[Quyển 2] Ý - Tình Yêu Và Đam Mê

Chương 52


Đọc truyện [Quyển 2] Ý – Tình Yêu Và Đam Mê – Chương 52

Tâm trí của tôi vẫn còn hỗn loạn cho đến khi tình cờ bắt gặp Như ở trước cổng nhà.

Nhìn thấy Như vừa bước xuống từ một chiếc moto màu đen với kiểu dáng cực ngầu, tôi có chút ngẩn người đứng lặng một chỗ. Người đang cầm lấy nón bảo hiểm của cậu ấy có gương mặt khá quen thuộc, nhưng vì thời gian khiến cho mọi thứ thay đổi nhiều quá cho nên tôi không nhận ra ngay người kia là ai được.

Như đứng nói chuyện với chàng trai kia xong liền quay lưng lại, nhìn thấy tôi đang chưng hửng một chỗ liền trừng lớn mắt.

” Ý?” Cậu ấy lên giọng một tông rất cao, sau đó lập tức chạy về hướng của tôi.

Đợi đến khi Như lay lay cánh tay của tôi khoảng mấy giây, tôi mới nhớ ra được chàng trai kia là ai. Khóe môi không nhịn được cong lên, bỗng dưng trong lòng tôi ấm áp đến kỳ lạ. Đưa mắt nhìn người bên cạnh mình một cái, tôi định thần lại, cười mỉm.

“Như mới đi chơi về à?”

Cô bạn của tôi dường như chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên cứ mơ hồ gật gù, sau đó mới bất ngờ nheo mắt lại, nghi vấn hỏi tôi:

” Ý khóc hả?”

Tôi giật bắn mình, lắc đầu phủ nhận. Đồng thời lúc đó, tôi cũng chớp mắt liên tục, giấu đi những gì khi nãy đã vương vấn lại.

” Mắt cậu đỏ hơn bình thường đấy.” Như thấp giọng, lườm tôi một cái như thể, cậu ấy biết hết rồi, đừng hòng giấu nữa.

Nhưng tôi thì vẫn kiên quyết giấu cho bằng được. Với lại, sau nhiều tháng ngày lăn lộn trong xã hội này, tôi mới chợt nhận ra là nước mắt rất quý giá, không thể tùy tiện sử dụng vào những mục đích dư thừa được.

Vì nước mắt cũng có thể giúp các cậu kiếm ra đồng tiền đấy. Tốt nhất đừng lãng phí!

Tôi tự cười giễu lạnh lẽo trong lòng rồi nâng mắt nhìn Như, vẫn bình thản nói:

” Đại Đình về nước thật rồi sao? Thằng nhóc đó lớn quá, Ý không nhìn ra luôn.”

Vừa mới nhận xét xong thì đối tượng liền xuất hiện ngay trước mặt mình. Tôi liếc nhìn một cái, nụ cười trên môi tự nhiên mà lộ ra. Đuôi mắt cũng cong lên mang theo ý cười nhu hòa.

Đại Đình ngược lại có hơi ngượng nghịu khi nhìn thấy tôi ở chỗ này. Tên nhóc đó cao hẳn lên sau mấy năm đi du học bên Pháp. Làn da rám nắng kia trông khỏe khoắn vô cùng. Đúng là cái lứa tuổi này thì cái gì cũng thay đổi đến chóng mặt mà.

” Hi anh!” Đại Đình ngập ngừng hồi lâu mới dám lên tiếng.

Tôi nghiêng nhẹ đầu, ” Em về bao lâu rồi?”

” Một tuần rồi ạ.”

” Ừm, về thăm người yêu sao?” Tôi vu vơ hỏi, không ngờ ngay lập tức bị người khác bấu nhẹ vào tay một cái.

Uy…

Tôi nhất thời nhíu mày, ôm lấy cánh tay của mình, xuýt xoa. Như đứng ngay bên cạnh tôi, không thèm nhìn tôi nửa cái liền nói với Đại Đình:

” Ờ… Thôi, em về đi. Mẹ em chờ nãy giờ đó.”

