Đọc truyện [Quyển 1] Vận Mệnh Đổi Xoay – Khuynh Thành Linh Nữ – Chương 4: Uyên ương số khổ. Bá phụ thế kỷ 21
Sau chuyện ngày hôm đó, các nàng cũng không đến làm phiền Độc Tuyết Linh nữa. nàng cũng không có trò tiêu khiển, tu luyện thì… nguyên lực ngưng tụ quá ít!
Chán quá!!!!
Đây là tiếng lòng của nàng
Hay là nên rèn luyện cái thân thể này nhỉ! Vân gia có nhiều bộ kỳ pháp lắm! Nhanh chậm, mạnh nhẹ có cả. Mà nàng thì thường tu luyện cả nhu lẫn cương. Đơn giản bởi vì khi mặc lục y, những chiêu thức mạnh mẽ sẽ phá hư khung cảnh thanh nhã… nhưng… nếu mà mặc huyết hay hắc y nhẹ nhàng thì thật quá mực xấu xí…quỷ dị man rợ đó chính là phong cách!!! Độc LInh sát thủ đệ nhất chính là một nỗi sợ hãi vô hình của rất nhiều kẻ.
Đặc biết… nàng ghét bạch… nó luôn ra vẻ ta đây không nhiễm bụi trần, thanh lịch, mị hoặc, khiến chúng sanh mê muội! Hừ! Lam y, lục y, thậm chí cả hoàng y còn xinh đẹp tao nhã hơn nó nhiều!
– Hảo phế vật, gia chủ cho gọi ~~~~
Cắt đứt dòng suy nghĩ là một giọng nói chanh chua thấy tởm! Hảo phế vật? Hay nhỉ? Nô tì cũng đè đầu cưỡi cổ thể này, Tuyết Linh ơi là Tuyết Linh, ngày trước ngươi quá yếu đuối đấy!
Nàng đáp lại một tiếng rồi bước nhanh tới chính điện. Suy nghĩ làm sao để chia sẻ với vị kia rằng cháu của ngài đã đi gặp tổ tiên rồi… Thương cảm cho ngũ bá phụ này, cất công bảo vệ, song cũng vô ích cả..
Bước trên con đường đá xinh đẹp, khắp nơi treo lên lồng đèn đa sắc trông thật vui mắt. Hoa cỏ xanh tươi cạnh đó đua nhau khoe vẻ đẹp dưới ánh mặt trời, tầng tầng lớp lớp những biệt viện lớn nhỏ khác nhau xuất hiện. Vô cùng mĩ lệ! Nghĩ lại cái nơi ở nhỏ nhắn rách nát màu xám xịt, mái lợp rơm vàng, lại thủng lỗ, thấy mà không có cảm tình lắm đối với Quỳnh gia này.
….
Đi một lúc đã tới chính điện, trước mặt là cánh cửa nâu, nàng đẩy cửa vào, ánh mặt ngạo nghễ vô hạn, nhìn thẳng vào từng kẻ từng kẻ ngày trước châm chọc… hạ nhân quét rác, nô tỳ thiếp thân của các biểu tỷ, biểu ca rồi cả mấy vị bá mẫu nữa chứ. Tuyết Linh mở miệng đầy lời châm chọc:
– Quỳnh gia các ngươi, có gì mà phiền tới kẻ không đáng nô tỳ như ta, vô dụng, phế vật?
Gia chủ sắc mặt hơi trầm xuống, chưa mở miệng đã có người xen vào
– Tại sao không quỳ hả, cúi đầu cũng không sao?
Nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, khuôn mặt phúc hậu đáng kính lại thốt ra lời khinh thường người khác như vậy. Mái tóc búi Vân Kế, tô son trát phần lòe loẹt lại còn mặc một cẩm y phục đỏ chói hoa lệ.
Trông liền biết nhị bá mẫu, kẻ đã hại chết đại bá mẫu, người duy nhất đối tốt với Tuyết Linh.{ là đại bã mẫu đối tốt }
– Ta xưa nay chỉ quỳ dưới 3 người! 1 là phụ mẫu, gia gia, nãi nãi, 2 là người ta tôn kính, 3 là sư phụ! ”
– Khẩu khí không nhỏ! Ngươi… À, Ta có chuyện riêng muốn nói với Linh Linh, lui hết xuống!_ Ông phất tay
” Cạch ” Tất cả mọi ngươi biết ý mà đều lui xuống, nghĩ thầm rằng gia chủ muốn quát tháo chỉ là ngại mặt mũi.
Khi căn phòng to lớn chỉ còn lại hai nhân, ánh mắt Quỳnh Nam săm soi nhìn, phun ra mấy chữ nhạt tanh:
– Ngươi là ai?
Ngươi là ai? Ông ta biết mình thay đổi sao?
