[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 50


Đọc truyện [Quyển 1] Ý – Con Người Tôi – Chương 50

Ôm nhau rồi cũng phải buông nhau ra thôi. Nhưng tôi với Nguyện rất kỳ lạ. Cả hai phải đợi đến khi có người xuất hiện phát giác hành động mập mờ quái đản của mình thì mới chịu dứt nhau ra.

Thường thì là do tôi đẩy Nguyện ra một chút để thoát khỏi cái ôm kia.

Ây, mỗi lần Nguyện ôm là tôi giống như bị thu hết khí oxi vậy đó. Sau này cứ để anh ấy ôm mấy người thử đi rồi sẽ biết ngay thôi.

Người xuất hiện đúng lúc này không ai khác chính là em gái của Nguyện, Như. Cô bạn xông xông chạy vào phòng, miệng mồm còn đang liếng thoắng thoáng cái đã im bặt.

Hai mắt lườm lườm nhìn Nguyện rồi liếc sang tôi, cười tà ma.

” Hứ, hóa ra hai người ở riêng trong này. Vừa nãy còn ôm nhau thật tình cảm, nếu tớ không vào thì—A”

Như bị Nguyện thẳng thừng cốc thẳng vào đỉnh đầu rõ đau. Cô nàng ôm đầu mình, bĩu môi phẫn uất. Sau đó Như chạy đến chỗ tôi, kéo tôi lùi về sau một chút.

” Cậu nhé, đừng ở gần anh ấy quá. Anh ấy bạo lực thế này này, có thấy chưa?”

Tôi ngây ngốc nhìn Như, có chút xấu hổ nên da mặt dần nóng lên. Hình như người bên cạnh vô tình phát hiện được chi tiết đó liền cười he he hai tiếng rồi ôm lấy khuôn mặt của tôi một cái.

” Ái chà chà, còn đỏ mặt nữa cơ.”

Sau đó, Như quay sang Nguyện, hơi hất cằm lên, hỏi một cách đại tỷ hổ báo.

” Nàyyyy anh Nguyện, sao anh còn chưa về nữa? Bọn em sắp phải vào học rồi.”

Nguyện ôm tôi xong có vẻ mệt, anh ấy lại dựa nửa người vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt híp lại nhìn cô em gái của mình.

Tôi thừa biết bộ dạng đại tỷ không sợ trời đất của Như lúc này đúng là chọc vào gan Nguyện mà. Nhưng tôi không hiểu lý do vì sao Như cả gan dám làm chuyện như thế nữa.

Bình thường Nguyện cũng cưng chiều Như nhưng có vấn đề gì cần xử phạt thì Nguyện luôn thẳng tay. Nhất là mấy cái thái độ này đó.

Tôi cũng híp mắt nhìn Như đầy nghi hoặc.

Nguyện ở bên kia lên tiếng:

” Anh cũng không phải là đến nhìn em. Sao anh phải nghe lời em mà về?”

Như trợn tròn đôi mắt của mình, một sự khó tin hiện lên trong đôi mắt thuần khiết đó. Tôi cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn người vừa phát ngôn tỉnh bơ.

Câu nói như vậy hàm súc quá đi chứ. Không phải đến nhìn Như thì Như không có quyền đuổi đúng không?

Vậy là…tôi có quyền đuổi?

Nghĩ tới đây, không hiểu sao tôi lại buồn cười chết đi được. Và giọng cười khe khẽ của tôi giữa cái bầu không khí lạnh lẽo này khiến cho nó vỡ tan tành.

Như cùng Nguyện đều đồng loạt nhìn tôi, còn tôi vẫn bình thản nhún vai:

” Em còn phải học thêm hai tiết nữa mới được về. Anh cũng nên trở về rồi.”

Nguyện nheo nheo đôi mắt, tỏ ý không hài lòng. Ngược lại, Như phấn khích hơn rất nhiều, nhanh chân đi lại kéo tay Nguyện.


” Anh chưa nghe người ta đuổi khéo anh hả? Mau mau đi về cho bọn em họp bàn đào nữa.”

Nguyện mắt sắc lạnh nhìn cô em gái, song anh vẫn không cách nào ở lại đây được nữa nên đành nghe lời.

Trước khi đi khỏi đó, Nguyện có hơi nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi nhếch nhẹ lên.

” Ban nãy tôi đùa thôi nhé, nhưng nếu em muốn để tâm thì tôi cũng không phiền đâu.”

Nói xong, anh lặng lẽ rời khỏi phòng, băng qua một đám học sinh đông đúc. Thế nhưng cái bóng áo trắng cùng với tầm vóc cao lớn kiêu ngạo kia không nhầm lẫn đi đâu được.

Nghe lời dặn dò cuối cùng của ai đó, tôi chỉ biết cười khổ.

