(quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 15: Ngươi Có Đi Hay Không


Bạn đang đọc (quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai – Chương 15: Ngươi Có Đi Hay Không

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Vu Hoan bĩu bĩu môi: “Tiểu tử thúi kia đi còn dám quản ta, nếu hắn trách tội, ta sẽ giúp các ngươi chịu, yên tâm.”

Tôn quản sự không nói lại Vu Hoan, đành phải hỏi Vu Hoan đến đâu ở.

Ai biết Vu Hoan lại trả lời hắn một câu, còn chưa biết…

Trái tim Tôn quản sự thình thịch nhảy vài cái, nhanh chóng cho người đi theo sau Vu Hoan.

“Ở trong thành ta còn có một căn nhà, nếu không đi đến đó ở đi?” Đông Phương Tú cười đề nghị.

“Lớn không?” Vu Hoan nghiêng đầu.

“…” Đông Phương Tú nhớ lại: “Không phải rất lớn.”

“Vậy đi thôi!” Vu Hoan gật đầu.

Đông Phương Tú sửng sốt, nàng còn tưởng rằng Vu Hoan muốn ở một nơi lớn…

Căn nhà của Đông Phương Tú cách cửa hàng Thịnh Gia không xa, căn nhà rất tinh xảo, nhưng như lời Đông Phương Tú nói, cũng không quá lớn.

Vu Hoan dạo qua một vòng, cảm thấy cũng không tệ lắm.

Căn nhà này cái gì cũng có, cũng không cần dọn dẹp gì, trực tiếp vào ở là được. Vu Hoan chọn một căn phòng dễ trốn chạy, Đông Phương Tú cùng Linh La một trái một phải ở cách vách phòng nàng.

Chuyện Vu Hoan thay đổi chỗ ở, như cháy rừng lan ra đồng cỏ, chỉ cần một buổi chiều mọi người đều biết.


Bởi vì biết sản nghiệp của Đông Phương gia, những người rất có tinh thần trọng nghĩa kia không dám tiến vào quấy rối, nhưng mà luôn vây quanh bên ngoài. Dung Chiêu đi ra ngoài, bị những người đó vây công vài lần, tính tình dâng lên, trực tiếp đánh những người đó một trận, người vây quanh lập tức thiếu đi không ít.

“Vu Hoan, ngươi có phải trời sinh mang ác cảm không? Đi đâu cũng có nhiều người vây công ngươi vậy?” Tính tình của Đông Phương Tú vốn tương đối rộng rãi, ở chung với Vu Hoan một đoạn thời gian, cũng không chấp nhất.

Vu Hoan ngồi ở trên ghế bập bênh, đỉnh đầu là dây đằng xanh mượt: “Đại khái là do ta tương đối đẹp, bọn họ ganh tị ta!”

Đông Phương Tú phụt một tiếng bật cười: “Ngươi kiêu ngạo tự luyến như vậy, thay đổi là ta, ta cũng muốn tẩn ngươi.”

Vu Hoan không quan tâm, trào phúng cười cười: “Loài người tự xưng là chính nghĩa nhưng cuối cùng thứ bọn họ nhìn thấy, nghe được lại có mấy phần chân thật? Chuyện ta làm, trong lòng tự ta hiểu rõ, bọn họ có nói thế nào cũng không ảnh hưởng đến ta.”

Đông Phương Tú buông chén trà trong tay, đột nhiên nghiêm túc lên: “Có thể sống giống ngươi, lại khá tốt.”

Vu Hoan nghiêng nghiêng đầu: “Ngươi cũng khá tốt, có nhiều người nhà che chở ngươi như vậy, không để ngươi cơm lo áo thiếu.”

Đông Phương Tú lập tức nở nụ cười, đôi mắt hơi hơi nheo lại: “Có thể gặp được bọn họ, là may mắn nhất kiếp này của ta, chỉ hy vọng… bọn họ đừng quá đau lòng.”

Thân thể này cũng không biết còn có thể kiên trì được bao lâu.

“Ta còn trông cậy vào ngươi để có được thứ ta muốn nữa, sẽ không để ngươi treo như vậy.”

Đôi tay Đông Phương Tú giao nhau, tò mò nói: “Ta nghe cha ta nói, ngươi cùng làm giao dịch với người ta, người cùng làm giao dịch với ngươi là ai?”

Cha nàng nói là vị trong Mai Lâm kia, nhưng nàng lại cảm thấy không phải.

Vị kia…

Không giống như là quen biết Vu Hoan.

“Ngươi rất muốn biết?” Vu Hoan nhướng mày.

Đông Phương Tú gật đầu: “Ta muốn biết, là ai có thể có lợi thế cùng làm giao dịch với ngươi.”

“Ta đã đồng ý với hắn, không nói cho ngươi biết.”

Đông Phương Tú lập tức suy sụp, vẻ mặt thất vọng.

“Nhưng mà…”

Đôi mắt Đông Phương Tú phát sáng, nhìn Vu Hoan, chờ Vu Hoan nói tiếp.

Vu Hoan chớp chớp mắt: “Ta sẽ không nói cho ngươi.”

“Không để ý đến ngươi nữa.” Đông Phương Tú tức giận đứng dậy, vào phòng.

Vu Hoan không tiếng động cười cười, tiếp tục nằm trên ghế bập bênh, Dung Chiêu lắc mình xuất hiện, ánh mặt trời chiếu trên người hắn, như được thêm một tầng vầng sáng, cả người đều trở nên có chút không chân thật.

“Điện Vị Ương bên kia có chuyện lớn.”

