[Quyển 2] Ý - Tình Yêu Và Đam Mê

Chương 71


Đọc truyện [Quyển 2] Ý – Tình Yêu Và Đam Mê – Chương 71

“Ý, cậu còn ở đó không?”

Giọng của Như lại thoảng qua bên tai, vô tình kéo tâm trí của tôi trở về chỗ cũ.

Nén lại những cảm xúc đang mạnh mẽ bộc phát, tôi hít vào một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, “Tớ đây.”

Bên kia Như có vẻ vẫn còn vì chuyện của Nguyện mà vui mừng, “Ôi, tớ cứ sợ cậu vì mừng quá mà ngất mất rồi.”

Tôi khẽ cười, “Làm sao có thể ngất được chứ?” Dừng lại, tôi bình tĩnh ngồi xuống ghế, đưa tay lau đi nước mắt nhẹ nhõm rồi hỏi tiếp, “Anh ấy như thế nào rồi?”

“Chỉ vừa tỉnh dậy. Anh Khang mới báo cho tụi mình biết. Hiện tại vẫn còn cần theo dõi thêm, nhưng chắc chiều nay là được ra phòng ngoài rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Tôi hạ mi mắt, nhỏ giọng đáp.

Như vậy đã tốt lắm rồi.

Bàn tay vô thức siết chặt điện thoại, tôi không rõ bản thân đang vì cái gì mà xao lãng. Cho đến khi Như ở đầu dây bên kia lần nữa lên tiếng, tôi mới sực tỉnh.

“Ý cũng đừng lo nữa nhé. Ở đây có bọn tớ rồi, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Tôi im lặng một lúc, sau đó mới nhẹ gật đầu một cái theo phản xạ, “Ừm, nếu có gì khác thì hãy báo cho tớ liền nhé.”

“An tâm.” Như cười một tiếng chắc nịch, “Anh Nguyện nhớ cậu lắm rồi, không thể không tỉnh lại được đâu, cô gái à.”

Tôi lại im lặng không nói gì, chỉ nghe Như nói rồi mới khẽ cười lên một tiếng đầy gượng gạo.

Ngay khi tôi kết thúc cuộc gọi điện thoại thì ở ngoài cửa cũng vừa vặn có người bước vào. Ngẩng đầu nhìn qua một cái, tôi nhận ra đó là chị Thư.

Trong bụng hơi thắc mắc, tôi vì bất ngờ nên không kịp đứng dậy, chỉ ngồi bất động hướng mắt đến chị mà hỏi:

“Chị không đi làm ạ?”

Chị Thư ở một bên cởi đôi giày cao gót của mình ra, đặt lên kệ ngay ngắn rồi mới quay sang nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau, chị đã nhíu mày tỏ ra không hài lòng.

Tôi không rõ chị vì cái gì mà có thái độ như thế, cả người bất giác chột dạ đứng dậy. Còn chưa kịp làm gì tiếp theo thì đã nghe thấy chị Thư lên tiếng hỏi, giọng điệu nghe qua có điểm nghiêm túc cũng có chút lo lắng.

“Vừa mới khóc đấy à?”

Vì bị phát giác, tôi thoáng cúi thấp đầu, ngượng ngập lắc đầu, “Không có.”

“Mắt đỏ thế kia còn bảo không có?” Chị Thư lần nữa hỏi tôi, đôi mắt quét khắp người tôi một trận rồi lặng lẽ đi vào trong bếp, “Đã ăn sáng chưa?”

Nghe hỏi, tôi quay đầu nhìn chị một cái, đáp, “Ưm…dạ chưa. Em vừa mới từ bệnh viện về.”

Chị Thư đảo mắt nhìn tôi rất lâu, nhưng rồi không nói gì mà chỉ xoay lưng, thuần thục đeo tạp dề vào rồi bắt một cái chảo. Chị lấy trứng gà trong tủ lạnh, tách bỏ lên chảo nóng, làm món ốp la.

Thời gian chị làm đồ ăn sáng chỉ vẻn vẹn gần năm phút đồng hồ thôi. Tôi vì cứ mải lo nhìn chị làm mà không động đậy thân người, giống hệt một pho tượng ngốc nghếch.

Sau khi làm xong món trứng ốp, chị Thư bày lên bàn ăn rồi quay người, nhướng mày nói, “Không đói hả?”

