Đọc truyện [Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn – Chương 26: Mẹ đến đây!
Chính trị viên Vương Văn Yến vừa thổi xong còi giải tán, cả đội nữ binh liền xôn xao cả lên, dựa sát vào nhau ngồi thành tụm ba tụm năm trò chuyện đợi đến giờ cơm trưa. Hiện tại, còn khoảng 15 phút nữa mới đến giờ tập hợp xếp hàng trước cửa căn tin, tiến hành tập thể dùng cơm theo quy định.
Mễ Kiều dựa theo lời Trầm Nghê Trần, vội đưa đơn xin khám sức khỏe cho Vương Văn Yến. Cô ta chẳng những không bất ngờ mà còn ái muội nhìn cô cười cười.
“Tôi có nghe Trầm đội trưởng nói rồi, cô cứ đi đi, không cần cùng cả đội dùng cơm.”
Mễ Kiều hiểu ý xoay người, nhếch môi cười nhạt rồi như một chú nai con, nhảy nhót mà đi. Lòng thầm thấy may mắn, hôm nay, cô rốt cuộc có thể không cần phải đứng ngốc trong đội hát cái gì [trung trinh đền nợ nước] quê mùa, đồng thời cũng đang tự ảo tưởng đến nơi mà Trầm Nghê Trần sẽ dẫn cô đi.
Mễ Kiều cứ tủm tỉm cười mãi cho đến khi tiến vào phòng ngủ, nụ cười trên môi liền khựng lại khi cô bất ngờ nhìn thấy mẹ cô.
Bất giác, cô bỗng nhớ đến viễn cảnh được nuông chiều từ bé của mình. Vậy mà trong nửa tháng nay, cô lại trải qua biết bao khó khăn gian khổ khi huấn luyện, ăn những món ăn khô khan khó nuốt hằng ngày rồi phải học giặc quần áo bằng tay. Nghĩ đến đây, cảm xúc trong cô chợt dâng trào, nước mắt chảy ròng, nghẹn ngào hét to một tiếng ‘mẹ’ rồi nhào vào lòng Trầm Thanh Thu.
Vì thời tiết đột nhiên thay đổi, Trầm Thanh Thu sợ Mễ Kiều không đủ áo ấm để mặc nên đã đích thân đem đến cho cô. Trước khi đến, bà cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý không khóc, nhưng khi nhìn thấy Mễ Kiều, cảm xúc nghẹn ngào vẫn không ngăn được.
“Con gái ngoan, để mẹ nhìn xem.”
Cứ như vậy, hai mẹ con cô ngồi trò chuyện trong chốc lát thì có tiếng còi tập hợp vang lên, Trầm Thanh Thu vội đứng dậy nói, “Kiều Kiều, con đi tập hợp đi, mẹ muốn đến chỗ ông ngoại con một lát. À, cậu út con đã trở về nên tối mẹ sẽ đến đây dẫn con đi gặp cậu, cả nhà mình sẽ cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.”
Mễ Kiều cau mày, lục lại trong trí nhớ của mình, hình như cô thật sự có một người cậu như vậy, tuy chưa từng gặp mặt nhưng trong lòng cô vẫn luôn sùng bái người cậu tài giỏi ấy. Cậu út hẳn là một người đàn ông hiên ngang bất phàm như Chelsea nhưng khẳng định không điển trai bằng Trầm Nghê Trần của cô!
“Dạ! Mẹ à, giúp con đem đống này về giặt nha!”
Mễ Kiều nói xong liền khom người lôi dưới sàn ra một bịch đồ dơ đưa cho Trầm Thanh Thu.
“Bên trong tổng cộng có hơn mười đôi vớ và quần áo của con, làm phiền mẹ nha!”
Trầm Thanh Thu không nói hai lời liền đưa tay tiếp nhận rồi lấy hai ngàn nhân dân tệ từ trong ví ra đưa cho Mễ Kiều, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
“Con cầm đi! Không cần ủy khuất mình, muốn mua cái gì thì mua, đừng tiết kiệm tiền giùm mẹ. Với lại, tính tình của con cũng nên sửa từ từ đi, hiện tại quan hệ với bạn cùng phòng như thế nào rồi?”
Trong lòng mãi lo nhớ thương Trầm Nghê Trần nên Mễ Kiều liên tục vẫy tay.
“Quan hệ tốt lắm. Mẹ mau đi đi, con còn phải tập hợp”
Trầm Thanh Thu im lặng nhìn thoáng qua Mễ Kiều, bà thấy được ở cô, tính nết phản nghịch ngây thơ đã vơi đi một nửa, ngược lại càng thêm phần thành thục, trong lòng vừa vui lại vừa đau, xoay người rời đi.