Mỗi người xung quanh tôi đều là một loại người thật khác biệt. Thế nhưng không ai là không để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng tôi, dù còn bên cạnh tôi hay đã rời xa tôi.

Như vẫn còn nhướn người nhìn theo bóng dáng của Nguyện, hồi lâu thì cô nàng quay người nhìn tôi mỉm cười:

” Chúng ta về lớp thôi. Vừa đi vừa tâm tình nào.”

Tôi cùng Như sóng vai đi dọc hành lang lầu một. Năm nay lớp tôi chuyển lên lầu một vì đó là khối Bảy. Còn Như lại thêm một tầng nữa, nơi đó là của khối Tám.

Khi nói đến chuyện phòng học thì bọn tôi đồng loạt nhìn nhau, ngao ngán không nên lời.

Trường này chỉ có bốn khối thôi, nhưng mỗi năm thì mỗi lên một lầu làm chúng tôi rất chán ghét. Đi mỏi chân thì thôi luôn!!

Như ở bên cạnh, nhẹ nhàng nhấc chân, ánh mắt thì quét khắp khu vực, thu về những thứ nhỏ nhặt nhất.

” Khi nãy Ý diễn hay lắm nha. Cực kỳ nhập tâm luôn.”

Tôi nghe câu này cũng khá nhiều rồi, nhưng hiện tại vẫn rất cao hứng. Chép chép miệng, tôi cười một tiếng:

” Diễn đi diễn lại miết, không cải thiện nâng cấp thì cũng vô dụng quá.”

Như gật gù, ” Đúng đúng. Á mà, khi nãy Ý mang đôi giày của anh Nguyện đúng không?”

” Ừm, anh ấy làm cho tớ để diễn kịch mà.”

Tôi nói với một giọng điệu thật nể phục.

Đến bây giờ tôi vẫn không tin nổi là Nguyện còn có thể khéo tay đến như vậy. Lại còn có thể kiên nhẫn bỏ công sức ra làm cho một đứa nhóc nghịch ngợm xa lạ như tôi một đôi giày hoàn chỉnh.

Mục đích chỉ là để tặng cho tôi đi diễn kịch.

Mỗi lần nhắc lại là mỗi lần cảm động không nên lời.

Tôi vô thức nghĩ ngợi nghĩ ngợi, cũng không rõ là Như đang nhìn tôi chăm chăm, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống.

Khi nhìn thấy đôi mắt của đại tỷ nổi giận, tôi vội nuốt khan, xin lỗi rối rít. Cái thói quen xấu của tôi là dễ bị mất tập trung lắm. Điều này Như nói hoài à, nhưng tôi chưa sửa được nữa.

Như khoanh hai tay, hứ một tiếng đanh đá:


” Cậu đó, suốt ngày mơ màng mơ màng, hồn phách cứ treo ngược ngọn cây.”

Tôi xị mặt.

Như dí sát mặt cô nàng vào mặt tôi, nheo nheo đôi mắt:

” Năm nay thấy Ý có vẻ vui hơn rất nhiều. Có phải…Khải Tâm đối xử tốt với cậu không?”

Nghe đến Khải Tâm, đầu tôi cứ như gắn lò xo vào, bật lên một cách nhanh chóng. Như thoáng kinh ngạc nhìn tôi, sau đó phì cười một trận.

” Haha, cậu đâu cần hành động thái quá như vậy chứ! Nhìn mà phát ghen luôn! Nhắc đến tên nhóc đó là cậu…y như rằng!!!”

Giọng điệu của Như có chút đanh lạnh, giống như đe dọa vậy đó. Tôi cũng lấy lại bình tĩnh rồi, hít một hơi thật sâu rồi xua tay:

” Tớ chỉ theo phản xạ nên mới như thế thôi chứ bộ! Mà nè, Ý…ừm, Ý cảm thấy hình như Khải Tâm vẫn còn—“

Như thình lình quay phắt lại, ấn hai môi của tôi bẹp dí rồi trừng mắt:

” Sao cứ nói điều đau lòng thế này nhỉ? Cậu không muốn nghe, sao cứ phải lôi nó vào? Đồ ngốc!”

Tôi chớp chớp mắt, giãy ra khỏi bàn tay ma lực của Như, chau mày cố chấp nói:

” Ý không sao cả! Chuyện Khải Tâm thích cậu đúng là khiến tớ buồn lắm, nhưng mà…khi thấy cậu lạnh nhạt với nó như vậy, tớ lại đau lòng lắm.”

Như im lặng không nói thêm gì.

Còn tôi vẫn tiếp tục chủ đề cẩu huyết này.

” Tại sao cậu không chấp nhận Khải Tâm vậy? Có phải vì cái người mà cậu bảo là thích không? Người đó là ai? Sao cậu không kể cho tớ nghe?”