Tôi giật mình ho khụ một tiếng, “À, vâng…”

Ngồi vào bàn, tôi liếc nhìn món trứng ốp trước mặt mình, không hiểu vì sao lại cảm thấy xúc động vô cùng. Món trứng ốp cũng bình thường như bao người làm, vị cũng mặn mặn vừa ăn như vậy, nhưng với tôi nó lại vô cùng ngon, vô cùng ấm áp.

Im lặng cầm muỗng lên xắn xuống một miếng trứng, tôi nhất thời nhíu chặt chân mày, tựa hồ cảm xúc bên trong lại rục rịch muốn bùng nổ.

Chị Thư ngồi ở đối diện nhìn tôi im lặng, tay cầm muỗng xắn xuống nhưng không ăn liền khó hiểu hỏi:

“Khó ăn lắm hả?”


Nghe hỏi, tôi nhận ra chị hơi giận, bèn lắc đầu, “Không, không phải. Chỉ là…tự dưng em lại thấy vui.”

Chị Thư lập tức lườm tôi một cái, không nói gì mà cúi xuống tập trung ăn trứng ốp. Tôi ngược lại chăm chú nhìn chị gái của mình, mơ hồ phát hiện khóe môi của chị ẩn ẩn hiện lên nụ cười.

Trong lúc ăn, chị Thư có hỏi thăm tình hình của Nguyện. Tính từ hồi trước khi tôi còn quen với Khải Tâm cho đến nay thì Nguyện chính là người đầu tiên mà chị ấy hỏi han đến.

Tính chị Thư ai cũng hiểu được phần nào rồi.

Ngày trước chị vốn chưa chấp nhận được chuyện của tôi, cho nên đối với những người trước đó mà tôi yêu thương, chị căn bản không lưu tâm một chút nào hết.

Ngay cả Vu Tư, chị cũng không mấy quan tâm.

Nhưng hôm nay chị đã hỏi thăm đến anh Nguyện, tuy giọng điệu có phần lãnh đạm nhưng nó vẫn khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ.

“Nguyện nó có bị nặng không?”

Tôi dừng muỗng, ngước mắt nhìn chị một lúc mới đáp, “Anh ấy vừa tỉnh vào sáng hôm nay.”

Chị Thư nhìn tôi, sau đó thoáng cười khẽ một tiếng, nghe như đã nhìn thấu tim gan của tôi, “Đó là lý do mày khóc?”

Tôi sau đó không nói được gì.

Chị Thư cũng không hỏi gì thêm.

Chúng tôi cứ như vậy im lặng dùng hết bữa sáng ít ỏi của mình. Sau đó chị Thư dọn dẹp chén dĩa, có lên tiếng dặn dò tôi.

“Tối nay tao phải đi công tác, khoảng hai ngày là về rồi. Cho nên có thăm Nguyện thì cũng phải về đó.”

Tôi đang cúi người lau bàn ăn cho sạch thì nghe như vậy, đầu quay lại kinh ngạc nhìn chị.

Trước đến giờ tôi chưa nghe tin chị đi công tác bao giờ, cũng nhớ không lầm công việc của chị là ngồi văn phòng thôi mà.

“Nghe chưa vậy?” Chị Thư gặng hỏi lại, sau đó bồi thêm, “Có mỗi mẹ ở nhà thôi, cho nên đừng qua đêm ở bệnh viện.”

Tôi sau một hồi nghĩ ngợi linh tinh liền gật đầu, “Em biết rồi.”

Sau khi rửa xong chén dĩa, chị Thư liền quay người đi lên phòng. Tôi ở trong bếp cũng nương theo bóng lưng của chị một hồi mới sải bước đi lên lầu.

Ngả mình xuống giường nệm của mình, tôi hít lấy hít để hương thơm nhàn nhạt của tấm drap giường cùng gối đầu. Sau đó lại trở mình, mệt mỏi nhìn lên trần nhà.

Tôi không rõ lắm từ khi nào trần nhà lại hóa thành một bức tranh sinh động đến như vậy. Chỉ cần tôi nhìn nó một lúc lâu, chắc chắn sẽ có những hình ảnh rất mờ nhạt dần hiện ra.

Ngẫm lại thì cũng kì lạ thật đấy.

Tôi nằm nghỉ ngơi một lúc, sau đó chợt nhớ đến việc Nguyện vừa tỉnh lại, tôi ngay tắp lự ngồi bật dậy.

Ngước mắt nhìn đến tấm gương ở bên góc phòng, tôi chần chừ một hồi mới đứng dậy, đi đến đó.

Trong gương vài giây sau liền hiện ra một khuôn mặt có phần nhợt nhạt thiếu sức sống. Mái tóc màu nâu đen mềm mượt phủ dài qua vai. Phần mái trước vì bị mồ hôi mà dính bết vào trán.

