Bạn đang đọc Quyển 2 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim – Chương 23: Hôm Nay Bệ Hạ Vẫn Chưa Khỏi Bệnh25
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Lần này Quân Hành Ý lệnh cho các thiên kim của các đại thần tiến cung, Tần Tĩnh Nghi và Linh Quỳnh tự nhiên cũng có trong danh sách.
Tần tướng quân lo lắng không thôi.
Tần Tĩnh Nghi rất sợ phải tiến cung.
Nhưng Linh Quỳnh lại có vẻ rất chờ mong.
Tần tướng quân nhìn nàng như thế, thần sắc đổi tới đổi lui, cuối cùng cũng chỉ có thể căn dặn Tần Tĩnh Nghi vào trong cung phải hành sự cẩn thận.
Bệ Hạ đối với nàng.
.
.
Tần tướng quân không thể nói rõ được đó là cái cảm giác gì, nhưng khẳng định không bình thường.
Lần trước Bệ Hạ cho nàng ở lại gác đêm, còn có chuyện ở Chùa Bình An, đều có thể thấy được ý tứ trong đó.
Không ai biết Quân Hành Ý cho người vào cung làm gì, khi đến nơi, mặt ai cũng sầu mi khổ kiểm.
Nào có chuyện ăn mặc trang điểm lộng lẫy như trên TV kia.
Mỗi người đều hận không thể mặc bộ y phục xấu nhất của mình lên người.
Hoàng đế khác thì muôn hoa đua thắm khoe hồng, còn con yêu đây là trăm hoa héo tàn à?
“Tuyết Ca.”
Một nữ hài nhi chen tới từ trong đám người, đang rất vui vẻ vẫy tay với Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh có chút ấn tượng, lần cung yến trước, Trần Tế Tuyết ngồi bên cạnh nàng.
“Trần tiểu thư.” Linh Quỳnh nhu thuận chào hỏi, “Thật là trùng hợp.”
“Trùng hợp cái gì chứ.” Trần Tế Tuyết thở dài, “Nếu không phải.
.
.
nào có trùng hợp như vậy.”
“Ngươi cũng không thích Bệ Hạ?”
Trần Tế Tuyết nhìn hai bên một chút, kéo nàng đi qua bên cạnh, “Bệ Hạ tuy đẹp, nhưng ngươi tỉnh táo lại đi, ngàn vạn lần đừng bị gương mặt kia của Bệ Hạ lừa gạt.”
Linh Quỳnh: “.
.
.”
Danh tiếng ở bên ngoài của con yêu kém như vậy sao?
“Cũng không biết lần này Bệ Hạ muốn làm gì, nhưng tuyệt đối đừng tuyển tú.” Trần Tế Tuyết liếc nhìn nàng một cái “Ngươi không sợ sao?”
Linh Quỳnh lắc đầu.
Tiểu cô nương đơn thuần, trong mắt Trần Tế Tuyết lại là một tiểu muội ngờ nghệch đáng thương.
Nàng nhanh chóng tám với Linh Quỳnh những chuyện cực kì tàn ác mà Quân Hành Ý từng làm.
“Ôi chao, quả nhiên là vật họp theo loài nha.”
Trần Tế Tuyết và Linh Quỳnh bị người khác ngắt lời, hai người đồng thời nhìn sang.
Tần Tĩnh Nghi đi cùng với hai người bạn đứng cách đó không xa.
Linh Quỳnh cảm thấy đánh xã giao lần trước còn chưa đủ, Tần Tĩnh Nghi còn dám đến trêu chọc cô.
Trần Tế Tuyết lên tiếng trước: “Đúng vậy, dù sao chúng ta đều không phải là loại người thích đâm sau lưng người khác.
Lén lút phá hoại thanh danh của người khác, cũng không sợ nát lưỡi à.
Nhắc đến chuyện này, làm Tần Tĩnh Nghi nhớ lại lần mình không hiểu sao bị phạt kia.
Tần Tĩnh Nghi trừng Trần Tế Tuyết một cái “Trần Tế Tuyết, ta nói chuyện với ngươi sao? Ai cần ngươi chen mồm vào!”