Tôi không kiểm soát được mà hỏi một loạt câu hỏi. Khi ngẩng đầu lên, tôi còn tưởng Như sẽ chau mày nhăn mặt, khó chịu các thứ.

Thế nhưng tôi chỉ cảm nhận được đôi mắt thuần khiết kia đượm buồn mà thôi. Như hạ mi mắt, thở dài khe khẽ.

” Ý muốn biết lý do Như từ chối Khải Tâm hở?”

Tôi gật đầu một cách quả quyết!

Như nhìn tôi, đôi mắt tinh nghịch láu lỉnh đi với nụ cười thoáng trên môi. Hai giây sau, Như đã nói thế này.

Một câu nói khiến tôi không bao giờ có thể quên được.

” Vì Như không muốn Ý bị tổn thương.”

” Khải Tâm có thể là người yêu thích Như, nhưng Ý là người hiểu Như. Khải Tâm có thể là người Như thích, nhưng Ý là bạn thân của Như, một tri kỷ của Như. Nói không khoa trương đâu, đó là sự thật.”

Như quay đầu nhìn ra phía bầu trời trong vắt không một gợn mây.


” Nói cho dễ hiểu hơn, cũng có chút đau lòng hơn là…Như thà để Khải Tâm bị tổn thương một lần, còn hơn khiến Ý phải mất niềm tin vào cuộc sống này thêm lần nữa.”

Từ lúc nãy đến giờ, tôi đều quan sát Như ở mọi góc độ. Đối diện, sau lưng, khi cô nàng nghiêng mặt nhìn bầu trời. Tất cả tôi đều quan sát kỹ càng, nhưng nhờ vậy tôi mới biết Như thật là đáng yêu, cũng đáng quý đến mức nào.

Bước lại gần chỗ Như, tôi bình thản ôm lấy hai vai của Như.

” Nếu như trước đây chúng ta có thể chép bài của nhau được thì Ý nghĩ, chúng ta cũng có thể chữa lành vết thương cho nhau được.”

” Bây giờ khác lớp rồi, chép bài của nhau kiểu gì đây?”

Tôi buông vai Như ra, bất mãn thở dài.

Cô gái này luôn lựa thời điểm sâu lắng rồi đâm bang một cái, cảm xúc cứ phải gọi là tụt không phanh luôn á.

Tôi lườm lườm Như vài giây, sau đó thấy Như cười thật tươi, xoa xoa lòng bàn tay xin lỗi.

Xin lỗi xong, Như chớp chớp mắt, khóe môi cong nhẹ lên, giống như là cười, cũng giống như là không.

Đó là một nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện, một nụ cười có hơi chua xót.

Như nói:

” Còn về người tớ thích, cậu có thể đợi đến lúc tớ thật sự dứt khoát được tình cảm này rồi, tớ sẽ kể cậu nghe, nha.”

Chúng tôi lại tiếp tục bước đi, thế nhưng trong lòng mỗi người đều có bề bộn suy nghĩ.

Lứa tuổi này ngoại trừ việc ăn, ngủ và học thì còn bận rộn biết bao nhiêu là thứ. Thế nhưng, đây mới gọi là thanh xuân chứ.

Mãi sau này, tôi mới hiểu được người mà Như đem lòng yêu thích sâu sắc như thế là ai. Và khi đó, tôi đã hận mình không nhanh nhạy hơn để phát hiện ra, để tránh khiến cho Như bị tổn thương.

Trở về lớp, tôi nhìn thấy Khải Tâm đang đứng cùng với đám người trong tổ. Nhìn nó nói chuyện với người khác cười cười thật vui vẻ mà tôi cảm thấy hụt hẫng biết là bao.

Ban nãy Khải Tâm bảo là đi đâu đó một chút rồi quay lại phòng thay đồ, thế mà tôi đứng đó rất lâu rồi, còn nói chuyện với Như nữa nhưng nó cũng quên bẳng tôi luôn.

Nén tiếng thở dài trong lồng ngực, tôi bước tới gần chỗ bọn nó.

Có một đứa nhìn thấy tôi liền ồ lên:

” Mị Nương trở về rồi kìa.”

Khải Tâm liền quay người nhìn tôi, ánh mắt vẫn tràn ngập ý cười, vô tư.

” Thay đồ lâu như vậy à? Gặp Như sao?”

Tôi hơi ngước mắt nhìn nó, hồi lâu thì hạ mi mắt xuống, ừ trầm một tiếng. Khải Tâm cúi thấp đầu, đuôi mắt vẫn cứ cong lên, hai bàn tay lại áp vào khuôn mặt tôi, xoa xoa nặn nặn như nhồi bột.

