi biết thế nào là sự lợi hại của Diêm cung không.
Hán tử chàm y gật đầu. Y định nhãn nhìn Bạch Mi lão tổ, chậm rãi nói :
– Lão đạo sĩ định bức hiếp Hàn muội muội.
– Bần đạo thu nạp ả nha đầu ma nữ đó.
Lời vừa thốt ra khỏi cửa miệng Bạch Mi lão tổ thì hán tử đã gầm lên.
– Muốn bắt nạt Hàn muội muội phải bước qua xác chết của Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu này.
Diêm La thần chủ vừa nói vừa nhảy xổ đến Bạch Mi lão tổ, song thủ dựng
đứng bổ thẳng đến lão đạo sĩ Võ Đang hai đạo xoáy kình mãnh liệt.
Nghe hán tử xưng danh tính, bất giác quần hùng lùi lại nửa bộ. Người của võ lâm đều có nghe nói đến Diêm La thần chủ Tôn Hầu. Y đã từng là một
bậc đại hiệp hành đạo mà tất cả mọi môn phái đều kính trọng, nhưng bỗng
dưng trong thời gian ngắn lại biến thành một ác nhân giết người không
gớm tay. Nhưng tất cả cao thủ võ lâm ngại nhất là không muốn chạm mặt
với Diêm La thần chủ Tôn Hầu vì mỗi khi xuất thủ với ai, Tôn Hầu chẳng
còn nghĩ đến sự sống chết của bản thân.
Khi hai đạo xoáy kình của Diêm La thần chủ Tôn Hầu chụp đến, Bạch Mi lão tổ không cần tránh né, mà chỉ hơi xoạc chân, dựng chưởng đón thẳng, đỡ
thẳng chẳng chút ngại ngùng.
– Ầm…
Hai người giao chưởng nhưng dư kình phản hồi đẩy bật quần hùng tháo lui
một bộ. Hai chân Bạch Mi lão tổ lún sâu xuống đất độ hai đốt ngón tay,
trong khi Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu phải bật ngược về sau non hai trượng. Y đảo mình trên không rồi trụ vững trên hai chân. Đôi thần nhãn của
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu nổi rõ những đường chỉ máu đỏ ối.
Y khọt khẹt vài tiếng rồi cất giọng ngọng nghịu :
– Ão ải ết (Lão phải chết)
Y lòn tay ra sau lưng, rút đôi ma hoàn có cánh.
Bạch Mi lão tổ thấy Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu rút binh khí không dám xem thường, liền vận hóa toàn bộ chân nguyên chờ đợi.
Tôn Hầu gầm lên.
Y đảo bộ, hai tay lia mạnh đến trước. Âm thanh vi vu như tiếng sáo diều
rộn lên cùng với hai đốm sáng thoát ra từ song thủ. Đôi ma hoàn có cánh, cắt hai đường thẳng tắp, xẹt đến thân pháp của Bạch Mi lão tổ.
Bạch Mi lão tổ nghiến răng rít lên. Đôi song chưởng đồng loạt bổ ra hai đạo kình hứng lấy đôi ma hoàn của đối phương.
– Chát… Chát…
Cặp ma hoàn bị chưởng kình của Bạch Mi lão tổ liền chuyển hướng lướt về phía quần hùng nhanh như sét trời.
Một loạt những tiếng rống cất lên, mười thây người đổ xập xuống bởi cặp
ma hoàn lướt qua yết hầu họ. Đôi ma hoàn bay đúng một vòng, rồi là là
quay về tay Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu. Gã không đón lấy cặp ma hoàn, mà
lại xoay tròn song chưởng bổ tiếp vào chúng.
Đôi ma hoàn lại lướt đi, nhưng lần này chúng bay rất chậm hướng về phía
Bạch Mi lão tổ. Cái trước, cái sau, chập chờn như đôi ác điểm rình rập
yếu điểm của đối phương.
Bạch Mi lão tổ cau mày :
– Tôn Hầu! Ngươi cũng có bản lĩnh đó.
Cùng với lời nói đó, Bạch Mi lão tổ hú vang một tiếng, đẩy song chưởng
đến trước. Hai đạo thanh khí chụp đến đôi ma hoàn đẩy chúng về phía Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu.
Đôi ma hoàn của Diêm La Thần Chủ bật ngược trở lại chẳng khác đôi ác
điểu phản chủ. Thấy ma hoàn đổi hướng, Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu không
chút nao núng, vận hóa chân nguyên dồn về phía chúng, vô hình chung Bạch Mi lão tổ và Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu chuyển qua thi đấu nội lực.
Đôi ma hoàn của Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu trở thành hai điểm tiếp xúc của chân hỏa của hai đối thủ. Lúc đầu chúng còn điểm cân bằng giữa Bạch Mi
lão tổ và Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn thì
lệch hẳn về phía Tôn Hầu.