– Ta vẫn là ta, chẳng lạ đâu! Chỉ là được cái phúc mấy biểu tỷ muội tặng vé vui chơi quỷ môn quan 1 ngày thôi_ Nàng không mặn không nhạt, mỉm cười nói.
Vẻ mặt Quỳnh Nam khó tin, rốt cuộc kẻ trước mặt là ai.. Linh Linh của ông đâu. Kẻ này… tựa như đã không phải. Linh hồn cứ như đã tráo đổi… chẳng lẽ…
– Câu này khiến ta hơi khinh thường đó! Hỏi tôi là ai? Nói thẳng trách sau này lại bảo ta yêu ma, ta chính là một u hồn chết cùng lúc với cháu ngươi, lão thiên đưa ta đến đây thay đổi số phận cho con người đáng thương này!_ Tuyết Linh xưa nay chưa bao giờ vòng vo, bi kịch đau thương khi biết thân nhân đã không phải là thân nhân thì thật khủng khiếp. Nói cho cùng thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của nàng, Quỳnh Nam thực bình thản:
– Ngươi dù là ai cũng là sống ở thân thể cháu ta, ta nói ta người hiện đại, ngươi tin không? Ta nói ta là cái gọi thầy giáo ngươi tin không?_ Ông có thể đoán 80%, suy đoán của ông, kẻ này là người đến từ thể kỳ 21
Thầy giáo? Hiện đại? Hay nhỉ? Lão thiên à, ông cũng tùy tiện cho người khác xuyên đấy.
Nàng bỗng chốc cảm giác chuyến xuyên không này không đáng, thầy giáo còn xuyên… chẳng khác nào giá trí của nàng như người thường a ~ Thế mà cái lão thiên còn dám ba hoa… hừ, ta KHINH!
Ở một vùng trời nào đó, thiên quân ngồi uống trà đọc sách, bỗng hát xì một cái rõ to…
…..
– Ha, vậy đồng hương à? Thầy giáo mà cũng xuyên, môn này thành trào lưu rồi đấy! Nhưng mà này, ta nói ta là sát thủ Độc Linh đấy, ngươi sợ không? _ Nàng đáp với giọng khiêu khích
– Độc Linh? Nhận tiền thì mới giết, không thù không oán sẽ chẳng giết đâu. Với lại… cô đã cứu học sinh tôi một mạng mà._ Độc Linh? Cháu gái cư nhiên là Độc Linh,ông liệu có cảm thấy rất chi là vinh quang không nhỉ?
Nàng có chút khó tin… cứu người? Đúng là hình như có, của trường tiểu học A, lúc nàng làm nhiệm vụ sát thủ thì gặp qua vụ khủng bố ở trường học liền tiện tay mà thôi…
– Tiểu học A đúng không?
Ông gật đầu bảo:
– Về cái phần xuyên không, ta đoán chắc còn tầm 3 chục người xuyên đấy. Nhớ hôm vụ tai nạn xe bus, cả xe lao thẳng xuống Lưu vực ở cổ võ không? Tất cả đã cùng xuyên.. ta nghĩ vậy
Độc Tuyết Linh gật đầu, chắc cái lão thiên kia là dân lừa bịp. Nhảy một cái vô Lưu vực là bay bay xuyên xuyên không không tới nơi này luôn. Song, nàng bắt đầu chuyển chủ đề:
– Ngươi có biết phụ mẫu thân thể này của ta không?
– Có chứ, Chuyện dài lắm…. đó là một đôi uyên ương số khổ…. như vậy ngày trước cái tiểu muội Quỳnh Thiên Nhã cùng thiếu chủ thành Lập Thiêng muốn kết hôn với nhau, không môn đăng hộ đối với lại sợ hãi thành chủ nên toàn gia quyết định đã gậy đánh uyên ương… nghĩ lại thật hối hận… cả hai người cũng đâu đến nỗi mất tích toàn tập_ Thở dài một tiếng
– Từ đó, tỷ tỷ sinh đôi của Thiên Nhã tức giận bỏ đi không thèm liên hệ Quỳnh Gia, thành chủ vì tìm lại nhi tử mà xuất động lực lượng lớn, đã thế còn mắng mẫu thân ngươi là hồ ly quyến rũ phụ thân ngươi.. MÀ GIA CHỦ TỔNG GIA ĐÃ ĐI TÌM MÀ CŨNG KHÔNG THẤY! CƠ MÀ CÒN MẤT TÍCH MỘT ĐOẠN THỜI GIAN CHO ĐẾN KHI THÀNH CHỦ KIA TÌM ĐƯỢC NGÀI! ” câu cuối cùng, tất cả sự giận dữ đều chà đạp nó.
Dường như người nào đó kia đã không còn lời để nói nữa rồi..
( Lylia: Cất bớt lời đi cho tập sau!)