Bạn đang đọc Quyển 1 Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi – Chương 159: Đều Là Cẩu Độc Thân Vạn Năm
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi nghe tin Cố Hoài bị bệnh, Kỳ Nguyệt vẫn luôn cảm thấy không yên lòng.
Lúc trước không biết thì không sao, bây giờ đã biết, nên quan tâm hỏi thăm một chút nhỉ?
Dù sao họ cũng xem như thân quen mà đúng không?
Kỳ Nguyệt thay trái tim mình tìm một lý do cực kì chính đáng!
Giang Lãng và Lăng Phong vẫn đang phỉ nhổ.
Giang Lãng: “Sau khi biết tên nhóc Cố Hoài bị bệnh, nể tình đều là cẩu độc thân vạn năm, ngày nào tôi không quan tâm cậu ta, ngày nào không tặng cậu ta ấm áp chứ! Nhưng cậu ta thì hay rồi, gọi không bắt máy, nhắn tin không trả lời!”
Lăng Phong: “Đúng vậy đúng vậy, rõ ràng là cậu ta lạnh nhạt vô tình, lòng dạ sắt đá, các cậu còn cho rằng bọn tôi không quan tâm đến anh em!”
!
Kỳ Nguyệt đang định nhắn tin hỏi thăm bệnh tình của Cố Hoài, nghe Giang Lãng và Lăng Phong nói vậy thì đành gạt đi ý định đó.
Xem ra Cố Hoài thật sự không muốn bị quấy rầy khi dưỡng bệnh.
Chắc rất nhiều người biết cậu ấy bị bệnh, người thăm hỏi trong khoảng thời gian này khẳng định không ít, sợ càng ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của cậu ấy!
Kỳ Nguyệt suy tư một lát, cuối cùng chọn cất di động.
Chờ cậu ấy khỏe lại rồi hẳn nói sau vậy.
Chỉ là, không biết đến lúc đó cậu ấy có về trường nữa không, bọn họ còn cơ hội gặp nhau hay không nữa.
Giang Lãng và Lăng Phong theo chân nhóm Kỳ Nguyệt nói chuyện một hồi rồi rời đi.
Hai người họ vừa đi không lâu, cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Bạn học Kỳ!!!”
Người gọi Kỳ Nguyệt là Hà Minh, bên cạnh là Tề Thư Hàng đang ôm một bó hoa trong lòng.
Tề Thư Hàng bước rất chậm, Hà Minh lôi kéo anh ta, anh ta mới bước tới.
“Hà Minh, Tề Thư Hàng! ” Kỳ Nguyệt hơi ngạc nhiên.
Cô có xem qua giờ thi đấu của các môn, thời gian thi bắn súng cho nam sắp đến rồi, lúc này Tề Thư Hàng nên chuẩn bị thi đấu mới đúng, sao lại ở đây?
Tề Thư Hàng tiến đến trước mặt Kỳ Nguyệt, gãi gãi đầu: “Kỳ Nguyệt, chúc mừng cậu đạt giải quán quân thi chạy ba nghìn mét!”
Nói xong, đưa hoa đến trước mặt cô.
Kỳ Nguyệt sửng sờ: “Hả, tặng tớ! ?”
Hà Minh cười trêu chọc: “Đương nhiên tặng cậu rồi! Tên nhóc này sắp thi đấu mà vẫn một hai đòi tới đây nhìn cậu đấy!”
“Oa!” Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường không kiềm chế được mà đồng thời ồ lên một cách sâu xa.
Tống Thu Thu thì thầm bên tai Tô Tiểu Đường: “Xem đi xem đi! Tớ đã bảo Tề Thư Hàng có ý với Nguyệt bảo rồi mà! Radar định hướng của tớ tuyệt đối không sai!”
Tô Tiểu Đường cũng kích động gật gù liên tục, kế đó lại hơi nghi ngờ: “Vậy tại sao lại lặn sâu như vậy! Không nắm lấy cơ hội tốt như lúc chạy bộ để tấn công?”
Tống Thu Thu: “Chắc có việc làm chậm trễ!”
Kỳ Nguyệt nhận lấy hoa của Tề Thư Hàng, bất luận ra sao, họ cố ý đến đây chúc mừng cô, cô rất cảm động, vì thế thật tâm cảm ơn: “Cảm ơn các cậu!”
Tề Thư Hàng ngó trái ngó phải, dường như đang tìm người nào đó, anh ta chần chừ hỏi: “Hai người vừa rời đi hình như là bạn cùng phòng của Hưu thần? Hưu thần cũng đến sao?”
“Cố Hoài? Không có! Vừa rồi là Giang Lãng và Lăng Phong, nghe các cậu ấy nói, Cố Hoài bị bệnh rồi.
” Kỳ Nguyệt thuận miệng trả lời.
Nghe cô nói thế, biểu cảm của Tề Thư Hàng rõ ràng nhẹ nhõm hơn.