Bạn đang đọc (quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai – Mặc Linh [full] – Chương 12: Muội Không Cướp Lại Ta
Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Thịnh Thế tươi cười như cũ: “Thật ra ta làm điều thừa rồi.”
Tầm mắt của Vu Hoan dừng lại trên người Giang mẫu một lát, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Thịnh Thế, bình tĩnh nói: “Chuyện ngươi làm, mỗi một chuyện làm gì không có bất cứ tác dụng gì, Ngự Hàn Châu… đối với ngươi mà nói, cũng hữu dụng đúng không?”
Thịnh Thế không bất ngờ chút nào, chỉ là có chút buồn rầu nói: “Dao Nhi hiểu biết ta như vậy, thật đúng là có chút phiền phức.”
“Ngươi không chiếm được Ngự Hàn Châu từ chỗ Giang mẫu, cho nên mới muốn xuống tay từ ta.” Vu Hoan tiếp tục nói.
Thịnh Thế cười gật đầu, trước mắt tán thưởng: “Không hổ là Dao Nhi.”
Vu Hoan càng cười lạnh hơn: “Vậy chỉ sợ là ngươi thất vọng rồi, ta cũng không biết Ngự Hàn Châu ở đâu.”
Thịnh Thế lắc đầu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn nơi xa: “Đến rồi.”
Vu Hoan nhíu mày, quay đầu lại nhìn.
Giang Vong Ưu bên kia đang nghiêng ngả lảo đảo chạy lên, nhìn thấy Giang mẫu, kích động chạy về phía Giang mẫu.
Mà phía sau nàng ta rất nhanh lại có bóng người xuất hiện.
Vu Hoan có chút bất ngờ nhìn thân ảnh lần lượt đi lên kia.
Vậy mà Giang Mãn Nguyệt cũng đến…
Khiến Vu Hoan càng bất ngờ hơn là phía sau lưng Giang Mãn Nguyệt chầm chầm đi lên một người.
“Ồ, Vu Hoan cô nương cũng ở đây à!” Thần Phong híp mắt, tựa như nhìn thấy Vu Hoan cũng rất bất ngờ.
Đánh chết Vu Hoan cũng không ngờ ở đây cũng nhìn thấy tên lang băm này, hắn tới đây làm cái lông gì?
Vu Hoan liếc hắn một cái, không thèm để ý đến hắn.
Thần Phong cũng không xấu hổ, ngáp dài đi đến gần Vu Hoan cách đó không xa, nửa híp mắt nhìn về phía tượng đá bên cạnh.
“Vu Hoan cô nương, trận diễn này, sắp bắt đầu xướng rồi đó.” Giọng nói lười nhác của Thần Phong vang lên, mang theo tia thích ý vui sướng khi người gặp họa.
Trong lòng Vu Hoan không thể hiểu được.
Bắt đầu xướng thì bắt đầu xướng, hắn vui sướng khi người gặp họa là cái khỉ gì?
“Mẹ, mẹ ơi…” Giang Vong Ưu nhìn Giang mẫu bị người ta xách kia, hô hấp như muốn ngừng lại, chạy như bay về phía nam nhân áo choàng, U Minh Cung bỗng dưng xuất hiện trong tay nàng ta.
Ánh sáng chói mắt theo mũi tên hướng đến nam nhân áo choàng đánh tới.
Nam nhân áo choàng tựa như rất kinh ngạc, xách theo Giang mẫu nhảy ra sau, mũi tên hoa lệ đánh lên trời, lại không có biến mất, mà xoay lại một vòng, hướng đến nam nhân áo choàng tiếp tục đánh đến.
“Buông mẹ ta ra!” Giang Vong Ưu liên tiếp bắn vài mũi tên.
Nam nhân áo choàng kia liên tục né tránh, không đánh trả cũng không buông Giang mẫu ra.
Ánh mắt của Thịnh Thế di chuyển theo Giang Vong Ưu, khi Giang Vong Ưu chuẩn bị kéo cung thêm một lần nữa, thân hình hắn chợt lóe, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Giang Vong Ưu, giơ tay chưởng về mặt Giang Vong Ưu.
Giang Vong Ưu muốn né tránh thì đã chậm, chỉ có thể trơ mắt cảm nhận ngọn gió mạnh mẽ ập đến trước mặt kia.
Nhưng không hề có đau đớn, nàng ta được người ta kéo về sau vài bước, nhưng U Minh Cung trong tay nàng ta bị Thịnh Thế đoạt mất.
“Ca…” Giang Vong Ưu quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của ca ca nhà mình, hắn hơi hơi cúi đầu, tựa như đang nhìn nàng ta, mà cũng không phải đang nhìn nàng ta.
Giang Mãn Nguyệt buông Giang Vong Ưu ra, bước chân hơi hơi đi về phía trước, che chắn Giang Vong Ưu ra phía sau.
Giang Vong Ưu ngốc ngốc nhìn bóng dáng của Giang Mãn Nguyệt.
Chẳng qua chỉ không nhìn thấy trong một khoảng thời gian, lạnh lẽo trên người Giang Mãn Nguyệt khiến nàng ta không nhịn được mà phát run.
Thịnh Thế thưởng thức U Minh Cung, dư quang vẫn luôn quan sát động tác của Giang Mãn Nguyệt, thấy hắn đứng ở phía trước, Thịnh Thế đưa U Minh Cung ra phía sau, khóe môi cong lên cười nhạt: “Giang vực chủ, có đem đồ theo không?”