Sau khi tiễn Trầm Thanh Thu đi, Mễ Kiều nhanh chóng quay về phòng, lấy di động giấu dưới gối ra gọi cho Trầm Nghê Trần.
Trong không gian tĩnh lặng, Mễ Kiều có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của cô trong lúc đợi đầu dây bên kia bắt máy. Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô liên lạc với Trầm Nghê Trần, nhưng trước đây chỉ toàn là nhắn tin, hiện tại mới chân chính gọi điện thoại, cũng không biết trong điện thoại, giọng anh có êm tai hay không?
Không để cô phải đợi lâu, điện thoại reo trong chốc lát liền có người nghe máy.
“Ăn cơm chưa?”
Giọng anh vẫn ôn nhu êm tai như thường, Mễ Kiều ngoắc miệng cười đáp.
“Đang chờ anh mời đây.”
“Ha ha.” Trầm Nghê Trần thản nhiên cười, thanh âm cũng nhỏ đi không ít: “Bây giờ thì chưa được, khoảng 20 phút nữa, em chờ được không?”
Mễ Kiều nhất thời nghi hoặc, anh muốn đi đâu đây? Tuy trong lòng nghi hoặc, do dự trong giây lát nhưng cô liền lập tức ngọt ngào đáp lời.
“Dạ!”
Ở đầu dây bên kia, Trầm Nghê Trần vì một tiếng này của cô mà sửng sốt, thanh âm bình tĩnh cũng trở nên hỗn loạn và khẩn trương.
“10 phút! 10 phút sau, em đợi anh ở cửa sau như hôm qua.”
Một cảm giác hạnh phúc chợt dâng trào trong cô, chẳng biết anh sợ cô bị đói hay sợ cô mất hứng mà sửa miệng từ 20 phút thành 10 phút? Nhưng mặc kệ vì lý do gì, Mễ Kiều cũng rất vừa lòng với phần tâm ý này của anh.
Sau khi thay xong thường phục, Mễ Kiều buồn chán dựa vào cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh trong sân trường. Hiện tại đã là trung tuần tháng chín, khí trời cũng đã bắt đầu vào thu nên thời tiết thay đổi khá nhiều. Không còn những cái nắng gay gắt, chỉ có những cơn gió lạnh thổi qua làm làn tóc mái của Mễ Kiều tung bay, hình ảnh này thật sâu khắc vào đáy lòng Trầm Nghê Trần.
Hôm nay, anh tự mình lái xe đến rước cô, không nghĩ tới lại thấy cô ăn mặc đơn bạc tựa vào cửa sổ như vậy. Hai hàng lông mày liền cau chặt, vừa tính gọi điện thoại cho cô thì thấy cô hưng phấn hướng anh vẫy tay, rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Trầm Nghê Trần vói tay giúp cô mở cửa xe, ngồi vào vị trí phó lái bên cạnh anh.
Vừa mới tiến vào xe, chưa kịp thắt dây an toàn, hai tay nhỏ bé của Mễ Kiều đã bị giữ chặt trong đôi tay to lớn ấm áp của anh, mặc anh chà xát lung tung, vai cũng bị phủ thêm một chiếc áo khoác.
“Sao lại không mặc áo khoác?”
Mễ Kiều cười gian nhìn anh nói, “Nếu em mặc áo khoác, sao anh còn chỗ để biểu hiện đây?”
Trầm Nghê Trần bất đắc dĩ cười cười, liền đoạt lấy chiếc ví da trong tay cô, nhanh chóng mở khoá tìm kiếm gì đó bên trong.
“Anh tìm gì vậy?”
Mễ Kiều nhất thời kinh ngạc, nhìn bộ dạng nghiêm trang của anh như đang chấp hành nhiệm vụ duy trì trật tự vậy.
“Tìm được rồi.”
Trầm Nghê Trần gắt gao nắm chặt chứng minh thư của Mễ Kiều giơ lên, tranh thủ ngắm nhìn ảnh chụp trên đó trong lúc Mễ Kiều đưa tay giành lấy. Vật đã vào tay anh, sao có thể để người khác giành lấy dễ dàng được nên cô chỉ còn biết hờn dỗi, rống giận khi thấy anh giơ cao tay.
Rồi thừa dịp cô chưa kịp phản ứng, anh nhanh tay đút nó vào túi quần mình rồi đột nhiên xoay người, đặt lên trán cô một nụ hôn, nhỏ giọng thủ thỉ, “Chúng mình kết hôn nha em!”
Mãi đến khi Trầm Nghê Trần cho xe dừng trước cửa Cục dân chính ở thành phố J, Mễ Kiều mới ý thức được kết hôn theo như lời anh nói là như thế nào.