Đại Đình nghe xong liền trưng ra khuôn mặt đáng thương, nén tiếng thở dài ở sâu trong lòng. Tôi nghĩ là cậu nhóc muốn được vào nhà ngồi chơi cùng người yêu của mình thêm chút nữa, nhưng không ngờ cô người yêu lại ngại ngùng mà đuổi thẳng cổ.

” Sao Như lại đuổi bé Đình chứ?” Tôi thân thiện nhắc nhở như vậy đấy.

Thế mà Đại Đình lại trừng lớn mắt, sau làn da rám nắng kia lại thoáng ẩn tia xấu hổ, ” Anh Phi à, em lớn rồi.”

Tôi nhìn nó, còn định mặt dày bảo, khi nào em xưng hô đúng bản chất con người anh thì…anh sẽ xem xét lại việc kêu em là bé Đình. Nhưng khi đó tôi chỉ nghĩ thôi chứ không nói ra những lời đó.

” Anh Nguyện đâu? Sao không đưa Ý về?”

Nghe đến nhân vật chính của ngày hôm ấy, ánh mắt của tôi thoáng chốc thay đổi. Đối mặt với sự tò mò của hai con người kia, tôi rất thản nhiên nói:

” Anh ấy bận rồi. Ý tự về cũng được mà. Trạm xe buýt cũng ngay đầu hẻm chứ có xa đâu.”

Như nhíu mày, rõ ràng là không tin tưởng:

” Bận cái gì mới được?”

” Dọn phòng.”

Nhẹ nhàng gửi lại cho hai người họ một câu ngắn gọn súc tích như vậy xong, tôi liền quay người, đi thẳng ra ngoài trạm xe buýt.

Và cứ mỗi lần tôi nhớ lại ngày hôm ấy thì đều không thể tự giễu mình rằng, sao khi đó tôi lại có thể đanh đá đến chua ngoa như vậy nhỉ?

#


Kỳ thực, khi xe buýt dừng ở trạm thứ nhất, tôi liền đi xuống chứ không đợi đến đúng trạm của mình.

Đưa mắt lặng thinh nhìn dòng người bận rộn qua lại, tôi không rõ hiện tại mình đang muốn làm cái gì nữa. Con đường này tôi ít khi đi qua lắm, cho nên mọi thứ có chút lạ lẫm.

Phía đối diện là một trường trung học cơ sở. Sân trừơng chỉ có một vài nam sinh bận đồng phục thể thao đang thi đấu bóng rổ với nhau. Ngay phía sau lưng tôi là một cửa hàng quần áo vắng khách.

Dù sao lúc này vẫn là trong mùa nghỉ Tết, những cửa hàng thì cứ mở nhưng thật sự là không có bao nhiêu khách cả. Tôi ngó đông ngó tây một hồi rồi mới xoay gót, vô thức tản bộ về phía trước.

Con đường bên dưới chân tôi được lót những miếng gạch hai màu, xanh và đỏ. Mỗi ô gạch đều được ngăn cách bằng những đường rãnh nhỏ hẹp. Và tôi thường có thú vui là cố gắng giẫm lên chính xác vào chỗ chữ thập chính giữa bốn viên gạch.

Mặc kệ những người khác đang đưa mắt nhìn tôi một cách quái dị, tôi vẫn tiếp tục thú vui của mình. Chẳng bao lâu, không gian xung quanh tôi im ắng hơn lúc nãy rất nhiều. Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện mình đang đứng trước một công viên khá lớn.

Đám cỏ xanh rì như đang đong đưa cùng với làn gió. Dưới đất đầy những bóng cây loang lổ. Tôi cúi thấp đầu nhìn xuống một chút, sau đó chậm rãi tiến vào khu công viên kia.

