Bạn đang đọc Quyển 1 : Em Là Của Tôi: Chương 3: Dục vọng
Từ lúc Hạo Nhiên chọn Tịnh Hà tới nay, lúc nào cũng đánh cô bầm dập, không phải vì thõa lòng yêu thích ngược đãi của mình mà vì con mèo đó não không được to cho lắm, cũng đúng, Hà bị mắc bệnh chậm phát triển mà, tuy đã mười ba mười bốn tuổi nhưng đầu óc chỉ mới sáu bảy tuổi thôi.
Hôm nay, Hạo Nhân phải đi họp phụ huynh cho Tịnh Hà, biết kết quả con bé được học sinh trung bình, may mà lên lớp không thì Hạo Nhiên thế nào cũng ột trận nhừ tử.
Vừa về tới nhà, không thèm thay dép, cô đã lao vào phòng khách nơi hắn ngồi với bốn người bạn cùng lớp, hình như đang thảo luận việc gì đó.
Có người lạ, Hà không quen a, cô dừng lại, đứng ở cửa ngó đầu nhìn vô, kêu mà không vặn volum, chẳng ai nghe đến khi có người thấy mới ngạc nhiên hỏi:
-Ơ, Hạo Nhiên cô bé giúp việc nhà cậu à?
Người hỏi chuyện là Nhã Linh ngồi đối diện với hắn, một cô gái nữa là Lý Mã Kỳ cùng nhìn khó hiểu, người giúp việc cũng được đi học sao? Trường Định Nghiêm nha, một ngôi trường dành cho cậu ấm cô chiêu đây.
Hạo Nhiên quay đầu nhìn ra cửa thấy Tịnh Hà sợ người lạ không dám bước vào. Hắn đứng dậy đi đến cửa tháo đôi giày cho cô, sau lưng hắn là bốn cặp mắt mở to hết cỡ, không ngờ một anh chàng lạnh lùng lại đi thay giày ột cô gái. Trong đầu mọi người đều đưa ra nghi vấn ” Em gái sao? Mà không phải hai người họ không giống nhau”.
-Sao không vào? Tay cầm gì đây?.
Hắn lấy tờ giấy, không mấy vui nhưng cũng hài lòng, với con mèo teo não thì đây là một kết quả tốt nhất, không nói nhiều hắn dẫn cô đến bên ghế, ngồi xuống, đặt cô vào lòng.
-Đây là em cậu à?- Lý Mã Kha anh em song sinh với Lý Mã Kỳ, lên tiếng hỏi thắc mắc trong lòng.
Hắn vuốt tóc cô, mỉm cười nhẹ trả lời:
-Không, đây là quà sinh nhật của tôi.
Tịnh Hà không hiểu ý của hắn ấy, nhưng cũng hiểu được chốc ” của tôi ” chắc nghĩa là người yêu a, đó là câu nói cô hay coi thấy trong phim.
Còn những người khác hết bất ngờ này đến bất ngờ nọ, nhìn lên hắn lại ngó xuống cô, Nhã Linh chề môi, chị ta tỏ ra ý khinh thường, món quà sinh nhật à? Thì ra chỉ là một món đồ chơi thôi.
Chỉ có Thiện Ngôn là không có bất kì loại quan tâm nào ngoài bài vở, anh ta chăm chú vào bài của mình, anh cũng như hắn chỉ mới độ tuổi mười tám, mười chín nhưng đã đỗ đại học và đang học lên thạc sĩ quản trị kinh doanh.
Mấy tiếng đồng hồ Hà cứ ngồi trong lòng Nhiên nhìn hắn làm bài, tuy chả hiểu gì cho cam nhưng không hề lên tiếng hỏi, sợ làm phiền, chán quá không biết làm gì, hắn lại chẳng cho cô thoát ra sợ lại đi chơi bẩn ngoài vườn, cứ ôm khư khư đến nổi con mèo nhỏ ngủ rồi vẫn không bỏ ra.