Tôi mơ hồ nâng lên một phần tóc của mình trong lòng bàn tay, đủ để cảm nhận được độ mượt mà của nó. Lại nhìn xuống những sợi tóc đang nằm gọn trong tay, tôi bất giác cắn chặt môi dưới, giống như đã hạ quyết tâm cho việc mình sắp làm.

Rời khỏi phòng với một cây kéo, tôi đi đến gõ lên cửa phòng của chị Thư.

Bên trong vọng ra giọng của chị ấy, nghe chừng khá nhàn hạ, “Vào đi.”

Tôi mở cửa bước vào trong.


Dưới ánh mắt kinh ngạc cùng khó hiểu của chị Thư, tôi siết chặt cây ké trong tay mình, nén hết tất cả cảm xúc yếu đuối của bản thân mà nói:

“Chị có thể cắt tóc cho em không?”

Chị Thư ngoài khuôn mặt lạnh như băng và cách nói chuyện khó nghe, chị còn có một tài lẻ chính là cắt tóc.

Chị cắt tóc rất đẹp, nhưng lại không thích theo cái nghề này.

Sau khi nghe tôi hỏi, chân mày chị nhíu chặt lại. Nhìn xuống cây kéo trong tay tôi, chị không khỏi đứng dậy bước đến trước mặt tôi.

“Sao lại muốn cắt tóc? Tóc này không phải rất tốn tiền mới có được sao?”

Tôi thoáng lùi về phía sau một chút, tuy nhiên vẫn nắm chặt cây kéo trong tay, “Chỉ là…em muốn thôi.”

Chị Thư ngược lại chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi, “Thật sao? Không phải mày thích tóc dài sao? Nói dối có căn cứ một chút đi.”

Tôi khẽ nhíu mày, sau đó thì thở ra một tiếng, “Nếu như chị không thể thì em ra tiệm vậy.”

Nói rồi tôi lập tức xoay người, dù không hề đồng tình với quyết định ra tiệm nhưng tôi cũng không cách nào chống đỡ nổi dưới ánh mắt áp lực của chị Thư được.

Quyết định cắt đi mái tóc này đã khiến cho tôi phải bỏ đi rất nhiều cảm xúc trong lòng rồi. Nếu như chị ấy cứ truy hỏi tôi như vậy, tôi thật sự không thể làm được điều kia nữa.

Khi đi đến cửa phòng, chị Thư bất ngờ lên tiếng, “Khoan đã.”

Tôi dừng bước nhưng vẫn chưa vội quay mặt lại.

“Nếu như cắt đi, mày sẽ có cảm giác gì?”

Đây có lẽ là lần đầu chị Thư quan tâm đến cảm xúc của tôi về một việc gì đó.

Tôi không rõ lắm, chỉ là khi nghe chị hỏi như vậy, hốc mắt tôi bỗng dưng nóng lên.

Hít một hơi thật sâu, tôi cắn nhẹ môi dưới, “Vì đây là do em muốn cắt…em không biết nữa…”

Sau câu nói lấp lửng của tôi, chị Thư cứ im lặng nhìn tôi mãi, cho đến khi chị bất ngờ sải bước đến ôm chầm lấy tôi.

Cả cơ thể tôi bị dao động trong vài giây.

Luồng hơi ấm từ bên người chị truyền qua khiến cho tâm trí của tôi có chút không hoạt động được nữa. Tôi không hiểu vì sao chị lại làm như vậy. Tôi…

“Chị…” Tôi vừa muốn cất tiếng thì chị Thư đã sớm chặn lại.

Chiếc ôm vừa chặt vừa có chút gì đó thật đau lòng.

“Vì Nguyện à?” Giọng của chị dường như có điểm thay đổi, trầm tựa hồ đang kìm nén cảm xúc của chính mình.

Nhưng tôi ngược lại khi vừa nghe câu hỏi ấy lại không cách nào ngăn được những giọt nước mắt của bản thân. Nước mắt trượt nhanh xuống gò má, vô tình làm ướt lớp áo sơmi màu xanh nhạt của chị.

Chị Thư vẫn ôm ghì lấy tôi, dường như nhận ra được sự xúc động của tôi mà càng tăng thêm một lực.