Khoảng cách giữa Tôn Hầu và đôi ma hoàn từ từ thu ngắn lại chứng tỏ nội
lực của Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu còn kém hơn Bạch Mi lão tổ nhưng y cũng chẳng có chút gì hoảng hốt hay sợ hãi mà ngược lại còn dồn công lực
giao đấu với đối phương.
Thị sát cuộc đấu giữa Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu và Bạch Mi lão tổ, Cung
chủ Diêm cung Hàn Gia Lệ tự đoán biết phần thắng sẽ thuộc về ai. Nếu
nàng mặc nhiên để Tôn Hầu dồn hết nguyên khí thì chẳng mấy chốc nội lực
cạn kiệt mà rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Nếu Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu bị tẩu hỏa nhập ma thì chẳng khác nào nàng bị chặt mất một cánh
tay.
Hàn Gia Lệ nghĩ thầm như vậy nên quyết định ra tay phò trợ cho Tôn Hầu.
Gia Lệ tằng hắng, lớn tiếng nói :
– Giờ mới đến lượt bổn cung xuất thủ đáp lễ lão đạo trưởng đây.
Hàn Gia Lệ chỉ hơi nhún mình, thân pháp nàng lướt lên cao ba trượng,
quay tròn như chiếc lông vũ, bóng trảo công thoáng ra chụp xuống đỉnh
đầu Bạch Mi lão tổ.
Đang giao đấu nội lực với Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu, Bạch Mi lão tổ vẫn
kịp phát hiện trảo công âm ty của Hàn Gia Lệ. Mặc dù đang chiếm thế
thượng phong, nhưng Bạch Mi lão tổ đâu dám để mặc đôi trảo ảnh chụp vào
mình.
Lão giũ song chưởng thu hồi nội khí, nhanh hơn chớp mắt lạng bộ lách ảnh trảo của Gia Lệ.
– Ầm… Ầm…
Đất dưới chân Bạch Mi lão tổ bị cày tung lên, khoét ra hai miệng hố to
bằng miệng nia, còn đôi ma hoàn của Diêm La Thần Chủ như được giải thoát khỏi sự kềm kẹp, mà thoát đi như hai tia chớp trời lướt qua chỗ Bạch Mi lão tổ nhắm thẳng đến quần hùng.
Những tưởng máu sẽ chảy, thây người sẽ đổ như rạ bởi đôi ma hoàn tàn
khốc của Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu. Quần hùng như một bầy ong vỡ tổ nhốn
nháo, tìm đường tháo thân, thì hai đạo khí mãnh liệt xuất phát từ Du
Thiếu Hoa điểm tới cặp ma hoàn.
– Chát… Chát…
Cặp ma hoàn của Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu hứng trọn hai đạo chỉ khí của Thiếu Hoa, chuyển hướng ghim phập xuống đất.
Tôn Hầu thấy đôi ma hoàn bị đánh bật xuống đất không còn tác dụng nữa, tức giận gầm lên :
– Tên súc sinh nào?
Đôi mắt đỏ au của gã láo liên tìm kiếm, rồi bất giác dừng lại rọi vào
Thiếu Hoa hai luồng sát nhân. Y như chẳng còn tâm trí mà rú lên lồng
lộng rồi lao thẳng về phía chàng.
Hàn Gia Lệ thấy Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu bất ngờ đổi thái độ nhằm Thiếu
Hoa công kích, muốn cản cũng không kịp. Nàng vội thét gọi Tôn Hầu quay
lại thì chưởng ảnh của y đã xuất ra công tới Thiếu Hoa.
Hai đạo xoáy kình bổ xuống Thiếu Hoa, nhưng chỉ một cái lắc vai đã thoát ra khỏi vùng uy lực của chưởng kình.
– Ầm…
Tôn Hầu rống lên :
– Ngươi phải chết…
Y toan vũ lộng song chưởng truy kích Thiếu Hoa thì Gia Lệ đã lướt đến.
– Tôn huynh dừng tay…
Những tưởng Tôn Hầu sẽ nghe lệnh Hàn Gia Lệ, nhưng ngược lại y chẳng còn nghe gì cả mà vẫn điểm chân phóng đến như con mãnh thú chực vồ Thiếu
Hoa như một miếng mồi ngon.
Tôn Hầu vừa vồ tới, Thiếu Hoa lại lắc vai thoát đi. Lần này chàng sử
dụng thuật “Vạn Hình bộ pháp” vừa tân kỳ vừa biến hóa khiến cho Diêm La
Thần Chủ Tôn Hầu phải hoa mắt. Gã ngơ ngác chẳng biết đối phương ở đâu.