Qua ba tiếng học trong tâm trạng không được thoải mái vì ba cái kẻ Nhã Linh – Mã Kỳ – Mã Kha cứ dùng ánh mắt săm soi nhìn vào mèo con của hắn, hắn ra lệnh đuổi khách với lý do buồn ngủ, mai vào trường gặp lại.
Không thèm ra tiễn khách, hắn khều con bé ngốc dậy, ôm cô lên phòng, Hà vẫn còn ngái ngủ vùi mặt vào lòng hắn ngáp mãi.
-Đi tắm, ăn cơm- Hắn ra lệnh.
Tịnh Hà gật đầu, lột sạch quần áo, vui vẻ chạy thẳng vào nhà tắm, hắn thì nhìn theo nửa cười nửa bực, chạy như thế trơn té lại khóc nữa.
Hạo Nhiên cũng thoát đồ đi vào trong, ngồi xuống bồn tắm, thoa một ít xà phòng vào tay bắt đầu xoa đầy người nó.
Mười ba, mười bốn, đây là độ tuổi dậy thì a, những thứ của một thiếu nữ cũng bắt đầu phát triển, ngực nở, rừng rậm cũng bắt đầu mọc um tùm nhưng cô vẫn chưa có đèn đỏ.
Hắn bất giờ rút tay lại, có một dòng điện khó chịu chạy dọc ở bụng dưới, nóng bức cả người, hắn biết mình đang có chuyện gì, cái này gọi là dục vọng. Nhưng vẫn chưa hiểu với con nhóc ngốc xấu xí này cũng nổi lên được sao?.
Tắm xong hắn cho cô lên giường ngủ, dặn dò phải ngủ, hắn đi chốc lại về không được chạy loạn, cô ngoan ngoãn nghe lời, chưa đến mười lăm phút đã ngủ queo.
Hạo Nhiên thấy con mèo nhỏ ngủ, lấy chiếc điện thoại bấm số:
-Alo, Hạo Nhiên à?
Đầu dây bên kia bắt máy chưa đến hồi chuông thứ hai, giọng một cô gái nghe rất quen a.
-Ừ, bây giờ tôi qua chị được chứ?
Hạo Nhiên trả lời, tự mình mặc qua loa một bộ đồ nhà.
-Được.
Đầu dây kia vừa trả lời, hắn cúp máy, tắt đèn, đóng cánh cửa phòng nhẹ nhàng, không quên ngó vào xem tình hình, chắc chắn mọi thứ đã ổn hắn mới rời đi.
Mười lăm phút sau.
Hắn căn dặn tài xế Hạ một tiếng nữa đến đón mình tại đây, quay người đi vào căn nhà hai lầu, không cần bấm chuông, mở cửa đi thẳng vào trong như một nơi quen thuộc.
-Hạo Nhiên cậu đến rồi!
Bước ra cửa đón, người đó là Nhã Linh, chị ta mặc chiếc đầm satanh mỏng màu trắng kết hợp bộ đồ lót màu đỏ chót, người đàn ông nào nhìn đến mà không nổi lên dục vọng chứ. Chị ấy năm nay hai mươi ba tuổi, xinh đẹp, quyến rũ, học giỏi, do sống trong cản túng thiếu nên thứ chị muốn là sự giàu sang và con mồi mà chị chọn là hắn.
-Tôi chỉ ở lại một tiếng, việc tôi đến đây chị cũng biết rõ rồi đấy.
Không thèm đoái hoài đến sự hấp dẫn được phô bày trước mặt, thứ hắn muốn bây giờ là thõa mãn dục vọng bản thân.
Đi vào phòng nằm xuống giường, Nhã Linh dù khinh miệt trong lòng nhưng không biểu lộ ra ngoài, môi chị ta vẫn nở nụ cười, trèo lên người hắn, thành thục cởi từng cúc áo, cặp quần.
Trên người hắn bây giờ chỉ duy nhất chiếc quần lót màu đen, cậu nhỏ bên trong đã cương cứng quá độ, hắn khó chịu cau mầy, mắt vẫn nhắm chặt hưởng thụ.