Ghế đá trống trải không có ai ngồi. Tôi lựa một vị trí mát mẻ mà ngồi xuống tạm nghỉ ngơi. Lúc này ở đâu đó trong công viên đang phát ra tiếng nhạc khá thoải mái. Tôi hơi vểnh tai lên nghe ngóng, hồi lâu thì nhận ra đó là tiếng của đàn ghi – ta.

Giai điệu này thật quen thuộc. Đó là một bài hát cổ điển của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Tôi mơ màng đưa mắt nhìn về phía đối diện, miệng lại vô thức lẩm nhẩm lời bài hát theo từng tiếng gảy đàn phía xa xa.

Chẳng bao lâu, tiếng đàn chợt tan vào không khí. Mọi vật xung quanh giống như đều bị lấy đi sự sống, chỉ còn là vật vô tri vô giác. Tôi ngước mắt, muốn tìm kiếm cho ra nơi phát ra những thanh âm đó.

Và rồi tôi nhìn thấy một chàng trai đang đội sụp chiếc nón kết che khuất nửa khuôn mặt của mình. Ngón tay người đó vẫn tĩnh lặng đặt trên dây đàn.

Đứng từ xa nhìn đến, tôi bỗng dưng lại có cảm giác người nọ là một người tôi từng gặp qua rồi. Chỉ tiếc là khoảng cách khá xa và người kia thì đang cúi thấp đầu suy nghĩ gì đấy. Nhưng không đầy vài phút sau, chàng trai kia liền ngẩng đầu lên, vừa hay đưa mắt nhìn về phía mà tôi đang đứng.

Chúng tôi lặng thinh nhìn nhau như thế mà không cần biết cả hai có quen biết với nhau không. Rồi tôi nhận ra chàng trai kia đột nhiên đứng dậy, toang sải bước chậm rãi đi tới gần. Khoảng cách giữa hai chúng tôi rất nhanh liền được kéo lại không ít.

” Hi!”

Trong lúc tôi đang cố gắng nhớ ra danh tính của người kia thì giọng nói đã vang lên bên tai. Ngước mắt nhìn, tôi “a” thầm một tiếng, cuối cùng cũng nhận ra được người nọ.

Tôi bất giác mỉm cười.

” Jun.”

#

Không hổ danh là soái ca của khoa thanh nhạc, Jun chỉ cần đặt tay lên dây đàn liền tạo nên một sản phẩm tuyệt vời.

Chúng tôi sau khi nhận ra nhau liền chọn một ghế đá mà ngồi xuống, tâm sự đôi chút. Khi thấy anh ấy ngồi chơi đàn ở đây một mình, tôi đã khẽ cười bảo, anh ra ngoài công viên định dụ dỗ cô gái nào à?

Rồi Jun nhìn tôi, nhíu nhíu mày, lên giọng bảo:

” Anh không cần tốn công dụ đâu. Mọi thứ tốt đẹp đều được phô bày ra rồi còn gì.”

Tôi không nhịn được bĩu môi.

Liếc mắt nhìn xuống cây đàn ghi – ta nằm im trong tay Jun, tôi bỗng dưng muốn thử một chút. Mặc dù trước kia tôi chưa từng động đến mấy thứ nhạc cụ này bao giờ. Jun có lẽ để ý đến ánh mắt của tôi nên cũng chủ động đẩy cây đàn qua phía tôi rồi nói:

” Chơi thử xem.”

Tôi mù mịt nói, ” Em không biết chơi ghi – ta.”

Vạn lần đừng hỏi thêm, vậy em biết chơi gì? Khó trả lời v**.

Thật may mắn là Jun đã nghe được tiếng lòng của tôi nên cũng không hỏi tiếp, chỉ thật kiên nhẫn chỉ tôi mấy bước cơ bản đơn giản trước.

Khi mà ngón tay tôi đã có thể linh hoạt ấn vào mấy dây đàn này rồi thì Jun cũng đổ mồ hôi hột. Gió nhẹ lướt qua khiến bầu không khí mát mẻ hơn một chút. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, cười cười ngại ngùng.