Trần Tế Tuyết: “Ta cũng không nói chuyện với ngươi nha, chính ngươi muốn chen vào nói, trách ta à?”
Tần Tĩnh Nghi: “.
.
.”
Mặt Tần Tĩnh Nghi lúc xanh lúc trắng.
“Tĩnh Nghi, được rồi, đây là trong cung, đừng náo loạn nữa.” Đồng bạn bên cạnh Tần Tĩnh Nghi khuyên nàng ta.
Tần Tĩnh Nghi và Trần Tế Tuyết không hợp nhau, bọn họ dường như không lấy được được chỗ tốt nào từ chỗ Trần Tế Tuyết.
Nhưng lần nào Tần Tĩnh Nghi cũng muốn chen vào.
Tần Tĩnh Nghi bị bạn kéo đi.
Trần Tế Tuyết miêu tả sống động như thật cho Linh Quỳnh, lần trước Tần Tĩnh Nghi giả vờ giả vịt lơ đãng tiết lộ chuyện của cô xảy ra ở trong cung.
“Bệ Hạ thật sự không làm gì với ngươi à?” Nói đến phần sau, Trần Tế Tuyết cũng có chút hiếu kì.
“Thật ra ta cũng muốn.” Linh Quỳnh thở dài.
“? ? ?”
Linh Quỳnh không cho Trần Tế Tuyết cơ hội để hỏi, nàng chỉ vào một thiên kim cách đó không xa, đang bị người khác vây quanh.
“Đó là ai thế?”
“A, thiên kim của Lữ thái phó, Lữ Thi Duyệt, bình thường rất ít khi thấy nàng ta, nói là thân thể không tốt.”
Lữ thái phó.
.
.
Lữ Thi Duyệt xinh đẹp ôn nhu, cử chỉ ưu nhã khéo léo, nhìn qua cực kỳ hoàn mỹ, mà bản thân nàng ta cũng nổi danh là tài nữ.
.
.
Một hồi sau, bên kia có ma ma tới kêu mọi người tập hợp.
Tất cả mọi người đều muốn đứng ra phía sau, trong lúc nhất thời khung cảnh rất loạn.
Linh Quỳnh và Trần Tế Tuyết vốn đứng ở vị trí phía sau.
Nhưng những người này không ngừng lui về sau.
Làm cho Linh Quỳnh và Trần Tế Tuyết cuối cùng đứng gần vị trí đầu.
Tiểu Kim sai người đem long ỷ tới, Quân Hành Ý cuối cùng cũng lộ diện.
Hắn mặc thường phục màu đen, hoa văn rồng cũng được thêu bởi những sợi chỉ sẫm màu, không nhìn kỹ thì không thấy được.
Quân Hành Ý mặt lạnh ngồi xuống, ánh mắt đảo qua đám oanh oanh yến yến phía dưới, không hề dừng lại ]chút nào, ra hiệu Tiểu Kim.
Linh Quỳnh đứng trong đám người hâm mộ vô cùng.
Làm hôn quân thật sướng.
Chỉ tùy tiện nói một câu, liền có thể khiến nhiều mỹ nhân tụ tập cùng một chỗ như vậy.
.
.
“.
.
.
Mời chư vị tiểu thư biểu diễn tài nghệ theo thứ tự.”
Tiểu Kim nói nhảm một đống điều trước đó, thanh hâm mộ trong đầu của Linh Quỳnh cũng đã load xong, vừa vặn nghe thấy câu cuối cùng.
Hoàng đế xem biểu diễn, thì phải là người xuất thân từ nhà đại thần!
Trong đám oanh oanh yến yến không một ai động.
Mọi người cúi thấp đầu, khẽ quay đầu nhìn hai bên, không một ai chịu làm người đầu tiên biểu diễn.
Linh Quỳnh đang suy nghĩ chuyện khác, cũng không động.
Quân Hành Ý cạch một cái thả chén rượu trong tay xuống, có người giật mình, đầu rủ xuống càng thấp hơn.