“Thật sự cắt tóc vì nó sao?” Chị Thư gằng giọng mình xuống, không để lộ sự vỡ òa của mình, “Sao lại như thế? Sao em tôi lại luôn phải chịu những điều này chứ? Tại sao vậy chứ…”

Tôi nghiến chặt răng mình để không phải bật ra những âm tiết yếu đuối, hai cánh tay cũng thuận theo giọt nước mắt của người kia mà nâng lên, ôm lấy tấm lưng gầy gò của chị.


“Là em tự nguyện, không ai bắt buộc em cả… Là vì anh ấy nguy kịch, em không còn cách nào nữa… Em đã cầu xin hết lòng của mình… đều là em tự nguyện…”

Không để tôi nói tiếp, chị Thư đưa bàn tay ghì lấy đầu của tôi, xoa mạnh một cái như cái cách dỗ dành đặc biệt rồi nói:

“Được rồi, tao hiểu… cắt thì cắt, tóc ngắn thì vẫn là con gái mà, đúng không?”

Sau đó chị tách khỏi người tôi.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đều nhìn rõ được vết đỏ hằn lên giữa ngấn nước đang chảy dài.

Tôi khóc không chỉ riêng chuyện của Nguyện, mà còn là vì những câu nói của chị Thư.

Từng câu từng chữ của chị như khảm vào trái tim của tôi, không bao giờ có thể quên được.

“Khóc cái gì nữa?” Chị Thư rất nhanh liền bình tĩnh như thường ngày, xoay người đi đến ngăn tủ nhỏ, lấy ra một cây kéo chuyên để cắt tóc, “Lại đây, làm thôi.”

Tôi đứng bất động một lúc lâu, rốt cuộc cũng có thể bước đến trước bàn trang điểm của chị mà ngồi xuống.

Nhìn cô gái phản chiếu ở trong gương với đôi mắt giàn giụa nước, chóp mũi đỏ lên như tuần lộc, làm tôi không khỏi bật cười.

“Chị… sẽ cắt ngắn đến đâu?” Tôi ngập ngừng hỏi.

Chị Thư liếc nhìn vào gương, sau đó lãnh đạm nói, “Đến khi nào tao thích ngừng thì thôi.”

“…”

Sau câu nói đó, tôi đã nhắm chặt mắt mình cho đến khi chị Thư cắt xong.

Tôi cảm thấy không đủ dũng khí để nhìn toàn bộ quá trình cắt đi mái tóc của mình. Đặc biệt là ở trong tay chị Thư nữa.

Khi chị Thư cắt xong thì đồng hồ cũng đã điểm mười giờ sáng.

“Xong rồi.”

Bên tai truyền đến giọng của chị Thư lẫn âm thanh của chiếc kéo đặt xuống bàn lộp độp. Tôi không khỏi hồi hộp mà nhíu mày lại, một lúc lâu mới dám mở mắt ra nhìn vào gương.

Quả nhiên mái tóc dài trước kia đã hóa thành một kiểu tóc ngắn rất thời thượng.

Tôi không rõ đây là kiểu tóc ngắn gì, nhưng nhìn chung thì…nó vẫn ổn lắm.

Nghiêng đầu qua trái, lại nghiêng đầu qua phải, tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi quay đầu nhìn chị Thư.

“Chị…thấy ổn chứ?” Tôi vừa hỏi vừa chạm vào vài sợi tóc ngắn củn.

Chị Thư vươn vai một cái, “Không ổn thì cạo đi.”

“…” Được rồi, tôi nghĩ là nó rất ổn.

Đứng dậy, tôi ngước mắt nhìn chị Thư, hắng giọng nói, “Em cảm ơn chị.”

Lúc này chị mới liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó lạnh lùng quay người đi đến bên giường ngồi xuống, tiếp tục chuẩn bị hành lý của mình.

“Chỉ toàn làm người khác lo lắng.” Chị Thư cúi thấp đầu nói vọng đến một câu.

Tôi không rõ ý tứ của câu này là gì, nhưng nghe không ra điẻm gì tức giận.

“Đi nghỉ ngơi đi, không phải chiều còn đi thăm nó à?” Chị Thư lại lên tiếng kéo hồn phách của tôi trở lại.

Ngẩng mặt nhìn chị, tôi cười đầy gượng gạo, sau đó ngoan ngoãn gật gù, “Vâng, vậy em về phòng ngủ một chút. Ba giờ em phải đến chỗ tập nhảy trước.”

“Ba giờ hả?” Chị Thư bỗng ngẩng mặt nhìn tôi.

Tôi mơ hồ gật gật.

“Vậy ba giờ tao đưa mày đi.”


“Thật ạ?” Tôi kinh ngạc thốt lên, sau đó thì mím nhẹ môi quan sát người kia.