” Em không có khiếu chơi nhạc cụ lắm.”

Jun nhìn tôi, đôi mắt sáng lên, đầu gật mạnh, ” Anh nhìn thấy rồi!”

” Haha…”

Ngay sau đó, tôi đã bật cười rất vui vẻ và thoải mái. Giống như mọi buồn phiền đều phút chốc tan biến đi hết vậy.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy Jun rất đáng yêu, gần gũi, ấm áp và cũng rất biết cách thông cảm nữa. Ấn tượng này ở trong lòng tôi xem ra khá tốt. Vì vậy mà tôi lần nữa cố gắng phát huy nốt máu nghệ thuật trong người mình để không làm anh thất vọng.

Tôi kiên trì ngồi “chiến” với cây đàn ghi – ta, còn Jun thì kiên nhẫn ngồi nhìn chúng tôi chiến nhau. Thế là gần một tiếng đồng hồ, rốt cục tôi cũng chơi khá thuần thục một đoạn nhạc ngắn.

Ừm, chỉ ngắn thôi nhưng cũng rất hay đó.


Hắng giọng một tiếng, tôi cười bảo, ” Bây giờ em đàn rồi anh hát nha.”

Jun nheo mắt, ” Được không vậy?”

” Được mà. Mau mau.” Tôi shu shu hai tiếng rồi bắt đầu lấy tinh thần, gảy đàn.

Âm thanh ngân lên ở đoạn đầu rồi tắt lịm. Tôi ngượng đỏ mặt, quyết tâm bắt đầu lại. Và lần này thì tôi đã thành công rực rỡ.

Trong một công viên yên ắng vắng vẻ lại xuất hiện hai con người quái dị là tôi và Jun. Một người đàn cho một người hát, cực kỳ nhộn nhịp.

” Em đàn tốt rồi đấy!” Jun bật ngón cái, sau đó đem cây đàn về vị trí cũ.

Tôi xoa xoa hai bàn tay, phát hiện mấy đầu ngón tay có hơi đỏ lên. Chắc là do trong suốt một tiếng đồng hồ, tôi cứ điên cuồng gảy đàn nên bị như thế. Xuýt xoa một lúc xong, tôi nghe Jun hỏi một câu.

” Em đang buồn chuyện gì à?”

Tôi ngẩng đầu lên, nét mặt cứng nhắc nhìn Jun. Suốt từ nãy đến giờ tôi dường như đã quên mất nỗi buồn trong lòng mình rồi. Nhưng không nghĩ rằng lại có người để ý đến nó như vậy.

Im lặng một lúc lâu, tôi mới ngập ngừng lắc đầu.

” Không hẳn. Sao anh lại hỏi thế?”

Jun chỉnh dây đàn xong liền nhìn tôi, ngón tay đặt bên khóe mắt, kéo xuống giống như diễn trò hề vậy.

” Mắt em như thế này này.”

Tôi ngẩn ra, ” Làm sao có thể?”

Thế rồi Jun cười phá lên, lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ.

” Đùa em thôi. Nhưng mà…em có buồn đúng không? Tâm sự đi, sẽ nhẹ lòng hơn đó.”

Tôi hạ mi mắt, nhìn bâng quơ những chú chim sẻ vừa mới sà xuống đất, nhảy lóc chóc không yên. Khoảng thời gian thoải mái vui vẻ khi nãy đã sớm trôi qua, bây giờ trong đầu tôi cũng chỉ lởn vởn những gì xảy ra ở nhà của Nguyện.

Nhớ lại khoảnh khắc tôi cầm trên tay chính cuốn sách của mình mà xé đi từng trang giấy như thế kia, tim tôi đã thật sự thắt lại.