“Còn có thể có chuyện lớn gì?” Mạc Nguyên còn có thể gây ra chuyện gì?


Dung Chiêu trầm mặc một chút mới nói: “Liên Lâm được người ta cứu đi, Diêu Vũ trọng thương.”

Vu Hoan ngẩng đầu nhìn Dung Chiêu: “Ngươi biết là ai làm?” Câu nghi vấn nhưng ngữ khí khẳng định.

Dung Chiêu không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

Trong mắt Vu Hoan hiện lên một tia hiểu rõ: “Là Liên Mặc sao?”

Thấy Dung Chiêu gật đầu, Vu Hoan tiếp tục nói: “Bắt đầu phản kích sao… A, càng ngày chơi càng vui.”

Lúc trước nàng đã cảm thấy Liên Mặc có chút không đúng, Thiên Nguyệt nói cũng có hợp lý, Liên Mặc có tu vi, không phải là ký ức của nàng xuất hiện vấn đề. Hắn che dấu tu vi, đại khái cũng là vì dấu tài.

Bên người hắn còn có hồ ly mà thú nhỏ muốn ăn kia, phải biết rằng tiểu gia hỏa kia chỉ hứng thú với loại sinh vật như Long Tộc, vậy chủng loại của hồ ly chắc chắn cũng không thấp.

“Ngươi không muốn tham gia vào?” Dung Chiêu quái dị nhìn Vu Hoan, nghe ngữ khí này của nàng, là muốn xem diễn.

Vu Hoan sờ cằm, vẻ mặt nhàn nhã: “Thiên Nguyệt không cho ta tham gia á!”

Khóe miệng Dung Chiêu giật giật, nữ nhân này hoàn toàn không phải là loại người nghe ý kiến của người khác, bây giờ bị làm sao vậy?

Nói không cho tham gia, nàng thật đúng là không tham gia?

“Đông Phương Tú ngươi định làm sao?” Không thấy Sở Vân Cẩm, nàng lại không có một chút động tĩnh nào.

“Sợ cái gì, không phải là Thần Khí ngăn lại rồi sao… Thần Khí kia… Sở tiên nữ sẽ quay lại lấy.”

Vu Hoan từ Đông Phương Minh mà biết, hắn đuổi giết Sở Vân Cẩm, là bởi vì Sở Vân Cẩm bắt đi Đông Phương Tú, mà trên người Đông Phương Tú chỉ có Thần Khí mà nàng đưa cho thôi, Sở Vân Cẩm không giết Đông Phương Tú, khẳng định là muốn cướp thanh Thần Khí kia.

Mà thật bất hạnh chính là, Đông Phương Tú không biết vì sao lại khế ước với thanh kiếm kia, sau đó hẳn là cổ lực lượng kỳ quái trong cơ thể Đông Phương Tú thức tỉnh, không chế Đông Phương Tú, nên thanh Thần Khí kia từ trên tay Sở Vân Cẩm trốn thoát ra ngoài.

Hai cổ lực lượng đan chéo, tạo hành tình huống từng người áp chế.

Lấy tài chất của thanh kiếm kia, chắc là Long Âm Kiếm, Thần Khí chế tạo từ xương cốt của Long Tộc.

Vũ Hồng Kiếm… Long Âm Kiếm… Linh Lung Kiếm… Ba thanh Thần Khí hiện thế.


Hơn nữa nàng bên này có Thiên Khuyết Kiếm, Kinh Tà Đao, Nhiếp Hồn Sáo, tổng cộng là có sáu loại Thần Khí….

Cứ cảm thấy có chuyện gì đó không chịu khống chế…

“Lúc trước ngươi…” Dung Chiêu nói mấy chữ lại ngừng lại.

“Ngươi muốn hỏi chuyện Long Trủng sao?” Vu Hoan thay Dung Chiêu hỏi tiếp.

Không đợi Dung Chiêu đáp lời, Vu Hoan tự nói: “Mục đích ta đi Long Trủng cũng giống mục đích ta đi Tù Linh Cốc, nhưng mà… bên trong Long Trủng có Đàn Phượng Minh, chỉ nguyên nhân này, ngươi có muốn đi không?”

Dung Chiêu hơi hơi kinh ngạc, Đàn Phượng Minh…

Sao nàng biết?

“Bên trong Long Trủng mai táng Long Tộc thượng cổ, trình độ nguy hiểm vượt xa Tù Linh Cốc…” Những con rồng trong Tù Linh Cốc kia là rồng bị vứt bỏ. Mà bên trong Long Trủng chính là Long Tộc huyết mạch thuần khiết, có thể hủy thiên diệt địa.

“Chúng nó đã chết.” Vu Hoan nhàn nhạt đáp.

Dung Chiêu khom lưng, cùng đối mặt với Vu Hoan, hơi thở lạnh băng phun ở trên mặt Vu Hoan.

“Long Tộc đã chết, cũng không đại biểu là biến mất. Chuyện này không phải ngươi còn rõ hơn ta sao?”

Vu Hoan chớp chớp mắt, gật gật đầu: “Biết mà, nhưng mà ngươi không muốn Đàn Phương Minh Sao?”

Trong mắt Dung Chiêu hiện lên tia rối rắm, đối mặt với Vu Hoan một lát, hắn mới xoay người đi.

Vu Hoan vuốt mặt, cong môi cười nhạt, không biết là châm chọc hay bất đắc dĩ.

Ở trong lòng Dung Chiêu, tìm được bảy loại Thần Khí kia mới là quan trọng nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.