Khóe mắt Linh Quỳnh liếc thấy người về phía sau, cô đột nhiên đưa tay kéo Trần Tế Tuyết một chút, người đằng sau đẩy hụt, theo quán tính trực tiếp té ra ngoài.
Tất cả mọi người đều không động đậy, động tĩnh nữ hài nhi kia liền có vẻ cực kỳ đột ngột.
“Ngươi.” Quân Hành Ý chỉ về phía nàng ta “Lên.”
“.
.
.”
Nữ hài nhi nhìn về phía sau, thế nhưng bọn người Tần Tĩnh Nghi chỉ cúi đầu, hoàn toàn không nhìn nàng.
Trần Tế Tuyết cười thầm, dùng cùi chỏ đụng đụng Linh Quỳnh, chớp chớp mắt với nàng—— cảm ơn.
Mặt mày Linh Quỳnh cong lên, cười đặc biệt ngọt ngào.
“Muốn trẫm gọi người khiêng ngươi lên sao?” Giọng nói Quân Hành Ý bên trên đột nhiên cao lên, mơ hồ có lửa giận.
Nữ hài nhi kia không còn dám lề mề, run rẩy tiến lên phía trước.
Quân Hành Ý lạnh giọng hỏi: “Biết gì?”
“Đàn.
.
.”
Lập tức có thái giám đưa đàn ra.
Nữ hài nhi kia sắp khóc, thân thể cứng nhắc ngồi xuống, khả năng do quá căng thẳng, gảy ra tiếng đàn hoàn toàn không nghe được.
Quân Hành Ý chất vấn: “Đây là tài nghệ tốt nhất của ngươi?”
Nữ hài nhi kia trực tiếp bị dọa đến quỳ trên mặt đất, run rẩy trả lời: “Thưa bệ.
.
.
Bệ Hạ, thần.
.
.
Thần nữ quá khẩn trương.
.
.”
“A.” Quân Hành Ý phất tay, “Dẫn đi đi, kế tiếp.”
Không ai biết cái dẫn đi này là dẫn đi đâu, đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ hài nhi kia bị cung nữ mang đi.
Lần này lại càng không có ai nguyện ý ra ngoài.
Quân Hành Ý bảo Tiểu Kim đem danh sách cho hắn, hắn bắt đầu gọi tên ngẫu nhiên.
Những thiên kim bị điểm danh đều cảm thấy trời sập đến nơi rồi.
Còn chưa đi lên đều đã bị hù dọa, lúc này mà bắt đầu biểu diễn, ai có thể bảo trì tâm tình tốt được.
Cho nên nhìn quanh quẩn, cũng không có mấy màn biểu diễn tài nghệ đàng hoàng.
Quân Hành Ý càng ngày càng không kiên nhẫn, lúc điểm danh đều ngậm lấy sát khí.
“Lữ Thi Duyệt.”
Linh Quỳnh phát hiện Quân Hành Ý nói tên xong, nhìn chằm chằm Lữ Thi Duyệt nhìn một lúc lâu.
Những người trước đó hắn đều chẳng muốn nhìn, nên là thời gian nhìn người khác giống người bình thường, lúc này lại có vẻ hơi vi diệu.
Lữ Thi Duyệt bình tĩnh được hơn nhiều so với những người khác.
Uyển chuyển tiến lên cúi đầu, khí thế đoan trang.
Linh Quỳnh cắn môi trên, chăm chú nhìn Lữ Thi Duyệt.
Lữ Thi Duyệt biểu diễn khá hoàn mỹ —— so với những người trước đó.
Sau khi Lữ Thi Duyệt đi xuống, Quân Hành Ý tiếp tục điểm danh thêm những người tiếp theo.
Những người còn lại ngày càng ít, Linh Quỳnh và Trần Tế Tuyết dần dần bị đẩy lên đứng đầu.
Quân Hành Ý tựa hồ chán ghét việc điểm danh, ném danh sách đi, “Tiếp theo tự giác lên.”
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~