Đó không chỉ đơn thuần là một quyển sách tự tay tôi viết ra rồi được xuất bản. Đó là cả một thế giới của tôi, một nơi chứa đầy ắp những kỷ niệm của tôi và anh, một thứ mà tôi đã toàn tâm toàn ý tạo nên.

Cuốn sách ấy cũng giống như Nguyện vậy. Đều hoàn hảo không một chút tì vết. Trong mắt mọi người, cuốn sách ấy và anh đều rất tuyệt vời, rất ấn tượng. Nhưng rồi tấm rèm hoàn hảo đó đã vô tình che khuất những khuyết điểm mà vốn dĩ mỗi thực thể đều phải có, dù ít hay nhiều.

Chỉ là họ khéo che đậy đi những khuyết điểm đó thôi.

Và ngày hôm nay, Nguyện đã không còn là một con người luôn hoàn hảo như mọi người nghĩ, cũng như cuốn sách kia cũng không còn là thứ ý nghĩa đẹp đẽ như mọi người thấy.

“… Em vui ngồi đan ngón tay nhỏ, đan qua thật êm bàn tay ấm… Rồi thấy em thoáng buồn… Vụng giấu đi những ưu tư…”

Giọng hát mang theo chút buồn man mác bất ngờ ngân lên giữa không gian yên ắng. Tôi mơ màng ngẩng đầu, nhìn qua phía bên cạnh lại phát hiện Jun đang nhắm mắt lại, thả hồn theo điệu nhạc.

Bài mà anh đang hát cũng khá đặc biệt, giai điệu rất lạ. Nghe đến vài câu hát cuối, không hiểu vì sao hốc mắt tôi lại nóng lên. Rồi Jun thình lình dừng lại, trầm ngâm nhìn tôi một hồi lâu.

Tôi bất đắc dĩ nhìn anh, cười nhạt một tiếng:

” Sao vậy?”

Jun đặt tay lên đàn, ngón tay tì lên cằm, nhìn tôi chăm chú.

” Vậy cuối cùng là em buồn chuyện gì? Lẽ nào vì… cái anh người yêu bảnh trai của em đó hả?”

” Gì cơ? Anh vừa nói gì?”

Jun lần nữa nhìn tôi, cười đến tươi, ” Thì là anh người yêu bảnh trai của em đó.”

Tôi nhíu chặt mày, không rõ tình hình lúc này là gì, chỉ cảm thấy Jun không phải là một người bình thường như tôi nghĩ. Nhìn nét mặt, nụ cười kia của anh ta trông gian trá kinh khủng.

” Sao anh lại…” Tôi định hỏi sao anh lại biết, nhưng cứ thấy câu này nó rất vô nghĩa nên đã nhanh chóng nuốt trở lại.

” Hai người gây nhau à? Có phải do em làm nũng quá không vậy?”


Tôi trợn ngược mắt lên, ” Anh nghĩ em giống như vậy lắm à?”

Jun trầm mặc suy nghĩ, hồi lâu lại phán:

” Nhưng mà…anh người yêu của em cũng không giống là người sẽ chủ động gây nhau.”

Khi nghe câu nhận xét này, tôi đã lặng người đến mấy phút. Ngẫm lại thì thật sự từ trước đến giờ, cứ hễ chúng tôi có chuyện không vui thì đều là do tôi đầu têu trước. Anh thường chẳng nói gì, chẳng đáp lại, cứ im im như vậy cho nên tôi mới càng nổi điên hơn.

Nhưng lần này, tôi cảm thấy mình… mình không sai một chút nào cả.

” Anh ấy hoàn hảo như vậy sao?”

Tôi vô thức hỏi một câu như thế, không nghĩ rằng mình được nghe Jun đáp lại một cách chắc nịch.

” Tình cảm của anh ấy hoàn hảo đấy.”

Jun nói xong thì cũng đứng dậy, vác theo cây đàn ghi – ta thân thương của mình. Trước khi quay lưng đi mất, anh có nhìn tôi cười cười bảo:

” Có tò mò vì sao anh biết người kia là người yêu của em không?”