Trong khi Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu còn đang ngơ ngơ ngác ngác tìm Du
Thiếu Hoa thì cục trường bỗng rộn lên những âm thanh tanh tách quái lạ.
Những âm thanh kia buộc quần hùng lẫn Hàn Gia Lệ ngưng thần cau mày cảnh giới. Từ phía quần hào, một đại hán bỗng cất tiếng rú thảm thiết.
Mọi người dồn mắt về phía gã đại hán đó.
Gã nhào đến trước gào lên :
– Trùng độc… Trùng độc…
Gã chỉ gào được bấy nhiêu, đưa tay ôm cổ, rồi ôm Đan Điền, miệng há hốc
đổ nhào xuống đất, ưỡn người vài cái. Từ ngũ quan của y thò ra những con độc trùng xanh nhợt.
Đến lúc này mọi người mới nhìn xuống chân, phát hiện ra lũ độc trùng đang nhảy tanh tách.
Hàn Gia Lệ rú lên :
– Tôn huynh….
Tiếng rú của Hàn Gia Lệ khiến Tôn Hầu giật mình. Y như người bừng tỉnh khỏi giấc ngủ sâu lướt về phía nàng :
– Muội muội…
Gia Lệ biến sắc chỉ xuống đất :
– Độc trùng… Trùng độc…
Nàng vừa nói vừa bá lấy cổ của Tôn Hầu :
– Mang muội đi ngay.
Tôn Hầu cắp lấy Gia Lệ, điểm mũi giày trổ kinh thuật thoát đi. Một tay
gã cắp Gia Lệ, tay còn lại liên tục phóng chưởng vỗ xuống đất tìm đường
thoát ra khỏi bầy trùng độc.
Quần hùng không ai bảo ai đồng loạt bỏ chạy theo Tôn Hầu, đến ngay cả
Bạch Mi lão tổ cũng bỏ ý định đoạt Điệp Bội mà thi triển khinh thuật bỏ
chạy.
Mặc dù bỏ chạy bởi bầy độc trùng nhưng vẫn có trên mười cao thủ chậm
chân rơi vào cảnh của gã đại hán vừa mới chết. Sân tràng trước đại sảnh
đường Vạn Kiếm môn bất giác trở thành một bãi tha ma ngổn ngang xác chết cùng với bầy trùng độc vây quanh trông vô cùng kinh tởm.
Lũ trùng độc nhanh chóng ngốn hết mấy thây ma, rồi tụ lại thành một cái
gò như gò mối. Một gã dị nhân vận dạ hành của bộ tộc Khất Đan, đầu trọc
lóc, thậm chí chân mày cũng chẳng có, vóc dáng chỉ trạc một đứa trẻ mười hai mười ba, vừa cười vừa bước đến gò độc trùng. Bộ tướng gã đi thật là nực cười, bởi đôi chân gọng kiềng. Thấy gã thì có lẽ không thể nào nhịn cười được.
Y rút chiếc bao đen sau lưng trải ra đất. Lũ độc trùng chau nhau chui
ngay vào trong bao. Trong khi gã thu hồi độc trùng thì Du Thiếu Hoa vẫn
đứng bất động nhìn gã quan sát.
Chờ cho gã thu hồi xong lũ độc trùng, Thiếu Hoa mới lên tiếng :
– Thuật nuôi độc trùng của tôn giá quả là lợi hại.
Gã hề người Khất Đan vừa thắt miệng bao vừa nói :
– Độc trùng của người Khất Đan mặc dù lợi hại nhưng so với công phu của võ lâm Trung Nguyên thì e không bằng đâu.
– Tôn giá quá khiêm tốn. Không biết công phu của võ lâm Trung Nguyên như thế nào, nhưng khi tôn giá xuất hiện cùng với Độc trùng thì quần hào
đều bỏ chạy. Thậm chí còn quên mang xác bằng hữu đi.
Gã hề Khất Đang ngẩng mặt nhìn Thiếu Hoa. Y cười với cái miệng rộng đến mang tai.
– Tất cả đều bỏ chạy duy chỉ có mình các hạ là ở lại.
– Tại hạ không bỏ chạy bởi tò mò.
– Các hạ tò mò gì.
– Tò mò về lũ trùng độc của tôn giá.
Y lại bật cười rồi nói :
– Bọn độc trùng của Tã Lùng thì có gì mà các hạ lại tò mò.
Y khoác chiếc bao lên vai dấn đến hai bước nhìn Thiếu Hoa nói :
– Tã Lùng hỏi thật, các hạ có phải là Hắc Điệp Du Thiếu Hoa?
– Tôn giá sao lại biết tại hạ?
– Tã Lùng có bức tranh của các hạ.