Giang Mãn Nguyệt không nói gì, trực tiếp vứt cái hộp qua, lời ít mà ý nhiều: “Ngự Hàn Châu, thả người.”
Thịnh Thế tiếp được hộp, nháy mắt mở hộp ra, một cổ hàn khí từ trong hộp tràn ra ngoài, ở giữa hộp nằm một hạt châu màu xanh dương lạnh băng, kích thước bằng ngón út.
Bốn phía cái hộp là tấm vải, nhưng bây giờ tấm vải đã bị đông lạnh một tầng băng.
Cơ hồ là ngay lúc Thịnh Thế chuẩn bị mở hộp ra, Vu Hoan đã lao vụt về phía hắn, chờ đến khi Thịnh Thế hoàn toàn mở hộp ra, Vu Hoan đã đứng đối diện hắn, ngón tay trắng nõn đè lại hộp, cướp về phía mình.
Thịnh Thế không có bất cứ phản kháng nào, trong lòng Vu Hoan kỳ lạ, rũ mắt nhìn cái hộp.
Bên trong làm gì còn Ngự Hàn Châu nữa, chỉ còn một tấm vải nhiễm một tầng băng mỏng.
“Dao Nhi, cướp đồ với ta, muội không cướp lại ta.” Thịnh Thế nhanh chóng lui về sau một khoảng cách, giơ giơ Ngự Hàn Châu được hắn cầm trong tay, tay hắn đã xuất hiện băng sương, nhưng hắn không thèm quan tâm một chút nào.
Vu Hoan ném hộp trong tay xuống, biểu cảm chợt dữ tợn: “Thịnh Thế, đây là do ngươi ép ta.”
Thiên Khuyết Kiếm chợt xuất hiện, kim quang chói mắt phóng lên cao, ở trong không trung phân tán ra thành vô số dây tơ nhỏ, bao phủ đỉnh đầu của nàng và Thịnh Thế, đồng thời bị bao phủ còn có tượng đá kia.
Người còn lại còn chưa phản ứng lại được, đã bị dây nhỏ được bện từ kim quang kia chắn ở bên ngoài.
Đây là ân oán của Thịnh Thế, không cần người khác nhúng tay.
Mặt Thịnh Thế không đổi sắc, kim quang chập chờn trong mắt hắn, y phục màu xanh thẫm bị dòng khí kéo đi, tung bay phấp phới trong không khí.
Lấy tượng đá làm trung tâm, Vu Hoan và Thịnh Thế đứng đối diện tương đối nhau, ai cũng không mở miệng.
Bọn họ đã từng quen thuộc như vậy, cho nên, bọn họ đều đang chờ đợi, chờ một cơ hội có thể đâm một kích.
“Dao Nhi, muội không hiếu kỳ ta làm những chuyện này sao?” Giọng của Thịnh Thế đột ngột vang lên, ở không gian yên tĩnh này có vẻ tiêu điều.
Vu Hoan nhìn chằm chằm Thịnh Thế, không đáp.
Thịnh Thế như có chút nhụt chí, đôi mi hơi rũ vài phần.
“Ong…”
Nhưng vào lúc này, Vu Hoan đột nhiên động, thân hình nhanh như tia chớp, kim quang xuất hiện trong không khí hình thành vô số mũi kiếm màu vàng nghiền áp về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế ngẩng đầu, con ngươi hiện lên ý cười, tựa hồ như đã sớm liệu định trước.
Vu Hoan nhíu nhíu mày, thân hình đột nhiên lách sang bên cạnh lệch khỏi quỹ đạo lúc ban đầu.
Mà nơi nàng đứng lúc này mãnh liệt nổ tung, nhấc lên dòng khí đẩy Vu Hoan về phía bên cạnh mấy mét.
Thịnh Thế bị kim kiếm đâm trúng rơi rụng thành ánh sáng, biến mất trước mặt Vu Hoan.
Mà ở bên kia, Thịnh Thế không hề tổn hại chút nào đứng ở nơi đó, U Minh Cung trong tay đối diện nàng.
“Dao Nhi, ta biết muội muốn báo thù cho Thiên Nguyệt.” Thịnh Thế nghiêng đầu, trên mặt có ý cười hoài niệm: “Tuy nó không phải con trai của ta, nhưng ta đã nuôi nó nhiều năm như vậy, nói không có tình cảm đó là không có khả năng.”
Vu Hoan cười nhạo, không chút lưu tình nào châm chọc lại: “Tình cảm của ngươi là biến nó thành con mồi để câu ta? Nếu là cái dạng tình cảm đó, thì ta nghĩ Thiên Nguyệt tình nguyện không có thì hơn.”
Thịnh Thế cầm dây cung chầm chậm kéo: “Dao Nhi, tuy ta không muốn nói, nhưng sự thật lại không chấp nhận được ta phản bác, Thiên Nguyệt, thậm chí là ta, biến thành bộ dáng hiện giờ, đều là bởi vì muội.”
Giọng của Thịnh Thế còn chưa dứt, Vu Hoan đã trực tiếp nhào lên.
Tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi.
Thịnh Thế tựa như có chút chần chờ, khi Vu Hoan sắp đến, tay cầm dây cung mới đột nhiên buông ra.
“Vèo~”
Một mũi tên dài rời khỏi dây cung, không có bất cứ ánh sáng hoa lệ nào mà giống như mũi tên được làm bằng gỗ bình thường.
Nhưng Vu Hoan cảm giác được sức mạnh trên mũi tên dài kia, giống như sóng gió động trời thổi quét đến, áp bách nàng không còn đường lui, chỉ có thể cắn răng đối diện nó.