” Dỗi rồi à? Cứ nghĩ cậu thay đồ nhanh cho nên mới không quay lại. Xin lỗi.”

Mấy đứa trong tổ nhìn thấy cảnh đó lập tức im bặt. Thế mà có một người lại phá vỡ bầu không khí đó.

” Ê Khải Tâm, em tớ bảo rất thích cậu này. Có thể cho nó xin chữ ký không?”

Khải Tâm giật mình đứng thẳng lưng nhìn Vân Anh. Tôi ngược lại nhìn một cô bé xinh thật xinh với mái tóc màu đen tuyền đang xõa qua vai. Đôi mắt khá tròn và to, làn da lại trắng như Bạch Tuyết ấy.

Hmm, nếu như mọi người thấy thì có lẽ sẽ ổn hơn là tôi miêu tả nhỉ? Đọc lại phần miêu tả này, tôi cảm tưởng đến…một ma nữ hơn là một nữ sinh -.-.


” Gì chứ? Tôi cũng có người hâm mộ à?”

Vân Anh dường như rất để ý đến tôi, vì con nhỏ ấy cứ một giây lại liếc về phía tôi một lần. Cô bé xinh xắn kia cũng lâu lâu nhìn tôi một chút, đương nhiên không thường xuyên bằng bà chị của nó rồi.

Khải Tâm bước đến, cầm lấy cuốn sổ nhỏ của cô bé:

” Thế anh ký cho em nha.”

Nói rồi Khải Tâm ký xuống mặt giấy, ” Em tên gì?”

Cô bé ngại ngùng nhìn Khải Tâm, ngập ngừng mãi mới thốt ra được:

” Dạ, Hoàng My.”

Khải Tâm gật gù, ghi một dòng gì đó rồi trả lại cuốn sổ cho Hoàng My. Hoàng My giữ lấy cuốn sổ một cách nâng niu, sau đó đưa về phía của tôi với đôi mắt long lanh.

” Ừm…Anh có thể ký giúp em không ạ?”

Tôi cúi nhìn cuốn sổ mà vẫn chưa kịp thích ứng. Mãi một hồi sau, tôi mới nhanh tay cầm lấy cuốn sổ, ký xuống hai chữ.

Chữ ký của tôi cứ theo thời gian mà thay đổi ấy. Không biết liệu bạn có giống như tôi không?

Hồi nhỏ tôi tập tành ký cho bằng với người ta.

Lên cấp một, tôi trau chuốt một tí, nhưng vẫn khá màu mè hoa lá hẹ.

Lên cấp hai, tôi cũng thay đổi nhưng đã biến tấu nó theo một phong cách đơn giản, dứt khoát hơn nhiều rồi.

Đó là chữ ký hiện tại của tôi.

Hoàng My gập cuốn sổ lại, đôi mắt long lanh híp lại.

” Cảm ơn hai anh.”

Sau đó Hoàng My lặng lẽ xoay người, rời đi trước bao con mắt tò mò và phấn khích. Chỉ vài giây sau, cái bọn con trai liền đổ đến Vân Anh, hỏi ngọn ngành lý lịch của Hoàng My.

Khải Tâm không có hỏi, nó chỉ đứng đó nhìn bọn con trai rồi nhíu nhíu mày.

Còn tôi thì càng không quan tâm, đôi mắt lơ đãng quét khắp sân trường một lượt. Sau đó, tôi vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ẩn trong lớp áo trắng kia.

Đến lúc thấy Như thình lình giơ ngón tay “say hi” một cái, tôi mới biết là bản thân mình không nhìn nhầm. Đùa với cô nàng khoảng chừng hai giây, tôi lại thấy bóng dáng kia một lần nữa.

Người nọ ẩn trong lớp áo trắng nhưng lại không hề giống như bọn họ. Người nọ rất lạnh lùng, tách biệt. Người nọ đưa mắt nhìn bốn phía nhưng không bao giờ tập trung vào một cái gì nhất định.

Cho đến khi hai ánh mắt vô tình chạm nhau, người nọ mới chịu dừng đôi mắt kia lại hai giây.

Lớp Vu Tư vừa mới xếp hàng để di chuyển lên lớp, vô tình đi ngang qua dãy lớp của tôi.

Hành lang không quá hẹp, thế nhưng khi dòng người thuần một sắc trắng kia lướt qua, tôi vẫn cảm nhận được Vu Tư.

Rõ ràng hơn thì chính là ngón tay của cậu ấy chạm vào ngón tay của tôi.

Chạm nhau một giây thôi, nhưng cảm xúc này lại khiến tôi nhớ cả đời.

Nó đến thật bất ngờ, và rời đi cũng thật nhanh.

Khi ấy, tôi đã từng muốn, rất muốn một điều, đó là Vu Tư có thể nắm lấy tay tôi dù chỉ một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.