Tôi cũng thuận theo anh, à không đúng, là thuận theo tiếng lòng của bản thân tôi mà gật đầu.

” Sao anh lại biết?” Rốt cục tôi cũng đã hỏi ra câu này.

Jun cẩn thận chỉnh lại sơi dây màu đen buộc với thân đàn, sau đó nâng mắt nhìn tôi, nhẹ nhàng để lại một câu.

” Buổi tối hôm nọ anh tình cờ nhìn thấy anh ấy đến đón em. Ban đầu chỉ tưởng là người quen của em mà thôi, hay anh trai gì đấy đại loại vậy…”

“… nhưng mà anh lại bị ấn tượng bởi cái cách mà anh ấy nhìn em.”

” Ánh mắt của anh ấy khi đó không phải là anh trai nhìn em trai, không phải bạn bè đồng nghiệp, mà là nhìn một người mà anh ấy yêu đó.”

Jun lại trở về bộ dạng có hơi khờ khờ, ngây ngô vui tính của mình mà mỉm cười với tôi.

” Chúc em sớm làm lành với người yêu.”

” Còn buồn thì cứ tìm anh nhé. Mà đúng rồi, sau này ghé lớp anh thì cứ tìm ai tên Tuấn Tài ấy. Đó là tên khai sinh của anh. Vậy nha.”

Dứt lời, Jun liền quay lưng bỏ đi rất nhanh.

Tuấn Tài?

Cái tên…hoàn hảo thật.

#

Những ngày Tết trôi qua một cách vội vã.

Tôi quay lại trường học với một sức sống rất dồi dào. Tuy nhiên, đó chỉ là những gì mà tôi có gắng thể hiện ra bên ngoài mà thôi.

Sau cuộc thi nhảy múa hôm nọ, khoa tôi cũng không tổ chức thêm cuộc thi nào nữa. Thầy Đức có lần cũng bảo với tôi là trường mình ôm mộng muốn sinh viên chủ động đi đăng ký những cuộc thi có quy mô lớn hơn thế.

Và tôi là sinh viên mà thầy Đức mong mỏi nhất trong tất cả. Đương nhiên, khi đó tôi chỉ thuận theo cho thầy không thất vọng mà thôi, chứ bản thân tôi chưa nghĩ xa đến như vậy.

Có một sự việc đáng nói hơn ở đây chính là… tôi và Nguyện đã chiến tranh lạnh gần một tuần rồi. Có lẽ con số này đối với một số cặp đôi là không nhiều, nhưng với chúng tôi thì tương đối…căng thẳng đấy.

Nhưng tôi vẫn sẽ không liên lạc trước, chắc chắn sẽ không chủ động làm bất cứ chuyện gì cả.

” Phi, xuống phòng dụng cụ lấy giúp cô hai cái thùng đựng mấy tấm vải lụa đi.”

Tôi đang ngồi trên sàn nhà cột lại dây giày thì nghe thấy giọng của cô Trân vọng tới. Ngẩng đầu lên, tôi đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng đi đến phòng dụng cụ trên lầu hai.

Cắm chìa khóa vào, mở cửa, tôi ngay lập tức hít lấy một luồng khí không mấy sạch sẽ. Căn phòng dụng cụ này rất hiếm khi được sử dụng và nó thường xuyên bị khóa lại. Cho nên mỗi lần mở cửa sẽ có mùi ẩm mốc khó chịu cực kỳ.

Tôi xoa xoa mũi, cố gắng tìm ra nhanh hai cái thùng vải lụa ấy. Nhìn đông ngó tây một hồi, tôi phát hiện mình cần đang được đặt trên kệ. Bắt lấy cái thang, tôi trèo lên, cẩn thận ôm lấy từng thùng xuống.