Từ lúc nhỏ, tôi từng được chị Thư đưa đi học rồi. Nhưng về sau lớn hơn thì chị đã không còn quan tâm tôi như vậy nữa.

“Tiện đường thì đưa, thật với chả thật cái gì? Giờ có về phòng chưa?”

“…à vâng.” Tôi nén đi tiếng cười vui vẻ của mình, mau chóng quay người về phòng ngủ.

Vì đêm hôm qua tôi ngủ không đủ giấc, cho nên khi vừa đặt người xuống giường, mi mắt tôi đã khép chặt lại không thể nào tách ra.

Thẳng đến khi mặt trời không còn nắng gay gắt nữa, chị Thư mới qua gọi tôi dậy.

Nửa tỉnh nửa mơ ngồi bật dậy, tôi nhíu mày nhìn chị Thư, “…mấy giờ rồi ạ?”

Chị Thư thờ ơ nhìn đồng hồ trên tay rồi bảo, “Ba giờ rưỡi.”

“…”

Hôm qua tôi hẹn với Tuấn Anh là ba giờ chiều sẽ có mặt, bây giờ đã trễ hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Tính luôn cả thời gian tôi thay đồ và đi xe đến thì…

“Muộn giờ rồi còn ngồi đó làm gì nữa?” Chị Thư bất ngờ quát lên một câu rồi quay người bỏ đi.

Tôi vì câu quát của chị mà tim muốn thòng xuống mông.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, tôi leo lên xe của chị Thư thì vừa vặn là bốn giờ kém mười lăm. Từ nhà tôi chạy đến chỗ luyện tập thì cũng gần một tiếng.

Được rồi, lần này tôi đắt tội với cả Steven nữa, haiz.

Con xe của chị Thư khá là cũ, mặc dù chị đã nhiều lần tu sửa nhưng có vẻ nó không khá hơn mấy. Tốc độ chạy vừa phải, gió hiu hiu lại làm cho tôi có chút buồn ngủ.

Hai mắt suýt lim dim thì bỗng dưng ở bên cạnh có một chiếc xe khác vượt mặt, bóp còi inh ỏi.

“Mẹ nó.” Chị Thư nhịn không được mắng một tiếng, sau đó lầm bầm gì đó tôi nghe không rõ.

Chỉ là thái độ của chị làm cho tôi có chút buồn cười. Tính của chị đúng là khó chiều thật đó, liệu anh Phong có chịu nổi không nhỉ?

Mà cũng lâu lắm rồi tôi không thấy anh Phong đến nhà chơi, không biết…hai người như thế nào rồi nữa.

Tâm trí còn đang treo ngược cành cây thì chị Thư bỗng dừng lại, “Xuống lẹ.”

Tôi ngốc lăng nhìn qua bên phải, thấy cả một tòa nhà thật lớn hiện ra trước mặt, vẫn còn không nghĩ là đã đến nơi rồi.

Tôi vừa xuống xe thì chị Thư cũng mau chóng quay đầu đi về hướng ngược lại.

Lúc này thì tôi hơi nghi hoặc hai từ “tiện đường” của chị.

Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần năm giờ, tôi lập tức dồn hết lực để chạy đến phòng tập.

Đến nơi, tôi thở như một con bò…

Hít sâu vào, lại thở ra, tôi mở cửa tiến vào trong.

Nhìn thấy Steven cùng Tuấn Anh đang ngồi ở một góc chờ đợi, tôi có chút áy náy đi đến, cúi đầu nói, “Xin lỗi, khi nãy em có công việc đột xuất…”

Steven nhìn tôi bằng ánh mắt rất vị tha, khóe môi mỉm cười bình thản, “Wow, finally you come.”

Tôi nâng mắt nhìn Steven, đầy ái ngại thốt ra một lời, “I”m so sorry.”

“No problem.” Steven đáp.

Tôi nghe xong cũng cười lên một cái gượng gạo, sau đó nhìn sang phía của Tuấn Anh. Nhận ra anh ấy ít nói hơn ngày hôm qua, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên kì lạ khó hiểu.

Qua lớp kính trong suốt, ánh sáng phản chiếu khiến cho ánh mắt kia càng khó nhìn nhận hơn.

Tôi vừa định lên tiếng nói xin lỗi thì Tuấn Anh đã kịp thời ngăn lại, khóe môi rướn lên nhẹ nhàng, tựa có tựa không.

“Không sao đâu. Khung giờ này cũng rất thích hợp để luyện tập đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.