– Thế ư? Vậy tôn giá biết tại hạ là Hắc Điệp Du Thiếu Hoa, có gì cần thương thảo không?
Gã hề Khất Đan lộ vẻ phấn khích hẳn lên. Y trở bao độc trùng qua vai bên kia, chắc lưỡi nói :
– Có… Có… Nhất định là có rồi.
– Nghe tôn giá nói tại hạ càng lạ lùng hơn. Tôn giá muốn gì ở tại hạ nào?
– Ơ… Có phải các hạ vừa mới nói rất tò mò về bầy trùng độc của Tã Lùng?
Thiếu Hoa gật đầu:
Tã Lùng chắc lưỡi nói tiếp, cứ như mỗi lần gã muốn lên tiếng thì phải chặc lưỡi :
– Ái chà! Tã Lùng rất quí bầy độc trùng này. Chúng rất lợi hại và không
dễ gì tìm có trên thế gian này. Cả một đời Tã Lùng vì bọn chúng.
– Nhìn lũ độc trùng tại hạ đoán biết tôn giá hẳn rất dày công với bọn chúng.
– Các hạ nói không sai. Nhưng… Nhưng Tã Lùng sẵn sàng giao lũ trùng lại cho các hạ chỉ cần xin các hạ một vật.
Thiếu Hoa mỉm cười :
– Tôn giá định xin lại cánh Điệp Bội?
– Ơ… Đúng như vậy! Tã Lùng chưa nói ra mà các hạ đã đoán được ý. Bái phục… Bái phục.
Thiếu Hoa ôm quyền xá :
– Đa tạ sự bái phục của tôn giá, nhưng vì sao tôn giá lại muốn đổi bầy
độc vật đã từng dày công mà chỉ mượn mỗi cánh Điệp Bội vô tri vô giác.
Phải chăng tôn giá đã biết bí mật Điệp Bội?
Tã Lùng đặt bao chứa độc trùng xuống đất. Y nghếch mặt hỏi Thiếu Hoa :
– Bí mật Điệp Bội?
Thiếu Hoa nhướn mày :
– Tôn giá hẳn biết bí mật Điệp Bội chứ?
– Ơ… Biết thì sao mà không biết thì sao?
– Nếu không biết bí mật của Điệp Bội thì tôn giá cần chi Điệp Bội mà chấp nhận mất bầy độc vật yêu quí của mình.
Tã Lùng lắc đầu, nhanh miệng nói :
– Tã Lùng không biết gì hết. Nhưng nếu các hạ không giao Điệp Bội cho Tã Lùng thì buộc lòng ta phải cho bầy độc vật của ta ăn tươi nuốt sống các hạ vậy.
Thiếu Hoa im lặng.
Tã Lùng thấy chàng im lặng, liền mở miệng bao nói :
– Sao? các hạ có chịu trao Điệp Bội cho ta không. Hay để ta cho bầy độc trùng nói chuyện với các hạ.
Thiếu Hoa mỉm cười từ tốn nói :
– Tại hạ sẵn sàng giao Điệp Bội cho tôn giá nhưng với một điều kiện.
– Điều kiện gì?
– Tôn giá phải cho tại hạ biết Điệp Bội giữ bí mật gì trong đó.
Tã Lùng sững sờ :
– Ơ…
Thiếu Hoa nhìn gã nghiêm giọng :
– Nếu tôn giá không nói được bí mật của Điệp Bội thì tại hạ không thể nào giao Điệp Bội cho tôn giá.
Tã Lùng bối rối hỏi Thiếu Hoa :
– Các hạ không sợ lũ độc trùng của ta à?
– Tại hạ sợ chứ. Sợ nhưng chưa chắc gì lũ độc trùng của tôn giá có thể
hại được Du Thiếu Hoa. Nếu tại hạ giữ mạng thì đã bỏ chạy như những
người kia rồi.
Tã Lùng chớp mắt gật đầu :
– Có thể lắm.
Y thắt lại miệng bao, vừa thắt vừa nói :
– Tã Lùng không biết. Nhưng có một người biết thì các hạ có đồng ý đi với Tã Lùng đến gặp người đó không?
– Tại hạ rất sẵn lòng đi với tôn giá để gặp người đang giữ bí mật Điệp Bội.
– Các hạ chắc chứ?
Thiếu Hoa gật đầu :
– Tại hạ rất muốn gặp người đó.
– Được rồi! Thế thì hãy đi với Tã Lùng.
Gã quay lưng đi thoăn thoắt. Với đôi chân gọng kiềng, dáng đi của Tã
Lùng trông thật nực cười. Nhìn phía sau gã chẳng khác gì một đứa con nít đang ngoe nguẩy bước với chiếc bao sau lưng, sàng qua sàng lại.