Linh trườn người nằm đè lên hắn, đôi môi ma quái lướt từ vành tai của hắn trêu đùa chọc ghẹo, đầu lưỡi đinh hương phối hợp nhịp nhàng vẽ từng đường uyển chuyển trên chiếc cổ hắn, hắn nhọc nhằn sung sướng rêu nhẹ.
Chị ta nhếch mép, hôn lướt xuống cổ, tới lòng ngực, mút mạnh hai cái vào đầu ti của Nhiên, hắn cong người tê dại, mút lại mút, trêu ghẹo chán chê chị lại lướt xuống rốn, đưa đầu lưỡi uốn lượn vùng sâu xa, hắn điên cuồng thở dốc.
” Chị ta luôn biết cách làm thõa mãn mình đấy nhỉ? Đúng là dạng gái tùy tiện ” – Hạo Nhiên nghĩ thầm.
Nhã Linh cảm nhận được sức chịu đựng của hắn đã đến cực độ, chị liền tuột phăng chiếc quần lót đen ra, cậu nhỏ hùng dũng ngẩn đầu, cậu bé nó mới to và bự làm sao, không ngờ lại có một người hoàn hảo toàn diện đến như vậy.
Chị ta cuối đầu cho cậu nhỏ vào miệng, mút nhè nhẹ nơi đỉnh đầu, tay mân mê hai hòn ngọc, nhẹ lại mạnh, lúc đầu chỉ ngậm bên ngoài, dần đà chị cho nó vào sâu nơi cổ họng nuốt gọn hết của hắn.
Hạo Nhiên bị một lực ấm nóng, chặt hẹp nơi cổ họng làm cho sung khí nổi lên, không thể bị động được thêm, hắn lật người Nhã Linh lại, không cần biết người con gái đó ra sao, kéo nhanh chiếc quần lót ra hắn động thân tiến thẳng vào u cốc mật ngọt.
Bạch Bạch…
Tiếng va chạm phát ra từ nơi đó làm cho người khác đỏ mặt tía tai, nhưng hai kẻ dâm loạn không hề nghe thấy, chỉ liên tục rên lên sung sướng, thở dốc.
Hắn tiến vào không nhanh không chậm, liên tục đẩy ra đẩy vào, chị ta cũng phối hợp nhuần nhuyễn đung đưa theo từng nhịp của hắn.
-AAAAAAA.
Hắn rút nhanh cậu nhỏ, nắm tóc Nhã Linh, chọc nhanh cậu bé đang co giật vào miệng chị, lấp đầy trong đó, hắn đổ cả thân mình nặng nhọc xuống giường, thở dốc thõa mãn, chị ta nuốt sạch tinh hoa của hắn, vùi đầu vào lòng ngực hắn, nũng nịu.
-Cô bé lúc chiều là ai thế? Thật là quà của cậu sao?.
Hạo Nhiên đang mệt nhưng nhắc đến Tịnh Hà mới sực nhớ, ngồi bật dậy, phải về nhà thôi.
Phản ứng của hắn làm chị thấy bực mình, chị ngồi dậy, đặt cằm lên vai hắn nói:
-Cậu không trả lời tôi.
Quay đầu, đối diện với Linh, hắn nheo mắt, nhếch mép, trả lời:
-Chị không cần lo làm gì, chuyện của chị là thõa mãn tôi khi tôi cần. Đối với bất cứ cô gái nào chuyện chị làm tôi không quan tâm, nhưng chị đụng vào cô bé đó thì không yên với tôi đâu.
Nhã Linh tức giận, ngồi dậy quẳng quần áo vào người hắn, chị xoay người đi vào nhà tắm, tiếng nước chảy vọng ra.
Hắn mặc lại đồ, đi ra khỏi nhà đúng một tiếng đồng hồ, xe của bác sĩ Hạ đã đợi từ khi nào.
” Loại con gái rẻ tiền “
Suy nghĩ khinh miệt Nhã Linh, thật ra hắn luôn luôn có lối nghĩ như thế không riêng gì chị ta mà với mọi người con gái khác, ngoại trừ con mèo ngốc ở nhà thôi, đối với hắn Hà không phải đứa con gái tầm thường mà là một đồ vật mà hắn sở hữu cơ.