Bụi thản nhiên bay lên, nương theo ánh nắng bên ngoài mà thấy chúng lấp lánh tựa kim tuyến. Tôi thổi mạnh một hơi trên bề mặt thùng cạc tông, sau đó mở thùng ra kiểm tra thử.

Qua một lúc, tôi kiểm tra xong liền ôm lấy hai thùng cạc tông trên tay. Vừa hay lúc này cửa phòng dụng cụ hé mở, có người đang lầm lũi bước vào.

Tôi cố giữ vững hai tay của mình, mắt ngước nhìn người vừa mới xuất hiện. Chúng tôi tình cờ nhìn nhau như vậy và ai cũng trầm mặc không lên tiếng.

” Chào.” Cuối cùng Tùng là người bắt chuyện trước.

Mà nếu cậu ta không nói, tôi cũng sẽ nói vì tôi muốn nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Hai cái thùng này cũng tương đối là nặng đấy.

” Ừm, chào.” Tôi đáp lại rồi cất bước đi đến phía cửa.

Tùng đứng ngay đó chủ động giúp tôi kéo rộng cửa ra, nhưng cậu ta lại không để tôi đi nhanh như vậy. Tôi đành dừng bước, quay mặt nhìn cậu ấy, nén tiếng thở dài trong ngực.

” Sao vậy?”


” Cậu với anh Nguyện có chuyện gì sao?”

Nghe câu hỏi này, tôi có chút không thoải mái cho lắm.

Đúng thật trước đó tôi có nói tôi không ghen, nhưng câu hỏi này đặt trong hoàn cảnh hiện tại liệu có phải là quá nhạy cảm hay không?

Theo tôi thì là có đấy.

Bất đắc dĩ, tôi đặt thùng cạc tông xuống đất, phủi phủi hai bàn tay, bình tĩnh đáp lại:

” Không có. Chúng tôi vẫn nói chuyện rất bình thường. Có chuyện gì sao?”

Tùng nhìn tôi đầy vẻ ái ngại, sau đó mới thấp giọng bảo:

” Hôm qua anh Nguyện đến quán bar của chú Thanh. Anh ấy uống khá là nhiều, nhưng chỉ uống có một mình thôi.”

Nguyện đến quán bar? Anh ấy đến quán bar uống rượu?

Tôi không ngăn được nụ cười méo mó trên môi mình, trong đầu không ngừng tự hỏi, con người kia hiện tại đã có thể gỡ bỏ lớp vỏ hoàn mỹ của mình rồi sao?

Chuyện gì thế này? Sao tôi lại đau lòng đến mức này chứ?

” Hai người thật sự—” Tùng còn định hỏi, tôi đã chặn lại, rất dứt khoát.

” Cậu thích anh ấy sao?”

Tùng sững người nhìn tôi, ánh mắt dấy lên tia kinh ngạc.

Tôi ngược lại bình thản nhìn cậu ấy, đủ lâu để nhìn thấy một con người lạnh lùng nhưng cũng biết bối rối kia.

” Phi, hình như cậu đã—“

” Đã hiểu lầm à?” Tôi cười, ” Tôi chỉ hỏi thôi, cũng chưa khẳng định mà.”

Rồi tôi cúi xuống, ôm lấy hai thùng giấy kia trên tay, đối Tùng nói tiếp:

” Tôi không rõ cậu có thích anh ấy không, nhưng tôi nhìn thấy được cậu rất ngưỡng mộ anh ấy. Một loại ngưỡng mộ đến sùng bái. Và cậu có biết điều này không?”

” Nguyện anh ấy là một kẻ kiêu hãnh. Một kẻ có cái tôi rất lớn. Và kiểu người sùng bái anh ấy như cậu sẽ không bao giờ khiến anh ấy chú ý được đâu. Nói cách khác, một kẻ kiêu hãnh như anh ấy thì chỉ có thể bị đổ gục trước một người kiêu ngạo hơn anh ấy mà thôi.”

Tùng ngẩn ra nhìn tôi dần xoay gót đi mất. Trước khi tôi bước vào thang máy gần đó, cậu ấy đã chạy đến bắt lấy tay tôi, quyết tâm giữ tôi lại.

” Người tôi nói với cậu rằng tôi thích không phải là anh Nguyện.”

#

Trở về lớp, tâm trí tôi không còn chú tâm vào bài giảng của cô Trân nữa. Đưa cho cô hai thùng cạc tông kia xong, tôi cũng chỉ trầm mặc mà không nói gì.

Cũng một phần vì câu nói đầy sự ấm ức của Tùng khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Ánh mắt của cậu ta lúc đó dường như muốn bùng nổ, muốn giải thoát tất cả những tâm tư trong lòng của mình.

Nhưng rồi Tùng chỉ thốt được một câu như thế rồi lại nhanh chóng buông tay tôi ra, cúi thấp đầu không nói gì nữa. Khi cửa thang máy gần đóng lại, tôi phát hiện Tùng vừa ngước mắt nhìn mình một cách đau lòng.

Tôi không rõ lý do gì mà mình lại cảm thấy như vậy, nhưng…ánh mắt đó làm cho tôi bứt rứt lương tâm lắm. Nếu người mà cậu ấy nói không phải là Nguyện, vậy thì là ai mới được? Nếu không phải là Nguyện thì từ trước đến giờ, những chuyện ám muội kia tại sao lại có? Và tôi với anh lại nảy sinh tức giận chỉ vì những thứ…mơ hồ như thế thôi sao?

Cả tiết học tôi không đặt vào đầu mình thứ gì cả. Chuông vừa reo, tôi liền đứng dậy, đeo cặp lên vai rồi rời khỏi lớp.

Thang máy chen chúc hơn sáu, bảy người. Tôi đứng nép vào một góc, tâm trí lần nữa miên man nghĩ về những chuyện rắc rối kia. Lúc này tôi mới tự hỏi, không biết ngày hôm ấy, anh uống say rồi thì có ai đưa anh về không?

Một người như anh chưa bao giờ để mình mất kiểm soát như thế, bây giờ lại trở nên như vậy, tôi thật sự vẫn không tin được.

Đi về phía cổng chính, tôi bước nhanh xuống bậc tam cấp. Mảng trời xanh biếc vô tình khiến cho tâm tình tôi tốt hơn một chút. Ngẩng đầu, tôi đưa mắt nhìn quanh lại giật mình phát hiện một dáng người quen thuộc đang đứng đợi bên ghế đá.

Hình ảnh trong mắt tôi ngay lúc này rất khác với ngày thường.

Bộ comple cứng nhắc trịch thượng mọi hôm được thay bằng bộ quần áo đơn giản và thoải mái. Chiếc xe hơi màu đen sang trọng được cũng không thấy đâu nữa.

Tôi ngẩn ra nhìn người đối diện mình, cảm thấy có chút không quen.

Chẳng bao lâu, Nguyện chủ động tiến về phía tôi đang đứng. Bước đi của anh vừa vững vàng vừa dứt khoát.

Tôi nâng mắt nhìn anh càng lúc càng đến gần mình, đột nhiên tôi không thể di chuyển được. Đôi giày trở nên nặng nề hơn bình thường.

Đến khi đôi giày thể thao của người kia lọt vào tầm mắt của mình, tôi mới nhận ra là anh đã gần tôi hết mức rồi. Mùi hương thoảng nhẹ qua cánh mũi khiến tôi hồi hộp.

Và rồi cái ôm ấm áp yêu thương đó một lần nữa đã quay trở lại.

Nguyện vòng tay ôm lấy cả người tôi vào trước ngực, khuôn mặt hơi cúi thấp xuống. Giọng nói từ tính ấy chậm rãi ngân lên bên tai tôi.

Từng chữ, từng chữ thoáng qua vừa mạch lạc, lại vừa chân thành.

” Anh xin lỗi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.